Năng lực làm việc của Bặc Cường Đông khá xuất sắc, hắn tiếp tục thuê một tòa ký túc xá. Ký úc xá này chỉ có năm tầng, so với các cao ốc xung quanh nhìn qua có phần nhỏ bé, nhưng đối với số nhân viên ít ỏi của Thiên Dực mà nói thì đã quá dư thừa rồi. Tòa nhà này thuộc về một công ty tạp giới, bọn họ vốn không muốn cho thuê, nhưng sau khi nghe nói đối phương là công ty Thiên Dực đại danh lừng lẫy liền lập tức đáp ứng, có điều với đôi mắt rất trông mong năn nỉ Bặc Cường Đông, hy vọng Thiên Dực có thể chế tạo quảng cáo cho họ với giá thành thương lượng.
Theo ý định ban đầu của Bặc Cường Đông, tòa nhà như vậy hắn chẳng để vào mắt. Thiên Dực bây giờ đâu phải công ty nhỏ, sao có thể keo kiệt chuyện này được? Nhưng hiện giờ những tòa nhà có mười tầng trở lên toàn bộ đã bị cho thuê hết. Kỳ thật hắn thích tòa nhà cao như Song Tử lâu của tập đoàn Trung Châu hơn, vừa cao cấp, rộng rãi sáng sủa, thuê hai ba tầng càng thoải mái.
Bất quá ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu hắn một thời gian rồi lập tức biến mất. Hắn đã để ý sở thích của ông chủ, ông chủ của mình không thích thuê cùng người khác. Trong mắt Bặc Cường Đông còn có cái gì quan trọng hơn suy nghĩ của ông chủ đây?
Bặc Cường Đông vừa nghĩ tới hiện tại của Thiên Dực, lập tức toàn thân tràn ngập nhiệt tình. Hạnh phúc nửa đời sau của mình toàn bộ có thể đặt lên nó. Hắn cảm thấy mình hết sức may mắn khi có thể gặp ông chủ, bất kể ông chủ còn nhỏ tuổi hơn hắn.
Tòa nhà vẫn có người quét dọn nên vô cùng sạch sẽ, có thể thoải mái đi vào. Bặc Cường Đông lập tức tổ chức cho mọi người chuẩn bị dọn tới tòa nhà này.
Tầng thứ nhất của tòa nhà dùng để triển lãm theo thông lệ cũ, chuyên trưng bày các tác phẩm của ông chủ. Phần quảng cáo cho tập đoàn Trung Châu đương nhiên được đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Hiện giờ quảng cáo này được người người biết tới, cũng được đưa ra làm chiêu bài của công ty Thiên Dực. Tầng hai là kho hàng. Tầng ba và bốn là khu vực làm việc và tầng cao nhất thuộc về ông chủ.
Làm tốt hết thảy mọi việc, Bặc Cường Đông mới cẩn thận gọi ông chủ. Sau một lúc lâu, ông chủ liền mang theo vị mỹ nữ thư ký kia tới tòa nhà.
Sắc mặt âm trầm của Trần Mộ dọa Bặc Cường Đông sợ chết khiếp. Hắn cúi đầu, thậm chí không dám hít thở mạnh đi theo phía sau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Chẳng lẽ mình làm sai chỗ nào? Hắn lại liếc mắt sang nữ thư ký xinh đẹp của ông chủ, thấy bộ dáng nàng cũng cẩn thận từng ly từng tý, lập tức trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ông chủ bình tĩnh đi qua, tổng giám đốc và thư ký phía sau với bộ dáng câm như hến lập tức khiến cho cả tòa nhà trở nên im ắng.
Trở lại phòng làm việc của mình, Trần Mộ ngồi vào ghế, lập tức trầm tư.
Lòng tham quả thật đáng sợ! Hôm nay mình thiếu chút nữa vì nó mà gặp chuyện không may rồi. Hắn âm thầm thở dài, còn tưởng bản lĩnh của mình đã không tồi, không nghĩ tới người khác chỉ tung một con mồi mà mình lại suýt nữa cắn phải.
Trên đường, đối phương liên tiếp gọi lại, hắn dứt khoát đem Thiên Lý tạp tháo ra. Mình không mở ma trận thông tin, không ngờ đối phương còn có thể thông qua Thiên Lý tạp để liên lạc. Xem ra sử dụng Thiên Lý tạp cũng không nhất định phải phối hợp với ma trận thông tin. Trong khoảng cách ngắn, Thiên Lý tạp hẳn là cũng có thể dùng để liên lạc. Chỉ là không biết tạp phiến của đối phương rốt cuộc ra sao, có gì khác Thiên Lý tạp trên tay mình?
Trần Mộ khôi phục tinh thần, ngừng tự vấn, thấy ánh mắt Bặc Cường Đông khẩn trương nhìn mình, thần sắc Trần Mộ hòa hoãn, khen ngợi vài câu:
- Ừm, tòa nhà này không tồi, ngươi có việc gì thì nói đi.
Bặc Cường Đông như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, hắn lập tức nghe lời, nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Nhân viên ở tầng dưới đã dán thông báo chuyển địa điểm, bên trên có ghi địa chỉ hiện tại của chúng ta, nếu có người tìm chúng ta tất nhiên sẽ tới được nơi này.
Bặc Cường Đông làm việc quả nhiên chu toàn, Trần Mộ cũng khá hài lòng, hắn vừa rồi còn đang nghĩ, nếu Duy A về làm sao mà tới đây, giờ thì đã yên lòng rồi.
- Được rồi, gần đây đơn đặt hàng tương đối nhiều, ngươi phải tổ chức mọi người, nghĩ biện pháp hoàn thành. Về phần tiếp nhận đơn đặt hàng ra sao thì giá dưới 300 vạn ngươi tự quyết định.
Trần Mộ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Mọi người gần đây đã cực khổ rồi, từ tháng này lương của mọi người đều tăng thêm 15%. Lương của ngươi thì tăng 20%, để mọi người làm việc cho tốt.
Bặc Cường Đông mừng rỡ:
- Cám ơn ông chủ!
Trần Mộp phất tay:
- Đi làm đi!
Bặc Cường Đông lui về phía sau. Trần Mộ lại một lần nữa lâm vào suy tư, không nghĩ tới Thiên Lý tạp mang tới nhiều nguy hiểm như vậy. Ngắm nghía Thiên Lý tạp trong tay, hắn cúi đầu suy nghĩ. Một lát sau, hắn cất Thiên Lý tạp vào túi, tạm thời không nên sử dụng tấm tạp phiến vi diệu này.
Thiên Lý tạp là tạp phiến do hắn tự mình chế tạo ra, về phương diện nguyên lý hắn vô cùng minh bạch. Lúc đầu hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy nên còn nhiều chỗ làm chưa hoàn thiện. Chính những sơ hở này giờ lại mang tới phiền toái cho hắn.
Thiên Lý tạp có rất nhiều chỗ có thể sửa đổi, điều này nằm trong năng lực của hắn, nhưng hắn không định làm việc đó lúc này. Lúc này, không làm gì vẫn là an toàn nhất.
Lô Tiểu Như ở bên cạnh, trong lòng nàng không kinh sợ như trong tưởng tượng. Mấy ngày nay, nàng đối với tính tình vị chủ nhân này đã hiểu rõ đôi chút, hắn không thích giận cá chém thớt. Nàng ở bên cạnh đã nghe rõ từ đầu tới cuối cuộc trò chuyện hôm nay.
Thực ra lúc đó nàng đã ngây ngốc, trận đại chiến lần trước khiến nàng vẫn có chút thắc mắc, không biết mấy phương đó rốt cuộc vì cái gì đánh nhau đến mức đáng sợ như vậy. Cuối cùng hôm nay nghe Trần Mộ và đối phương trò chuyện, nàng mới bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra là một thứ đáng giá như vậy a! Lúc đó nàng hận không thể thay Trần Mộ đáp ứng, mấy trăm triệu a, đó là bao nhiêu tiền? Hơn nữa từ ý tứ của đối phương, tựa hồ còn có thể thương lượng thêm nữa, đầu óc của nàng lúc đó hoàn toàn choáng váng.
Cho tới lúc Tràn Mộ đóng độ nghi, nàng còn không hiểu. Vốn muốn khuyên hắn, nhưng thấy ánh mắt âm trầm đáng sợ của hắn, một tia lý trí còn sót lại khiến nàng im lặng.
Bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, nàng mới ý thức được miếng mồi mê người đó ẩn giấu nguy hiểm đến mức nào. Vừa nghĩ tới điều này, nàng càng thêm bội phục Trần Mộ, tên thiếu niên trông không lớn lắm này đứng trước hấp dẫn như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thật khiến người khác kinh ngạc.
Sau khi thấy hắn biểu diễn kỹ xảo phi hành cao siêu, Lô Tiểu Như cũng không quá để ý. So với kỹ thuật, phương diện phẩm chất tinh thần càng khó đạt được. Nàng hiểu rất rõ, nếu thay đổi chủ nhân thì chủ nhân càng mạnh, chỗ tốt của mình cũng càng nhiều.
Huống chi, xét các phương diện, hắn đều có thể tính là một vị chủ nhân không tồi. Không có sở thích kỳ quái gì, nhiều ngày như vậy lại không bắt mình hầu hạ trên giường, điều này khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu như không phải tại trận chiến hôm đó, hơi thở Trần Mộ đột nhiên nặng nề khiến nàng xác định hắn là một nam nhân bình thường, nàng cơ hồ tưởng rằng hắn có vấn đề gì.
Nhưng Trần Mộ mấy ngày nay căn bản không biểu hiện ra chút hứng thú nào với mình, chẳng lẽ mị lực của mình thấp đi rồi?
Thật là hao tổn tâm trí a!
Trần Mộ đương nhiên không biết Lô Tiểu Như đang suy nghĩ về chuyện này, trên thực tế, hắn gặp một vấn đề khác.
Bỗng Bặc Cường Đông gõ cửa, hắn mang theo một người lạ:
- Ông chủ, vị này là Phí tiên sinh của tập đoàn Trung Châu.
Nghe Bặc Cường Đông giới thiệu, đôi mắt Trần Mộ không khỏi hơi nheo lại, dường như cùng lúc, thân thể Lô Tiểu Như hơi chấn động. Trần Mộ cẩn thận đánh giá, đây chỉ là một thanh niên bình thường, tuổi ước chừng hai mươi, mặc đồ tây chỉnh tề, thần sắc cung kính.
Vị Phí tiên sinh này đi tới hành lễ với Trần Mộ:
- Chào ông chủ Tào, tổng giám đốc của công ty chúng tôi, Nhâm tiên sinh, ba ngày sau sẽ tổ chức một dạ tiệc. Có thể nói, lần này may mắn nhờ ông chủ Tào giúp đỡ, nếu không hậu quả khó lường. Tổng giám đốc hy vọng có thể gặp mặt ông chủ Tào để cảm ơn một chút, mong ông chủ tào thu xếp chút thời gian đến tham dự.
Nói xong, hắn lấy ra một thiếp mời màu xanh nhạt, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Trần Mộ.
Thiếp mời của tập đoàn Trung Châu? Trần Mộ cảm thấy trên thế gian này có nhiều việc thật kỳ quái. Theo lý mà nói, tập đoàn Trung Châu hẳn phải vô cùng oán hận mình mới đúng, không nghĩ tới mình không chỉ giúp bọn họ chế tạp huyễn tạp quảng cáo, giờ còn nhận được thiếp mời của họ. Điều này không thể không khiến cho hắn cảm khái thế sự vô thường.
Trần Mộ nhận thiếp mời xong, thanh niên họ Phí kia lập tức cáo từ, mà Bặc Cường Đông thì đi tiễn đối phương.
Trần Mộ không quay đầu lại, bình tĩnh hỏi:
- Hắn có nhận ra ngươi không?
Lô Tiểu Như trả lời chắc chắn:
- Khẳng định là không, người này rất lạ mặt, hẳn là thành viên bên ngoài của Trung Châu. Sự tồn tại của chúng ta có rất ít người biết tới. Hơn nữa giờ ta đã ngụy trang khuôn mặt, cho dù Tiễn Minh Nhất ở trước mặt ta cũng chưa chắc đã nhận ra.
Từ lời nói có thể thấy nàng vô cùng tự tin về kỹ xảo hóa trang của mình.
Trần Mộ gật đầu, giơ tấm thiếp mời trên tay:
- Chuyện này ngươi cảm thấy thế nào?
Thiếp mời màu xanh nhạt hết sức tao nhã, tay cầm cảm thấy rất thoải mái, hoa văn bên trên nhạt như vệt nước, toát lên vẻ tôn quý của thiếp mời này.
Lô Tiểu Như không trả lời ngay, nàng biết đây là một cơ hội tuyệt hảo. Nàng muốn biểu hiện ra năng lực của mình, chỉ có như vậy mới có thể đạt được đãi ngộ tốt nhất, đạt được địa vị tốt nhất.
Nàng trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ bọn họ hẳn không có ác ý, dù Nhâm Văn Châu mỗi năm đều cử hành một hai lần yến hội nhưng những người được mời đều là nhân vật đứng đầu thành La Dữu. Hắn đã quen dùng phương thức này để quan hệ với các thế lực khác, ta tin tưởng biểu hiện của Thiên Dực lần này cũng khiến cho hắn cảm thấy ngài bắt đầu có tư cách gia nhập với bọn họ, hoặc có thể nói là có tiềm lực gia nhập với bọn họ.
Trần Mộ có vẻ đăm chiêu, liếc mắt nhìn Lô Tiểu Như tán thưởng:
- Tiếp tục nói đi.
Lô Tiểu Như thấy đã được ủng hộ bèn nói:
- Lần này Thiên Dực thu được rất nhiều chỗ tốt, danh tiếng cũng lớn hơn trước nhiều. Nhưng những thứ đó còn chưa đủ, chúng ta còn cần mở rộng nghiệp vụ, mà các thế lực ở thành La Dữu đối với sự phát triển của chúng ta cũng rất hữu dụng. Về phần thân phận của ngài, ta nghĩ điểm này không cần quá lo lắng, ngoài ta ra thì chưa ai từng thấy ngài.
Liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, nàng bổ sung:
- Hơn nữa, thân phận ngài càng cao, càng biết nhiều người có quyền, ngài cũng càng an toàn.
Nói xong nàng lại im lặng, trong lòng có chút hối hận, có vài lời đúng là không nên nói. Nhưng nếu đã nói thì đành đợi xem phản ứng của Trần Mộ thôi.
Ngón tay Trần Mộ tiếp tục gõ mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu, như đang tiêu hóa những lời Lô Tiểu Như nói, đồng thời cũng như đang nghĩ tới chuyện khác.
/611
|