Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Mộ đã bị hấp dẫn, cặp mắt nàng giống như mặt nước hồ thu, còn trong ánh mắt luôn có một nét ôn hòa, khi vừa chạm đến ánh mắt của nàng, tâm cảnh của Trần Mộ đột nhiên bắt đầu trở nên phẳng lặng.
- Xin chào!
Đối phương rất có lễ phép lay tỉnh Trần Mộ, nàng mỉm cười:
- Ta rất vinh hạnh được thấy ngươi biểu diễn lúc đó, thật là đặc sắc cực kì. Khí lực của ngươi ghê gớm thật, nếu không phải tận mất nhìn thấy, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng.
Không biết có bị ảnh hưởng hay không, Trần Mộ cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười của hắn nhìn vô cùng gượng gạo, cứng ngắc. Trái ngược lại với bộ mặt cứng ngắc, lúc hắn nói chuyện lại có vẻ lưu loát cùng bình tĩnh hơn nhiều:
- Cám ơn sự khen thưởng của ngươi.
Lúc này lực chú ý của hắn mới chuyển đến khuôn mặt của đối phương, đây không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Trần Mộ từng được gặp, nhưng nếu làm cho hắn đi bầu phiếu, hắn chắc chắn sẽ không do dự đem lá phiếu đó cấp cho nàng.
Nhưng nếu để cho hắn nói xem đối phương xinh đẹp ở chỗ nào lại làm cho hắn cảm thấy vốn từ ngữ của mình cực kì thiếu thốn. Đối mặt với nàng, Trần Mộ cảm thấy rất thoải mái, khí chất trên người nàng ôn hòa, không có chút nào áp bách người khác, điều này lại càng trân quý hơn trong con mắt đã quen thuộc với các tạp tu của Trần Mộ.
- Ngài là y vụ tạp tu cao cấp?
Lộ Tiểu Như đột nhiên hét lên một tiếng, nàng giật mình mà nhìn chằm chằm vào trước ngực đối phương.
Theo lời của Lộ Tiểu Như, ánh mắt của Trần Mộ cũng chuyển tới trước ngực Tô Lưu Triệt Như, trước ngực của nàng quả nhiên mang theo một cái thẻ tên, mặt trên ghi:
- Y vụ tạp tu cao cấp Tô Lưu Triệt Như.
Tô Lưu Triệt Như, cái tên này có chút kì lạ, bất quá đối phương là y vụ tạp tu cao cấp, điều này cũng ngoài dự liệu của Trần Mộ. Cao cấp y vụ tạp tu ở trong giới y vụ tạp tu có địa vị phi thường cao. Bọn họ thường là đại biểu cho một bệnh viện chất lượng cao nhất. Y vụ tạp lưu hễ càng cao cấp thì lại càng ít đi làm trong bệnh viện.
Mà nhìn tuổi của Tô Lưu Triệt Như, nàng cũng bất quá mới khoảng chừng hai mươi mà đã trở thành cao cấp y vụ tạp tu, điều này làm ngay cả Trần Mộ cũng cảm thấy giật mình. Y vụ tạp tu phân chia sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, con đường thăng cấp của nó so với tạp tu bình thường càng thêm khó khăn. Bởi vì bọn họ không chỉ phải có thiên phú xuất sắc trong phương diện cảm giác, về mặt kiến thức y học lại có yêu cầu càng cao. Nói chung, để trở thành một y vụ tạp tu trung cấp phần lớn đều khoảng ba mươi tuổi, mà y vụ tạp tu cao cấp, rất nhiều người cả đời đều với không tới được.
Chỉ khoảng hai mươi tuổi mà có thể trở thành cao cấp y vụ tạp tu, mặc dù không thể nói là chưa từng có, nhưng cũng có thể khẳng định là cực kì hiếm hoi.
Tô Lưu Triệt Như mỉm cười, lơ đễnh nói:
- Đúng vậy, các người nếu sau này ngã bệnh, có thể tới tìm ta, những người có tấm lòng thiện lương như hai vị, ta rất nguyện ý cống hiến sức lực.
Đúng lúc này, Weah đột nhiên xuất hiện, ôm theo một đứa bé trai. Đứa bé trai này cũng hôn mê bất tỉnh, trên mặt không còn chút máu, chẳng qua bộ dáng của hắn so với đứa bé gái vừa rồi thì thảm hơn rất nhiều, cả cánh tay trái đều bị cắt đứt, đang chảy ra từng giọt, từng giọt máu.
Mọi người giật mình, Tô Lưu Triệt Như vội vàng tiến lên, trên mặt nàng cũng hiện ra vẻ ngưng trọng.
- Xin đem hắn đặt lên trên đất bằng.
Tô Lưu Triệt Như vội vàng nói, Weah vẫn không đứng yên không nhúc nhích mà đem ánh mắt hướng về phía Trần Mộ, thấy Trần Mộ gật đầu mới đem đứa bé đặt trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra?
Trần Mộ thấp giọng hỏi.
Weah nói:
- Phát hiện ở phía trước, bị kẹp ở giữa hai bức tường đổ, cánh tay trái đã rất xấu nên ta đã cắt nó đi.
Weah nói chuyện rất tự nhiên mà Tô Lưu Triệt Như ở bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng có chút gian nan, tên này thật sự là có thể lãnh khốc đến mức dị thường.
Tô Lưu Triệt Như tập trung tinh thần khống chế các loại tạp phiến, động tác của nàng so với vừa rồi phải nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa nàng cũng sử dụng nhiều tạp phiến hơn, thấy vậy cũng làm cho Trần Mộ mở rộng tầm mắt.
Weah cũng lần đầu tiên nhìn thấy được y vụ tạp tu, ở trong mắt hắn, thủ đoạn của các y vụ tạp tu này vô cùng thần kỳ. Từ cái nhìn chăm chú không chớp mắt của hắn có thể nhìn ra được hắn đối với các loại thủ đoạn này tràn ngập hứng thú.
Tô Lưu Triệt Như lại thỉnh thoảng lấy ra một chút thuốc men từ cái rương thuốc nàng mang theo tùy thân, có vài thứ tiêm vào trong người của đứa bé, vài thứ cho uống, lại có vài thứ bôi lên vết thương.
- Vấn đề của hắn rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa tới bệnh viện.
Thanh âm của Tô Lưu Triệt Như không còn nghe ra được chút ôn hòa nào mà lại tràn ngập sự lưu loát dứt khoát. Vẻ ôn hòa tươi cười vẫn trước sau tràn ngập trên mặt nàng cũng biến mất không thấy, bi giờ lại tràn ngập trịnh trọng cùng nghiêm túc.
Nói xong nàng liền kích hoạt thông tin tạp của mình, gọi đồng bạn tới trợ giúp. Khoảng nửa phút thì có một toa xe hạ xuống từ trên trời, dừng ở trước mặt mọi người. Xe vừa mới dừng lại thì lập tức có mấy nhân viên y tế mang cáng lao xuống. Tô Lưu Triệt Như từng bước từng bước chỉ huy bọn họ, mang từng người bệnh nằm trên mặt đất lên toa xe.
Toa xe này có hình dạng lớn hơn rất nhiều so với toa xe bình thường, có thể chở được nhiều người bệnh hơn. Hơn nữa trên toa xe cũng đang phun ra dấu hiệu rất bắt mắt của toa xe cấp cứu.
Tô Lưu Triệt Như đem một tấm huyễn tạp giao cho một nhân viên y vụ:
- Ở trong này là phân tích sơ bộ tình hình của các bệnh nhân này, ngươi mang về bệnh viện để lưu trữ.
Nhân viên y vụ này dùng vẻ mặt sùng kính tiếp nhận tấm huyễn tạp này, sau đó lại trở về toa xe, toa xe chậm rãi bay lên, hướng về phía bệnh viện.
- Nếu như các người muốn tiếp tục theo dõi mấy người bị thương này, xin đăng ký một chút tên tuổi cùng phương pháp liên lạc. Như vậy một khi tình hình của bọn họ chuyển biến tốt, chúng ta có thể lập tức thông tri các người.
Có lẽ do mới làm xong một việc khẩn cấp, vẻ ngưng trọng trên mặt Tô Lưu Triệt Như liền tan đi, một lần nữa lại thả ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa của lúc bình thường.
Lộ Tiểu Như muốn nói, nhưng là nàng lập tức ý thức được, cái loại việc này không thể do nàng làm chủ. Ánh mắt của nàng đặt trên người Trần Mộ.
Trần Mộ lắc đầu:
- Không cần!
Hiện tại hắn vô cùng thận trọng đối với các loại hành vi có thể tiết lộ tin tức của chính mình.
- Thật sự không cần sao?
Tô Lưu Triệt Như tựa hồ chú ý tới một phần khát vọng trong mắt của Lộ Tiểu Như. Tâm trạng của nàng có chút kinh ngạc, cái tập thể này cho nàng một cảm giác phi thường quái dị. Người cầm đầu không thể ngờ lại là vị thiếu niên trẻ tuổi nhất này, điều này càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc.
- Cám ơn, không cần đâu.
Trần Mộ trả lời rất kiên quyết, cùng lúc đó thì trong mắt của Lộ Tiểu Như cũng hiện lên một tia thất vọng.
Thấy Trần Mộ trả lời dứt khoát như thế, Tô Lưu Triệt Như cũng không có hỏi nhiều, mỉm cười nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt, nói gì đi nữa, lần này cũng phải cám ơn ba vị, ba vị đã cứu lại rất nhiều tính mạng! Cám ơn các vị!
Trong thanh âm của nàng tràn ngập sự chân thành.
Lời nói của nàng đột nhiên chuyển đổi:
- Không biết liệu ta có thể có được thông tin tạp của các ngươi không chứ? Lấy danh nghĩa cá nhân thôi.
Trần Mộ vừa định cự tuyệt, đột nhiên lại nghĩ tới một phần êm ả, tĩnh lặng khi chạm đến ánh mắt của nàng, hắn liền cảm thấy sự cự tuyệt khó có thể nói ra được khỏi miệng. Chợt nghĩ, chính mình trong cơ thể còn có cái sợi tơ xanh kia, nàng nếu là một y vụ tạp tu cao cấp, nói không chừng lại có biện pháp. Nghĩ tới đây, Trần Mộ liền cùng Tô Lưu Triệt Như trao đổi mã số của thông tin tạp phiến, nàng cũng trao đổi mã số với Lộ Tiểu Như, có điều Weah cũng không có thông tin tạp nên nàng đành thôi.
Các tạp tu cùng dân chúng từ bốn phương tám hướng đổ xô tới ngày càng nhiều, làm xong việc này thì ba người liền nói lời tạm biệt với Tô Lưu Triệt Như. Tô Lưu Triệt Như cũng còn muốn tiếp tục công việc nên cũng không giữ họ lại.
Sau khi nhìn người đã rời đi, Tô Lưu Triệt Như lại tiếp tục tập trung vào công tác.
Ba người sau khi đi khỏi tầm mắt của Tô Lưu Triệt Như liền lập tức đề cao tốc độ, bọn họ cũng không muốn ở chỗ này gặp phải một vài người không muốn gặp, ví như người của tập đoàn Trung Châu.
- Hiện giờ chúng ta đi đâu?
Weah hỏi.
Vấn đề này bỗng làm khó Trần Mộ, tòa nhà Thiên Dực cơ hồ đã bị đánh sập một nửa, mặc dù mấy tầng ở dưới cũng xem như hoàn hảo, nhưng lúc này đi vào ở cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Do dự một chút, Lộ Tiểu Như vẫn còn mở miệng:
- Ở phía tây thành phố của một căn nhà, không người nào biết, chúng ta có thể vào đó ở một đoạn thời gian.
Hiện tại Trần Mộ cũng không có lựa chọn nào khác, hơn nữa có thứ thuốc "Cắt cơn đau", cũng không sợ Lộ Tiểu Như làm ra được cái trò quỉ gì. Hai người liền dưới sự dẫn đường của Lộ Tiểu Như, hướng phía thành tây đi tới.
Đây là một căn nhà bình thường của dân chúng, có ba tầng, diện tích không lớn cũng không nhỏ, nếu nhìn từ bên ngoài thì chả có gì đặc biệt nhưng nếu đi vào bên trong thì có thể cảm nhận ra được các thiết bị của nó so với bên ngoài hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu như có người trong nghề ở đây, sẽ nhận ra được việc mua sắm các thiết bị này, sẽ tốn một mức tiền có thể mua được cả ba căn nhà như vậy. Mỗi một món đồ dùng, thậm chí cả bộ ấm trà, đều được trải qua chọn lựa tinh tế khéo léo, thông qua chúng có thể chứng kiến được tính tình cùng sự thưởng thức của chủ nhân căn nhà.
Đáng tiếc, vô luận là Trần Mộ hay Weah, trong đầu hai người này căn bản là không có từ thưởng thức. Hai người đánh giá căn nhà một chút rồi bắt đầu hành động. Weah bố trí bẫy rập cùng cảnh báo ở tất cả các cửa ra vào, mà Trần Mộ cũng đem một vài món "đồ chơi nhỏ" bỏ lên vài con đường phải đi qua khi vào nhà, sau đó nhắc nhở Lộ Tiểu Như không nên đụng vào chúng.
Sự chuyên nghiệp mà hai người biểu hiện ra hoàn toàn có thể so sánh với sát thủ chuyên nghiệp, điều này làm Lộ Tiểu Như bị sợ hãi không ít. Nàng có cảm giác, ở trước mặt hai người này nàng bất chợt trở nên nhát gan, tựa hồ luôn luôn dễ dàng bị hù dọa. Không biết là chính nàng trở nên nhát gan hay hai vị này rất là biến thái. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bố trí của Trần Mộ đều là một chút tạp giới nhỏ, mấy thứ này đều có được từ sự gợi ý của Alfonso, uy lực của chúng cũng không quá lớn, nhưng vì có mức năng lượng ba động rất nhỏ, trừ các cao thủ chân chính, các tạp tu trình độ kiểu như hắn không cách nào phát hiện ra. Những tạp giới này, hình dạng phong phú, nhiều chủng loại, có vài loại thậm chí còn là ghép cặp mà công kích. Kết cấu song song học được cũng tạo nên tác dụng then chốt. Điều này cũng làm thủ đoạn công kích của tạp giới vốn đơn giản mà bắt đầu trở nên phức tạp.
Nói đến làm bẫy trên nương thì bất kì một đứa con nít nào trong thôn so với hắn cũng phải thuần thục và có ý thưởng sáng tạo hơn nhiều, trong đó cái tên tiểu quỷ Lí Độ Hồng càng là một điển hình, nó dường như ở mặt này có được thiên phú xuất chúng. Các ý tưởng của các bẫy tạp giới này đa phần đều đến từ nó, nói như thế nào chăng nữa, nó cũng là đệ tử của Trần Mộ.
/611
|