Sở Cửu vừa rút xuống, Tạ Lăng liền buông lỏng cho ta.
Hắn điên cuồng hôn lên tóc ta, ôm chặt ta vào lòng, thủ thỉ khe khẽ.
“Đường nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta không cố ý, nàng biết, cho dù thế nào ta cũng sẽ không tổn thương nàng…”
Thật buồn cười, cho đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa cảm thấy mình đã tổn thương ta, đôi mắt hắn đỏ vằn lên, trong mắt tràn đầy sự điên loạn và tuyệt vọng.
“Thục Quý phi còn có một đội tử binh trong tay, chỉ cần bà ấy hạ lệnh, mọi chuyện sẽ kết thúc, ta sẽ xử tử từng tên phản loạn này, bao gồm cả Sở Cửu của nàng…”
Hắn ôm mặt ta, nhẹ nhàng mà nói.
“Đến lúc đó, trong lòng nàng chỉ có ta, ta sẽ bù đắp cho nàng, để nàng trở thành hoàng hậu hạnh phúc nhất...”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một bằng giọng nói vẫn còn khàn khàn.
“Người Tống gia sẽ không bao giờ chịu khuất phục, Tạ Lăng, trong lòng ta chưa bao giờ có ngươi, ta hận ngươi.”
“Nàng hận ta?”
Hắn tựa như vừa nghe được một câu đùa hài hước nhất trên thế gian này, hắn cười một cách kì lạ, đôi lông mày rậm đẹp như tranh vẽ của hắn nhíu lại, nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Hắn cười đủ rồi, lại xông đến cưỡng hôn lên môi ta, đến khi ta thở không ra hơi mới từ từ buông ra.
“Đồ ngốc của ta, nàng mãi mãi không hiểu lòng của chính mình.”
Hắn dùng đầu ngón tay lau vết máu trên khoé miệng ta, nhìn ta đầy ám ảnh.
“Không sao, yêu hay hận cũng không quan trọng, dù sao cả đời này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Hắn ôm ta vào lòng, nhìn nơi đóng quân của Ô Nhược và binh lính trại doanh biên giới cách đó không xa.
Ánh mắt nhàn nhã kiêu ngạo của hắn dò xét Sở Cửu.
Ta không cam tâm, nhưng cũng không dám nhìn sắc mặt Sở Cửu.
Nhưng Tạ Lăng lại bóp cằm của ta, buộc ta phải nhìn vào mắt Sở Cửu.
“Xem bộ dạng yếu nhược tỏ vẻ mạnh mẽ của hắn kìa, có gì đáng để nàng mê mẩn suốt bao nhiêu năm qua chứ…”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai ta.
“Đợi đại sự giải quyết xong, ta sẽ tự tay chặt hắn thành ngàn mảnh, treo đầu hắn trên tường thành, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhặt xác của hắn. Ta muốn cho hắn biết, kết cục của việc thèm muốn nàng là ra sao…”
Ta tưởng tượng đến cảnh đó, tim liền rung lên.
Lúc này, từ một góc trong cung thành, bỗng truyền đến một tin kinh thiên động địa cùng tiếng kêu thảm thiết.
Ta thấy Sở Cửu và Mạnh tướng quân nhìn nhau rồi mỉm cười tự tin với Tạ Lăng.
Huynh ấy cao giọng nói.
“Mưu đồ của thái tử giờ phút này chỉ sợ là không thành rồi!”
Tạ Lăng đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ hướng Dực Khôn cung.
Sở Cửu cùng thuộc hạ tán gẫu vài câu, tiến lên một câu, tiếp tục nói lớn.
“Điện hạ bớt đau thương, Dực Khôn cung đã cạn nước, Thục Quý phi cũng đã không còn!”
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy tia sáng trong mắt Tạ Lăng đột nhiên vụt tắt.
Sở Cửu tiến lên một bước.
“Điện hạ, cái chết kiểu này không cách đối chứng, có thể vẫn giúp ngươi giữ lại thi thể nguyên vẹn, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, hoàng thượng truy cứu, chuyện không dễ nói nữa đâu.”
Không khí im lặng chết chóc.
Ta có thể cảm nhận được những người xung quanh mình như đã hoá thành đá tảng.
Thế nhưng vầng hào quang như đao kiếm sắc nhọn bao quanh hắn đã biến mất.
Ta nắm lấy tay áo Tạ Lăng.
“Tạ Lăng… nhận thua đi…”
Ta muốn nói tiếp, nhưng lời lại không ra nổi khỏi miệng.
Giết phi tần, mưu hại thiên tử, câu kết với ngoại quốc… Thật không biết còn có thể nói gì với hắn.
“Ngươi muốn quá nhiều, Tạ Lăng… không phải cái gì trên thế gian này cũng có thể thực hiện được…”
Sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt đi, cổ họng hắn khó khăn nuốt xuống.
Hắn quay đầu lại, nhìn ta đầy trống rỗng.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy ta trên đời này.
Rồi hắn cười dịu dàng với ta.
“Ta chỉ muốn một điều ngay bây giờ.”
Giọng hắn lại trầm xuống, lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Đi với ta.”
Hắn chưa nói xong đã vòng tay qua eo ta nhảy xuống từ trên thành cao.
Lúc đó, ta mới hiểu được sự điên cuồng và hoang tưởng cố hữu trong mắt hắn.
“Thứ ta không có được, cũng sẽ không để người khác chạm vào!”
Hắn điên cuồng hôn lên tóc ta, ôm chặt ta vào lòng, thủ thỉ khe khẽ.
“Đường nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta không cố ý, nàng biết, cho dù thế nào ta cũng sẽ không tổn thương nàng…”
Thật buồn cười, cho đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa cảm thấy mình đã tổn thương ta, đôi mắt hắn đỏ vằn lên, trong mắt tràn đầy sự điên loạn và tuyệt vọng.
“Thục Quý phi còn có một đội tử binh trong tay, chỉ cần bà ấy hạ lệnh, mọi chuyện sẽ kết thúc, ta sẽ xử tử từng tên phản loạn này, bao gồm cả Sở Cửu của nàng…”
Hắn ôm mặt ta, nhẹ nhàng mà nói.
“Đến lúc đó, trong lòng nàng chỉ có ta, ta sẽ bù đắp cho nàng, để nàng trở thành hoàng hậu hạnh phúc nhất...”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một bằng giọng nói vẫn còn khàn khàn.
“Người Tống gia sẽ không bao giờ chịu khuất phục, Tạ Lăng, trong lòng ta chưa bao giờ có ngươi, ta hận ngươi.”
“Nàng hận ta?”
Hắn tựa như vừa nghe được một câu đùa hài hước nhất trên thế gian này, hắn cười một cách kì lạ, đôi lông mày rậm đẹp như tranh vẽ của hắn nhíu lại, nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Hắn cười đủ rồi, lại xông đến cưỡng hôn lên môi ta, đến khi ta thở không ra hơi mới từ từ buông ra.
“Đồ ngốc của ta, nàng mãi mãi không hiểu lòng của chính mình.”
Hắn dùng đầu ngón tay lau vết máu trên khoé miệng ta, nhìn ta đầy ám ảnh.
“Không sao, yêu hay hận cũng không quan trọng, dù sao cả đời này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Hắn ôm ta vào lòng, nhìn nơi đóng quân của Ô Nhược và binh lính trại doanh biên giới cách đó không xa.
Ánh mắt nhàn nhã kiêu ngạo của hắn dò xét Sở Cửu.
Ta không cam tâm, nhưng cũng không dám nhìn sắc mặt Sở Cửu.
Nhưng Tạ Lăng lại bóp cằm của ta, buộc ta phải nhìn vào mắt Sở Cửu.
“Xem bộ dạng yếu nhược tỏ vẻ mạnh mẽ của hắn kìa, có gì đáng để nàng mê mẩn suốt bao nhiêu năm qua chứ…”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai ta.
“Đợi đại sự giải quyết xong, ta sẽ tự tay chặt hắn thành ngàn mảnh, treo đầu hắn trên tường thành, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhặt xác của hắn. Ta muốn cho hắn biết, kết cục của việc thèm muốn nàng là ra sao…”
Ta tưởng tượng đến cảnh đó, tim liền rung lên.
Lúc này, từ một góc trong cung thành, bỗng truyền đến một tin kinh thiên động địa cùng tiếng kêu thảm thiết.
Ta thấy Sở Cửu và Mạnh tướng quân nhìn nhau rồi mỉm cười tự tin với Tạ Lăng.
Huynh ấy cao giọng nói.
“Mưu đồ của thái tử giờ phút này chỉ sợ là không thành rồi!”
Tạ Lăng đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ hướng Dực Khôn cung.
Sở Cửu cùng thuộc hạ tán gẫu vài câu, tiến lên một câu, tiếp tục nói lớn.
“Điện hạ bớt đau thương, Dực Khôn cung đã cạn nước, Thục Quý phi cũng đã không còn!”
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy tia sáng trong mắt Tạ Lăng đột nhiên vụt tắt.
Sở Cửu tiến lên một bước.
“Điện hạ, cái chết kiểu này không cách đối chứng, có thể vẫn giúp ngươi giữ lại thi thể nguyên vẹn, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, hoàng thượng truy cứu, chuyện không dễ nói nữa đâu.”
Không khí im lặng chết chóc.
Ta có thể cảm nhận được những người xung quanh mình như đã hoá thành đá tảng.
Thế nhưng vầng hào quang như đao kiếm sắc nhọn bao quanh hắn đã biến mất.
Ta nắm lấy tay áo Tạ Lăng.
“Tạ Lăng… nhận thua đi…”
Ta muốn nói tiếp, nhưng lời lại không ra nổi khỏi miệng.
Giết phi tần, mưu hại thiên tử, câu kết với ngoại quốc… Thật không biết còn có thể nói gì với hắn.
“Ngươi muốn quá nhiều, Tạ Lăng… không phải cái gì trên thế gian này cũng có thể thực hiện được…”
Sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt đi, cổ họng hắn khó khăn nuốt xuống.
Hắn quay đầu lại, nhìn ta đầy trống rỗng.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy ta trên đời này.
Rồi hắn cười dịu dàng với ta.
“Ta chỉ muốn một điều ngay bây giờ.”
Giọng hắn lại trầm xuống, lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Đi với ta.”
Hắn chưa nói xong đã vòng tay qua eo ta nhảy xuống từ trên thành cao.
Lúc đó, ta mới hiểu được sự điên cuồng và hoang tưởng cố hữu trong mắt hắn.
“Thứ ta không có được, cũng sẽ không để người khác chạm vào!”
/40
|