“Chẳng phải, anh cũng đã tìm được đến tận nơi em ở rồi sao?” Liêu Tử Diệp cười trừ cho qua.
Thật ra đối với Lục Ý Hiên, nói cô không rung động trước tấm chân tình của anh, là cô đang tự dối lòng mình. Bởi vì, từ những ngày đầu tiên đặt chân sang đất khách, xứ lạ quê người, cho tới khi tình cờ gặp được nhau, thì anh đã luôn là người giúp đỡ, quan tâm chăm sóc cho mẹ con cô.
Tử Kỳ cũng rất mến Lục Ý Hiên, cậu bé luôn miệng nói muốn anh làm ba mình, vì trong mắt cậu, ngoài cô, chỉ có anh là người tốt nhất. Thế nhưng đâu đó trong thâm tâm cô, dường như vẫn chưa được sẵn sàng để đón nhận tình yêu mới. Việc trở về lại quê hương trong im lặng cũng là một trong những dự tính để hiểu xem nơi lòng mình, người đàn ông ấy nằm ở vị trí nào.
“Với anh, để tìm được ai đó không phải việc khó khăn gì, anh chỉ bận tâm sao em đi mà không nói. Có phải lại muốn cắt đứt với anh, giống như đã làm với người đàn ông đó?”
Có vẻ như Lục Ý Hiên biết không ít chuyện liên quan đến Liêu Tử Diệp, và cô cũng chẳng bất ngờ gì khi biết được điều đó. Bởi vì, nếu đem so sánh giữa địa vị và quyền lực thì anh chả thua kém gì Ngô Quân Kỳ. Chỉ khác nhau ở chỗ mỗi người riêng một vùng trời.
“Em không muốn nợ ân tình của anh thêm thôi. Thật ra cũng định đợi đến khi cuộc sống mới ổn định hơn sẽ thông báo với anh, nhưng xem đó, em còn chưa kịp báo đã bị anh tìm tới tận nơi rồi.” Cô cười cười, cố tình thay đổi bầu không khí ngột ngạt hiện tại.
“Chứ không phải định trốn anh mà không thành sao?”
Lục Ý Hiên hơi cười, rồi lại tiếp lời:
“Anh còn biết anh ta cố tình chèn ép, khiến em không tìm được việc làm trong thành phố này.”
“Nhưng anh ấy cũng không ngờ rằng em đã tìm được một công việc đúng với chuyên môn.”
Trông cô hân hoan và tự hào nhiều lắm, đâu hay lúc đó người bên cạnh lại đang thầm cười.
“Vị trí công việc em sắp làm, là Thư ký riêng của anh. Tập đoàn Lục Ý, cũng là sản nghiệp ba đời của Lục gia, nếu đem so với Ngô thị thì cũng một chín một mười thôi.”
Tính ra vẫn đang tự hào về bản thân lắm, thế mà vừa nghe Lục Ý Hiên nói xong, Liêu Tử Diệp lập tức sượng trân, nụ cười cũng vụt tắt.
“Hóa ra đều do anh đã dang tay nâng đỡ em… Vậy mà em còn tưởng bản thân mình tài giỏi lắm.” Cô cười gượng.
“Vốn dĩ em luôn tài giỏi mà, có giỏi giang mới lọt vào tim anh.”
Lục Ý Hiên bất ngờ thả thính, đưa đối phương vào thế lúng túng đã đành, còn khiến bầu không khí trở về ngột ngạt.
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại chủ động nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình khó tả, làm trái tim nhỏ bé trong lồng ngực trái của Tử Diệp như sắp nhảy cẩn ra ngoài.
“Tiểu Diệp, anh muốn được quang minh chính đại ở bên em, chăm sóc cho em và con. Có thể, cho anh một cơ hội được không?”
Quả thực, sáu năm quen biết Lục Ý Hiên, Liêu Tử Diệp chỉ sợ nhất khoảnh khắc được nghe anh bày tỏ tấm lòng như hiện tại. Bởi vì, lòng cô thế nào còn chưa biết rõ sao dám nói lời yêu.
“Em… Em…”
“Mẹ ơi…”
Thật không đúng lúc với Lục Ý Hiên một chút nào, khi tiếng gọi của Tử Kỳ đã phá vỡ giây phút đáng quý mà anh mong chờ bấy lâu.
“Con đang gọi, để em vào với thằng bé đã.”
Ngay giây sau đó, Liêu Tử Diệp đã để lại gương mặt đượm buồn của người đàn ông lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa.
Anh yêu cô, tính tới thời điểm này đã năm năm. Vậy mà mãi đến hiện tại vẫn chưa nhận được chút tâm tư đặc biệt gì. Nhưng không sao, Lục Ý Hiên anh sẽ không bỏ cuộc, hơn hết là không thể bỏ cuộc trong hoàn cảnh đấu tranh thú vị này.
…----------------…
Tập đoàn Ngô thị.
“Chủ tịch, đây là thư mời tiệc chiêu đãi mừng nhậm chức của Lục Ý Hiên, tân chủ tịch tập đoàn Lục Ý gửi tới. Bữa tiệc diễn ra vào bảy giờ tối nay, sếp có định đi không?”
Nhận được thông báo từ Trợ lý đắc lực, Ngô Quân Kỳ chỉ hời hợt đưa đôi con ngươi lạnh lùng nhìn đến, rồi khó chịu hỏi lại một câu:
“Bình thường, mấy kiểu tiệc tùng vớ vẩn này tôi có tham gia không?”
“Đúng là bình thường thì không cần báo, cứ trực tiếp bỏ qua thay chủ tịch là được, nhưng mà buổi tiệc tối nay, nghe nói sẽ có Thiếu phu nhân đến với vai trò Thư ký riêng của Lục Ý Hiên, nên em mới…”
Nghe đến đây, thần sắc của người đàn ông liền lập tức thay đổi. Ánh mắt đanh lại, mày kiếm nhíu vào, tâm tình chùng xuống thấy rõ, rồi chất giọng trầm lạnh mới vang lên:
“Để thư mời lại đó, rồi về phòng làm việc đi.”
“Thế chủ tịch có đến dự hay không, để em xếp lịch?”
“Tự tôi biết sắp xếp, ra ngoài.”
Anh càng nói càng cáu, tốt nhất là phận trợ lý như Cao Diên nên nhanh chóng rời đi, trước khi bị bom nổ văng khỏi phòng.
Suy cho cùng thì cũng phải thông cảm cho anh. Có vợ, mà không được ở gần, đã thế còn phải bóp gan, bóp ruột nhìn vợ mình ngày ngày tiếp xúc, qua lại với đàn ông khác, thế thì hỏi sao không nóng.
Thôi đành cố mà chịu đựng, biết đâu mai sau được vợ bù đắp…
Thật ra đối với Lục Ý Hiên, nói cô không rung động trước tấm chân tình của anh, là cô đang tự dối lòng mình. Bởi vì, từ những ngày đầu tiên đặt chân sang đất khách, xứ lạ quê người, cho tới khi tình cờ gặp được nhau, thì anh đã luôn là người giúp đỡ, quan tâm chăm sóc cho mẹ con cô.
Tử Kỳ cũng rất mến Lục Ý Hiên, cậu bé luôn miệng nói muốn anh làm ba mình, vì trong mắt cậu, ngoài cô, chỉ có anh là người tốt nhất. Thế nhưng đâu đó trong thâm tâm cô, dường như vẫn chưa được sẵn sàng để đón nhận tình yêu mới. Việc trở về lại quê hương trong im lặng cũng là một trong những dự tính để hiểu xem nơi lòng mình, người đàn ông ấy nằm ở vị trí nào.
“Với anh, để tìm được ai đó không phải việc khó khăn gì, anh chỉ bận tâm sao em đi mà không nói. Có phải lại muốn cắt đứt với anh, giống như đã làm với người đàn ông đó?”
Có vẻ như Lục Ý Hiên biết không ít chuyện liên quan đến Liêu Tử Diệp, và cô cũng chẳng bất ngờ gì khi biết được điều đó. Bởi vì, nếu đem so sánh giữa địa vị và quyền lực thì anh chả thua kém gì Ngô Quân Kỳ. Chỉ khác nhau ở chỗ mỗi người riêng một vùng trời.
“Em không muốn nợ ân tình của anh thêm thôi. Thật ra cũng định đợi đến khi cuộc sống mới ổn định hơn sẽ thông báo với anh, nhưng xem đó, em còn chưa kịp báo đã bị anh tìm tới tận nơi rồi.” Cô cười cười, cố tình thay đổi bầu không khí ngột ngạt hiện tại.
“Chứ không phải định trốn anh mà không thành sao?”
Lục Ý Hiên hơi cười, rồi lại tiếp lời:
“Anh còn biết anh ta cố tình chèn ép, khiến em không tìm được việc làm trong thành phố này.”
“Nhưng anh ấy cũng không ngờ rằng em đã tìm được một công việc đúng với chuyên môn.”
Trông cô hân hoan và tự hào nhiều lắm, đâu hay lúc đó người bên cạnh lại đang thầm cười.
“Vị trí công việc em sắp làm, là Thư ký riêng của anh. Tập đoàn Lục Ý, cũng là sản nghiệp ba đời của Lục gia, nếu đem so với Ngô thị thì cũng một chín một mười thôi.”
Tính ra vẫn đang tự hào về bản thân lắm, thế mà vừa nghe Lục Ý Hiên nói xong, Liêu Tử Diệp lập tức sượng trân, nụ cười cũng vụt tắt.
“Hóa ra đều do anh đã dang tay nâng đỡ em… Vậy mà em còn tưởng bản thân mình tài giỏi lắm.” Cô cười gượng.
“Vốn dĩ em luôn tài giỏi mà, có giỏi giang mới lọt vào tim anh.”
Lục Ý Hiên bất ngờ thả thính, đưa đối phương vào thế lúng túng đã đành, còn khiến bầu không khí trở về ngột ngạt.
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại chủ động nắm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình khó tả, làm trái tim nhỏ bé trong lồng ngực trái của Tử Diệp như sắp nhảy cẩn ra ngoài.
“Tiểu Diệp, anh muốn được quang minh chính đại ở bên em, chăm sóc cho em và con. Có thể, cho anh một cơ hội được không?”
Quả thực, sáu năm quen biết Lục Ý Hiên, Liêu Tử Diệp chỉ sợ nhất khoảnh khắc được nghe anh bày tỏ tấm lòng như hiện tại. Bởi vì, lòng cô thế nào còn chưa biết rõ sao dám nói lời yêu.
“Em… Em…”
“Mẹ ơi…”
Thật không đúng lúc với Lục Ý Hiên một chút nào, khi tiếng gọi của Tử Kỳ đã phá vỡ giây phút đáng quý mà anh mong chờ bấy lâu.
“Con đang gọi, để em vào với thằng bé đã.”
Ngay giây sau đó, Liêu Tử Diệp đã để lại gương mặt đượm buồn của người đàn ông lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa.
Anh yêu cô, tính tới thời điểm này đã năm năm. Vậy mà mãi đến hiện tại vẫn chưa nhận được chút tâm tư đặc biệt gì. Nhưng không sao, Lục Ý Hiên anh sẽ không bỏ cuộc, hơn hết là không thể bỏ cuộc trong hoàn cảnh đấu tranh thú vị này.
…----------------…
Tập đoàn Ngô thị.
“Chủ tịch, đây là thư mời tiệc chiêu đãi mừng nhậm chức của Lục Ý Hiên, tân chủ tịch tập đoàn Lục Ý gửi tới. Bữa tiệc diễn ra vào bảy giờ tối nay, sếp có định đi không?”
Nhận được thông báo từ Trợ lý đắc lực, Ngô Quân Kỳ chỉ hời hợt đưa đôi con ngươi lạnh lùng nhìn đến, rồi khó chịu hỏi lại một câu:
“Bình thường, mấy kiểu tiệc tùng vớ vẩn này tôi có tham gia không?”
“Đúng là bình thường thì không cần báo, cứ trực tiếp bỏ qua thay chủ tịch là được, nhưng mà buổi tiệc tối nay, nghe nói sẽ có Thiếu phu nhân đến với vai trò Thư ký riêng của Lục Ý Hiên, nên em mới…”
Nghe đến đây, thần sắc của người đàn ông liền lập tức thay đổi. Ánh mắt đanh lại, mày kiếm nhíu vào, tâm tình chùng xuống thấy rõ, rồi chất giọng trầm lạnh mới vang lên:
“Để thư mời lại đó, rồi về phòng làm việc đi.”
“Thế chủ tịch có đến dự hay không, để em xếp lịch?”
“Tự tôi biết sắp xếp, ra ngoài.”
Anh càng nói càng cáu, tốt nhất là phận trợ lý như Cao Diên nên nhanh chóng rời đi, trước khi bị bom nổ văng khỏi phòng.
Suy cho cùng thì cũng phải thông cảm cho anh. Có vợ, mà không được ở gần, đã thế còn phải bóp gan, bóp ruột nhìn vợ mình ngày ngày tiếp xúc, qua lại với đàn ông khác, thế thì hỏi sao không nóng.
Thôi đành cố mà chịu đựng, biết đâu mai sau được vợ bù đắp…
/39
|