Đêm nay, có người gần vợ nhưng vẫn chưa thể ngủ ngon. Bởi vì, anh nằm trên giường, còn cô ấy lại ở sofa.
Mặc dù nhìn thấy Liêu Tử Diệp đã ngủ rất ngon, nhưng người đàn ông ấy căn bản vẫn không cam tâm để cô nằm đó. Anh xuống giường, quyết tâm đi đến chỗ đối phương, nhẹ nhàng bế cô về giường.
Trong quá trình đó, tuy có động tới vết bỏng sau bả vai, nhưng Ngô Quân Kỳ vẫn mặc kệ, và Liêu Tử Diệp cũng không hề hay biết bản thân đã được đưa lên giường. Bấy giờ, anh ta lại có thể ngắm nhìn gương mặt xinh như thiên thần ấy, trông cô thật an nhiên, dịu dàng khi ngủ. Mọi đường nét trên khuôn mặt đều sắc xảo, đặc biệt nhất là nơi đôi môi anh đào căng mọng, càng nhìn chỉ càng muốn gặm.
Chết tiệt! Sao vợ anh xinh đẹp, quyến rũ thế này, mà tận bây giờ anh mới nhận ra cơ chứ?
Ngô Quân Kỳ thầm thốt lên tiếng lòng, song, ý chí nam nhi cũng không thắng nổi tâm tính gian tà đang trỗi dậy. Cứ thế, anh nhắm chính xác ngay vị trí hai phiến môi hồng của cô gái, rồi ban xuống một nụ hôn ngọt ngào.
Lúc đó, anh cảm thấy hơi thở của cả hai đang hòa nhập vào nhau, đồng thời “đầu dưới” của anh cũng đang có trạng thái rục rịch, đòi ngóc đầu, nhiệt độ cơ thể càng khỏi phải nói, da thịt từ sớm đã nóng ran, rạo rực.
Quả là nam nhân sinh lý mạnh, ham muốn cao.
Nếu đã hôn, chắc chắn sẽ cảm thấy chưa đủ. Anh ta lại bèn đưa tay muốn sờ vào chiếc vòng một đẩy đà đang cố tình khiêu khích anh. Ý định đen tối sắp thành hiện thực, vô tình lại bị đối phương bắt quả tang tại trận.
Liêu Tử Diệp bất thình lình mở to đôi mắt, nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay hư hỏng, đổ đốn của người đàn ông, khiến anh một phen chột dạ, mặt xanh như tàu lá khi nhìn vào ánh mắt phát ra lửa phía trước.
“Anh đang làm cái gì đó?” Giọng cô trầm lạnh vang lên.
Ngay lập tức, Ngô Quân Kỳ lúng túng ngồi lại ngay ngắn, đàng hoàng, rồi lắp ba lắp bắp trả lời:
“Anh… Anh sợ em lạnh, nên định ôm cho ấm.”
“Ai mượn ôm? Cũng chả ai lạnh hết á. Cái thằng biến thái nhà anh, đừng tưởng bà không biết anh lợi dụng lúc bà ngủ rồi giở trò sàm sỡ nhá.”
Liêu Tử Diệp vừa mắng, vừa thẳng tay véo mạnh vào tai Ngô Quân Kỳ mà kéo lên, khiến anh đau điếng cả người.
“A…a… đau chết anh rồi. Vợ tha cho anh, chỉ là anh không quản nổi bản chất ham muốn khi ngắm nhìn em quá lâu thôi mà.”
Có cái đau nào bằng cái đau bị véo đỏ cả tai, Ngô Quân Kỳ thiếu điều chỉ sắp nhảy dựng lên ngay lúc này nếu Liêu Tử Diệp vẫn không chịu buông tha.
May cho anh, là cô đã thả tay ra.
“Ôi! Đỏ hết cả tai rồi, vợ ác thật đấy.”
“Ai vợ anh hả?” Liêu Tử Diệp lại đanh giọng.
Và anh ta lại tiếp tục rén.
“Thì cũng tự em nói bây giờ vẫn là vợ anh chứ ai nữa. Mà sau này đừng có véo tai anh nữa nha, đau lắm ấy.” Ngô Quân Kỳ vẫn đang xuýt xoa vành tai đáng thương và trưng ra khuôn mặt ủy khuất.
“Cho đau chết luôn để khỏi táy máy tay chân.”
Liêu Tử Diệp hậm hực nói xong, liền bỏ xuống khỏi giường. Thấy vậy, Ngô Quân Kỳ lập tức lẽo đẽo đi theo sau để năn nỉ.
“Lỡ hôn có cái, với sờ có miếng thôi, em đừng căng như vậy được không?”
“Rồi mắc gì nửa đêm không ngủ, lò mò đi phá người ta, rồi kêu đừng căng?”
“Ai biểu em đẹp quá chi, càng nhìn càng cuốn, càng nhìn càng muốn “ăn thịt”. Nói rồi, anh liền nhe răng cười bình thản.
Tới khi trông thấy sắc mặt đầy vạch đen của người đối diện, thì nụ cưới ấy mới lập tức vụt tắt.
“Anh không thể nghiêm túc hơn hả? Ngô Quân Kỳ lạnh lùng, luôn tỏ ra kiêu ngạo, vô cảm của trước kia đâu rồi?”
“Vẫn ở đây thôi. Chỉ là, đối với em phải khác.” Anh mỉm cười, nụ cười của sự chân thành tuyệt đối.
Bấy giờ, Liêu Tử Diệp cứng rắn cách mấy cũng phải mủi lòng, hạ giọng:
“Mau ngủ thôi, muộn lắm rồi.”
“Em lên giường nằm đi, để anh nằm sofa cho.”
“Lên nằm chung luôn đi, chứ hồi kiểu gì hồi anh cũng mò lên nữa à.” Liêu Tử Diệp ba phần bất lực, bảy phần như ba.
Sau đó, cô chủ động trở lại giường bệnh trước, anh ta vui mừng nhanh bước theo sau. Cũng may là giường đủ cho hai người nằm, chứ không thôi xác định đêm nay khỏi ai ngủ được ngon.
“Vợ nằm sao thoải mái thì cứ nằm, anh nằm nghiêng được rồi.”
“Thì vốn dĩ cũng đâu có nằm ngửa được.”
Cứ anh nói một câu, cô móc lại một câu, cứ khiến đối phương quê ơi là quê, nhưng anh vẫn cười. Chí ít thì tối nay cũng được gần người mình thương.
Liêu Tử Diệp nằm nghiêng, đưa lưng về phía Ngô Quân Kỳ. Còn anh, anh cũng nằm nghiêng nhưng lại hướng mặt về phía cô gái. Kiên nhẫn đợi một lúc, khi đinh ninh rằng Tử Diệp đã ngủ, cánh tay anh liền nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
Đâu phải cô không nhận ra hành động đó của anh. Cô biết, biết nhưng vẫn cố tình tỏ ra không biết.
Như này, liệu có được xem như bình yên vượt qua tất cả…
Mặc dù nhìn thấy Liêu Tử Diệp đã ngủ rất ngon, nhưng người đàn ông ấy căn bản vẫn không cam tâm để cô nằm đó. Anh xuống giường, quyết tâm đi đến chỗ đối phương, nhẹ nhàng bế cô về giường.
Trong quá trình đó, tuy có động tới vết bỏng sau bả vai, nhưng Ngô Quân Kỳ vẫn mặc kệ, và Liêu Tử Diệp cũng không hề hay biết bản thân đã được đưa lên giường. Bấy giờ, anh ta lại có thể ngắm nhìn gương mặt xinh như thiên thần ấy, trông cô thật an nhiên, dịu dàng khi ngủ. Mọi đường nét trên khuôn mặt đều sắc xảo, đặc biệt nhất là nơi đôi môi anh đào căng mọng, càng nhìn chỉ càng muốn gặm.
Chết tiệt! Sao vợ anh xinh đẹp, quyến rũ thế này, mà tận bây giờ anh mới nhận ra cơ chứ?
Ngô Quân Kỳ thầm thốt lên tiếng lòng, song, ý chí nam nhi cũng không thắng nổi tâm tính gian tà đang trỗi dậy. Cứ thế, anh nhắm chính xác ngay vị trí hai phiến môi hồng của cô gái, rồi ban xuống một nụ hôn ngọt ngào.
Lúc đó, anh cảm thấy hơi thở của cả hai đang hòa nhập vào nhau, đồng thời “đầu dưới” của anh cũng đang có trạng thái rục rịch, đòi ngóc đầu, nhiệt độ cơ thể càng khỏi phải nói, da thịt từ sớm đã nóng ran, rạo rực.
Quả là nam nhân sinh lý mạnh, ham muốn cao.
Nếu đã hôn, chắc chắn sẽ cảm thấy chưa đủ. Anh ta lại bèn đưa tay muốn sờ vào chiếc vòng một đẩy đà đang cố tình khiêu khích anh. Ý định đen tối sắp thành hiện thực, vô tình lại bị đối phương bắt quả tang tại trận.
Liêu Tử Diệp bất thình lình mở to đôi mắt, nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay hư hỏng, đổ đốn của người đàn ông, khiến anh một phen chột dạ, mặt xanh như tàu lá khi nhìn vào ánh mắt phát ra lửa phía trước.
“Anh đang làm cái gì đó?” Giọng cô trầm lạnh vang lên.
Ngay lập tức, Ngô Quân Kỳ lúng túng ngồi lại ngay ngắn, đàng hoàng, rồi lắp ba lắp bắp trả lời:
“Anh… Anh sợ em lạnh, nên định ôm cho ấm.”
“Ai mượn ôm? Cũng chả ai lạnh hết á. Cái thằng biến thái nhà anh, đừng tưởng bà không biết anh lợi dụng lúc bà ngủ rồi giở trò sàm sỡ nhá.”
Liêu Tử Diệp vừa mắng, vừa thẳng tay véo mạnh vào tai Ngô Quân Kỳ mà kéo lên, khiến anh đau điếng cả người.
“A…a… đau chết anh rồi. Vợ tha cho anh, chỉ là anh không quản nổi bản chất ham muốn khi ngắm nhìn em quá lâu thôi mà.”
Có cái đau nào bằng cái đau bị véo đỏ cả tai, Ngô Quân Kỳ thiếu điều chỉ sắp nhảy dựng lên ngay lúc này nếu Liêu Tử Diệp vẫn không chịu buông tha.
May cho anh, là cô đã thả tay ra.
“Ôi! Đỏ hết cả tai rồi, vợ ác thật đấy.”
“Ai vợ anh hả?” Liêu Tử Diệp lại đanh giọng.
Và anh ta lại tiếp tục rén.
“Thì cũng tự em nói bây giờ vẫn là vợ anh chứ ai nữa. Mà sau này đừng có véo tai anh nữa nha, đau lắm ấy.” Ngô Quân Kỳ vẫn đang xuýt xoa vành tai đáng thương và trưng ra khuôn mặt ủy khuất.
“Cho đau chết luôn để khỏi táy máy tay chân.”
Liêu Tử Diệp hậm hực nói xong, liền bỏ xuống khỏi giường. Thấy vậy, Ngô Quân Kỳ lập tức lẽo đẽo đi theo sau để năn nỉ.
“Lỡ hôn có cái, với sờ có miếng thôi, em đừng căng như vậy được không?”
“Rồi mắc gì nửa đêm không ngủ, lò mò đi phá người ta, rồi kêu đừng căng?”
“Ai biểu em đẹp quá chi, càng nhìn càng cuốn, càng nhìn càng muốn “ăn thịt”. Nói rồi, anh liền nhe răng cười bình thản.
Tới khi trông thấy sắc mặt đầy vạch đen của người đối diện, thì nụ cưới ấy mới lập tức vụt tắt.
“Anh không thể nghiêm túc hơn hả? Ngô Quân Kỳ lạnh lùng, luôn tỏ ra kiêu ngạo, vô cảm của trước kia đâu rồi?”
“Vẫn ở đây thôi. Chỉ là, đối với em phải khác.” Anh mỉm cười, nụ cười của sự chân thành tuyệt đối.
Bấy giờ, Liêu Tử Diệp cứng rắn cách mấy cũng phải mủi lòng, hạ giọng:
“Mau ngủ thôi, muộn lắm rồi.”
“Em lên giường nằm đi, để anh nằm sofa cho.”
“Lên nằm chung luôn đi, chứ hồi kiểu gì hồi anh cũng mò lên nữa à.” Liêu Tử Diệp ba phần bất lực, bảy phần như ba.
Sau đó, cô chủ động trở lại giường bệnh trước, anh ta vui mừng nhanh bước theo sau. Cũng may là giường đủ cho hai người nằm, chứ không thôi xác định đêm nay khỏi ai ngủ được ngon.
“Vợ nằm sao thoải mái thì cứ nằm, anh nằm nghiêng được rồi.”
“Thì vốn dĩ cũng đâu có nằm ngửa được.”
Cứ anh nói một câu, cô móc lại một câu, cứ khiến đối phương quê ơi là quê, nhưng anh vẫn cười. Chí ít thì tối nay cũng được gần người mình thương.
Liêu Tử Diệp nằm nghiêng, đưa lưng về phía Ngô Quân Kỳ. Còn anh, anh cũng nằm nghiêng nhưng lại hướng mặt về phía cô gái. Kiên nhẫn đợi một lúc, khi đinh ninh rằng Tử Diệp đã ngủ, cánh tay anh liền nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
Đâu phải cô không nhận ra hành động đó của anh. Cô biết, biết nhưng vẫn cố tình tỏ ra không biết.
Như này, liệu có được xem như bình yên vượt qua tất cả…
/39
|