Trên Thiên giới đã tất bật trở lại khi mà sinh thần của Đế tôn sắp đến, Nhật Nguyệt cũng vì đó mà được giao phó trở về Trường An điện lo liệu sắp xếp lại mọi thứ. Đế tôn dạo gần đây vẫn luôn trắc trở suy nghĩ về phượng hoàng cho nên khiến đầu óc không được thanh thản. Anh đã gác lại việc dạy võ cho Thương Lan để mà lên đỉnh núi một mình an tọa dưới sự soi sáng của Côn Luân uy nghiêm.
Hôm nay không phải bị ai quản, Yên Nhiên đã thức dậy từ sớm để bay nhảy khắp nơi, vì học lõm được một chút võ công nên cô thích thú cứ dùng quạt múa mãi.
Thương Lan đi lại gọi cô, sau đó đề nghị rủ Yên Nhiên về Thiên giới du ngoạn vì nghe đâu cứ mỗi lần đến sinh thần của một ai thì Nguyệt Hạ lão nhân sẽ phát dây tơ hồng. Với lại trong những ngày chuẩn bị như này sẽ có rất nhiều đồ ăn, rượu ngon.
Yên Nhiên nghe vậy rất khoái nhưng cô e dè liệu mình bỏ đi không thông báo với Đế tôn thì có bị ngài ấy trách tội hay không. Tuy nhiên hiện giờ Đế tôn ở đâu trên đỉnh núi đâu ai biết được. Truyện Võng Du
Thương Lan đưa ra ý kiến: “Về đó gặp Nhật Nguyệt rồi chúng ta sẽ xin huynh ấy sau.”
Yên Nhiên ham chơi đương nhiên là đồng ý ngay rồi, cô biến trở lại làm một cô rồng nhỏ có đôi cánh sải dài trên những đám mây khiến Thương Lan khá bất ngờ: “Muội là rồng có cánh à?”
Yên Nhiên là một cô rồng con được nở ra từ trứng thú cưng, là loại trứng thú quý hiếm mà một ngàn năm mới xuất hiện ở Côn Luân. Ban đầu Đế tôn định sẽ để con thú trong trứng khi nở ra làm phương tiện di chuyển của mình. Nhưng khi phát hiện trứng là giống cái cho nên Đế tôn quyết định sẽ giúp cô ấy tu luyện hóa thành người.
Thương Lan muốn rủ Yên Nhiên đến Thiên giới chơi, du ngoạn để xem cảnh vật ra sao. Từ nhỏ cô đã được cưng chiều sống trong tộc, không ai dám để cô đi ra ngoài chịu khổ. Nghe danh Thiên giới là nơi có cảnh tượng đẹp, nhiều thần tiên sống rất hạnh phúc và vui vẻ cho nên cô cũng muốn được hòa chung với mọi người, được hưởng thụ nơi mà trong tam giới tôn sùng là đáng sống nhất. Tuy nhiên lần đầu đi một mình đến Thiên giới cho nên cô mới rủ theo Yên Nhiên để không phải đi lạc.
Yên Nhiên đưa Thương Lan đến Trường An điện thì đúng y như rằng gặp ngay Nhật Nguyệt đang đứng ở trong sân. Hắn ngạc nhiên: “Sao hai muội lại ở đây?”
“Nhật Nguyệt sư huynh, nghe nói trên Thiên giới đang tổ chức sinh thần cho Đế tôn nên muội tò mò mới rủ Yên Nhiên lên đây.” Thương Lan mở lời trước.
“Tụi muội không phải cố ý trốn tránh việc tập luyện đâu nha, Lan tỷ giờ đây võ công và pháp thuật đều rất cao cường, tụi muội về đây để xem huynh có việc gì cần tụi muội phụ giúp hay không?” Sự lươn lẹo của Yên Nhiên, Nhật Nguyệt đã đi guốc trong bụng cô rồi, ngoài ham chơi ra cô còn làm được gì chứ.
“Bên kia là tượng của quận chúa An Minh, muội qua đó bái kiến Thượng thần đi.” Nhật Nguyệt hướng dẫn cho Thương Lan, cô ấy lần đầu đến nên cũng còn nhiều điều chưa biết. Và bắt Yên Nhiên đi phụ các tiên nữ khác quét dọn, trang trí lại điện.
Thương Lan tò mò đứng trước tượng của quận chúa An Minh ngẫm nghĩ, không ngờ trải qua bao nhiêu đời Thượng thần mà mọi người đều rất tôn thờ quận chúa. Sau cái gập người vái lạy của Thương Lan, trước mặt cô xuất hiện dòng chữ.
Người bên cạnh chưa chắc đã là người bên cạnh.
Sau khi đọc xong, dòng chữ cũng biến mất, Thương Lan bắt đầu suy nghĩ, không lẽ đây là lời chỉ điểm mà quận chúa dành cho mình. Người bên cạnh? Là Yên Nhiên sao?
“Lan tỷ đang nghĩ gì thế?” Yên Nhiên đi lại gọi khi thấy Thương Lan đứng bất động như đang đăm chiêu suy nghĩ vấn đề gì đó.
“Không có gì.” Thương Lan cười nhẹ.
Yên Nhiên kể về hai nơi ở Thiên giới mà cô thích đến nhất, một là nơi của Nguyệt Hạ vì nơi đó tràn ngập sắc đỏ rực rỡ, lão nhân thường hay tặng dây tơ hồng của lão cho các cô gái. Nơi còn lại là Cung Dung, thú vui nào cũng có ở đây, nhất là rượu thì trên cả tuyệt vời.
Yên Nhiên lén lút đưa Thương Lan rời khỏi đó để đến những nơi gọi là mỹ cảnh thần tiên. Vừa hay hôm nay, Đế tôn xuống núi trở về Thiên An Môn thì không thấy ai hết, anh đoán ra ngay cả hai cô gái đó đã đến Thiên giới rồi, anh cũng tiện trở về Trường An điện luôn.
“Đế tôn, việc dọn dẹp điện đã dần hoàn thiện rồi, thần định sẽ sắp xếp tấu sớ quan trọng đưa đến Thiên An Môn cho người.” Nhật Nguyệt ra nghênh đón.
“Không cần đâu, ta sẽ ở lại đây vài ngày, cứ để trên bàn đi lát ta vào xem sau.” Đế tôn lần nào trở về Trường An điện cũng đến trước tượng của quận chúa để quỳ lạy.
Để tránh rắc rối năm xưa lặp lại, Đế tôn đã căn dặn Nhật Nguyệt kiểm tra tất cả các tiên nữ, trước khi bước vào cổng Trường An điện không được phép mang dây tơ hồng của Nguyệt Hạ vào. Trong khoảng thời gian này Đế tôn sẽ ở mãi trong điện để tiện cho ai đó có đến tìm anh vì chắc chắn trong thời điểm này sẽ có rất nhiều người đến để chúc mừng, không thì tặng quà..
Đế tôn dặn dò: “Ngươi đến Thiên An Môn kêu Tuyết Liên về Thiên giới đi, cô ấy cũng đã quỳ suốt một ngày rồi.”
Đế tôn quyết định sẽ cho Tuyết Liên tự do đến Thiên An Môn học nghệ, tuy nhiên công việc chính của cô vẫn là cai quản bốn mùa, mang lại thời tiết xoay vòng cho hạ giới. Nếu Tuyết Liên có lòng học, thì Đế tôn vẫn dành thời gian để dạy cho cô nhưng để có tiến là đồ đệ của Thiên An Môn thì không được.
Đang ngồi thưởng thức trà ở trong điện thì Nhật Nguyệt gây náo động ở bên ngoài, bởi vì âm thanh quá ồn ào cho nên Đế tôn mới đi ra thử xem có chuyện gì và ai dám huyên náo trước Trường An điện.
“Đế tôn, cô gái này không biết là ai mà dám tự tiện xông vào Trường An điện.” Nhật Nguyệt thông báo.
Cô gái này ăn mặc khá giống với người của Ma giới, tuy nhiên vẫn có một chút y phục thường ngày ở dưới hạ giới, Đế tôn lên tiếng: “Cô là ai, từ đâu đến?”
Hôm nay không phải bị ai quản, Yên Nhiên đã thức dậy từ sớm để bay nhảy khắp nơi, vì học lõm được một chút võ công nên cô thích thú cứ dùng quạt múa mãi.
Thương Lan đi lại gọi cô, sau đó đề nghị rủ Yên Nhiên về Thiên giới du ngoạn vì nghe đâu cứ mỗi lần đến sinh thần của một ai thì Nguyệt Hạ lão nhân sẽ phát dây tơ hồng. Với lại trong những ngày chuẩn bị như này sẽ có rất nhiều đồ ăn, rượu ngon.
Yên Nhiên nghe vậy rất khoái nhưng cô e dè liệu mình bỏ đi không thông báo với Đế tôn thì có bị ngài ấy trách tội hay không. Tuy nhiên hiện giờ Đế tôn ở đâu trên đỉnh núi đâu ai biết được. Truyện Võng Du
Thương Lan đưa ra ý kiến: “Về đó gặp Nhật Nguyệt rồi chúng ta sẽ xin huynh ấy sau.”
Yên Nhiên ham chơi đương nhiên là đồng ý ngay rồi, cô biến trở lại làm một cô rồng nhỏ có đôi cánh sải dài trên những đám mây khiến Thương Lan khá bất ngờ: “Muội là rồng có cánh à?”
Yên Nhiên là một cô rồng con được nở ra từ trứng thú cưng, là loại trứng thú quý hiếm mà một ngàn năm mới xuất hiện ở Côn Luân. Ban đầu Đế tôn định sẽ để con thú trong trứng khi nở ra làm phương tiện di chuyển của mình. Nhưng khi phát hiện trứng là giống cái cho nên Đế tôn quyết định sẽ giúp cô ấy tu luyện hóa thành người.
Thương Lan muốn rủ Yên Nhiên đến Thiên giới chơi, du ngoạn để xem cảnh vật ra sao. Từ nhỏ cô đã được cưng chiều sống trong tộc, không ai dám để cô đi ra ngoài chịu khổ. Nghe danh Thiên giới là nơi có cảnh tượng đẹp, nhiều thần tiên sống rất hạnh phúc và vui vẻ cho nên cô cũng muốn được hòa chung với mọi người, được hưởng thụ nơi mà trong tam giới tôn sùng là đáng sống nhất. Tuy nhiên lần đầu đi một mình đến Thiên giới cho nên cô mới rủ theo Yên Nhiên để không phải đi lạc.
Yên Nhiên đưa Thương Lan đến Trường An điện thì đúng y như rằng gặp ngay Nhật Nguyệt đang đứng ở trong sân. Hắn ngạc nhiên: “Sao hai muội lại ở đây?”
“Nhật Nguyệt sư huynh, nghe nói trên Thiên giới đang tổ chức sinh thần cho Đế tôn nên muội tò mò mới rủ Yên Nhiên lên đây.” Thương Lan mở lời trước.
“Tụi muội không phải cố ý trốn tránh việc tập luyện đâu nha, Lan tỷ giờ đây võ công và pháp thuật đều rất cao cường, tụi muội về đây để xem huynh có việc gì cần tụi muội phụ giúp hay không?” Sự lươn lẹo của Yên Nhiên, Nhật Nguyệt đã đi guốc trong bụng cô rồi, ngoài ham chơi ra cô còn làm được gì chứ.
“Bên kia là tượng của quận chúa An Minh, muội qua đó bái kiến Thượng thần đi.” Nhật Nguyệt hướng dẫn cho Thương Lan, cô ấy lần đầu đến nên cũng còn nhiều điều chưa biết. Và bắt Yên Nhiên đi phụ các tiên nữ khác quét dọn, trang trí lại điện.
Thương Lan tò mò đứng trước tượng của quận chúa An Minh ngẫm nghĩ, không ngờ trải qua bao nhiêu đời Thượng thần mà mọi người đều rất tôn thờ quận chúa. Sau cái gập người vái lạy của Thương Lan, trước mặt cô xuất hiện dòng chữ.
Người bên cạnh chưa chắc đã là người bên cạnh.
Sau khi đọc xong, dòng chữ cũng biến mất, Thương Lan bắt đầu suy nghĩ, không lẽ đây là lời chỉ điểm mà quận chúa dành cho mình. Người bên cạnh? Là Yên Nhiên sao?
“Lan tỷ đang nghĩ gì thế?” Yên Nhiên đi lại gọi khi thấy Thương Lan đứng bất động như đang đăm chiêu suy nghĩ vấn đề gì đó.
“Không có gì.” Thương Lan cười nhẹ.
Yên Nhiên kể về hai nơi ở Thiên giới mà cô thích đến nhất, một là nơi của Nguyệt Hạ vì nơi đó tràn ngập sắc đỏ rực rỡ, lão nhân thường hay tặng dây tơ hồng của lão cho các cô gái. Nơi còn lại là Cung Dung, thú vui nào cũng có ở đây, nhất là rượu thì trên cả tuyệt vời.
Yên Nhiên lén lút đưa Thương Lan rời khỏi đó để đến những nơi gọi là mỹ cảnh thần tiên. Vừa hay hôm nay, Đế tôn xuống núi trở về Thiên An Môn thì không thấy ai hết, anh đoán ra ngay cả hai cô gái đó đã đến Thiên giới rồi, anh cũng tiện trở về Trường An điện luôn.
“Đế tôn, việc dọn dẹp điện đã dần hoàn thiện rồi, thần định sẽ sắp xếp tấu sớ quan trọng đưa đến Thiên An Môn cho người.” Nhật Nguyệt ra nghênh đón.
“Không cần đâu, ta sẽ ở lại đây vài ngày, cứ để trên bàn đi lát ta vào xem sau.” Đế tôn lần nào trở về Trường An điện cũng đến trước tượng của quận chúa để quỳ lạy.
Để tránh rắc rối năm xưa lặp lại, Đế tôn đã căn dặn Nhật Nguyệt kiểm tra tất cả các tiên nữ, trước khi bước vào cổng Trường An điện không được phép mang dây tơ hồng của Nguyệt Hạ vào. Trong khoảng thời gian này Đế tôn sẽ ở mãi trong điện để tiện cho ai đó có đến tìm anh vì chắc chắn trong thời điểm này sẽ có rất nhiều người đến để chúc mừng, không thì tặng quà..
Đế tôn dặn dò: “Ngươi đến Thiên An Môn kêu Tuyết Liên về Thiên giới đi, cô ấy cũng đã quỳ suốt một ngày rồi.”
Đế tôn quyết định sẽ cho Tuyết Liên tự do đến Thiên An Môn học nghệ, tuy nhiên công việc chính của cô vẫn là cai quản bốn mùa, mang lại thời tiết xoay vòng cho hạ giới. Nếu Tuyết Liên có lòng học, thì Đế tôn vẫn dành thời gian để dạy cho cô nhưng để có tiến là đồ đệ của Thiên An Môn thì không được.
Đang ngồi thưởng thức trà ở trong điện thì Nhật Nguyệt gây náo động ở bên ngoài, bởi vì âm thanh quá ồn ào cho nên Đế tôn mới đi ra thử xem có chuyện gì và ai dám huyên náo trước Trường An điện.
“Đế tôn, cô gái này không biết là ai mà dám tự tiện xông vào Trường An điện.” Nhật Nguyệt thông báo.
Cô gái này ăn mặc khá giống với người của Ma giới, tuy nhiên vẫn có một chút y phục thường ngày ở dưới hạ giới, Đế tôn lên tiếng: “Cô là ai, từ đâu đến?”
/53
|