Bẫy của Weah còn xa mới tinh tế như của Trần Mộ, chỉ thấy hắn tiện tay bổ một cái ghế bằng gỗ tếch ra.
Lộ Tiểu Như ở bên cạnh, lòng như chảy máu, cái ghế này ở thành phố bán với giá 50 vạn audierne.
Weah đương nhiên không biết giá trị của nó, bất quá cho dù hắn biết, hành động của hắn cũng sẽ không thay đổi. Hắn đem phần cây gỗ tếch dài nhất kia vót nhọn, sau đó uốn cong, buộc một sợi dây vào. Sợi dây này nối với một cơ quan khác có thể hoạt động. Cái bẫy này đặt ở ngay bên dưới cửa sổ, sau khi mở cửa sổ, bất cứ người nào từ cửa sổ vào đều sẽ đạp trúng, kích động cơ quan này khiến cho cọc gỗ tếch lập tức mất sự trói buộc, đột nhiên đánh ra. Lực lượng bộc phát này có thể giết một vài dã thú cường đại trong rừng.
Kỳ thật Weah cũng không nghĩ tới ở đây cũng có ghế làm bằng gỗ tếch, tính đàn hồi của nó cực tốt, cực kỳ thích hợp để chế tạo các loại bẫy loại này.
Nếu cái đinh đâm lên trên người, vậy cái cọc gỗ xẽ lập tức xuyên qua người kẻ đột nhập, đóng đinh hắn lên trên cửa sổ.
Cái bẫy tưởng như rất đơn giản mà đầy bạo lực này khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi. So sánh ra, bẫy của Trần Mộ còn văn minh hơn nhiều.
Trong thời gian ngắn, diện mục căn phòng hoàn toàn thay đổi, nguy cơ tứ phía. Tận mắt thấy nó thay đổi, Lộ Tiểu Như không dám thốt lên một câu oán hận, bắp chân nàng run cầm cập. Nếu như nói trước đó nàng còn hơi nghi ngờ thân phận của hai người, hiện giờ nàng dám khẳng định trăm phần trăm họ chính là thích khách tạp tu.
Ngoại trừ đám thích khách hoạt động trong bóng tối, có ai làm việc này?
- Thiên Dực đã bị phá hủy, chúng ta phải suy nghĩ một chút tiếp theo nên đi đâu.
Hắn không bỏ nhiều tâm tư lắm cho Thiên Dực nên bị phá hủy cũng không đau lòng, nhưng chế tạp thất kia là tâm huyết của hắn, lần này hóa thành một đống đổ nát, trong lòng hắn có phần buồn bực. Hơn nữa Trung Châu tập đoàn thèm khát ma trận thông tin trong tay hắn, hắn cảm thấy nơi này không nên ở lâu.
- Ngươi nói đi.
Weah chẳng hề để ý nói.
Thấy Lộ Tiểu Như như có chuyện muốn nói, Trần Mộ chuyển qua hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Lộ Tiểu Như do dự một chút rồi mới nói:
- Nếu ta đoán không sai, lần này động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn thành phố sẽ không thể không có một chút phản ứng. Theo cách làm trước kia, khi xảy ra chuyện như vậy, chính phủ nhất định sẽ phải chi ra một khoản trợ cấp tương đối. Chúng ta hẳn sẽ thu được không ít, dẫu sao đó cũng là một tòa cao ốc.
- Trợ giúp? Chính phủ bỏ tiền ra sao?
Trần Mộ cảm thấy nói vậy có chút hoang đường, hắn không tin chính phủ liên bang lại rộng rãi như vậy.
Lộ Tiểu Như lắc đầu:
- Không phải, có lẽ lần này phần lớn sẽ do Trung Châu tập đoàn chi trả, chính phủ chi một số ít. Trong số những tạp tu chiến đấu, người của Trung Châu tập đoàn dễ bị điều tra nhất, bọn họ lần này cần bồi thường nhiều nhất, có thể bị coi như người gây họa.
Lộ Tiểu Như mặc dù nói vậy nhưng lại có vẻ hả hê, xem ra đối với ông chủ cũ cũng chẳng có nhiều cảm tình.
- A, còn có thể như vậy sao?
Trần Mộ lập tức cảm thấy hứng thú.
***
Trong vài ngày, một mảng tóc của Nhâm Văn Châu chuyển thành màu trắng, khuôn mặt của hắn trở nên già nua hơn nhiều. Tiễn Minh Nhất bên cạnh hắn cũng thần sắc ảm đạm. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới chuyện lại tới mức như vậy. Vừa rồi bọn họ đã nhận được yêu cầu của chính phủ.
Nếu là bình thường, đám quan chức chính phủ này nào dám dùng ngữ khí này nói chuyện với bọn họ, nhưng lúc này bọn họ chỉ có bấm bụng cam chịu. Lần này động tĩnh thật sự quá lớn, mặc dù Trung Châu tập đoàn là một trong những đại tập đoàn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay của thành phố La Dữu.
Nhưng tất cả các tập đoàn khác đều bị hành động không kiêng nể gì của Trung Châu tập đoàn chọc giận. Trung Châu tập đoàn lần này đã động chạm tới lợi ích của mọi người, thế lực ở thành phố La Dữu nhiều vô số, bọn họ không ai muốn thành phố này biến thành một đống đổ nát.
Một đống đổ nát không thể mang tới bất kỳ lợi ích nào cho bọn hắn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, các thế lực khác trong thành phố La Dữu đều biểu lộ thái độ của mình, khiến cho Nhâm Văn Châu phải chịu áp lực trước nay chưa từng thấy. Đây cũng là nguy cơ lớn nhất của Trung Châu tập đoàn, bọn họ đã bị đẩy tới tuyệt cảnh.
- Chỉ có Điền Thiên còn sống, Lô Tiểu Như đã mất tích, Khải hy sinh.
Tiễn Minh Nhất buồn bã nói.
Nhâm Văn Châu sắc mặt càng kém, hắn nói giọng khàn khàn:
- Tra được lại lịch của những người đó không?
- Căn cứ theo miêu tả của Điền Thiên, đối phương không phải là một phe. Trong số đó một phe ta đã tra rõ, bọn họ chính là Trung Đạt Thư Phủ vẫn đàm phán với chúng ta.
Lời nói của Tiễn Minh Nhất lúc này tràn ngập oán hận với Trung Đạt Thư Phủ:
- Bất quá tổn thất của bọn họ cũng vô cùng thảm trọng, nghe nói chỉ còn có bảy tám người còn sống. Lão gia hỏa họ Chính kia đã dẫn người về, nhưng có lẽ Trung Đạt Thư Phủ sẽ không bỏ qua ý đồ đối với chuyện này, bọn chúng sẽ nhanh chóng phái người tới đây.
- Trung Đạt Thư Phủ!
Nhâm Văn Châu hừ lạnh một tiếng. Trước đó Trung Đạt Thư Phủ vẫn đàm phán cùng bọn họ, hắn tin các thế lực các nhanh chóng biểu lộ thái độ như vậy rất có thể là do Trung Đạt Thư Phủ âm thầm trợ giúp. Trung Đạt Thư Phủ thân là một trong lục đại, thế lực khổng lồ, không phải Trung Châu tập đoàn có thể ngăn cản. Mấy ngày nay nếu không phải thái độ của hắn cực kỳ kiên trì, có lẽ Trung Châu tập đoàn đã trở thành một chư hầu của Trung Đạt Thư Phủ.
Chuyện này dối với kẻ có chí lớn như Nhâm Văn Châu mà nói, không thể nghi ngờ là điều không muốn thấy nhất, cho nên hắn vẫn cố gắng thu xếp, kiên trì.
Song lần này, Trung Châu tập đoàn đã đứng giữa nguy cơ, chỉ có chút không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trung Đạt Thư Phủ xảo diệu lợi dụng các phương diện lực lượng, đang không ngừng áp bách không gian của Nhâm Văn Châu.
- Thế lực còn lại vẫn chưa rõ, bất quá có lẽ là thế lực lớn. Bọn họ lần này tổn thất cũng rất lớn, chỉ còn lại vài người.
- Ừ!!!
Nhâm Văn Châu tinh thần chấn động, thần sắc nhiều thêm vài phần sinh khí:
- Nói cách khác, chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi?
Tiễn Minh Nhất sửng sốt, song cũng lập tức hiểu ý, ông chủ nhất định là có ý gì mới, gật đầu nói:
- Hẳn là lần này không chỉ chúng ta mà cả hai phe bọn họ đều tổn thất thê thảm, thế lực thần bí kia dù mạnh hơn chút nhưng cũng chỉ còn có vài người mà thôi. Ta tin rằng bọn hắn nhất định sẽ chờ cứu viện tới mà không miễn cưỡng động thủ trong lúc thiếu nhân lực như thế này.
- Vậy là tốt rồi.
Nhâm Văn Châu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc ở phía xa, thanh âm chợt lạnh lại:
- Chỉ chịu đòn không phản kích, đâu phải phong cách của Nhâm Văn Châu ta.
Tiễn Minh Nhất tinh thần phấn chấn đợi ông chủ phân phó. Hắn theo Nhâm Văn Châu hơn 20 năm, có thể nói hết sức tận tâm và trung thành, hơn nữa cũng có đủ tín nhiệm với thực lực của ông chủ.
Nhâm Văn Châu xoay người, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói:
- Nếu Trung Đạt Thư Phủ sốt ruột như vậy, ta tin rằng chắc chắn còn có thế lực khác có hứng thú đối với nó. Trung Đạt Thư Phủ có thể có nó, không đổ chút máu sao được? Bọn họ bây giờ dám áp bách chúng ta không hề cố kỵ như vậy là vì chỉ có vài người biết đúng không? Hừ, đã vậy ta dứt khoát đem nó ra ánh sáng, cho cả liên bang biết. Ta tin rằng nhất định sẽ có nhiều người hứng thú với nó.
Hắn thản nhiên nói tiếp:
- Tới lúc đó Trung Đạt Thư Phủ còn muốn cướp đoạt cũng phải xem những người khác có đồng ý không đã.
Tiễn Nhinh Nhất xoay người lộ ra sắc mặt vui mừng, chiêu này của ông chủ, tuyệt vời không thể tả, khiến cho bọn họ từ thế bị động hóa thành chủ động.
- Ta lập tức đi làm.
- Đi đi, thanh thế càng lớn càng tốt.
Nhâm Văn Châu tùy ý phất tay, ý bảo Tiễn Minh Nhất có thể rời khỏi. Đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Chờ một chút.
Tiễn Minh Nhất dừng bước, cung kính đợi lệnh của ông chủ.
- Nhân viên biết về chuyện tín hiệu lạ đó, bất kể là ai đều phải khống chế. Lúc này nhất định không được để lộ tin tức ra ngoài. nguồn t r u y ệ n y_y
- Rõ!
Tiễn Minh Nhất trong lòng run sợ.
Chờ Tiễn Minh Nhất rời khỏi phòng, khuôn mặt Nhâm Văn Châu càng thêm già nua, hắn mệt mỏi thở dài, trong lòng buồn bã. Hắn hiểu tầm quan trọng của kỹ thuật này nên giữ bí mật là cách không tồi. Nhưng không ngờ tin tức này vẫn lộ ra ngoài. Nó vừa bị tiết lộ đã mang tới phiền toái thật lớn, Trung Đạt Thư Phủ không phải Trung Châu tập đoàn có thể phản kháng, cho dù là lực lượng thần bí kia, hắn cũng có cảm giác đối phương nhất định cũng là một đại quái vật.
Nếu như công tác giữ bí mật không phạm phải sai lầm, vậy mười năm sau, Trung Châu tập đoàn nhất định cũng sẽ trở thành một đại quái vật, nhưng mà…
Nhâm Văn Châu siết chặt nắm tay.
Tiễn Minh Nhất vì một chiêu này mà than thở không thôi, hắn biết hành động lần này chỉ là bất đắc dĩ. Hiện giờ Trung Châu Tâp Đoàn muốn độc chiếm kỹ thuật này cũng chẳng được nữa rồi. Đã như vậy hắn chỉ có thể vì Trung Châu tập đoàn giành lấy giá trị lớn nhất.
Tiễn Minh Nhất vốn lão luyện, loại chuyện này đối với hắn mà nói quá dễ dàng.
Thực tế, Tiễn Minh Nhất không làm cho Nhâm Văn Châu thất vọng, hắn nhanh chóng nghĩ được cách. Cách của hắn rất đơn giản, đó là quảng cáo.
Hắn triệu tập tất cả các thủ hạ tới.
- Hiện giờ chúng ta phải làm một quảng cáo, ta muốn một công ty quảng cáo có thực lực nhất, hơn nữa thời gian của chúng ta rất ngắn, phải hoàn thành trong vòng hai ngày.
Tiễn Minh Nhất không dông dài, nói thẳng vào chủ đề.
Đám thủ hạ hai mắt nhìn nhau, từ ngữ khí của ông chủ, bọn họ có thể hiểu đây không phải chuyện đùa, hơn nữa gần đây các tin đồn về công ty cũng tầng tầng lớp lớp, lập tức ai cũng không dám chậm trễ.
Một thủ hạ nói:
Ông chủ yêu cầu thời gian ngắn như vậy, chỉ có thể là công ty huyễn tạp quảng cáo trong khu vực. Trong khu vực gần đay, danh tiếng lớn nhất cũng chỉ có Thiên Dực.
/611
|