“Quân Kỳ! Ba đi tiệc tùng công việc, tự dưng đưa con theo làm gì?”
Ngồi trên xe, Tân Kỳ tỏ vẻ không vui ra mặt, đã thế còn luôn miệng cằn nhằn, chỉ có người đàn ông ấy vẫn hết sức bình thản đối đáp:
“Đưa con đi đánh ghen với ba chứ làm gì.”
Nghe vậy, cậu bé liền nhìn sang anh với nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Mẹ cũng có mặt trong bữa tiệc này và mẹ đi cùng người đàn ông ở nhà hôm đó?”
“Ừm! Tình địch của ba, Lục Ý Hiên cũng là kẻ thù của con, hiểu chưa?”
“Hóa ra ba cũng chẳng đủ bản lĩnh chinh phục được mẹ, mà còn cần phải nhờ tới con cơ à?” Tân Kỳ bĩu môi.
“Bởi vì con là cái cớ để ba có thể dễ dàng tiếp cận mẹ. Chịu khó hợp tác thì đôi bên cùng có lợi.” Ngô Quân Kỳ cười nói.
Trông anh như rất bình thản, chứ thật ra trong lòng đã là một đống đổ nát sắp sửa bốc cháy vì muôn vàn nỗi lo nghĩ phức tạp, đan xen bất an.
“Vết bỏng sau vai ba thế nào rồi? Còn đau không?”
Bất ngờ nhận được sự quan tâm của con trai, Ngô Quân Kỳ chợt thấy ấm lòng, anh xoa đầu cậu bé, rồi mới nói:
“Vẫn lo cho ba à?”
“Chỉ sợ ba chết rồi không ai đưa mẹ về cho con thôi.” Tân Kỳ láu lỉnh đáp.
“Cái thằng ranh này, miệng lưỡi đanh thép y như mẹ con.”
“Xin lỗi nha, ai cũng nói con giống ba nhất đấy.”
Đôi co qua lại, vẫn là người đàn ông cạn vốn ngôn từ. Anh cười trừ cho qua chuyện, đúng lúc xe cũng đã dừng đến vị trí bữa tiệc tại một trung tâm sự kiện lớn trong thành phố.
Ngô Quân Kỳ cùng con trai vừa bước xuống, thì siêu xe của Lục Ý Hiên cũng xuất hiện. Sau đó, những gương mặt thân quen từ từ lọt vào tầm nhìn của người đàn ông, khiến sắc mặt anh tối đen như mực.
Liêu Tử Diệp đi cùng Lục Ý Hiên, cô ăn mặc còn cực kỳ gợi cảm, nhan sắc thanh tú đã xinh đẹp lay động lòng người, giờ còn khoác thêm chiếc váy body tôn lên nét quyến rũ, mê li, thế chẳng khác nào khiêu khích ánh mắt tò mò của nam nhân.
Chạm mặt anh, Tử Diệp đương nhiên có chút bối rối, nhưng sự ngượng ngùng ấy đã nhanh chóng biến mất, khi cô tiến tới gần con trai lớn của mình, Tân Kỳ.
“Đại bảo bối, con cũng đi dự tiệc cùng ba sao?”
“Ba không khỏe, nên con phải đi theo ạ. Sẵn tiện canh chừng xem có cô gái nào dám bén mảng đến gần lão ấy không.
Mà mẹ cũng đi tiệc ạ? Mẹ đi với ai vậy?”
“À, chú ấy là sếp của mẹ, cũng là chủ của bữa tiệc tối nay.”
Theo lời Liêu Tử Diệp, Tân Kỳ đã có vài giây nhìn sang Lục Ý Hiên, nhưng lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, không thiện cảm, song, cậu mới nói:
“Vậy mẹ đi với sếp của mẹ đi, con phải ở bên cạnh ba mới được. Chúng ta cứ tự nhiên, như vậy mẹ sẽ thoải mái hơn ba nhỉ?”
Nhắc đến Ngô Quân Kỳ, cậu bé đã nhìn anh và âm thầm nháy mắt ra hiệu cần hợp tác, người đàn ông hiểu ý, nên cũng nhanh chóng tỏ ra bình thản, phối hợp cùng con trai.
“Ừm! Mẹ con luôn muốn được tự do, thoải mái mà, chúng ta không nên làm phiền đến cuộc sống của cô ấy.” Anh khẽ cười nhạt, rồi dắt tay Tân Kỳ chủ động đi vào trước.
Khoảnh khắc nhìn hai cha con họ rời đi, Liêu Tử Diệp chợt thấy chơi vơi, lạc lỏng một cách kỳ lạ. Lúc đó, Lục Ý Hiên đã đến bên cạnh và đưa bàn tay chờ nắm về phía cô.
“Chúng ta cũng vào thôi.”
Khẽ nở nụ cười với người bên cạnh, nhưng cô không để tay cho anh nắm, mà lại khéo léo từ chối.
“Em không muốn người khác nghĩ chúng ta có mối quan hệ đặc biệt hơn giữa sếp và nhân viên.”
“Được! Anh tôn trọng em, nhưng em phải đi ngang hàng với anh.”
“Vâng!” Liêu Tử Diệp khẽ cười.
Sau đó, cả hai cùng sánh bước tiến vào trong. Không gian bữa tiệc chỉ còn thiếu mỗi nhân vật chính là Lục Ý Hiên, nên khi anh vừa đặt chân bước vào đã thu hút nhiều người, trong đó có cả Ngô Quân Kỳ.
Thật ra thì anh chỉ quan tâm tới người phụ nữ của anh đang đi bên cạnh kẻ đó thôi, anh phải xem xem họ có thân thiết nắm tay, ôm eo gì không và cũng may là họ không quá gần nhau, chứ kẻo anh lại lên máu thì toang.
“Lục tổng, chúc mừng cậu nhậm chức tân chủ tịch của Lục Ý.”
“Cảm ơn chú, Minh tổng!” Lục Ý Hiên nâng ly đáp rượu cùng khách mời của mình.
Lúc này, ánh mắt của vị Minh tổng ấy lại va vào người phụ nữ bên cạnh anh.
“Còn đây là vị hôn thê của Lục tổng đó sao? Đúng là thiên kim mỹ lệ, Lục tổng thật khéo chọn.”
“Minh tổng thì lại đúng là tầm nhìn hạn hẹp. Người phụ nữ nhan sắc kiêu sa này đã làm mẹ của hai đứa con trai rồi, thì sao có thể là vị hôn thê của Lục tổng được.”
Cách đó không xa, chợt vang lên giọng nói đầy châm biếm của một cô gái, thu hút mọi người, lẫn Ngô Quân Kỳ. Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, anh đã lập tức cau mày, cả Liêu Tử Diệp cũng thoáng bất ngờ.
“Thanh Thanh, cháu đến đây làm gì?”
Hóa ra là người quen, nhưng bất ngờ hơn hết là còn quen biết với Lục Ý Hiên. Câu hỏi của anh ấy lại đưa Tử Diệp vào thế hoang mang.
“Hôm nay, là tiệc nhậm chức của cậu, Liêu Tử Diệp cô ta là loại người không ra gì còn đến được, lẽ nào cháu của cậu lại không được phép tham dự, hửm?”
Vừa nói, ánh mắt khinh bỉ của Châu Thanh Thanh vừa liếc nhìn sang Liêu Tử Diệp, nhưng cô tuyệt nhiên không hề nao núng, còn mạnh dạn đáp trả:
“Châu tiểu thư, chúng ta đều là người có học. Cô không thể nói chuyện văn minh, lịch sự một chút sao, huống hồ tôi còn chưa làm gì đắc tội với cô thì phải?”
Ngồi trên xe, Tân Kỳ tỏ vẻ không vui ra mặt, đã thế còn luôn miệng cằn nhằn, chỉ có người đàn ông ấy vẫn hết sức bình thản đối đáp:
“Đưa con đi đánh ghen với ba chứ làm gì.”
Nghe vậy, cậu bé liền nhìn sang anh với nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Mẹ cũng có mặt trong bữa tiệc này và mẹ đi cùng người đàn ông ở nhà hôm đó?”
“Ừm! Tình địch của ba, Lục Ý Hiên cũng là kẻ thù của con, hiểu chưa?”
“Hóa ra ba cũng chẳng đủ bản lĩnh chinh phục được mẹ, mà còn cần phải nhờ tới con cơ à?” Tân Kỳ bĩu môi.
“Bởi vì con là cái cớ để ba có thể dễ dàng tiếp cận mẹ. Chịu khó hợp tác thì đôi bên cùng có lợi.” Ngô Quân Kỳ cười nói.
Trông anh như rất bình thản, chứ thật ra trong lòng đã là một đống đổ nát sắp sửa bốc cháy vì muôn vàn nỗi lo nghĩ phức tạp, đan xen bất an.
“Vết bỏng sau vai ba thế nào rồi? Còn đau không?”
Bất ngờ nhận được sự quan tâm của con trai, Ngô Quân Kỳ chợt thấy ấm lòng, anh xoa đầu cậu bé, rồi mới nói:
“Vẫn lo cho ba à?”
“Chỉ sợ ba chết rồi không ai đưa mẹ về cho con thôi.” Tân Kỳ láu lỉnh đáp.
“Cái thằng ranh này, miệng lưỡi đanh thép y như mẹ con.”
“Xin lỗi nha, ai cũng nói con giống ba nhất đấy.”
Đôi co qua lại, vẫn là người đàn ông cạn vốn ngôn từ. Anh cười trừ cho qua chuyện, đúng lúc xe cũng đã dừng đến vị trí bữa tiệc tại một trung tâm sự kiện lớn trong thành phố.
Ngô Quân Kỳ cùng con trai vừa bước xuống, thì siêu xe của Lục Ý Hiên cũng xuất hiện. Sau đó, những gương mặt thân quen từ từ lọt vào tầm nhìn của người đàn ông, khiến sắc mặt anh tối đen như mực.
Liêu Tử Diệp đi cùng Lục Ý Hiên, cô ăn mặc còn cực kỳ gợi cảm, nhan sắc thanh tú đã xinh đẹp lay động lòng người, giờ còn khoác thêm chiếc váy body tôn lên nét quyến rũ, mê li, thế chẳng khác nào khiêu khích ánh mắt tò mò của nam nhân.
Chạm mặt anh, Tử Diệp đương nhiên có chút bối rối, nhưng sự ngượng ngùng ấy đã nhanh chóng biến mất, khi cô tiến tới gần con trai lớn của mình, Tân Kỳ.
“Đại bảo bối, con cũng đi dự tiệc cùng ba sao?”
“Ba không khỏe, nên con phải đi theo ạ. Sẵn tiện canh chừng xem có cô gái nào dám bén mảng đến gần lão ấy không.
Mà mẹ cũng đi tiệc ạ? Mẹ đi với ai vậy?”
“À, chú ấy là sếp của mẹ, cũng là chủ của bữa tiệc tối nay.”
Theo lời Liêu Tử Diệp, Tân Kỳ đã có vài giây nhìn sang Lục Ý Hiên, nhưng lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, không thiện cảm, song, cậu mới nói:
“Vậy mẹ đi với sếp của mẹ đi, con phải ở bên cạnh ba mới được. Chúng ta cứ tự nhiên, như vậy mẹ sẽ thoải mái hơn ba nhỉ?”
Nhắc đến Ngô Quân Kỳ, cậu bé đã nhìn anh và âm thầm nháy mắt ra hiệu cần hợp tác, người đàn ông hiểu ý, nên cũng nhanh chóng tỏ ra bình thản, phối hợp cùng con trai.
“Ừm! Mẹ con luôn muốn được tự do, thoải mái mà, chúng ta không nên làm phiền đến cuộc sống của cô ấy.” Anh khẽ cười nhạt, rồi dắt tay Tân Kỳ chủ động đi vào trước.
Khoảnh khắc nhìn hai cha con họ rời đi, Liêu Tử Diệp chợt thấy chơi vơi, lạc lỏng một cách kỳ lạ. Lúc đó, Lục Ý Hiên đã đến bên cạnh và đưa bàn tay chờ nắm về phía cô.
“Chúng ta cũng vào thôi.”
Khẽ nở nụ cười với người bên cạnh, nhưng cô không để tay cho anh nắm, mà lại khéo léo từ chối.
“Em không muốn người khác nghĩ chúng ta có mối quan hệ đặc biệt hơn giữa sếp và nhân viên.”
“Được! Anh tôn trọng em, nhưng em phải đi ngang hàng với anh.”
“Vâng!” Liêu Tử Diệp khẽ cười.
Sau đó, cả hai cùng sánh bước tiến vào trong. Không gian bữa tiệc chỉ còn thiếu mỗi nhân vật chính là Lục Ý Hiên, nên khi anh vừa đặt chân bước vào đã thu hút nhiều người, trong đó có cả Ngô Quân Kỳ.
Thật ra thì anh chỉ quan tâm tới người phụ nữ của anh đang đi bên cạnh kẻ đó thôi, anh phải xem xem họ có thân thiết nắm tay, ôm eo gì không và cũng may là họ không quá gần nhau, chứ kẻo anh lại lên máu thì toang.
“Lục tổng, chúc mừng cậu nhậm chức tân chủ tịch của Lục Ý.”
“Cảm ơn chú, Minh tổng!” Lục Ý Hiên nâng ly đáp rượu cùng khách mời của mình.
Lúc này, ánh mắt của vị Minh tổng ấy lại va vào người phụ nữ bên cạnh anh.
“Còn đây là vị hôn thê của Lục tổng đó sao? Đúng là thiên kim mỹ lệ, Lục tổng thật khéo chọn.”
“Minh tổng thì lại đúng là tầm nhìn hạn hẹp. Người phụ nữ nhan sắc kiêu sa này đã làm mẹ của hai đứa con trai rồi, thì sao có thể là vị hôn thê của Lục tổng được.”
Cách đó không xa, chợt vang lên giọng nói đầy châm biếm của một cô gái, thu hút mọi người, lẫn Ngô Quân Kỳ. Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, anh đã lập tức cau mày, cả Liêu Tử Diệp cũng thoáng bất ngờ.
“Thanh Thanh, cháu đến đây làm gì?”
Hóa ra là người quen, nhưng bất ngờ hơn hết là còn quen biết với Lục Ý Hiên. Câu hỏi của anh ấy lại đưa Tử Diệp vào thế hoang mang.
“Hôm nay, là tiệc nhậm chức của cậu, Liêu Tử Diệp cô ta là loại người không ra gì còn đến được, lẽ nào cháu của cậu lại không được phép tham dự, hửm?”
Vừa nói, ánh mắt khinh bỉ của Châu Thanh Thanh vừa liếc nhìn sang Liêu Tử Diệp, nhưng cô tuyệt nhiên không hề nao núng, còn mạnh dạn đáp trả:
“Châu tiểu thư, chúng ta đều là người có học. Cô không thể nói chuyện văn minh, lịch sự một chút sao, huống hồ tôi còn chưa làm gì đắc tội với cô thì phải?”
/39
|