Ta không chết, Sở Cửu liều mạng lao vào lửa cứu ta.
Chính vì vậy, kinh mạch bắp chân của huynh ấy bị cắt đứt, không biết sau này có thể đứng lên không.
Ngô lang trung nói chúng ta có thể cùng nhau chờ đợi phép màu.
Khi Sở Cửu tỉnh lại, huynh ấy nói rằng không hề hối hận.
Huynh ấy chỉ nắm lấy tay ta và thở dài.
“Đường nhi, ta đã để nàng phải đợi.”
Ta bị Sở Cửu giữ chặt trong ngực, bị nội thương nhẹ tĩnh dưỡng hai tháng mới khỏi.
Tạ Lăng ngã mạnh xuống đất, bị một cây trường thương gãy trên mặt đất đâm xuyên qua ngực, lúc đi chắc chắn không an yên, thậm chí thi thể còn không hoàn chỉnh.
Hoàng thượng dùng thuốc giải của tam vương tử Ô Nhược, nhanh chóng tỉnh dậy.
Dưới sự chăm sóc tận tình của thái y, thân thể của ngài khôi phục rất nhanh.
Ngài dọn dẹp hồi lâu mới thu dọn xong ảnh hưởng của Thục Quý phi trong cung.
Cuối cùng hoàng đế vẫn mềm lòng, đồng ý đưa thân xác đã cháy đen của Thục Quý phi và thi thể của Tạ Lăng vào hoàng lăng.
Ngày Tạ Lăng được chôn cất, ta trốn Sở Cửu, đi đưa tiễn hắn lần cuối cùng.
Tạ Lăng chết không nhắm mắt, đôi mắt của hắn luôn dán chặt trên người ta, như thể hắn muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.
Ta đưa tay ra vuốt mắt cho hắn.
Khi hắn qua đời, ta là thê tử của hắn, thái tử phi Đại Chu.
Hắn đi rồi, ta lại thành goá phụ của hắn.
Đại Chu không có lệ để tiên thái tử phi tái giá, cho dù hoàng thượng có thấy hổ thẹn với Tống gia và Sở gia, cũng không thể thay đổi sự thật này.
Tạ Lăng dùng thân phận vợ chồng để nhốt ta lại, để ta cả đời này chỉ có thể sống dưới danh nghĩa quả phụ của tiên thái tử.
Cả đời này ta và Sở Cửu không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường được nữa.
Mạnh tướng quân gửi hài cốt của cha ta về hầu phủ.
Mẹ ta cũng không quay lại để nhìn.
Bà ấy chỉ cười nhẹ nhõm, nói rằng bà ấy vốn đã biết sẽ có chuyện này từ lâu, duyên nợ giữa bà và cha từ ngày thành bị phá đó đã đoạn rồi.
Nay linh hồn cha đã trở về quê hương, bà ấy cũng an lòng rồi.
Sau đó, mẹ mặc lên người chiếc áo cà sa đen rồi chuyển đến sống trong Cảm Nghiệp tự, ngày đêm ở dưới ngọn đèn xanh của Phật tổ, không màng chuyện thế gian nữa.
Hoàng thượng ban cho Sở Cửu vinh dự lớn lao nhất, vương vị cho một người khác quốc tính*.
*chỗ này chú thích là họ của hoàng gia một nước gọi là quốc tính. ý chỗ này là phong vương cho Sở Cửu mặc dù Sở Cửu không cùng họ với vua
Hai chân của Sở Cữu đã bị phế, mặc dù có uy tín cao trong quân đội, cũng không thể gây ra mối đe doạ dù nhỏ nhất cho quyền lực của đế vương.
Kị binh Ô Nhược cũng rút lui, vương tử Ô Nhược lấy đi hài cốt của Vũ tỷ tỷ.
Ta nhìn thấy vương tử Ô Nhược, với đôi mắt sáng như tinh tú trong hốc mắt sâu, dịu dàng ôm lấy quan tài và nói.
“Tỷ tỷ, chúng ta về nhà nào.”
Hắn úp mặt vào quan tài, nhắm chặt mắt, như thể sau bao nhiêu năm, hắn lại có thể ngả vào lòng chị mình như một đứa trẻ.
Mọi thứ dường như dần lắng xuống.
Chính vì vậy, kinh mạch bắp chân của huynh ấy bị cắt đứt, không biết sau này có thể đứng lên không.
Ngô lang trung nói chúng ta có thể cùng nhau chờ đợi phép màu.
Khi Sở Cửu tỉnh lại, huynh ấy nói rằng không hề hối hận.
Huynh ấy chỉ nắm lấy tay ta và thở dài.
“Đường nhi, ta đã để nàng phải đợi.”
Ta bị Sở Cửu giữ chặt trong ngực, bị nội thương nhẹ tĩnh dưỡng hai tháng mới khỏi.
Tạ Lăng ngã mạnh xuống đất, bị một cây trường thương gãy trên mặt đất đâm xuyên qua ngực, lúc đi chắc chắn không an yên, thậm chí thi thể còn không hoàn chỉnh.
Hoàng thượng dùng thuốc giải của tam vương tử Ô Nhược, nhanh chóng tỉnh dậy.
Dưới sự chăm sóc tận tình của thái y, thân thể của ngài khôi phục rất nhanh.
Ngài dọn dẹp hồi lâu mới thu dọn xong ảnh hưởng của Thục Quý phi trong cung.
Cuối cùng hoàng đế vẫn mềm lòng, đồng ý đưa thân xác đã cháy đen của Thục Quý phi và thi thể của Tạ Lăng vào hoàng lăng.
Ngày Tạ Lăng được chôn cất, ta trốn Sở Cửu, đi đưa tiễn hắn lần cuối cùng.
Tạ Lăng chết không nhắm mắt, đôi mắt của hắn luôn dán chặt trên người ta, như thể hắn muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.
Ta đưa tay ra vuốt mắt cho hắn.
Khi hắn qua đời, ta là thê tử của hắn, thái tử phi Đại Chu.
Hắn đi rồi, ta lại thành goá phụ của hắn.
Đại Chu không có lệ để tiên thái tử phi tái giá, cho dù hoàng thượng có thấy hổ thẹn với Tống gia và Sở gia, cũng không thể thay đổi sự thật này.
Tạ Lăng dùng thân phận vợ chồng để nhốt ta lại, để ta cả đời này chỉ có thể sống dưới danh nghĩa quả phụ của tiên thái tử.
Cả đời này ta và Sở Cửu không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường được nữa.
Mạnh tướng quân gửi hài cốt của cha ta về hầu phủ.
Mẹ ta cũng không quay lại để nhìn.
Bà ấy chỉ cười nhẹ nhõm, nói rằng bà ấy vốn đã biết sẽ có chuyện này từ lâu, duyên nợ giữa bà và cha từ ngày thành bị phá đó đã đoạn rồi.
Nay linh hồn cha đã trở về quê hương, bà ấy cũng an lòng rồi.
Sau đó, mẹ mặc lên người chiếc áo cà sa đen rồi chuyển đến sống trong Cảm Nghiệp tự, ngày đêm ở dưới ngọn đèn xanh của Phật tổ, không màng chuyện thế gian nữa.
Hoàng thượng ban cho Sở Cửu vinh dự lớn lao nhất, vương vị cho một người khác quốc tính*.
*chỗ này chú thích là họ của hoàng gia một nước gọi là quốc tính. ý chỗ này là phong vương cho Sở Cửu mặc dù Sở Cửu không cùng họ với vua
Hai chân của Sở Cữu đã bị phế, mặc dù có uy tín cao trong quân đội, cũng không thể gây ra mối đe doạ dù nhỏ nhất cho quyền lực của đế vương.
Kị binh Ô Nhược cũng rút lui, vương tử Ô Nhược lấy đi hài cốt của Vũ tỷ tỷ.
Ta nhìn thấy vương tử Ô Nhược, với đôi mắt sáng như tinh tú trong hốc mắt sâu, dịu dàng ôm lấy quan tài và nói.
“Tỷ tỷ, chúng ta về nhà nào.”
Hắn úp mặt vào quan tài, nhắm chặt mắt, như thể sau bao nhiêu năm, hắn lại có thể ngả vào lòng chị mình như một đứa trẻ.
Mọi thứ dường như dần lắng xuống.
/40
|