Anh đối với cô thế nào? Có lẽ cô vẫn chưa dám tin vào sự thật và tấm chân tình anh đang bày ra trước mắt.
Giờ ngập ngừng hỏi ra, cứ cảm thấy ngại ngùng, bối rối. Trong khi đó, Ngô Quân Kỳ lại đang cong môi mỉm cười một cách thú vị.
“Muốn biết anh đối với em là như nào, đúng không? Tới đây, ghé tai sát vào đây, anh nói cho nghe.”
Ngô Quân Kỳ biểu cô tới gần, mà mặt anh gian lắm. Thế nhưng Liêu Tử Diệp vẫn nghe lời, đưa mặt tới gần. Nào ngờ, khi khoảng cách gần nhau đã đủ, người đàn ông ấy lập tức chộp lấy thời cơ, hôn cô một cái.
“Anh… Cái tên khốn kiếp này.”
Lúc cô phát cáu, thì anh ta lại bật cười khoái chí.
“Đấy! Anh đối với em, chính là như thế. Chỉ muốn gần gũi, muốn yêu thương và lúc nào cũng được bên cạnh.”
Ngô Quân Kỳ nói rồi, liền gượng người ngồi dậy. Tuy các bước di chuyển có chút cồng kềnh nhưng vẫn đã được đối mặt với người phụ nữ ấy, được nắm tay cô một cách trực tiếp, trọn vẹn, song, lại tiếp tục ôn nhu cất giọng:
“Diệp! Về với anh đi, anh không hứa sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng nhất định sẽ dùng cả đời này để chứng minh anh yêu em nhiều như thế nào. Nghĩ lại đi, dù gì anh cũng chưa từng đối xử đến mức quá tệ với em mà đúng không? Thử hỏi, có mấy ai không yêu mà có thể vui vẻ trò chuyện, gần gũi suốt ngày được, nhưng đó là trước kia. Còn giờ, anh đối với em như nào thì trong suốt mấy ngày vừa qua, chắc cũng đã rõ rồi.
Vợ! Cho anh cơ hội đi em, về với anh, về với con, gia đình mình đoàn tụ.”
Cuối câu nói thâm tình, tựa chút năn nỉ, đáng thương, là nụ hôn anh đặt lên mu bàn tay cô gái.
Trước mắt không chỉ là một nam nhân siêu cấp đẹp trai, khí chất phong độ, mà anh còn nói năng nhẹ nhàng, ánh mắt mang tia trìu mến, đong đầy yêu thương. Nói không rung động, ắt tự nhận dối lòng.
“Tử Kỳ… Thằng bé vẫn chưa chấp nhận anh…”
“Không sao! Chỉ cần em chịu về, Tử Kỳ cũng sẽ về thôi mà, rồi từ từ anh xoa dịu nỗi lòng của thằng bé sau.”
Liêu Tử Diệp cúi mặt, giữ trạng thái im lặng. Ngô Quân Kỳ lại tiếp tục năn nỉ, ỉ oi.
“Về nha vợ! Về nhà anh thương, anh yêu, anh cưng như trứng hứng như hoa.”
Cứ như vậy, người đàn ông ấy ra sức dỗ ngọt cô mãi một hồi lâu, Liêu Tử Diệp mới chịu lên tiếng:
“Chờ anh xuất viện rồi tính sau.”
“Vậy sáng mai xuất viện, anh khỏe rồi.”
Vừa bảo khỏe, lại nhăn mặt vì vô tình động tới vết bỏng sau vai. Đó là ý trời để anh không đạt được mục đích.
“Ở lại tới khi vết thương lành bảy mươi phần trăm đã. Trong khoảng thời gian này, em sẽ chăm sóc anh.”
Nghe sao thật ngọt ngào, khi mà Liêu Tử Diệp đã chịu thay đổi cách xưng hô, âm giọng cất ra tiếng nói cũng thật nhẹ nhàng, làm lòng dạ ai đó lâng lâng vui sướng.
“Thế có thể cho anh ôm một cái được không? Nạp năng lượng một xíu thôi.” Anh ta nói và đã dang sẵn đôi tay ra chờ đón.
Lúc đó, Liêu Tử Diệp cứ đắn đo chần chừ, rồi cũng chịu di chuyển tới gần để người đàn ông ấy âu yếm ôm vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt, còn đặt lên tóc cô những nụ hôn trân quý, với ánh mắt nâng niu, cưng chiều.
“Có lẽ sáu năm qua em đã rất vất vả, một mình nuôi con chắc chắn còn cực khổ hơn nữa. Anh nợ em lời xin lỗi…”
“Thật ra, em sẽ không bỏ trốn nếu không mang suy nghĩ tiêu cực rằng anh sẽ cướp mất cả hai đứa con của em, càng sợ người phụ nữ đó làm hại chúng. Vả lại, lúc đó cũng là em tính kế anh mới mang thai ngoài ý muốn, suy cho cùng không thể không sợ.”
“Bởi vậy mới trốn kỹ như vậy, kỹ tới mức sáu năm liền anh không tìm thấy. Sáu năm đó, anh cũng chẳng vui sướng gì mỗi khi gặp mẹ, bà ấy luôn tạo áp lực, còn nói nếu không tìm được em thì cả đời này cũng không cần phải tái hôn nữa.”
“À… Ra là vậy nên mới năn nỉ tôi về chứ gì?”
Liêu Tử Diệp bất ngờ thay đổi thái độ, trưng ra khuôn mặt bất mãn, dọa ai kia cũng hốt hoảng theo.
“Thì vốn dĩ nếu không là em, cũng không đến lượt người khác được phép tới gần anh. Diệp! Em biết không? Thật sự mà nói, anh chỉ thấy hưng phấn mỗi khi gần em, đầu trên đầu dưới, chỗ nào cũng chỉ có em.” Ngô Quân Kỳ nói, tay lại nắm tay cô đặt lên ngực trái mình.
Nhìn nét mặt cố tỏ ra ta đây đáng thương của anh, khiến Liêu Tử Diệp không nhịn được cười. Cô mạnh mẽ thu tay về, rồi mới nói:
“Tóm lại là không ăn gì đúng không? Vậy tắt đèn, đi ngủ nhá?”
“Ừm! Mà em phải lên giường nằm với anh.”
Hết nói nổi với cái đề nghị táo bạo của người đàn ông, Liêu Tử Diệp nghe xong thế mà vẫn bình thản như không có gì to tát.
“Giường của anh, sofa của tôi. Không chịu thì bà đây đi về. Còn nữa, bớt bớt suy nghĩ chuyện lợi dụng tôi để chiếm tiện nghi đi nha, thấy vậy chứ chưa phải vậy đâu.” Liêu Tử Diệp ung dung đưa ra quyết định.
Ngô Quân Kỳ một phen tụt hứng trầm trọng.
“Thì nằm chung thôi, anh hứa anh không làm gì.”
“Ai nói không tin mà anh hứa? Nằm xuống ngủ đi.” Cô đanh giọng ra lệnh.
Riêng anh vẫn đang ấm ức ra mặt, nhìn cô qua sofa an nhiên nằm xuống, mà không thể nào chấp nhận.
“Sofa cứng lắm, lên đây nằm với anh đi.”
“Ở đó có thứ còn cứng hơn sofa, khỏi năn nỉ.”
Giờ ngập ngừng hỏi ra, cứ cảm thấy ngại ngùng, bối rối. Trong khi đó, Ngô Quân Kỳ lại đang cong môi mỉm cười một cách thú vị.
“Muốn biết anh đối với em là như nào, đúng không? Tới đây, ghé tai sát vào đây, anh nói cho nghe.”
Ngô Quân Kỳ biểu cô tới gần, mà mặt anh gian lắm. Thế nhưng Liêu Tử Diệp vẫn nghe lời, đưa mặt tới gần. Nào ngờ, khi khoảng cách gần nhau đã đủ, người đàn ông ấy lập tức chộp lấy thời cơ, hôn cô một cái.
“Anh… Cái tên khốn kiếp này.”
Lúc cô phát cáu, thì anh ta lại bật cười khoái chí.
“Đấy! Anh đối với em, chính là như thế. Chỉ muốn gần gũi, muốn yêu thương và lúc nào cũng được bên cạnh.”
Ngô Quân Kỳ nói rồi, liền gượng người ngồi dậy. Tuy các bước di chuyển có chút cồng kềnh nhưng vẫn đã được đối mặt với người phụ nữ ấy, được nắm tay cô một cách trực tiếp, trọn vẹn, song, lại tiếp tục ôn nhu cất giọng:
“Diệp! Về với anh đi, anh không hứa sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng nhất định sẽ dùng cả đời này để chứng minh anh yêu em nhiều như thế nào. Nghĩ lại đi, dù gì anh cũng chưa từng đối xử đến mức quá tệ với em mà đúng không? Thử hỏi, có mấy ai không yêu mà có thể vui vẻ trò chuyện, gần gũi suốt ngày được, nhưng đó là trước kia. Còn giờ, anh đối với em như nào thì trong suốt mấy ngày vừa qua, chắc cũng đã rõ rồi.
Vợ! Cho anh cơ hội đi em, về với anh, về với con, gia đình mình đoàn tụ.”
Cuối câu nói thâm tình, tựa chút năn nỉ, đáng thương, là nụ hôn anh đặt lên mu bàn tay cô gái.
Trước mắt không chỉ là một nam nhân siêu cấp đẹp trai, khí chất phong độ, mà anh còn nói năng nhẹ nhàng, ánh mắt mang tia trìu mến, đong đầy yêu thương. Nói không rung động, ắt tự nhận dối lòng.
“Tử Kỳ… Thằng bé vẫn chưa chấp nhận anh…”
“Không sao! Chỉ cần em chịu về, Tử Kỳ cũng sẽ về thôi mà, rồi từ từ anh xoa dịu nỗi lòng của thằng bé sau.”
Liêu Tử Diệp cúi mặt, giữ trạng thái im lặng. Ngô Quân Kỳ lại tiếp tục năn nỉ, ỉ oi.
“Về nha vợ! Về nhà anh thương, anh yêu, anh cưng như trứng hứng như hoa.”
Cứ như vậy, người đàn ông ấy ra sức dỗ ngọt cô mãi một hồi lâu, Liêu Tử Diệp mới chịu lên tiếng:
“Chờ anh xuất viện rồi tính sau.”
“Vậy sáng mai xuất viện, anh khỏe rồi.”
Vừa bảo khỏe, lại nhăn mặt vì vô tình động tới vết bỏng sau vai. Đó là ý trời để anh không đạt được mục đích.
“Ở lại tới khi vết thương lành bảy mươi phần trăm đã. Trong khoảng thời gian này, em sẽ chăm sóc anh.”
Nghe sao thật ngọt ngào, khi mà Liêu Tử Diệp đã chịu thay đổi cách xưng hô, âm giọng cất ra tiếng nói cũng thật nhẹ nhàng, làm lòng dạ ai đó lâng lâng vui sướng.
“Thế có thể cho anh ôm một cái được không? Nạp năng lượng một xíu thôi.” Anh ta nói và đã dang sẵn đôi tay ra chờ đón.
Lúc đó, Liêu Tử Diệp cứ đắn đo chần chừ, rồi cũng chịu di chuyển tới gần để người đàn ông ấy âu yếm ôm vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt, còn đặt lên tóc cô những nụ hôn trân quý, với ánh mắt nâng niu, cưng chiều.
“Có lẽ sáu năm qua em đã rất vất vả, một mình nuôi con chắc chắn còn cực khổ hơn nữa. Anh nợ em lời xin lỗi…”
“Thật ra, em sẽ không bỏ trốn nếu không mang suy nghĩ tiêu cực rằng anh sẽ cướp mất cả hai đứa con của em, càng sợ người phụ nữ đó làm hại chúng. Vả lại, lúc đó cũng là em tính kế anh mới mang thai ngoài ý muốn, suy cho cùng không thể không sợ.”
“Bởi vậy mới trốn kỹ như vậy, kỹ tới mức sáu năm liền anh không tìm thấy. Sáu năm đó, anh cũng chẳng vui sướng gì mỗi khi gặp mẹ, bà ấy luôn tạo áp lực, còn nói nếu không tìm được em thì cả đời này cũng không cần phải tái hôn nữa.”
“À… Ra là vậy nên mới năn nỉ tôi về chứ gì?”
Liêu Tử Diệp bất ngờ thay đổi thái độ, trưng ra khuôn mặt bất mãn, dọa ai kia cũng hốt hoảng theo.
“Thì vốn dĩ nếu không là em, cũng không đến lượt người khác được phép tới gần anh. Diệp! Em biết không? Thật sự mà nói, anh chỉ thấy hưng phấn mỗi khi gần em, đầu trên đầu dưới, chỗ nào cũng chỉ có em.” Ngô Quân Kỳ nói, tay lại nắm tay cô đặt lên ngực trái mình.
Nhìn nét mặt cố tỏ ra ta đây đáng thương của anh, khiến Liêu Tử Diệp không nhịn được cười. Cô mạnh mẽ thu tay về, rồi mới nói:
“Tóm lại là không ăn gì đúng không? Vậy tắt đèn, đi ngủ nhá?”
“Ừm! Mà em phải lên giường nằm với anh.”
Hết nói nổi với cái đề nghị táo bạo của người đàn ông, Liêu Tử Diệp nghe xong thế mà vẫn bình thản như không có gì to tát.
“Giường của anh, sofa của tôi. Không chịu thì bà đây đi về. Còn nữa, bớt bớt suy nghĩ chuyện lợi dụng tôi để chiếm tiện nghi đi nha, thấy vậy chứ chưa phải vậy đâu.” Liêu Tử Diệp ung dung đưa ra quyết định.
Ngô Quân Kỳ một phen tụt hứng trầm trọng.
“Thì nằm chung thôi, anh hứa anh không làm gì.”
“Ai nói không tin mà anh hứa? Nằm xuống ngủ đi.” Cô đanh giọng ra lệnh.
Riêng anh vẫn đang ấm ức ra mặt, nhìn cô qua sofa an nhiên nằm xuống, mà không thể nào chấp nhận.
“Sofa cứng lắm, lên đây nằm với anh đi.”
“Ở đó có thứ còn cứng hơn sofa, khỏi năn nỉ.”
/39
|