- Ngộ Không, ngươi tới làm gì thế? - Thái Thượng Lão Quân đang đeo tạp zuề cho nguyên liệu vô cái lò luyện đan.
- Tới kiếm nó - Ngộ Không chỉ chỉ vô cái lô
- Kiếm nó làm chi?
- À, bị nhốt trong đó vài lần, xa xa ta lại nhớ.
- Hừm.
- Trông vầy chắc nặng lắm.
- Ko nặng bằng cái gậy của ngươi đâu!
- Ừm! Mà này ta nghe Hằng Nga gọi ngươi là nghĩa phụ đấy!
- À, ta bệnh, mấy tên kia chỉ lo chút chút, mang thuốc, sắc thuốc, nấu ăn đều là Hằng Nga lo cho ta nên ta nhận nó làm con gái luôn.
- Ừ, ta về trước, còn có việc phải làm.
- Ừ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Đêm hôm sau
- Haizzzzzzzz, chán ngắt! Chả có chi vui hết - Dương Tiễn nằm dài trên bàn thở dài thì đột nhiên có tin nhắn video của Hằng Nga:
- Dương Tiễn, Ngộ Không cướp đan lô của nghĩa phụ ta đem đi rồi!
- Gì? Được! Ta sẽ đuổi theo!
- Cẩn thận đó!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Bờ biển
- Đúng thỏa thuận, ta đã đem tới đây!
- Tốt! Nguyệt Băng Thạch cũng đã ở đây!
- Đếm đến 3, cùng giao ra!
- 1...2...3!
Nói rồi, cả 2 tung đồ ra. Về tay người ta rồi, Huyền U biến mất, Ngộ Không thì đứng đó cười.
- Tên khốn nạn, ngươi ko biết phân biệt trắng đen hay sao? Sao lại làm như thế?
- Ko phải tất cả là vì ngươi sao?
- Hừ! Ngươi... tên khốn nạn!
- Nhưng... NGUYỆT BĂNG THẠCH! DƯƠNG TIỄN HÃY TH.... - Ngộ Không đột nhiên bị chặn miệng
- Ngươi đang làm trò gì vậy? - Lam Ly giận dữ
- Ta làm gì là việc của ta!
- Nhưng nó liên quan đến Dương Tiễn
- Liên quan đến nàng ấy thì sao? Ngươi có quyền chi mà quản?
- Vì... Dương Tiễn là... người mà ta yêu
- Lam Ly ca... Anh nói chi cơ? - Tiểu Đình từ đâu xuất hiện - Anh... thích Dương Tiễn?
- Phải, anh thích cô ấy!
- Anh... Không thích em?
- Anh chỉ coi em như tiểu muội.
- Thế tại sao trước nay anh luôn quan tâm em?
- Anh đã nói rồi, anh coi em là tiểu muội! Ca ca quan tâm tiểu muội chỉ là chuyện rất bình thường mà!
- KO!
Tiểu Đình cứ khóc, tất cả im lặng, đến khi Tiểu Đình khóc đã. Sau khi khóc mệt, Tiểu Đình lăn ra ngủ. Cô bé ngủ tới 7 ngày 6 đêm. Khi tỉnh dậy, cô bước ra ngoài.
- Ưm...
- Tiểu Đình, tỉnh rồi sao? - Ngộ Không
- Cha ta đâu?
- Ông ấy đi công tác nước ngoài rồi.
- Còn... 2 người kia?
- Lam Ly và chủ nhân tôi đã ra ngoài, tỷ ăn sáng đi!
Đúng lúc đó, Dương Tiễn cùng Lam Ly bước vô
- Hừ... Cậu thật là kẻ phản bội! Cậu nói cậu ko thích Lam Ly ca, sẽ ko tranh giành Lam Ly ca với tôi, sao cậu lại thất hứa? Bây giờ 2 người còn ung dung đi với nhau? Cậu thật trơ trẽn!
- Tiểu Đình, mình chỉ tình cờ gặp hắn ngoài cửa thôi!
- Đừng ngụy biện, ra khỏi nhà tôi, tôi ko muốn thấy cậu nữa!
-... - Dương Tiễn im lặng, quay về phòng và xếp đồ.
Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa phòng
- Vào đi! - Dương Tiễn trầm giọng
- Tiểu Tiễn... ta...
- Ngươi đi lo cho Tiểu Đình đi, cô ấy thấy ngươi ở đây sẽ lại hiểu lầm đấy!
- Ta...
- Ra đi!
- Thôi được!
Sao lại thế này? Rõ ràng ta ko thích hắn, nhưng khi Tiểu Đình ghen, ta lại cũng cảm thấy thật khó chịu. Tại sao? Tại sao? - Dương Tiễn đóng vali lại và suy nghĩ. Trong đầu luôn đặt ra ngàn câu hỏi Tại sao? cho chuyện này. Phải! Nếu đã thế, cô sẽ ra đi để tìm cha, tìm nhị ca! Cho dù họ sống ra sao, cô cũng sẽ sống cùng họ không rời xa nữa. Và sự ra đi này... cũng sẽ giúp cô ko gặp Lam Ly và Tiểu Đình nữa, Tiểu Đình sẽ ko còn ghen ghét với cô nữa. Và... Tim cô cũng sẽ ko đau, ko khó chịu như bây giờ nữa.
---------- Hết chương 12 -----------
- Tới kiếm nó - Ngộ Không chỉ chỉ vô cái lô
- Kiếm nó làm chi?
- À, bị nhốt trong đó vài lần, xa xa ta lại nhớ.
- Hừm.
- Trông vầy chắc nặng lắm.
- Ko nặng bằng cái gậy của ngươi đâu!
- Ừm! Mà này ta nghe Hằng Nga gọi ngươi là nghĩa phụ đấy!
- À, ta bệnh, mấy tên kia chỉ lo chút chút, mang thuốc, sắc thuốc, nấu ăn đều là Hằng Nga lo cho ta nên ta nhận nó làm con gái luôn.
- Ừ, ta về trước, còn có việc phải làm.
- Ừ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Đêm hôm sau
- Haizzzzzzzz, chán ngắt! Chả có chi vui hết - Dương Tiễn nằm dài trên bàn thở dài thì đột nhiên có tin nhắn video của Hằng Nga:
- Dương Tiễn, Ngộ Không cướp đan lô của nghĩa phụ ta đem đi rồi!
- Gì? Được! Ta sẽ đuổi theo!
- Cẩn thận đó!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Bờ biển
- Đúng thỏa thuận, ta đã đem tới đây!
- Tốt! Nguyệt Băng Thạch cũng đã ở đây!
- Đếm đến 3, cùng giao ra!
- 1...2...3!
Nói rồi, cả 2 tung đồ ra. Về tay người ta rồi, Huyền U biến mất, Ngộ Không thì đứng đó cười.
- Tên khốn nạn, ngươi ko biết phân biệt trắng đen hay sao? Sao lại làm như thế?
- Ko phải tất cả là vì ngươi sao?
- Hừ! Ngươi... tên khốn nạn!
- Nhưng... NGUYỆT BĂNG THẠCH! DƯƠNG TIỄN HÃY TH.... - Ngộ Không đột nhiên bị chặn miệng
- Ngươi đang làm trò gì vậy? - Lam Ly giận dữ
- Ta làm gì là việc của ta!
- Nhưng nó liên quan đến Dương Tiễn
- Liên quan đến nàng ấy thì sao? Ngươi có quyền chi mà quản?
- Vì... Dương Tiễn là... người mà ta yêu
- Lam Ly ca... Anh nói chi cơ? - Tiểu Đình từ đâu xuất hiện - Anh... thích Dương Tiễn?
- Phải, anh thích cô ấy!
- Anh... Không thích em?
- Anh chỉ coi em như tiểu muội.
- Thế tại sao trước nay anh luôn quan tâm em?
- Anh đã nói rồi, anh coi em là tiểu muội! Ca ca quan tâm tiểu muội chỉ là chuyện rất bình thường mà!
- KO!
Tiểu Đình cứ khóc, tất cả im lặng, đến khi Tiểu Đình khóc đã. Sau khi khóc mệt, Tiểu Đình lăn ra ngủ. Cô bé ngủ tới 7 ngày 6 đêm. Khi tỉnh dậy, cô bước ra ngoài.
- Ưm...
- Tiểu Đình, tỉnh rồi sao? - Ngộ Không
- Cha ta đâu?
- Ông ấy đi công tác nước ngoài rồi.
- Còn... 2 người kia?
- Lam Ly và chủ nhân tôi đã ra ngoài, tỷ ăn sáng đi!
Đúng lúc đó, Dương Tiễn cùng Lam Ly bước vô
- Hừ... Cậu thật là kẻ phản bội! Cậu nói cậu ko thích Lam Ly ca, sẽ ko tranh giành Lam Ly ca với tôi, sao cậu lại thất hứa? Bây giờ 2 người còn ung dung đi với nhau? Cậu thật trơ trẽn!
- Tiểu Đình, mình chỉ tình cờ gặp hắn ngoài cửa thôi!
- Đừng ngụy biện, ra khỏi nhà tôi, tôi ko muốn thấy cậu nữa!
-... - Dương Tiễn im lặng, quay về phòng và xếp đồ.
Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa phòng
- Vào đi! - Dương Tiễn trầm giọng
- Tiểu Tiễn... ta...
- Ngươi đi lo cho Tiểu Đình đi, cô ấy thấy ngươi ở đây sẽ lại hiểu lầm đấy!
- Ta...
- Ra đi!
- Thôi được!
Sao lại thế này? Rõ ràng ta ko thích hắn, nhưng khi Tiểu Đình ghen, ta lại cũng cảm thấy thật khó chịu. Tại sao? Tại sao? - Dương Tiễn đóng vali lại và suy nghĩ. Trong đầu luôn đặt ra ngàn câu hỏi Tại sao? cho chuyện này. Phải! Nếu đã thế, cô sẽ ra đi để tìm cha, tìm nhị ca! Cho dù họ sống ra sao, cô cũng sẽ sống cùng họ không rời xa nữa. Và sự ra đi này... cũng sẽ giúp cô ko gặp Lam Ly và Tiểu Đình nữa, Tiểu Đình sẽ ko còn ghen ghét với cô nữa. Và... Tim cô cũng sẽ ko đau, ko khó chịu như bây giờ nữa.
---------- Hết chương 12 -----------
/39
|