Bước chân vào khu vực Côn Luân, Trưởng bối hiện ra nghênh đón, ông cũng khá ngạc nhiên khi lần này quay về Đế tôn lại dẫn thêm hai cô gái nữa. Vừa bước chân đến cổng, Đế tôn ra lệnh cho Nhật Nguyệt sắp xếp chỗ ở và công việc cho Tuyết Liên sau đó dẫn hai cô gái còn lại đi vào trong đại điện.
Đế tôn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế trung tâm quen thuộc và giới thiệu Thương Lan cho Yên Nhiên được biết. Cô nàng vui mừng chạy lại nắm lấy tay Thương Lan: “Vui quá tỷ tỷ, vậy là sau này có người chơi cùng với muội rồi.”
“Thương Lan đến đây để tu luyện, chứ không phải để chơi với ngươi.” Đế tôn từ tốn thưởng thức trà.
Thương Lan thắc mắc: “Ngài là Đế tôn tại sao lại không ở Thiên giới mà lại coi Thiên An Môn là nhà?”
“Vậy tại sao ngươi lại theo Ma tôn đến Ma giới trong khi tộc Khổng Tước quy thuận Thiên giới hả?” Đế tôn hỏi ngược lại.
Ai cũng biết từ lúc Đế tôn sinh ra, Tam giới đã bình yên trở lại khi mà Ma tôn chính là bà bà có máu mủ ruột thịt với anh. Khổng Tước đúng là thần của Thiên giới nhưng Thương Lan chỉ là đi theo Ma tôn học hỏi võ công chứ không phải hoàn toàn từ bỏ tiên khí để tiếp nhận ma khí trong người.
“Bà bà đã gửi ngươi cho ta, ta có trách nhiệm chỉ dạy võ công cho ngươi, không được lười biếng.” Đế tôn rất muốn ban tặng pháp khí của Côn Luân cho Thương Lan nhưng bản thân anh thừa biết pháp khí tự chọn chủ nhân của nó với lại pháp khí mới nhất đã chọn Yên Nhiên làm chủ nhân rồi. Anh đành biến ra một cây roi da, đặt tên cho nó là Tích Linh, tặng nó cho Thương Lan.
Năm đó pháp khí của Ma tôn Tú Anh không chỉ có cây đàn băng trong truyền thuyết mà cô còn mang theo bên người một chiếc roi da để tiện sử dụng. Vừa hay Thương Lan cũng có thể sử dụng nó.
Cuộc sống bình yên cứ thế mà trôi qua, Đế tôn đích thân dạy pháp thuật và võ công cho Thương Lan, Yên Nhiên thích thú nên cũng tò mò mà học theo.
Một hôm vì không chịu nỗi sự dày vò của Đế tôn dành cho mình, nhân lúc Đế tôn và Nhật Nguyệt đi vắng, Tuyết Liên đã tức tối xông thẳng vào sân trong, nơi tập luyện của hai chị em mà dùng pháp thuật băng cao nhất của mình làm trọng thương Thương Lan khi mà cô ấy đỡ một đòn cho Yên Nhiên. Cô rồng hốt hoảng: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
“Ta đường đường là tiên cai quản bốn mùa của Thiên giới, ta không tin mình lại thua trước hai con thú nhà ngươi.” Nói xong Tuyết Liên lao thẳng đến tấn công Yên Nhiên.
Cả hai đánh qua đánh lại, vừa hay Thanh Mai phiến từ đâu bay đến nằm gọn trong lòng bàn tay của Yên Nhiên, cô nàng tận dụng võ công mình học được mà đánh trả lại Tuyết Liên túi bụi. Nhật Nguyệt đang bay trên trời cùng Đế tôn thì vô cùng lo lắng: “Để thần xuống đó dạy dỗ lại cái tính bất đồng của Tuyết Liên.”
Đế tôn ngăn lại: “Cứ từ từ, chờ xem Yên Nhiên sử dụng Thanh Mai phiến như thế nào.”
Tuyết Liên tức giận vì Thanh Mai phiến lại một lần nữa xuất hiện cản đường cô, cô vận hết nội công đóng băng nó bằng một tay, tay còn lại chưởng một chưởng thật mạnh về phía Yên Nhiên. Thấy tình hình có vẻ không khả quan, Nhật Nguyệt hô to: “Dừng tay.” Sau đó cùng Đế tôn đi tới.
“Yên Nhiên, mau dẫn Thương Lan đi trị thương đi.” Đế tôn ân cần.
Sau khi Yên Nhiên đỡ Thương Lan rời khỏi đó, Đế tôn mới biến ra một chiếc bàn băng, cùng với những chiếc ghế nhỏ xung quanh cũng được làm bằng băng. Trên bàn là một tách trà nóng, Nhật Nguyệt nhanh trí rót cho anh một ly để sẵn trước mặt.
“Ngồi đi.” Đế tôn ra lệnh cho Tuyết Liên. Đương nhiên cô sẽ không dám ngồi cùng bàn với một Thượng thần, nhưng Đế tôn cho phép.
Anh hỏi một cách nhẹ nhàng: “Sao ngươi cứ tịnh nạnh với Yên Nhiên vậy?” Vì Đế tôn không cho cô bái sư nên cô ghét đồ môn của anh hay sao? Nếu là vậy thì thật quá bất công cho hai cô gái đó vì quyết định chọn hay không chọn là ở anh chứ đâu phải của Yên Nhiên. Với lại Yên Nhiên ở Thiên An Môn là vì bị Đế tôn ép buộc chứ thật ra anh chẳng hề dạy một chút pháp thuật nào cho cô ấy hết.
Võ công ít ỏi mà Yên Nhiên đánh trả lại, chẳng qua chỉ là do học lõm từ Thương Lan mà thôi. Việc tại sao lại ép buộc Yên Nhiên ở Thiên An Môn, Đế tôn cũng có lý giải. Cô ấy chính là được nở ra từ trứng thú cưng, bản tính tinh nghịch, hay gây ra họa cho nên mới kêu cô ấy ở yên đây tịnh tâm tu luyện, may đâu ra có thể giúp ích cho người khác. Chuyện tại sao pháp khí Côn Luân lại chọn cô ấy là chủ nhân, ngay cả Đế tôn cũng không rõ, Trưởng bối cũng có nói đó là pháp khí của trời đất đâu ai có quyền quyết định.
“Tuyết Liên thật sự cầu mong mình có thể bái sư học nghệ ở Thiên An Môn, thần biết do bản tính nóng nảy của mình cho nên mới gây ra họa, mong Đế tôn thứ tội và cho Tuyết Liên thêm một cơ hội.” Thấy Tuyết Liên có vẻ đã ăn năng và hối lỗi, cộng thêm việc khẩn cầu tha thiết như vậy, Đế tôn cũng không muốn trở thành người xấu, ngăn cản việc học nghệ của người khác.
Đế tôn lệnh cho Tuyết Liên đến trước tượng của Trường Vương Thượng thần ở trước cổng quỳ xuống thành tâm bái lạy cầu xin, khi nào anh thấy được lòng thành tâm của Tuyết Liên rồi thì sẽ cho cô vào trong.
Tuyết Liên lập tức chạy đến tượng của hai vị sáng lập ra Thiên An Môn mà quỳ đó chấp tay lại. Nhật Nguyệt tò mò: “Ngài không sợ khi cô ấy vào trong rồi sẽ còn gây họa nhiều hơn hả? Vì ngày nào cũng phải đối diện với Yên Nhiên và Thương Lan mà.”
“Ta tin khi quỳ trước tượng của hai vị Thượng thần cô ấy sẽ ngộ ra được điều gì đó, việc thành tâm trước tượng của quận chúa An Minh ta cũng được chỉ điểm rất nhiều điều.” Đế tôn đứng dậy, bàn băng và những chiếc ghế băng cũng biến mất.
Cả hai cùng đến xem Yên Nhiên và Thương Lan trị thương như thế nào. Đế tôn cũng nhắc nhở Yên Nhiên phải biết kiềm chế cảm xúc và hành động của mình, bởi vì anh nhận ra mỗi lần bị kích động trong người thì Thanh Mai phiến sẽ xuất hiện để bảo vệ cho chủ nhân của nó.
Trong một lần đang đi vài đường kiếm trên đỉnh núi Côn Luân, Trưởng bối đột nhiên xuất hiện: “Tại sao ngài lại phản đối chuyện để Yên Nhiên tập luyện với pháp khí?”
“Yên Nhiên là thú cưng, không phải tiên tử, cô ấy không gây ra họa đã là phước phần lắm rồi.” Đế tôn thu kiếm lại.
“Vậy tại sao ngài lại giữ cô ấy ở lại bên mình?” Lão tò mò.
Sự việc năm xưa không thể nào diễn tiếp lại được nữa, nếu Yên Nhiên thật sự giống như Trích Tâm năm đó chắc chắn sẽ phá bỏ đi quy luật của Thiên giới. Nếu phượng hoàng xuất hiện thì Đế tôn chỉ có một chọn lựa, phong cô ấy trở thành điện hạ và cưới cô ấy, chức vị này không ai có thể thay đổi được. Đó chính là đạo nghĩa mà cái Trưởng bối để lại, ngay cả quận chúa An Minh cũng chấp thuận và chỉ điểm cho Đế tôn làm, không thể nào anh ấy không làm theo.
Đế tôn vẫn luôn có một điều băn khoăn trong lòng, liệu khi phượng hoàng trùng sinh, cô ấy có muốn lấy Đế tôn hay không? Cô ấy cũng có cuộc sống riêng của cô ấy, mọi người đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa và sao có thể tự quyết định cuộc đời của cô ấy như thế. Phượng hoàng lửa là phượng hoàng danh giá nhất và là con gái độc nhất của Tôn chủ rừng Ngô Đồng, mọi người thường nói cô chưa sinh ra đã ở vạch đít, tất cả đều đã lót đường cho vị trí điện hạ của Thiên giới và còn là Thiên hậu trong tương lai.
Mọi người cũng chẳng hỏi suy nghĩ của Đế tôn như thế nào, anh sẽ muốn lấy một người vợ tính cách ra sao. Đế tôn biết lấy phượng hoàng là trách nhiệm của anh nhưng cứ đặt nặng trách nhiệm cho thế hệ sau như vậy có là điều thỏa đáng hay không?
“Vậy là Đế tôn có suy nghĩ sẽ không muốn lấy phượng hoàng?” Trưởng bối mỉm cười nhìn Đế tôn.
Đế tôn không cố né tránh ánh mắt càng không có ý định phủ nhận chuyện này. Đây là chuyện lớn, để phượng hoàng xuất hiện rồi tính tiếp, anh biết bản thân mình không thể né tránh chuyện này, anh tôn trọng suy nghĩ của phượng hoàng cũng như tôn trọng quyết định đưa ra của mọi người.
Đế tôn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế trung tâm quen thuộc và giới thiệu Thương Lan cho Yên Nhiên được biết. Cô nàng vui mừng chạy lại nắm lấy tay Thương Lan: “Vui quá tỷ tỷ, vậy là sau này có người chơi cùng với muội rồi.”
“Thương Lan đến đây để tu luyện, chứ không phải để chơi với ngươi.” Đế tôn từ tốn thưởng thức trà.
Thương Lan thắc mắc: “Ngài là Đế tôn tại sao lại không ở Thiên giới mà lại coi Thiên An Môn là nhà?”
“Vậy tại sao ngươi lại theo Ma tôn đến Ma giới trong khi tộc Khổng Tước quy thuận Thiên giới hả?” Đế tôn hỏi ngược lại.
Ai cũng biết từ lúc Đế tôn sinh ra, Tam giới đã bình yên trở lại khi mà Ma tôn chính là bà bà có máu mủ ruột thịt với anh. Khổng Tước đúng là thần của Thiên giới nhưng Thương Lan chỉ là đi theo Ma tôn học hỏi võ công chứ không phải hoàn toàn từ bỏ tiên khí để tiếp nhận ma khí trong người.
“Bà bà đã gửi ngươi cho ta, ta có trách nhiệm chỉ dạy võ công cho ngươi, không được lười biếng.” Đế tôn rất muốn ban tặng pháp khí của Côn Luân cho Thương Lan nhưng bản thân anh thừa biết pháp khí tự chọn chủ nhân của nó với lại pháp khí mới nhất đã chọn Yên Nhiên làm chủ nhân rồi. Anh đành biến ra một cây roi da, đặt tên cho nó là Tích Linh, tặng nó cho Thương Lan.
Năm đó pháp khí của Ma tôn Tú Anh không chỉ có cây đàn băng trong truyền thuyết mà cô còn mang theo bên người một chiếc roi da để tiện sử dụng. Vừa hay Thương Lan cũng có thể sử dụng nó.
Cuộc sống bình yên cứ thế mà trôi qua, Đế tôn đích thân dạy pháp thuật và võ công cho Thương Lan, Yên Nhiên thích thú nên cũng tò mò mà học theo.
Một hôm vì không chịu nỗi sự dày vò của Đế tôn dành cho mình, nhân lúc Đế tôn và Nhật Nguyệt đi vắng, Tuyết Liên đã tức tối xông thẳng vào sân trong, nơi tập luyện của hai chị em mà dùng pháp thuật băng cao nhất của mình làm trọng thương Thương Lan khi mà cô ấy đỡ một đòn cho Yên Nhiên. Cô rồng hốt hoảng: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
“Ta đường đường là tiên cai quản bốn mùa của Thiên giới, ta không tin mình lại thua trước hai con thú nhà ngươi.” Nói xong Tuyết Liên lao thẳng đến tấn công Yên Nhiên.
Cả hai đánh qua đánh lại, vừa hay Thanh Mai phiến từ đâu bay đến nằm gọn trong lòng bàn tay của Yên Nhiên, cô nàng tận dụng võ công mình học được mà đánh trả lại Tuyết Liên túi bụi. Nhật Nguyệt đang bay trên trời cùng Đế tôn thì vô cùng lo lắng: “Để thần xuống đó dạy dỗ lại cái tính bất đồng của Tuyết Liên.”
Đế tôn ngăn lại: “Cứ từ từ, chờ xem Yên Nhiên sử dụng Thanh Mai phiến như thế nào.”
Tuyết Liên tức giận vì Thanh Mai phiến lại một lần nữa xuất hiện cản đường cô, cô vận hết nội công đóng băng nó bằng một tay, tay còn lại chưởng một chưởng thật mạnh về phía Yên Nhiên. Thấy tình hình có vẻ không khả quan, Nhật Nguyệt hô to: “Dừng tay.” Sau đó cùng Đế tôn đi tới.
“Yên Nhiên, mau dẫn Thương Lan đi trị thương đi.” Đế tôn ân cần.
Sau khi Yên Nhiên đỡ Thương Lan rời khỏi đó, Đế tôn mới biến ra một chiếc bàn băng, cùng với những chiếc ghế nhỏ xung quanh cũng được làm bằng băng. Trên bàn là một tách trà nóng, Nhật Nguyệt nhanh trí rót cho anh một ly để sẵn trước mặt.
“Ngồi đi.” Đế tôn ra lệnh cho Tuyết Liên. Đương nhiên cô sẽ không dám ngồi cùng bàn với một Thượng thần, nhưng Đế tôn cho phép.
Anh hỏi một cách nhẹ nhàng: “Sao ngươi cứ tịnh nạnh với Yên Nhiên vậy?” Vì Đế tôn không cho cô bái sư nên cô ghét đồ môn của anh hay sao? Nếu là vậy thì thật quá bất công cho hai cô gái đó vì quyết định chọn hay không chọn là ở anh chứ đâu phải của Yên Nhiên. Với lại Yên Nhiên ở Thiên An Môn là vì bị Đế tôn ép buộc chứ thật ra anh chẳng hề dạy một chút pháp thuật nào cho cô ấy hết.
Võ công ít ỏi mà Yên Nhiên đánh trả lại, chẳng qua chỉ là do học lõm từ Thương Lan mà thôi. Việc tại sao lại ép buộc Yên Nhiên ở Thiên An Môn, Đế tôn cũng có lý giải. Cô ấy chính là được nở ra từ trứng thú cưng, bản tính tinh nghịch, hay gây ra họa cho nên mới kêu cô ấy ở yên đây tịnh tâm tu luyện, may đâu ra có thể giúp ích cho người khác. Chuyện tại sao pháp khí Côn Luân lại chọn cô ấy là chủ nhân, ngay cả Đế tôn cũng không rõ, Trưởng bối cũng có nói đó là pháp khí của trời đất đâu ai có quyền quyết định.
“Tuyết Liên thật sự cầu mong mình có thể bái sư học nghệ ở Thiên An Môn, thần biết do bản tính nóng nảy của mình cho nên mới gây ra họa, mong Đế tôn thứ tội và cho Tuyết Liên thêm một cơ hội.” Thấy Tuyết Liên có vẻ đã ăn năng và hối lỗi, cộng thêm việc khẩn cầu tha thiết như vậy, Đế tôn cũng không muốn trở thành người xấu, ngăn cản việc học nghệ của người khác.
Đế tôn lệnh cho Tuyết Liên đến trước tượng của Trường Vương Thượng thần ở trước cổng quỳ xuống thành tâm bái lạy cầu xin, khi nào anh thấy được lòng thành tâm của Tuyết Liên rồi thì sẽ cho cô vào trong.
Tuyết Liên lập tức chạy đến tượng của hai vị sáng lập ra Thiên An Môn mà quỳ đó chấp tay lại. Nhật Nguyệt tò mò: “Ngài không sợ khi cô ấy vào trong rồi sẽ còn gây họa nhiều hơn hả? Vì ngày nào cũng phải đối diện với Yên Nhiên và Thương Lan mà.”
“Ta tin khi quỳ trước tượng của hai vị Thượng thần cô ấy sẽ ngộ ra được điều gì đó, việc thành tâm trước tượng của quận chúa An Minh ta cũng được chỉ điểm rất nhiều điều.” Đế tôn đứng dậy, bàn băng và những chiếc ghế băng cũng biến mất.
Cả hai cùng đến xem Yên Nhiên và Thương Lan trị thương như thế nào. Đế tôn cũng nhắc nhở Yên Nhiên phải biết kiềm chế cảm xúc và hành động của mình, bởi vì anh nhận ra mỗi lần bị kích động trong người thì Thanh Mai phiến sẽ xuất hiện để bảo vệ cho chủ nhân của nó.
Trong một lần đang đi vài đường kiếm trên đỉnh núi Côn Luân, Trưởng bối đột nhiên xuất hiện: “Tại sao ngài lại phản đối chuyện để Yên Nhiên tập luyện với pháp khí?”
“Yên Nhiên là thú cưng, không phải tiên tử, cô ấy không gây ra họa đã là phước phần lắm rồi.” Đế tôn thu kiếm lại.
“Vậy tại sao ngài lại giữ cô ấy ở lại bên mình?” Lão tò mò.
Sự việc năm xưa không thể nào diễn tiếp lại được nữa, nếu Yên Nhiên thật sự giống như Trích Tâm năm đó chắc chắn sẽ phá bỏ đi quy luật của Thiên giới. Nếu phượng hoàng xuất hiện thì Đế tôn chỉ có một chọn lựa, phong cô ấy trở thành điện hạ và cưới cô ấy, chức vị này không ai có thể thay đổi được. Đó chính là đạo nghĩa mà cái Trưởng bối để lại, ngay cả quận chúa An Minh cũng chấp thuận và chỉ điểm cho Đế tôn làm, không thể nào anh ấy không làm theo.
Đế tôn vẫn luôn có một điều băn khoăn trong lòng, liệu khi phượng hoàng trùng sinh, cô ấy có muốn lấy Đế tôn hay không? Cô ấy cũng có cuộc sống riêng của cô ấy, mọi người đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa và sao có thể tự quyết định cuộc đời của cô ấy như thế. Phượng hoàng lửa là phượng hoàng danh giá nhất và là con gái độc nhất của Tôn chủ rừng Ngô Đồng, mọi người thường nói cô chưa sinh ra đã ở vạch đít, tất cả đều đã lót đường cho vị trí điện hạ của Thiên giới và còn là Thiên hậu trong tương lai.
Mọi người cũng chẳng hỏi suy nghĩ của Đế tôn như thế nào, anh sẽ muốn lấy một người vợ tính cách ra sao. Đế tôn biết lấy phượng hoàng là trách nhiệm của anh nhưng cứ đặt nặng trách nhiệm cho thế hệ sau như vậy có là điều thỏa đáng hay không?
“Vậy là Đế tôn có suy nghĩ sẽ không muốn lấy phượng hoàng?” Trưởng bối mỉm cười nhìn Đế tôn.
Đế tôn không cố né tránh ánh mắt càng không có ý định phủ nhận chuyện này. Đây là chuyện lớn, để phượng hoàng xuất hiện rồi tính tiếp, anh biết bản thân mình không thể né tránh chuyện này, anh tôn trọng suy nghĩ của phượng hoàng cũng như tôn trọng quyết định đưa ra của mọi người.
/53
|