VÙNG ĐẤT PHÙ THỦY
CHƯƠNG 2 : MỞ ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ KÌ THI CORNOR.
II) Đối Mặt Với Kẻ Thù.
a) Kẻ thù nguy hiểm.
2) ( Người phụ nữ áo tím gọi tắt là AT nha ! Xin lỗi rất nhiều ! Nhưng mình không thể tiết lộ tên của nhân vật kha khá quan trọng này được ).
Tiếng la của AT từ xa tuy nhỏ nhưng đang là một ngọn lửa thiêu cháy lồng ngực ba đứa. Cô ta nhất quyết bắt sống bắt chết tụi bạn sao ? Họ vẫn chỉ là những phù thủy ở trình độ sơ cấp, kém xa với cái con người nguy hiểm này, giờ thì chỉ biết đường chạy thôi !
Học vấn thua xa, có vẻ trình độ của họ cũng vậy, tuy xuất phát sau với khoảng cách khá lớn nhưng chẳng mấy chốc, AT đã vào được tầm nhắm, ả hét lên lần nữa :
- Chết đi !!!
Ba quả cầu ánh sáng màu tím phóng từ trong tay ả ta tấn công, Lan Anh cầm cây gậy bảo vệ mới tạo ra vừa nãy lập tức tạo khiên chắn, quả cầu phát nổ như bom, làm không khí chấn động đôi chút, khói bốc lên mấy chốc cũng tan, để lại khung cảnh trống trơn không còn bóng người …
Sâu tận trong rừng Nhi vội vã cắm đầu mà bay đi, cô nhăn mặt, mắt cứ giật liên tục, cô nghĩ :
- Bà ta sẽ chọn ai ??? Ai sẽ chết ??? Đừng có là mình !!! Đừng ai chết cả ! Giá bả đâm đầu vào thân cây chết luôn đi !!! Thứ con người chết tiệt !!! – Nhi gầm gừ, cô tưởng nhớ đến việc khi nãy, trong đám khói mù, ba đứa nhân cơ hội tản nhau ra, mong rằng câu được thời gian của AT, đồng thời mong số người “ thương vong “ cũng sẽ ít hơn.
Cô dừng lại, ngoảnh ra sau xem mình có nằm trong số những người may mắn sống sót không ?. Một chấm đen không rõ là thứ gì tiến lại gần, Nhi hốt hoảng trốn đi cho an toàn.
Trong bụi cây dại dày đặc, cô dõi theo cái thứ đen đen bay lơ lửng ngay trước mắt cô. Nó là cái quái gì chứ ? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây ? Cái thứ đen đen ấy bắt đầu biến đổi dẹp tan suy nghĩ trong đầu Nhi, đồng thời trả lời câu hỏi của cô. Nhi tròn mắt kinh ngạc, vội lấy tay bịt miệng cho tiếng thở dốc của cô không phát ra quá to.
- Vừa nãy hình như ta thấy có bóng người loanh quanh đâu đây mà ? Sao không chịu xuất hiện đi nào ? Ta không trách các ngươi đã bỏ trốn vì tài năng của các ngươi làm ta khá thích thú. Nhưng ta thật sự cần phải hoàn thành việc này ! Tự nguyện đi, các người sẽ vượt qua giây phút kinh hãi đó nhanh thôi ! Còn không thì đừng trách ta làm các ngươi … CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY !!! – Là AT.
Nhi nghe cái giọng phách lối của ả mà muốn xé xác ả ra, nhưng không nổi rồi. Cô chỉ biết run sợ trong lùm cây xanh, không dám hó hé tiếng gì. Tâm lí cô đảo loạn, không biết tính sao, cô chưa từng bị ai hâm giết như thế này, cũng như không biết có nên giết ả ta không ? Cô không để đời mình tàn sớm như thế được ! Tuy nhiên, với cơ thể cứng đờ này có muốn làm gì cũng không được.
- … - AT cắn môi, ngó ngàng xung quanh nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào, ả mất kiên nhẫn tức điên lên – Mày không ra mặt thì sẵn sàng đi !!!
Lớp áo vải tím của AT sáng chói, ánh sáng bỗng chốc hóa lửa. Sức nóng làm Nhi đổ mồ hôi như mới tắm, áp lực của bà ta làm tim cô xoắn chặt lại, đông cứng tay chân, dù muốn chạy cũng không nổi.
- Hỏa Hoàng Thiên Cầu ! – Lửa tím cháy bùng lên, xoáy bao quanh AT cấu thành một quả cầu lửa khổng lồ, nó bung ra, thiêu cháy cả một vùng rộng …
Chỉ tàn tro thôi. Đất đá cháy xém, cây cỏ thành than, rơi vụn trên mặt đất, hóa thành một đống bụi. Ả cười rồi xoay lưng đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này …
“ Brackzz “ Nhi vẫn còn sống, cô núp trong lùm cây nằm ở nơi an toàn, không dính dáng tới vùng đất bị cháy rụi kia, khó tìm nữa. Nhưng vì sợ hãi khi chứng kiến cái số phận nếu đối mặt với AT, cô theo bản năng lùi lại, tay bỗng đè lên bẻ gãy một nhánh cây. AT nghiến răng, nắm chặt tay lại :
- Người dai thật chứ ! Định trốn ta mãi sao hả ?
Bàn tay ả bừng cháy mấy chục ngọn lửa tím, tỏa ra khắp nơi, sẵn sàng nả đạn. Nhi nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay lên cao lộ ra khỏi bụi cây, vừa lúc đạn lửa bắn ra khắp nơi, một đống cát ào lên đỡ những viên đạn hướng về phía Nhi đang ở. AT có vẻ bất ngờ vì cuối cùng cô cũng ra mặt. Ả cười phấn khởi lao tới chỗ Nhi, Nhi bỗng lui lại phía sau :
“ Vẫn chưa xong “ – Nhi nhũ thầm.
Cát ào tới bay vào mắt AT làm ả ta phát điên lên, dụi mắt, vừa thấy đường, đống cành cây, tro bụi cháy tàn, đất đá đều lơ lửng trên trời vây quanh ả. Hàng loạt cùng lúc tấn công, AT không còn sức dùng “ Hỏa Hoàng Thiên Cầu “ thêm một lần nữa, chuyển sang dùng tới ma thuật điều khiển hai tảng đá to tướng vừa làm khiên, vừa có vai trò như cây búa đập nát những thứ tấn công. Xoay qua xoay lại một hồi, dưới chân AT là một đống vụn những thứ Nhi ném vào ả. Nhi đổ mồ hôi, thở dốc như kiệt sức, làm tên máu lạnh này hứng thú. AT đi về phía cô, bước đi thong thả, khoan thai trước vẻ mặt sợ hãi của đứa trẻ 14 tuổi.
Bất ngờ Nhi cười mĩm lên làm AT sựng lại. Nhi cầm con dao đã triệu hồi từ lâu cắt đứt sợi dây cột vào mõm đá dưới đất, một tảng đá to nối với tấm lưới làm bằng dây leo đặt dưới tro nơi AT đang đứng rơi xuống, kéo tấm lưới bao lấy AT treo lủng lẳng trên cây. Ả cự quậy, chuẩn bị dùng ma thuật để thoát ra thì Nhi lao tới cầm một tảng đá vố một phát vào đầu. Ả bất tỉnh nhân sự.
Nhi vui sướng vô bờ, cuối cùng thì cũng an toàn rồi. Nhi nhảy tung tăng quanh quanh ả :
- Wow ! Mình siêu giỏi ! Hạ được một tên phù thủy xấu xa rồi !
- Chết tiệt ! - Ả lại cử động.
“ Bốp “ . Lần này Nhi dùng hết sức ném thẳng tảng đá về phía AT, ả trắng bệt mặt ra, rồi căng phồng lên. Nhìn như cô ta đang định tự sát bằng cách cho mình phát nổ, Nhi ôm đầu nhảy ra xa …
“ Bụp “. Tiếng động nhẹ như gấp sách, chẳng có gì to tát xảy ra cả. Chỉ là ả tan thành khói trắng bay đi thôi. Vậy là sao ? Cú hồi nãy của Nhi có thể lấy mạng người, vậy là ả chết hay chạy trốn mất rồi ??? …
“ Đoàng “. Tiếng nổ này thổi bay hết câu hỏi trong đầu Nhi, cây cối rung chuyển, chim chóc bay loạn xạ, âm thanh như búa gõ vào đầu cô, choáng váng ...
* Tại một nơi khác trong khu rừng :
Takara vội vã bay đi thật nhanh, nhưng có người cứ bám đuôi cô suốt ... Chính là AT.
Không thể bay xa hơn được nữa, cô đành phải ra mặt chiến đấu. Cô lập tức triệu hồi gậy bảo vệ tao ra một cầu chắn bao bọc lấy AT, giam cầm ả lại. Ả cười :
- Nhiêu đây ngươi nghĩ giữ được ta hả ? Đừng hòng ! Với ma thuật cỏn con đơn giản này thì chẳng là gì với ta !
AT lập tức biến mất.Ả xuất hiện ngay sau Takara, dùng chân ra đòn làm rất mạnhlàm cô ngã nhào xuống đất. Thế nhưng, đó chỉ là giả, Takara ấy biến thành khói bay đi.
- Thuật phân thân, ngươi sử dụng từ khi nào ??? – AT ngỡ ngàng.
- Triệu Hồi !!! – Tiếng nói của Takara vang vọng trong không khí.
AT không biết cô ở đâu ngay bây giờ, chỉ biết bầu trời bỗng nhiên tối dần. Ả ngước lên trời . Một tảng đá ngay trên mặt ả, bán kính gần 1 mét. Lý do trời tối là đây ! “ Đrậpzzz “. Tảng đá không lồ nằm trên mặt đất. Chắc chắn rằng AT chỉ có thể bị chôn dưới tảng đá này thôi, chuyện xảy ra quá nhanh. Nhưng việc ả chết chưa thì không dám chắc. Takara đáp xuống mặt đất, đã có mối nghi ngờ từ đầu ...
Đúng vậy ! Cỏ bỗng mọc um tùm, siết chặt tảng đá và nghiền nát nó. Một bông hoa dại khổng lồ từ dưới đất ngoi lên, AT bước ra, vẫn an toàn không một vết trầy xước.
- Bất ngờ đấy ! Nhưng vẫn còn hơi chậm ! Ta thất vọng quá ! Chắc không cần chơi với ngươi nữa đâu ! Tạm biệt !!! – AT vừa cười vừa nói.
Có vẻ như AT này điều khiển được cây cối, bốn bề lại toàn rừng cây, bất lợi là điều đương nhiên. Dù Takara có trốn ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ bị cây cối bắt được.Rốt cuộc cô bị đám cây giữ chặt, không thể di chuyển được một mili nào cả. Cỏ cây cứ bao lấy cô, quấn thành một cái kén kín mít, siết chặt như đối với tảng đá khi nãy. AT liền nhận ra điều bất thường, người lại biến mất đâu. Ả tức tối :
- Là Phân Thân !!! Chết tiệt !
Takara trốn được đã rất xa, định quay về thật nhanh, nhưng không ngờ mấy chốc AT đã chặn đứng cô nhờ sự chỉ dẫn của thiên nhiên. AT bóp cổ Takara, cánh tay biến thành dây leo quấn thành nhiều vòng chặt hơn nữa.
- Ha ha ha ! Chết đi này ! – AT siết lại hết cỡ.
- Chậc ... – Takara vẫn còn sống, lắc đầu – Có vẻ cô nói đúng, tôi không thể đọ ma thuật lại với cô nhưng tôi tin những cây gậy của cha tôi có thể làm điều đó dễ dàng.
AT không di chuyển được nữa, cảm giác như không còn trọng lực, áp lực giảm xuống mức thấp kỉ lục, làm cứng đờ tay chân. Takara đẩy AT ra xa, mấy chục Takara khác xuất hiện, tập trung thành một hàng dọc trên trời. Mỗi người một lần hành xử AT. Phù phép cho ả trọng thương đầy mình, tất cả phân thân biến mất, Takara từ trên cao sử dụng gậy trọng lực ( có viên ngọc tam giác màu vàng hướng xuống đất ) gia tăng cân nặng, rơi xuống như một viên thiên thạch dặm bét AT, ấn xuống đất làm mặt đất lõm vào, nứt nẻ.
Takara quay mặt đi leo lên trên, đứng nhìn xuống cái hố mà cô vừa tạo ra. Cô vẫn còn lườm mắt, cô vẫn chưa tin cô đã hả được ả ta. Một lần nữa, những gì Takara nghĩ lại xảy ra :
- Chết tiệt ! Đừng nghĩ mọi chuyện đã xong !!! – Tiếng hét của AT vọng lên, mặt đất rung chuyển, một cái cây lớn liền mọc thẳng lên trời, lá cây phát sáng, tách khỏi nhánh bay lên cao tập trung lại thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
- Cô … đang định làm gì ? – Takara.
- Mộc Thiên Pháo !!! – Tiếng của AT phát ra từ cây đại thụ ấy.
Vừa nghe thấy, Takara quay người định bỏ chạy. Bỗng nhiên có thứ gì mọc dưới mặt đất trói chân cô giữ lại. Đó là rễ cây. Nó lan rộng khắp một vùng đất lớn, giữ chặt những thứ nằm trên đường đi. Takara loay hoay, không biết thoát ra bằng cách nào, dù có cắt đứt rễ cây thì cái khác sẽ mọc lên thay thể, không thể chạy ra khỏi vùng này được. Cô nghĩ tới một phương án :
- Độn Thổ !!!
Cơ thể Takara phát sáng, xoáy như một mũi khoan cắt đứt rễ cây, khoan sâu xuống đất. Bây giờ, chỉ còn biết dùng mặt đất làm khiên cho mình thôi.
“ Đoàng “. Tiếng nổ kinh thiên động địa, chim chóc hoảng loạn trên trời cao, cây cối xung quanh bay hết lá, đổ ngã … Ánh sáng tan đi, khung cảnh thật đáng sợ, chỉ còn là một bình địa tro tàn. Mặt đất rung chuyển, Takara chui ra khỏi, ngồi bẹp xuống đất thở dốc :
- May quá, an toàn rồi ! ……. Hình như có một điều gì đó hơi kì lạ, cô ta không sử dụng hết khả năng của mình. Nguyên tố hỏa của ả đâu ? Chẳng lẽ đây là phân thân ……. Mình ngốc thật, tại sao lại chia nhau ra chứ, phải mau đi giúp những người kia thôi …
- Nè ! Takara …. – Tiếng gọi của ai đó …
CHƯƠNG 2 : MỞ ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ KÌ THI CORNOR.
II) Đối Mặt Với Kẻ Thù.
a) Kẻ thù nguy hiểm.
2) ( Người phụ nữ áo tím gọi tắt là AT nha ! Xin lỗi rất nhiều ! Nhưng mình không thể tiết lộ tên của nhân vật kha khá quan trọng này được ).
Tiếng la của AT từ xa tuy nhỏ nhưng đang là một ngọn lửa thiêu cháy lồng ngực ba đứa. Cô ta nhất quyết bắt sống bắt chết tụi bạn sao ? Họ vẫn chỉ là những phù thủy ở trình độ sơ cấp, kém xa với cái con người nguy hiểm này, giờ thì chỉ biết đường chạy thôi !
Học vấn thua xa, có vẻ trình độ của họ cũng vậy, tuy xuất phát sau với khoảng cách khá lớn nhưng chẳng mấy chốc, AT đã vào được tầm nhắm, ả hét lên lần nữa :
- Chết đi !!!
Ba quả cầu ánh sáng màu tím phóng từ trong tay ả ta tấn công, Lan Anh cầm cây gậy bảo vệ mới tạo ra vừa nãy lập tức tạo khiên chắn, quả cầu phát nổ như bom, làm không khí chấn động đôi chút, khói bốc lên mấy chốc cũng tan, để lại khung cảnh trống trơn không còn bóng người …
Sâu tận trong rừng Nhi vội vã cắm đầu mà bay đi, cô nhăn mặt, mắt cứ giật liên tục, cô nghĩ :
- Bà ta sẽ chọn ai ??? Ai sẽ chết ??? Đừng có là mình !!! Đừng ai chết cả ! Giá bả đâm đầu vào thân cây chết luôn đi !!! Thứ con người chết tiệt !!! – Nhi gầm gừ, cô tưởng nhớ đến việc khi nãy, trong đám khói mù, ba đứa nhân cơ hội tản nhau ra, mong rằng câu được thời gian của AT, đồng thời mong số người “ thương vong “ cũng sẽ ít hơn.
Cô dừng lại, ngoảnh ra sau xem mình có nằm trong số những người may mắn sống sót không ?. Một chấm đen không rõ là thứ gì tiến lại gần, Nhi hốt hoảng trốn đi cho an toàn.
Trong bụi cây dại dày đặc, cô dõi theo cái thứ đen đen bay lơ lửng ngay trước mắt cô. Nó là cái quái gì chứ ? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây ? Cái thứ đen đen ấy bắt đầu biến đổi dẹp tan suy nghĩ trong đầu Nhi, đồng thời trả lời câu hỏi của cô. Nhi tròn mắt kinh ngạc, vội lấy tay bịt miệng cho tiếng thở dốc của cô không phát ra quá to.
- Vừa nãy hình như ta thấy có bóng người loanh quanh đâu đây mà ? Sao không chịu xuất hiện đi nào ? Ta không trách các ngươi đã bỏ trốn vì tài năng của các ngươi làm ta khá thích thú. Nhưng ta thật sự cần phải hoàn thành việc này ! Tự nguyện đi, các người sẽ vượt qua giây phút kinh hãi đó nhanh thôi ! Còn không thì đừng trách ta làm các ngươi … CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY !!! – Là AT.
Nhi nghe cái giọng phách lối của ả mà muốn xé xác ả ra, nhưng không nổi rồi. Cô chỉ biết run sợ trong lùm cây xanh, không dám hó hé tiếng gì. Tâm lí cô đảo loạn, không biết tính sao, cô chưa từng bị ai hâm giết như thế này, cũng như không biết có nên giết ả ta không ? Cô không để đời mình tàn sớm như thế được ! Tuy nhiên, với cơ thể cứng đờ này có muốn làm gì cũng không được.
- … - AT cắn môi, ngó ngàng xung quanh nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào, ả mất kiên nhẫn tức điên lên – Mày không ra mặt thì sẵn sàng đi !!!
Lớp áo vải tím của AT sáng chói, ánh sáng bỗng chốc hóa lửa. Sức nóng làm Nhi đổ mồ hôi như mới tắm, áp lực của bà ta làm tim cô xoắn chặt lại, đông cứng tay chân, dù muốn chạy cũng không nổi.
- Hỏa Hoàng Thiên Cầu ! – Lửa tím cháy bùng lên, xoáy bao quanh AT cấu thành một quả cầu lửa khổng lồ, nó bung ra, thiêu cháy cả một vùng rộng …
Chỉ tàn tro thôi. Đất đá cháy xém, cây cỏ thành than, rơi vụn trên mặt đất, hóa thành một đống bụi. Ả cười rồi xoay lưng đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này …
“ Brackzz “ Nhi vẫn còn sống, cô núp trong lùm cây nằm ở nơi an toàn, không dính dáng tới vùng đất bị cháy rụi kia, khó tìm nữa. Nhưng vì sợ hãi khi chứng kiến cái số phận nếu đối mặt với AT, cô theo bản năng lùi lại, tay bỗng đè lên bẻ gãy một nhánh cây. AT nghiến răng, nắm chặt tay lại :
- Người dai thật chứ ! Định trốn ta mãi sao hả ?
Bàn tay ả bừng cháy mấy chục ngọn lửa tím, tỏa ra khắp nơi, sẵn sàng nả đạn. Nhi nhắm mắt lại, đưa hai bàn tay lên cao lộ ra khỏi bụi cây, vừa lúc đạn lửa bắn ra khắp nơi, một đống cát ào lên đỡ những viên đạn hướng về phía Nhi đang ở. AT có vẻ bất ngờ vì cuối cùng cô cũng ra mặt. Ả cười phấn khởi lao tới chỗ Nhi, Nhi bỗng lui lại phía sau :
“ Vẫn chưa xong “ – Nhi nhũ thầm.
Cát ào tới bay vào mắt AT làm ả ta phát điên lên, dụi mắt, vừa thấy đường, đống cành cây, tro bụi cháy tàn, đất đá đều lơ lửng trên trời vây quanh ả. Hàng loạt cùng lúc tấn công, AT không còn sức dùng “ Hỏa Hoàng Thiên Cầu “ thêm một lần nữa, chuyển sang dùng tới ma thuật điều khiển hai tảng đá to tướng vừa làm khiên, vừa có vai trò như cây búa đập nát những thứ tấn công. Xoay qua xoay lại một hồi, dưới chân AT là một đống vụn những thứ Nhi ném vào ả. Nhi đổ mồ hôi, thở dốc như kiệt sức, làm tên máu lạnh này hứng thú. AT đi về phía cô, bước đi thong thả, khoan thai trước vẻ mặt sợ hãi của đứa trẻ 14 tuổi.
Bất ngờ Nhi cười mĩm lên làm AT sựng lại. Nhi cầm con dao đã triệu hồi từ lâu cắt đứt sợi dây cột vào mõm đá dưới đất, một tảng đá to nối với tấm lưới làm bằng dây leo đặt dưới tro nơi AT đang đứng rơi xuống, kéo tấm lưới bao lấy AT treo lủng lẳng trên cây. Ả cự quậy, chuẩn bị dùng ma thuật để thoát ra thì Nhi lao tới cầm một tảng đá vố một phát vào đầu. Ả bất tỉnh nhân sự.
Nhi vui sướng vô bờ, cuối cùng thì cũng an toàn rồi. Nhi nhảy tung tăng quanh quanh ả :
- Wow ! Mình siêu giỏi ! Hạ được một tên phù thủy xấu xa rồi !
- Chết tiệt ! - Ả lại cử động.
“ Bốp “ . Lần này Nhi dùng hết sức ném thẳng tảng đá về phía AT, ả trắng bệt mặt ra, rồi căng phồng lên. Nhìn như cô ta đang định tự sát bằng cách cho mình phát nổ, Nhi ôm đầu nhảy ra xa …
“ Bụp “. Tiếng động nhẹ như gấp sách, chẳng có gì to tát xảy ra cả. Chỉ là ả tan thành khói trắng bay đi thôi. Vậy là sao ? Cú hồi nãy của Nhi có thể lấy mạng người, vậy là ả chết hay chạy trốn mất rồi ??? …
“ Đoàng “. Tiếng nổ này thổi bay hết câu hỏi trong đầu Nhi, cây cối rung chuyển, chim chóc bay loạn xạ, âm thanh như búa gõ vào đầu cô, choáng váng ...
* Tại một nơi khác trong khu rừng :
Takara vội vã bay đi thật nhanh, nhưng có người cứ bám đuôi cô suốt ... Chính là AT.
Không thể bay xa hơn được nữa, cô đành phải ra mặt chiến đấu. Cô lập tức triệu hồi gậy bảo vệ tao ra một cầu chắn bao bọc lấy AT, giam cầm ả lại. Ả cười :
- Nhiêu đây ngươi nghĩ giữ được ta hả ? Đừng hòng ! Với ma thuật cỏn con đơn giản này thì chẳng là gì với ta !
AT lập tức biến mất.Ả xuất hiện ngay sau Takara, dùng chân ra đòn làm rất mạnhlàm cô ngã nhào xuống đất. Thế nhưng, đó chỉ là giả, Takara ấy biến thành khói bay đi.
- Thuật phân thân, ngươi sử dụng từ khi nào ??? – AT ngỡ ngàng.
- Triệu Hồi !!! – Tiếng nói của Takara vang vọng trong không khí.
AT không biết cô ở đâu ngay bây giờ, chỉ biết bầu trời bỗng nhiên tối dần. Ả ngước lên trời . Một tảng đá ngay trên mặt ả, bán kính gần 1 mét. Lý do trời tối là đây ! “ Đrậpzzz “. Tảng đá không lồ nằm trên mặt đất. Chắc chắn rằng AT chỉ có thể bị chôn dưới tảng đá này thôi, chuyện xảy ra quá nhanh. Nhưng việc ả chết chưa thì không dám chắc. Takara đáp xuống mặt đất, đã có mối nghi ngờ từ đầu ...
Đúng vậy ! Cỏ bỗng mọc um tùm, siết chặt tảng đá và nghiền nát nó. Một bông hoa dại khổng lồ từ dưới đất ngoi lên, AT bước ra, vẫn an toàn không một vết trầy xước.
- Bất ngờ đấy ! Nhưng vẫn còn hơi chậm ! Ta thất vọng quá ! Chắc không cần chơi với ngươi nữa đâu ! Tạm biệt !!! – AT vừa cười vừa nói.
Có vẻ như AT này điều khiển được cây cối, bốn bề lại toàn rừng cây, bất lợi là điều đương nhiên. Dù Takara có trốn ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ bị cây cối bắt được.Rốt cuộc cô bị đám cây giữ chặt, không thể di chuyển được một mili nào cả. Cỏ cây cứ bao lấy cô, quấn thành một cái kén kín mít, siết chặt như đối với tảng đá khi nãy. AT liền nhận ra điều bất thường, người lại biến mất đâu. Ả tức tối :
- Là Phân Thân !!! Chết tiệt !
Takara trốn được đã rất xa, định quay về thật nhanh, nhưng không ngờ mấy chốc AT đã chặn đứng cô nhờ sự chỉ dẫn của thiên nhiên. AT bóp cổ Takara, cánh tay biến thành dây leo quấn thành nhiều vòng chặt hơn nữa.
- Ha ha ha ! Chết đi này ! – AT siết lại hết cỡ.
- Chậc ... – Takara vẫn còn sống, lắc đầu – Có vẻ cô nói đúng, tôi không thể đọ ma thuật lại với cô nhưng tôi tin những cây gậy của cha tôi có thể làm điều đó dễ dàng.
AT không di chuyển được nữa, cảm giác như không còn trọng lực, áp lực giảm xuống mức thấp kỉ lục, làm cứng đờ tay chân. Takara đẩy AT ra xa, mấy chục Takara khác xuất hiện, tập trung thành một hàng dọc trên trời. Mỗi người một lần hành xử AT. Phù phép cho ả trọng thương đầy mình, tất cả phân thân biến mất, Takara từ trên cao sử dụng gậy trọng lực ( có viên ngọc tam giác màu vàng hướng xuống đất ) gia tăng cân nặng, rơi xuống như một viên thiên thạch dặm bét AT, ấn xuống đất làm mặt đất lõm vào, nứt nẻ.
Takara quay mặt đi leo lên trên, đứng nhìn xuống cái hố mà cô vừa tạo ra. Cô vẫn còn lườm mắt, cô vẫn chưa tin cô đã hả được ả ta. Một lần nữa, những gì Takara nghĩ lại xảy ra :
- Chết tiệt ! Đừng nghĩ mọi chuyện đã xong !!! – Tiếng hét của AT vọng lên, mặt đất rung chuyển, một cái cây lớn liền mọc thẳng lên trời, lá cây phát sáng, tách khỏi nhánh bay lên cao tập trung lại thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
- Cô … đang định làm gì ? – Takara.
- Mộc Thiên Pháo !!! – Tiếng của AT phát ra từ cây đại thụ ấy.
Vừa nghe thấy, Takara quay người định bỏ chạy. Bỗng nhiên có thứ gì mọc dưới mặt đất trói chân cô giữ lại. Đó là rễ cây. Nó lan rộng khắp một vùng đất lớn, giữ chặt những thứ nằm trên đường đi. Takara loay hoay, không biết thoát ra bằng cách nào, dù có cắt đứt rễ cây thì cái khác sẽ mọc lên thay thể, không thể chạy ra khỏi vùng này được. Cô nghĩ tới một phương án :
- Độn Thổ !!!
Cơ thể Takara phát sáng, xoáy như một mũi khoan cắt đứt rễ cây, khoan sâu xuống đất. Bây giờ, chỉ còn biết dùng mặt đất làm khiên cho mình thôi.
“ Đoàng “. Tiếng nổ kinh thiên động địa, chim chóc hoảng loạn trên trời cao, cây cối xung quanh bay hết lá, đổ ngã … Ánh sáng tan đi, khung cảnh thật đáng sợ, chỉ còn là một bình địa tro tàn. Mặt đất rung chuyển, Takara chui ra khỏi, ngồi bẹp xuống đất thở dốc :
- May quá, an toàn rồi ! ……. Hình như có một điều gì đó hơi kì lạ, cô ta không sử dụng hết khả năng của mình. Nguyên tố hỏa của ả đâu ? Chẳng lẽ đây là phân thân ……. Mình ngốc thật, tại sao lại chia nhau ra chứ, phải mau đi giúp những người kia thôi …
- Nè ! Takara …. – Tiếng gọi của ai đó …
/14
|