Nhận tín hiệu rồi!
Ba người trong phòng đều lộ vẻ hưng phấn, hai người khác cũng lặng lẽ đến gần. Mặc dù trong lòng phấn khích nhưng Hồ Tử không vì vậy mà mất tỉnh táo, sau khi kết nối hắn không lập tức nói chuyện mà im lặng. Thông thường, sau khi nhận điện, thấy đối phương không nói gì người ta sẽ không nhịn được mà hỏi: "Này, ai đấy?"
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ khiến người khác không hề chú ý, nhưng Hồ Tử lại biết nó rất quan trọng. Chính chi tiết này sẽ giúp hắn nắm quyền chủ động, nhanh chóng hiểu rõ đối phương, hơn nữa còn có thể căn cứ theo phản ứng của đối phương mà đưa ra cách ứng xử thích hợp.
Song ngoại trừ tạp âm thì không hề có thanh âm nào khác, đối phương cũng giữ im lặng. Hai, ba giây sau, Hồ Tử nhanh chóng ý thức được quyết định của mình đã thất bại. Hắn muốn thiết lập liên lạc, tùy theo tình huống mà lựa chọn thủ đoạn, tình huống trước mắt mặc dù ngoài dự kiến nhưng không làm hắn luống cuống.
- Xin chào!
Hồ Tử chậm rãi nói, thái độ nhiệt tình lễ phép. Vu Quả cùng Tiểu Man phía sau hắn không khỏi đồng thời nhíu mày. Qua thông tin tạp có thể nghe thấy tạp âm rất nhiều, mặc dù bọn họ không có hy vọng thông qua giọng đối phương mà tìm kiếm mục tiêu, nhưng giọng nói cũng là một tin tức phụ trợ tương dối hữu dụng, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, nó có thể mang tới trợ giúp khá lớn.
Trong thông tin tạp truyền tới tạp âm "tư tư" vô cùng hỗn độn, khiến bọn họ không cách nào phán đoán giọng của đối phương. Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng có thể sử dụng thông tin tạp này.
- Ngươi là ai?
Trong tạp âm, một nam tử hỏi ngược lại, thanh âm rất cảnh giác.
***
Trần Mộ bây giờ mới phản ứng lại, động tĩnh không phải ở thông tin tạp bình thường hắn hay sử dụng lúc mà là Thiên Lý tạp! Thiên Lý tạp chỉ truyền tin tới Vạn Sĩ tộc ở Hạ Thành. Đột nhiên một người lạ gọi tới Thiên Lý tạp, sao lại khiến hắn không cảnh giác.
Hơn nữa vừa trải qua sự kiện tập đoàn Trung Châu, Trần Mộ đã hiểu được giá trị của kỹ thuật Thiên Lý tạp và ma trận thông tin.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới có người dùng cách này để tìm mình.
- A a, xin đừng lo lắng, ta không có ác ý.
Hồ Tử khẽ cười một tiếng, cố gắng làm dịu tâm tình của đối phương. Bên cạnh hắn bắn ra một màn hình, trên đó có một điểm màu xanh và một vòng tròn màu đỏ.
Điểm màu xanh đại biểu vị trí của bọn họ, mà đường viền hồng thì chỉ phạm vi vị trí của đối phương, phía trên biểu thị hướng của đối phương, cách nơi này cũng không xa lắm. Tiểu Man và Vu Quả liếc mắt nhìn nhau, lập tức bắt đầu tiến hành rà soát vị trí cụ thể.
Vu Quả ra hiệu cho Hồ Tử, để cho hắn tận lực trì hoãn thời gian.
- Có việc gì? Nói đi.
Trần Mộ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy bất an. Như từ tiềm thức, hắn liền sử dụng ngữ khí Duy A hay dùng.
Lô Tiểu Như thấy Trần Mộ không vui, trong lòng hơi có cảm giác kì quái. Trên thực tế, tâm lý thiếu niên này cực kỳ ổn định, nàng vẫn chưa từng thấy tính cách như vậy ở một thiếu niên trẻ tuổi. Nét mặt hắn thường bình tĩnh và chuyên chú, rất ít khi thấy hắn vui mừng hay phẫn nộ.
Mặc dù không đoán ra nguyên nhân nhưng Lô Tiểu Như vẫn nhu thuận im lặng, nàng không muốn vì bất cứ chuyện gì mà chọc giận hắn.
Hiển nhiên ngữ khí của Duy A vẫn có lực sát thương tương đối, đối phương lập tức ngây ra.
***
Hồ Tử cảm thấy có phần khó giải quyết, đối phương hiển nhiên không có kiên nhẫn để dây dưa với hắn, nếu bản thân không đưa ra được điều gì thực tế, đối phương tám phần mười sẽ cắt đứt liên lạc. Nhìn thoáng qua Tiểu Man và Vu Quả, hai người đang kiểm tra khu vực mà vòng tròn đỏ đó bao trùm trên bản đồ, Hồ Tử cắn răng nói:
- Ta muốn hỏi một chút về kỹ thuật thông tin trên tay ngài, có thể bán ra hay không? Về phần thù lao, ngài có thể ra giá thoải mái, bất luận là tiền hay là vật phẩm nào khác. Nếu ngài cảm thấy bán ra không có lợi, chúng ta cũng có thể thảo luận phương thức hợp tác khác.
- Từ đâu ngươi có được tin tức này?
Trần Mộ trầm mặc trong chốc lát rồi hơi ngạc nhiên, hỏi lại.
Hồ tử thản nhiên nói:
- Chúng ta trong lúc vô ý lấy được từ tập đoàn Trung Châu.
Hắn nhìn thoáng qua Vu Quả và Tiểu Man, miệng vẫn không ngừng nói:
- Xin hãy tin tưởng thành ý của chúng ta. Để liên lạc được với ngài, chúng ta đã dùng mọi biện pháp mới có được bước sóng ngắn của ngài. Chúng ta lại đã tốn rất nhiều công sức để chế tạo tấm thông tin tạp này. Không nghĩ rằng nó thật sự có thể thành công, quả thật khiến người ta cao hứng.
Trần Mộ lúc này mới giật mình hiểu ra.
Cặp mắt của Vu Quả và Tiểu Man đồng thời lộ vẻ hưng phấn, dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên bản đồ. Vứt bút lại, hai người dùng tốc độ cực nhanh bay ra ngoài cửa. Trước khi ra cửa, Vu Quả giơ ngón tay cái với Hồ Tử, ý bảo hắn làm rất tốt, sau đó chỉ vào độ nghi trên tay, ra hiệu hãy tận lực câu giờ.
Khóe miệng Hồ Tử cong lên, nhẹ vuốt cằm, ý bảo hiểu rồi.
Chúng ta không có ác ý. Chắc các hạ cũng biết giá trị của kỹ thuật này. Các thế lực có thể so với tổ chức của chúng ta tại liên bang chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu các hạ phân vân về chuyện điều kiện thì có thể yên tâm, chúng ta có thể cung cấp tài chính trên trăm triệu. Nếu ngài muốn, chúng ta cũng có thể cung cấp những tài liệu quý hiếm nhất. Nếu ngài thích đồ cổ, chúng ta có thể vì ngài mà thu thập những món đồ cổ xưa nhất, trân quý nhất…
Tim Trần Mộ đập thình thịch, hắn biết đối phương muốn có kỹ thuật này mà tới, vì nó, đối phương nguyện ý nỗ lực bất ký giá nào. Đối với Trần Mộ mà nói, kỹ thuật này chẳng qua là phương tiện liên lạc với A Phương Tác. Chuyển nhượng kỹ thuật này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hắn không cần lo lắng liên lạc của mình với Hạ Thành sẽ phải chịu ảnh hưởng. Hắn có vài cách để giải quyết chuyện này.
Hắn muốn tiền, hắn muốn đại lượng tài liệu, muốn chế tạp thất của mình, muốn hệ thống rèn luyện…
Nếu hắn chuyển nhượng kỹ thuật này, hết thảy đều trở nên dễ như trở bàn tay. Vậy sao không khiến hắn động tâm?
Đối phương còn đang nói, những lời tiếp theo hắn nghe không rõ.
"Tỉnh táo! Nhất định phải tính táo!" Trong lòng hắn cố gắng tự cảnh cáo. Hắn đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần đầu đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy. Khi phát hiện có thể với tới cuộc sống trong mơ của mình, suy nghĩ của hắn xuất hiện dao động chưa từng có.
Xét cho cùng, hắn mới chỉ 18 tuổi.
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt Trần Mộ lập tức thanh tỉnh.
Trong lòng Hồ Tử đắc ý, hắn đã nghe thấy tiếng hít sâu của đối phương. Với cái giá như vậy, có bao nhiêu người có thể giữ được bình tĩnh đây? Hắn thích cảm giác này, đem tiền đập ngất người khác, còn có cái gì thích thú hơn đây? Dù trong lòng hắn đắc ý nhưng miệng vẫn không ngừng lại, hắn muốn tận lực kéo dài thời gian để Tiểu Man và Vu Quả tới khu vực này.
Với thực lực của hai người Vu Quả và Tiểu Man, chỉ cần không gặp lượng lớn quân đội, tại thành La Dữu căn bản không ai có thể chống lại hai người họ. Hơn nữa với lục thức nhạy cảm của Vu Quả, trong vòng mấy trăm thước tìm được mục tiêu, hắn cũng có đủ tin tưởng.
Chỉ cần hắn có thể kéo dài thời gian, người này có chắp cánh cũng khó thoát.
Trần Mộ cuối cùng cũng tỉnh táo. Nghĩ kỹ lại thì quả ngọt này nhìn mê người như vậy nhưng kỳ thật bất luận thế nào mình cũng không có miệng để ăn. Ngược lại hiện giờ bản thân lại chính bởi nó mà trở nên nguy hiểm. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chuyện này mình còn thấy ít hay sao?
Với lực lượng một người, trước mặt một tổ chức mình làm gì có thực lực nói điều kiện với đối phương? Ngược lại, một khi họ biết mình là ai, bọn họ sẽ có đủ loại thủ đoạn khiến mình khuất phục, kết quả có thể đoán được.
Nghĩ tới đây, Trần Mộ trong lòng cả kinh, mồ hôi thấm ướt lưng.
Thông được điều này, Trần Mộ lập tức phát hiện điểm đáng ngờ, đối phương không ngừng tung mồi dụ, tựa hồ đang kéo dài thời gian. Kéo dài thời gian? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn càng cảm giác được đối phương không có ý tốt.
Đối phương tại sao lại muốn kéo dài thời gian?
Một cỗ hàn ý từ trong đáy lòng chợt dâng lên. Không hề chần chừ, Trần Mộ lập tức đóng độ nghi trên tay lại. Thần sắc hắn âm trầm tới cực điểm, cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nếu đối phương thật sự muốn kéo dài thời gian, vậy chỉ có thể thấy một chuyện, đối phương có thủ đoạn lợi hại hơn đang chờ mình.
Có thể có thủ đoạn gì đây? Trần Mộ không muốn uổng phí đầu óc nghĩ tới.
Thần sắc hắn âm trầm tới cực điểm, nhìn lướt qua xung quanh, khẽ quát một câu:
- Đi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Lời còn chưa dứt, hắn đã đi ra ngoài.
Lô Tiểu Như sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Thấy sắc mặt Trần Mộ khó coi, nàng lo lắng theo sát. Tốc độ Trần Mộ cực nhanh, địa hình phức tạp của nội thành dường như không hề ảnh hưởng tới hắn. Hắn bay với độ cao cực thấp, như muốn dán vào mặt đất. Lô Tiểu Như quả thật được đại khai nhãn giới, trong lòng âm thầm kêu khổ. Phi hành trên cao đối với nàng không khó, nhưng bay thấp như vậy quả thực làm khó nàng.
Trần Mộ nhanh chóng phát hiện Lô Tiểu Như đang chật vật, lập tức hiểu. Hắn không nói hai lời, nhanh chóng kéo tay Lô Tiểu Như.
Dẫn thêm một người dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì tới hắn, hai người nhanh chóng biến mất ở một khu phố.
Ngay lúc hai người vừa rời khỏi, Tiểu Man và Vu Quả cũng vừa tới khu vực này. Nhìn đại lâu mọc lên san sát, cửa hàng nhiều tới hoa cả mắt, dòng người cuồn cuộn dưới chân, những toa xe, tạp tu thỉnh thoảng lại bay qua.
Sắc mặt Vu Quả và Tiểu Man cực xấu, đây đúng là phố buôn bán phồn hoa nhất thành La Dữu.
Bọn họ dù thế nào cũng không muốn đối phương cảnh giác, lần này đả thảo kinh xà, còn muốn tiếp tục tìm đối phương quả là khó càng thêm khó.
Chẳng lẽ lại phải đem hy vọng đặt trên tập đoàn Trung Châu sao? Trong mắt Vu Quả hiện lên môt tia lo lắng, nửa tấm mặt nạ màu bạc tỏa ra quang mang chói mắt.
/611
|