Rất lâu sau, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ thở dài, quay người đem tập hồ sơ cất vào rương gỗ, sau đó tiếp tục tìm kiếm bộ sách mình cần, lúc này bên ngoài nhà văn hóa vang lên tiếng ồn áo rất lớn, có tiếng khóc, có âm thanh mắng chửi, còn có âm thanh xỉ vả, không cần hỏi cũng biết là người nhà của đám quan chức nhà văn hóa nghe tin đến nhặt xác, nhưng tất cả bọn họ đều bị người Nhật và quân Ngụy ngăn cản bên ngoài, hai tên quỷ Nhật đi theo hắn cũng không phải vô dụng, vẫn còn biết cách chùi đít rất tốt.
Bên ngoài mắng chửi ầm ĩ, nhưng bên trong lại rất im ắng, người Nhật sẽ không để ai đến quấy rầy hắn, nhưng Tả Đăng Phong cũng không tìm thấy bộ sách mình cần, thành Tế Nam cũng không lớn như thành Nam Kinh, cho nên sách chưa ở đây cũng không được đầy đủ.
Hơn tám giờ tối, Tả Đăng Phong gọi Thập Tam đang ngồi trên nóc nhà xuống, dẫn theo nó từ cửa sau rời đi, thật ra là tường sau, bởi vì bây giờ Tả Đăng Phong đa số không đi bằng cửa.
Phía sau nhà văn hóa khá vắng vẻ, Tả Đăng Phong dẫn theo Thập Tam liên tục mượn lực trên nóc nhà để lướt đi, hắn muốn thử Thập Tam xem có thể theo kịp mình không, kết quả là Thập Tam dẫn dễ dàng theo sau, bên dưới ánh trăng một người một mèo lướt đi rất nhanh.
Không lâu sau, Tả Đăng Phong đã tìm được cửa hàng năm đó đã cầm Dạ Minh Châu, Lão Triều Phụng vẫn còn, lúc này đang ở dưới ánh đèn gẩy bàn tính, lúc nhìn thấy Tả Đăng Phong thì hơi kinh ngạc.
*Lão Triều Phụng : ở tiệm cầm đồ trung quốc thời xưa thường có 1 lão triều phụng, người này có trách nhiệm kiểm tra giám định các món hàng mà khách đem đến cầm, những lão triều phụng này rất am hiểu đồ cổ ( Theo kiến thức mình nghiên cứu)
- Xin chào, ta là Tả Đăng Phong, có một chuyện cần nhờ ngươi.
Tả Đăng Phong trực tiếp báo danh.
- Ôi Chao ! Khách quý đến nhà, mau dâng trà !
Lão Triều Phụng nghe xong lập tức đứng dậy dặn dò tiểu nhị dâng trà.
- Không cần phiền phức, ngươi giúp ta tra xem kim phiếm tám trăm lượng do Kim Trạch Cửu Châu phát ra hôm nay có được đổi không.
Trên mặt Tả Đăng Phong lộ ra ý cười, lòng người đều có hư vinh, nếu lão Triều Phụng đáp lại hắn một câu “Tả Đăng Phong là ai”, hắn sẽ rất buồn bực.
- Mời ngài ngồi, ta lập tức hỏi thăm cho ngài.
Lão Triều Phụng nói xong liền nhấc điện thoại trên bàn lên, các ông chủ lớn làm buôn bán đều có thứ này, để có thể giúp nhau liên lạc tiện hơn, hơn nữa kim phiếu tám trăm lượng là một con số lớn, vì vậy mà lão Triều Phung gọi mấy cuộc điện thoại đã có kêt quả.
- Đã được đổi, ở chi nhánh Vương Trang của Kim Trạch Cửu Châu ở Tây Thành.
Lão Triều Phụng nói.
- Cám ơn ngươi, việc này không nên nói cho người ngoài biết.
Tả Đăng Phong đứng dậy nói.
Lão Triều Phụng liệt gật đầu liên tục, khẩn trương đưa tiễn đến tận cửa.
Tả Đăng Phong bây giờ không còn bị theo dõi, cho nên hắn muốn xác minh một chút xem nhưng thân nhân kia đã an toàn rời đi hay chưa, một lát sau, Tả Đăng Phong đã tìm được chi nhánh của hiệu cầm đồ Kim Trạch Cửu Châu ở thành Tây, nơi này cũng không có lính Nhật hay ngụy quân, đa số các thân thích của hắn đã cầm tiền rời đi, lúc này vẫn còn người xếp hàng nhận tiền rời đi, chỉ còn mười mấy người ở hiệu cầm đồ.
Tả Đăng Phong không xuất hiện, mà chỉ ngồi trên nóc nhà xa xa nhìn thân thích nhận tiền rời đi, nửa tiếng sau chị hai của hắn cũng nhận tiền rời đi, thân nhân rời đi cũng không phải cùng một hướng, Tả Đăng Phong chính mắt thấy thân nhân ly tán, tâm tình càng nặng nề, người sống trên đời quan trọng nhất là thân nhân, mặc dù hắn và thân thích của mình có chút mâu thuẫn, nhưng tốt xấu vẫn là người thân, mà nay họ cũng đã bỏ đi, sau này khó mà tìm kiếm được, thân nhân đã đoạn tuyệt hoàn toàn, trong lòng Tả Đăng Phong cảm thấy thật trống rỗng.
Tả Đăng Phong cũng không chào tạm biệt với bọn họ, mà chỉ ngồi sững sờ trên nóc nhà, từ nay về sau, Thập Tam đang ngồi chồm hổm bên cạnh sẽ là thân nhân duy nhất của hắn rồi.
Một lúc lâu sau Tả Đăng Phong mới tỉnh táo lại, cùng Thập Tam trở xuống mua ít thịt chín, tìm được một tiệm bánh nướng áp chảo, trả tiền nhờ chủ tiệm làm giúp ít bánh, ngày mai phải lên đường nên hắn cần chuẩn bị một ít thức ăn cho mình, thời tiết bắt đầu nóng, bánh nướng áp chảo ít nước nên có thể bảo quản được lâu.
Tả Đăng Phong lấy thịt ra nhắm rượu, mượn rượu giải sầu, thân nhân ly tán khiến hắn rất buồn, nhưng lại không dám gặp, bởi vì tên Đằng Khi đã làm hắn sợ, tên điên này chỗ nào cũng có mặt, biện pháp an toàn nhất là hoàn toàn tránh mặt không liên hệ, hai lão nhân chủ tiệm bánh áp chảo rất bận rộn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tả Đăng Phong và Thập Tam một cái, bọn hắn tò mò một người quần áo rách rưới, khổ sở như Tả Đăng Phong mà còn nuôi một con mèo mập mạp như vậy.
Tả Đăng Phong bắt Thập Tam ăn tuyết sâm là muốn xem thử linh vật có tác dụng gì với nó hay không, lúc trước Thập Tam sinh sống trên đỉnh Tuyết Sơn, thường xuyên ăn loại tuyết sâm này, bây giờ tuyết sâm còn tươi, cho nên khi Thập Tam nhai nuốt sẽ phát ra tiếng giòn xốp.
Một cái bánh nướng chừng nửa kí, bốn mươi cái sẽ là hai mươi kí, sau khi trả tiền Tả Đăng Phong lại mua thêm năm con vịt hun khó, rồi chuẩn bị nước uống, bây giờ rất dễ mua được bình đừng nước bằng nhôm của quân Quốc Dân Đảng ở bất kỳ đâu, rót đầy bốn binhwf nước, thêm bốn bình rượu trắng, những thứ này đã được Tả Đăng Phong tính toán trước đủ để hắn sống trong một tháng mà không cần bất kỳ đồ tiếp tế nào, vài cây tuyết sâm trong rương gỗ chính là thức ăn của Thập Tam, tuyết sâm cực bổ, ăn một cây có thể trụ được nhiều ngày, đảm bảo nếu không có thức ăn thì con mèo béo này cũng không chết đói được.
Đến đây thì rương gỗ gần đầy, khâu chuẩn bị trước khi lên đường của Tả Đăng Phong đã xong, đã đến giờ Tý, ngã tư đường trở nên vắng vẻ, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng chó sủa và tiếng báo canh của người phu canh.
Chỉ nghe một cái, Tả Đăng Phong liền nhíu mày nghi hoặc, tiếng gõ mõ cầm canh này không phải của người thường, mặc dù trong tiếng báo canh không có kèm theo linh khí, nhưng rất vang dội, hơi rất dài, chứng tỏ người này có một chút tu vị linh khí, Tả Đăng Phong cũng đã từng nghe qua tiếng của người gõ mõ trước đây, chắc chắn không phải là người này
Thở cỗ gõ mõ cầm canh chia làm năm canh, buổi tối từ bảy đến chín giờ là giờ Tuất canh một, đây là thời gian nấu cơm, bắt đầu lên đèn, cho nên người phu canh sẽ hô “Trời hong vật khô, cẩn thận củi lửa” để nhắc nhờ mọi người đề phòng hỏa hoạn.
Chín giờ đến mười một giờ là canh hai, lúc này phu canh sẽ báo là “ cẩn thận cửa ngỏ, đề phòng trộm cướp” Người dân khi nghe sẽ biết đến lúc nên ngủ.
Mười một giờ đến đến một giờ sáng là canh ba, lúc này người phu canh bình thường sẽ báo “ ung dung thoải mái, bình an vô sự”. Lời này có hai nghĩa, thứ nhất là báo cho mọi người cứ yên tâm ngủ, ta sẽ canh gác ở bên ngoài cho các ngươi. Còn nghĩa thứ hai là mặc dù đêm tối, nhưng nơi này là dương thế, quỷ quái không thể hoành hành, đây cũng là giúp cho phu canh thêm can đảm.
Từ một giờ đến ba giờ sáng là canh bốn, đây là thời gian con người ngủ sâu nhất, lúc này là thời gian phu canh thoải mái nhất, dù là chăm chỉ cũng sẽ không gào to cái gì, để khỏi quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Thỉnh thoảng mới hô khẽ vài câu như “Ngươi ngủ ta thức, đêm lạnh đường vắng”, ý muốn nói là công việc của hắn thật vất vả, kiếm miếng cơm cũng không phải dễ.
Từ ba đến năm giờ là canh năm, đến lúc này người câm canh sẽ rất vui vẻ, bởi vì thời gian làm việc của hắn đã sắp hết, cho nên bây giờ sẽ liên tục gõ mõ để thể hiện sự vui vẻ, cứ bốn tiếng gõ thì hô một tiếng, tiếng hô cũng rất lớn, hô là “ Ngủ sớm dậy sớm, bảo trọng thân thể” lời này rất tế nhị, thứ nhất là nhắc nhở mọi người đã đến lúc rời giường để làm việc, hai là nhắc họ sáng sớm nên rời giường không cần lưu luyến chuyện phòng the mà làm suy nhược cơ thể.
Đa số những người câm canh cả nước đều gần giống nhau, nhưng không giống tuyệt đối, nhưng tất cả đều sẽ báo một câu “ Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa”, bởi vì thời cổ cuộc sống người dân rất khổ, ai lại nỡ để đèn sáng đến nửa đêm chứ, ngoài ra thì người cầm canh chỉ cầm theo cái mõ chứ rất ít cầm chiêng, thử nghĩ xem, người ta đang ngủ say hoặc hai vợ chồng đang làm chuyện xyz thì bên ngoài có người cầm chiêng gõ ầm ầm, bị mắng là đã là may, không khéo còn bị người ta nhảy ra đánh nữa.
Tả Đăng Phong hơi tò mò, liền lăng không bay lên quan sát người phu canh từ ngã tư đi tới, phát hiện người phu canh đội một cái mũ che đi gần hết khuôn mặt, cho nên không nhìn rõ mặt của hắn, nhưng thân thể của người này rất cao phải hơn một thước bảy, thân hình gầy gò, vừa nhìn đã biết không phải là phu canh, bởi vì người phu canh ngoài việc báo giờ, còn kiêm cả việc phòng cháy và phòng trộm, nên yêu cầu phải là người cao to cường tráng, người này gầy yếu như vậy không thể là phu canh được.
Nửa đêm gà gáy, trên người có tu vị linh khí tại sao lại phải giả mạo làm phu canh chứ, bây giờ Tả Đăng Phong cũng không có việc gì quan trọng, liền đi theo phía xa để quan sát, người phu canh đi rất chậm, ngoài việc này ra thì đều không có biểu hiện khác thường gì.
Tư duy của Tả Đăng Phong hoàn toàn khác với người thường, người khác cần quan sát chắc đến bảy phần mới dám nhận định một việc, hắn thì chỉ cần năm phầm là đủ, người phu canh này không cần nhìn đồng hồ, cũng không ngẩng đầu nhìn trời, nhưng hắn gõ mõ báo canh rất chuẩn xác, chỉ sai lệch rất nhỏ, việc này chứng đỏ hắn là người trong Đạo Môn mà không phải người trong võ lâm, bởi vì người tu đạo rất nhạy cảm trong việc phán đoán thời gian, điều này người luyện võ không thể làm được, hơn nữa hắn hô báo rất chuẩn, người phu canh nên hô như thế nào hắn đều biết rõ, hơn nữa bắt chước rất nhuần nhuyễn, gõ mõ cũng rất chuẩn, điều này chứng tỏ hắn thường xuyên hoạt động trong đêm, điều quan trọng nữa là hắn đang cố tình che giấu tu vị linh khí của mình.
Một người tu đạo thường xuyên hoạt động trong đêm, lại cố ý che giấu tu vị linh khí giả làm người phu canh, mục đích chỉ có một, đó là bắt quỷ.
Lúc này Tả Đăng Phong đang ở thành Tây, thuộc khu vực tương đối lạc hậu so với trung tâm, người ở đây đa số đều là dân nghèo, nên quân Nhật đóng ở đây ít hơn, ít có quân Nhật tuần tra, phu canh bước đi thong thả dưới ánh trắng, chỉ chọn nơi yên tĩnh và khu vực nhà bỏ hoang làm nơi ngủ chân, vừa đi vừa nghỉ, như đang tìm kiếm gì đó.
Thành Tế Nam chính là thành thị lớn nhất của Sơn Đông, theo lý thuyết thì dù là đêm hôm khuya khoắc cũng sẽ có các con ma men hay khách buôn bán đi lại, nhưng mãi đến canh bốn Tả Đăng Phong phát hiện ở ngã tư vẫn không có người nào xuất hiện, vào canh tư, ánh trăng biến mất, âm khí bắt đầu tăng lên.
Ngay lúc Tả Đăng Phong sắp hết kiên nhẫn chuẩn bị tìm một nơi nghỉ ngơi, thì bất ngờ hắn cảm nhận được một đạo âm khí mạnh mẽ xuất hiện, tập trung cảm giác, hắn phát hiện âm khí xuất phát từ trong một tòa nhà bỏ hoang ở một góc tối. Khu nhà bỏ hoang này có ba gian, phòng chính và nhà giữa đã bị bom nổ sụp trong chiến tranh mấy năm trước, chỉ còn sót lại nhà tây, tường bao và phòng vẫn còn, che chắn tầm mắt, Tả Đăng Phong tập trung nghe ngóng, từ nhà tây truyền đến tiếng nam nhân thở dốc.
- Đừng vội, để xem hắn làm gì đã !
Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam nói, lúc này năng lực nhận biết của Thập Tam rất mạnh, đã có thể nhận biết âm hồn tồn tại trong khoảng cách xa hai mét.
Một lát sau, người phu canh kia mới cảm nhận được dị trạng trong căn nhà bỏ hoang kia, liền sử dụng thân pháp nhanh chóng đi về phía căn nhà bỏ hoang đó, cùng lúc đó cũng cởi quần áo và mũ trên người ra, khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là người này mặc dù đúng là người tu đạo, nhưng cũng không phải đạo sĩ mà chính là một hòa thượng trọc đầu, tuổi không chêch lệch bao nhiêu với hắn, trên người mặc tăng bào màu xám, trên cổ còn đeo phật châu, trên tay cầm một cái chén ăn màu vàng của các nhà sư.
Tả Đăng Phong đã từng nhìn thấy đạo sĩ bắt quỷ, nhưng chưa từng thấy hòa thượng bắt quỷ, nhưng lúc này ngoài tò mò hắn còn hơi lo lắng, căn cứ cảm nhận về âm khí trước đó, thì con quỷ bên trong kia chắc chắn không phải quỷ hồn bình thường, âm khí của nó rất nặng, hòa thượng này hiển nhiên là chưa vượt qua Thiên Kiếp, rất có thể không phải là đối thủ của nó.
/457
|