Lục Việt đóng cửa, xoay người lại, chỉ thấy trong văn phòng lớn, tiểu Nguyệt Lão biến mình thành một chậu cây cảnh, đứng thẳng trong góc phòng.
Giống như vừa rồi cậu sợ bị người khác chạm vào nên tận lực thu mình vào trong góc thang máy.
Sau khi để rắc rối nhỏ tên Tô Quân này trong tầm mắt mình, Lục Việt yên tâm hơn nhiều, tốc độ phê duyệt tài liệu cũng nhanh hơn.
Lúc đầu tiểu Nguyệt Lão giống như một bức tượng, mím môi, nghiêm túc đứng thẳng trong góc phòng.
Ngay cả mắt lâu lâu mới chớp một cái, đôi mắt lanh lợi luôn đảo loạn giờ cũng bất động.
Không lâu sau, cậu phát hiện, mặc dù thường xuyên có người ra vào căn phòng nhưng không có ai đi vào phạm vi "trụ sở" mà cậu đã chọn.
Vì vậy bờ vai nhỏ khẽ rũ xuống, eo cũng không ưỡn thẳng như cây thước kẻ nữa.
Một lúc sau, quản lý Cao đến tìm Lục Việt báo cáo về đơn hàng của công ty. Hai người cầm hợp đồng sang bên khu vực trò chuyện ở đầu bên kia văn phòng, rồi khóa cửa lại.
Thấy Lục Việt và quản lý cấp cao đã cách xa "trụ sở" của mình, sau khi cửa khóa rồi cũng sẽ không ai vào được, Tô Quân liền bung lụa.
Cậu nhớ Sở trưởng đã nói rằng đứng hoặc ngồi làm việc quá lâu sẽ không có lợi cho việc tu luyện linh lực, thế là cậu liền nhảy qua nhảy lại mấy cái trong không gian trống bên cạnh Lục Việt.
Cậu đã nhảy bài thể dục đầu tiên mà Tần Vô Duyên nói là có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Lục Việt, người vô tình chứng kiến tất cả những điều này: "..."
Hắn suýt nữa nghĩ rằng tiểu Nguyệt Lão sẽ trình diễn một màn nhào lộn trước công chúng trong văn phòng mình.
Sau khi co duỗi tứ chi căng cứng, Tô Quân lại đi đến góc phòng ngồi xuống, tranh thủ thời gian rảnh rỗi gỡ dây tơ hồng.
Tất cả dây tơ hồng cậu mang theo vẫn chưa được phân ra rõ ràng, chúng vẫn còn lộn xộn như một mớ bòng bong trong túi.
Vì thế khi cậu dùng sức kéo cũng chỉ kéo ra được một phần nhỏ của mớ bòng bong ấy, phần còn lại vẫn ở trong túi.
Tô Quân không tin tiếp tục kéo đống dây tơ hồng ra ngoài.
Kéo mãi kéo mãi, một đống dây tơ hồng bị Tô Quân kéo ra hơn một nửa đè hết lên người Tô Quân.
Lục Việt trừng mắt nhìn Tô Quân bị đống tơ hồng cậu kéo ra đè lên người.
Tiểu Nguyệt Lão còn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đống tơ hồng đang đè lên người mình, cả cơ thể chìm trong đống bùi nhùi ấy, không biết làm thế nào để thoát ra.
... Thật là một tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch.
Quản lý Cao thấy Lục Việt đột nhiên quay đầu nhìn về phía không gian trống trong văn phòng, hơn nữa còn cau mày, trong mắt thậm chí có vài phần bất lực, bèn ngập ngừng gọi:
"Lục tổng? Lục tổng?"
Một lát sau, đống tơ hồng mới nhúc nhích, có lẽ là tiểu Nguyệt Lão phản ứng chậm chạp lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra.
Lại qua nửa phút sau, một cái đầu nhỏ với mấy sợi tóc ngốc mới nhú lên khỏi đống tơ hồng rối như mạng nhện kia.
Trên người cậu mắc đầy dây tơ hồng, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang "Đây là đâu? Tôi là ai?"
Thấy tiểu Nguyệt Lão đã thành công thoát khỏi đống dây tơ hồng, Lục Việt mới từ mấy tiếng gọi "Lục tổng" kéo hồn trở về.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi mất tập trung."
Quản lý Cao không khỏi có chút tò mò hóng hớt về việc khiến Lục tổng mất tập trung.
Vẻ mặt của Lục Việt vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng thần sắc trong mắt có chút biến đổi.
Từ "bất lực xen chút lo lắng" ban đầu đến "tức đến mức muốn cười nhưng lại thở phào nhẹ nhõm", cảm xúc rõ ràng có sự thay đổi.
... Lục tổng đang nghĩ gì về khoảng không gian trống kia nhỉ?
Quản lý Cao nghĩ mãi không ra.
Sau khi khó khăn kéo tấm thân ra khỏi đống dây tơ hồng, Tô Quân mang vẻ mặt cam chịu ngồi lên chúng.
Cậu chuẩn bị dùng mấy sợi dây tơ hồng mắc trên người đan thành một tấm đệm dày thật êm ái.
Dẫu sao sau này cậu cũng phải quan sát vị Lục tổng này trong một thời gian dài, phải trường kỳ chiến đấu để nối lại dây tơ hồng đã đứt, vì vậy cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị ban đầu.
Công tác chuẩn bị đầu tiên: phải có một môi trường làm việc thoải mái - một chiếc đệm tơ hồng mềm mại.
Sau khi Lục Việt tiễn quản lý Cao đi khỏi văn phòng, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện tiểu ngón tay Nguyệt Lão đang linh hoạt bện dây tơ hồng thành một cái đệm ngồi.
Hắn cảm thấy tiểu Nguyệt Lão này muốn đóng cọc lâu dài ở đây để sống mái một trận với mình.
Chứng đau nửa đầu trăm năm không xuất hiện của Lục Việt, giờ phút này lại tái phát.
Hắn xoa xoa thái dương đang đau nhói của mình, mắt không thấy thì tâm không phiền, ngồi xuống ghế tiếp tục giải quyết công việc.
Tô Quân thấy Lục Việt ngồi im xem tài liệu, cậu cảm thấy đây là cơ hội tốt để có số đo của hắn.
Cậu định đan một cái áo len cổ lọ dài tay bằng tơ hồng cho Lục Việt.
Đến khi Lục Việt và Tịch Tuyết gặp nhau, cậu sẽ chùm cái áo lên người hắn.
Áo len tơ hồng được đan vừa vặn và có tính năng mặc tự động sẽ tự nhiên mặc lên người phàm, xác suất thành công của việc thắt dây tơ hồng sẽ tăng gấp bội.
Tay dài và cổ cao để đảm bảo áo sẽ không bị dễ dàng cởi ra khi những việc ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó cậu có thể đắc ý nhìn hai người kết hôn sinh con, rồi đem giấy đăng ký kết hôn về lĩnh 17 vạn linh thạch.
Tô Quân nhìn chiếc áo lan còn chưa có bóng dáng trên tay, trong lòng tưởng tượng đến niềm hạnh phúc choáng váng khi đứng trước 17 vạn linh thạch.
Không giấu được bật cười thành tiếng.
Lục Việt nhìn tiểu Nguyệt Lão từ khóe mắt, thấy cậu cầm một cái thước đo, rón rén đi về phía mình.
Hắn thầm nghĩ không ổn, tiểu Nguyệt Lão này không biết lại muốn giở trò quỷ gì.
Quả nhiên, Tô Quân xoẹt một tiếng kéo thước ra, nghiêng người đến gần Lục Việt, cẩn thận từng li từng tí đo độ rộng vai và độ dài tay áo của Lục Việt.
Lục Việt vốn đang ngồi im, đột nhiên giơ tay phải lên xoa thái dương.
Tô Quân phản ứng cực nhanh lùi lại nửa bước, đợi đến khi Lục Việt hạ tay xuống mới nín thở tiếp tục đo đạc.
Bỗng, chiếc ghế chợt xoay nửa vòng, Lục Việt đột ngột quay lại đối mặt với Tô Quân.
Hắn tựa như rất bức bối đứng lên, cảm giác như muốn đứng lên thư giãn sau khi ngồi quá lâu.
Tô Quân đang đo vai Lục Việt liền phanh gấp lùi lại, tay chân cậu luống cuống đến mức suýt nữa xoạc chân ngồi xuống.
Nhất thời, khoảng cách giữa hai người rất gần, đầu Tô Quân vừa vặn ở dưới cằm Lục Việt, mấy sợi tóc ngốc hơi dựng lên gần như quẹt vào mặt hắn.
Chỉ cần Lục Việt cúi đầu hoặc tiến lên một bước sẽ đụng vào Tô Quân.
Vậy mà Tô Quân lại không lập tức tránh ra, cậu còn hơi cúi người lại gần Lục Việt.
Cậu nhìn chằm chằm áo vest của Lục Việt hồi lâu, sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái kéo.
Xoẹt một tiếng, Tô Quân nheo mắt, cẩn thận cắt đứt một sợi chỉ ở đường viền cổ áo của Lục Việt.
Đó là sợi chỉ mà móng vuốt của Tiểu Long cào ra.
Sau khi cắt sợi chỉ, Tô Quân nhanh chóng hoàn thành công cuộc đo đạc rồi thu thước lại, rồi như một cơn gió phóng về trụ sở của mình, không nhúc nhích giả chết.
Lục Việt: "..."
Lục Việt thấy tiểu Nguyệt Lão này thật dũng cảm khi dám thắt tơ hồng dưới mũi đao.
Lục Việt nhìn tiểu Nguyệt Lão đang đứng thẳng như một cái cây trong góc phòng, chậm rãi tiến lại gần cậu.
Tiểu Nguyệt Lão thấy hắn càng lúc càng lại gần, lập tức hoảng loạn ôm chặt lấy đệm tơ hồng.
Sau đó nhanh như chớp chạy đến một góc khác của văn phòng.
Lục Việt dừng lại, đột nhiên chuyển hướng sải bước về góc phòng nơi tiểu Nguyệt Lão đang đứng.
Ở góc đó đặt một chậu trầu bà lớn, Tô Quân gần như ép chặt cơ thể núp vào tán lá, run bần bật theo nhịp lắc lư trong gió của lá trầu bà.
Lục Việt đứng trước chậu cây, xuyên qua tán lá nhìn chằm Tô Quân.
Hắn đang nghĩ xem làm thế nào tống tiểu Nguyệt Lão này về sở Nguyệt Lão mà không bị lộ thân phận.
Tô Quân đảo mắt một vòng, nghĩ rằng Lục Việt chỉ là đang quan sát tình hình sinh trưởng của cây trầu bà, liền rón rén bước ra.
Cậu vòng qua bên trái Lục Việt, kéo thước dây ra, nhanh chóng đo bả vai Lục Việt, quét mắt nhìn qua số đo trên thước dây liền nhớ kỹ kích thước.
Cuối cùng, Lục Việt cũng không thoát khỏi việc bị lấy số đo để đan áo len.
Lục Việt quyết tâm vạch trần sự thật tiểu Nguyệt Lão đang dùng thuật ẩn thân.
Hắn phải giả vờ rất ngạc nhiên khi "vô tình" phát hiện có một tiểu Nguyệt Lão ẩn thân bên cạnh mình.
Vì thế hắn thản nhiên ngắt một cái lá trầu bà, giả vờ không để ý ném nó lên đầu Tô Quân.
Tô Quân trợn tròn mắt, mấy sợi tóc ngốc đứng thẳng lên, đem cái lá sắp rơi xuống đầu đẩy ra.
Vị Lục tổng này lúc nghỉ ngơi còn có thú vui ngắt lá bẻ cành sao?
Lục Việt híp mắt nhìn chiếc lá bất chấp mọi quy luật vật lý mà bay lên, chuẩn bị bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Nguyệt Lão "co được dãn được" lập tức ngồi thụp xuống, thậm chí cậu còn vừa ngồi vừa vặn người để tạo ra hiệu ứng "lá xanh rung rinh rơi xuống".
Cuối cùng với cái đầu linh hoạt cậu đã hoàn toàn thoát khỏi "phép thử" chiếc lá phiền phức kia.
Lục Việt lạnh mặt từ bỏ vẻ ngạc nhiên mà hắn đã chuẩn bị sẵn, quay lại bàn làm việc.
Để tiểu Nguyệt Lão này thích làm gì thì làm đi.
Nếu tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch này đã nghĩ rằng hắn không nhìn thấy cậu, hắn cũng có thể giả vờ như không nhìn thấy cậu.
Tô Quân cần mẫn ngồi đan áo len cả buổi sáng, cậu còn dùng thêm một cuộn tơ hồng để đan thành áo hai lớp.
Dù sao tơ hồng trong áo len càng nhiều thì tác dụng nối nhân duyên càng tốt.
12 giờ trưa, Tô Quân đặt chiếc áo len làm được một nửa trong tay xuống.
Giờ nghỉ trưa của Nguyệt Lão đã đến, việc đen áo len tạm thời dừng lại, mấy vấn đề liên quan đến nhân duyên để đến lúc làm việc rồi tính.
Tô Quân lấy từ trong túi ra một quả đào mọng nước, tay trái tạo ra một quả cầu nước nhỏ vừa đủ có thể rửa sạch một quả đào.
Cuộc sống thần tiên gian nan, không được lãng phí linh lực.
Sau khi cẩn thận rửa sạch đào, cậu bước về góc phòng có cây trầu bà, đổ quả cầu nước vào chậu cây.
Sau đó cậu ngồi trên đệm tơ hồng, từ trong túi lấy ra một quyển sách, nhàn nhã vừa đọc sách vừa nhấm nháp quả đào.
Khi Lục Việt trở về từ nhà hàng tầng dưới, hắn bèn nhìn thấy dưới ánh nắng, tiểu Nguyệt Lão vừa đọc sách vừa gặm một quả đào.
Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, toàn thân tiểu Nguyệt Lão được bao phủ bằng một lớp ánh sáng vàng dịu.
Cậu tay phải lật sách, tay trái cầm đào.
Thật giống một chú sóc nhỏ đang gặm một hạt sồi.
Không biết tiểu Nguyệt Lão đang xem sách gì mà đôi mắt mở lớn, cuối cùng còn thỏa mãn cười khúc khích thành tiếng, mấy sợi tóc ngỗ trên đầu cũng vì thế mà lắc lư qua lại.
Đợi đến lúc tiểu Nguyệt Lão ăn đào xong, vì quá buồn chán mà chạy ra ngoài, Lục Việt liền nhanh tay đóng và khóa trái cửa lại.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu gào tuyệt vọng của tiểu Nguyệt Lão.
Lục Việt nhặt quyển sách mà tiểu Nguyệt Lão ném trên đệm ngồi, liếc mắt qua tên sách
"Truyền thuyết chinh chiến của Sở trưởng Lục sở Giám Phạt"
"Truyền kỳ Sở trưởng Lục yêu tôi (Đồng nhân) "
"Làm thế nào để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như Sở trưởng Lục"
Lục Việt nhìn chằm chằm 3 chữ "Sở trưởng Lục" trên tiêu đề của cuốn sách một hồi lâu, cảm thấy chính mình sắp không nhận ra cách gọi này đến nơi.
Nhân vật chính trong mấy quyển sách vớ vẩn này... vậy mà lại là hắn?
Giống như vừa rồi cậu sợ bị người khác chạm vào nên tận lực thu mình vào trong góc thang máy.
Sau khi để rắc rối nhỏ tên Tô Quân này trong tầm mắt mình, Lục Việt yên tâm hơn nhiều, tốc độ phê duyệt tài liệu cũng nhanh hơn.
Lúc đầu tiểu Nguyệt Lão giống như một bức tượng, mím môi, nghiêm túc đứng thẳng trong góc phòng.
Ngay cả mắt lâu lâu mới chớp một cái, đôi mắt lanh lợi luôn đảo loạn giờ cũng bất động.
Không lâu sau, cậu phát hiện, mặc dù thường xuyên có người ra vào căn phòng nhưng không có ai đi vào phạm vi "trụ sở" mà cậu đã chọn.
Vì vậy bờ vai nhỏ khẽ rũ xuống, eo cũng không ưỡn thẳng như cây thước kẻ nữa.
Một lúc sau, quản lý Cao đến tìm Lục Việt báo cáo về đơn hàng của công ty. Hai người cầm hợp đồng sang bên khu vực trò chuyện ở đầu bên kia văn phòng, rồi khóa cửa lại.
Thấy Lục Việt và quản lý cấp cao đã cách xa "trụ sở" của mình, sau khi cửa khóa rồi cũng sẽ không ai vào được, Tô Quân liền bung lụa.
Cậu nhớ Sở trưởng đã nói rằng đứng hoặc ngồi làm việc quá lâu sẽ không có lợi cho việc tu luyện linh lực, thế là cậu liền nhảy qua nhảy lại mấy cái trong không gian trống bên cạnh Lục Việt.
Cậu đã nhảy bài thể dục đầu tiên mà Tần Vô Duyên nói là có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Lục Việt, người vô tình chứng kiến tất cả những điều này: "..."
Hắn suýt nữa nghĩ rằng tiểu Nguyệt Lão sẽ trình diễn một màn nhào lộn trước công chúng trong văn phòng mình.
Sau khi co duỗi tứ chi căng cứng, Tô Quân lại đi đến góc phòng ngồi xuống, tranh thủ thời gian rảnh rỗi gỡ dây tơ hồng.
Tất cả dây tơ hồng cậu mang theo vẫn chưa được phân ra rõ ràng, chúng vẫn còn lộn xộn như một mớ bòng bong trong túi.
Vì thế khi cậu dùng sức kéo cũng chỉ kéo ra được một phần nhỏ của mớ bòng bong ấy, phần còn lại vẫn ở trong túi.
Tô Quân không tin tiếp tục kéo đống dây tơ hồng ra ngoài.
Kéo mãi kéo mãi, một đống dây tơ hồng bị Tô Quân kéo ra hơn một nửa đè hết lên người Tô Quân.
Lục Việt trừng mắt nhìn Tô Quân bị đống tơ hồng cậu kéo ra đè lên người.
Tiểu Nguyệt Lão còn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đống tơ hồng đang đè lên người mình, cả cơ thể chìm trong đống bùi nhùi ấy, không biết làm thế nào để thoát ra.
... Thật là một tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch.
Quản lý Cao thấy Lục Việt đột nhiên quay đầu nhìn về phía không gian trống trong văn phòng, hơn nữa còn cau mày, trong mắt thậm chí có vài phần bất lực, bèn ngập ngừng gọi:
"Lục tổng? Lục tổng?"
Một lát sau, đống tơ hồng mới nhúc nhích, có lẽ là tiểu Nguyệt Lão phản ứng chậm chạp lúc này mới ý thức được chuyện gì xảy ra.
Lại qua nửa phút sau, một cái đầu nhỏ với mấy sợi tóc ngốc mới nhú lên khỏi đống tơ hồng rối như mạng nhện kia.
Trên người cậu mắc đầy dây tơ hồng, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang "Đây là đâu? Tôi là ai?"
Thấy tiểu Nguyệt Lão đã thành công thoát khỏi đống dây tơ hồng, Lục Việt mới từ mấy tiếng gọi "Lục tổng" kéo hồn trở về.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi mất tập trung."
Quản lý Cao không khỏi có chút tò mò hóng hớt về việc khiến Lục tổng mất tập trung.
Vẻ mặt của Lục Việt vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng thần sắc trong mắt có chút biến đổi.
Từ "bất lực xen chút lo lắng" ban đầu đến "tức đến mức muốn cười nhưng lại thở phào nhẹ nhõm", cảm xúc rõ ràng có sự thay đổi.
... Lục tổng đang nghĩ gì về khoảng không gian trống kia nhỉ?
Quản lý Cao nghĩ mãi không ra.
Sau khi khó khăn kéo tấm thân ra khỏi đống dây tơ hồng, Tô Quân mang vẻ mặt cam chịu ngồi lên chúng.
Cậu chuẩn bị dùng mấy sợi dây tơ hồng mắc trên người đan thành một tấm đệm dày thật êm ái.
Dẫu sao sau này cậu cũng phải quan sát vị Lục tổng này trong một thời gian dài, phải trường kỳ chiến đấu để nối lại dây tơ hồng đã đứt, vì vậy cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị ban đầu.
Công tác chuẩn bị đầu tiên: phải có một môi trường làm việc thoải mái - một chiếc đệm tơ hồng mềm mại.
Sau khi Lục Việt tiễn quản lý Cao đi khỏi văn phòng, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện tiểu ngón tay Nguyệt Lão đang linh hoạt bện dây tơ hồng thành một cái đệm ngồi.
Hắn cảm thấy tiểu Nguyệt Lão này muốn đóng cọc lâu dài ở đây để sống mái một trận với mình.
Chứng đau nửa đầu trăm năm không xuất hiện của Lục Việt, giờ phút này lại tái phát.
Hắn xoa xoa thái dương đang đau nhói của mình, mắt không thấy thì tâm không phiền, ngồi xuống ghế tiếp tục giải quyết công việc.
Tô Quân thấy Lục Việt ngồi im xem tài liệu, cậu cảm thấy đây là cơ hội tốt để có số đo của hắn.
Cậu định đan một cái áo len cổ lọ dài tay bằng tơ hồng cho Lục Việt.
Đến khi Lục Việt và Tịch Tuyết gặp nhau, cậu sẽ chùm cái áo lên người hắn.
Áo len tơ hồng được đan vừa vặn và có tính năng mặc tự động sẽ tự nhiên mặc lên người phàm, xác suất thành công của việc thắt dây tơ hồng sẽ tăng gấp bội.
Tay dài và cổ cao để đảm bảo áo sẽ không bị dễ dàng cởi ra khi những việc ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó cậu có thể đắc ý nhìn hai người kết hôn sinh con, rồi đem giấy đăng ký kết hôn về lĩnh 17 vạn linh thạch.
Tô Quân nhìn chiếc áo lan còn chưa có bóng dáng trên tay, trong lòng tưởng tượng đến niềm hạnh phúc choáng váng khi đứng trước 17 vạn linh thạch.
Không giấu được bật cười thành tiếng.
Lục Việt nhìn tiểu Nguyệt Lão từ khóe mắt, thấy cậu cầm một cái thước đo, rón rén đi về phía mình.
Hắn thầm nghĩ không ổn, tiểu Nguyệt Lão này không biết lại muốn giở trò quỷ gì.
Quả nhiên, Tô Quân xoẹt một tiếng kéo thước ra, nghiêng người đến gần Lục Việt, cẩn thận từng li từng tí đo độ rộng vai và độ dài tay áo của Lục Việt.
Lục Việt vốn đang ngồi im, đột nhiên giơ tay phải lên xoa thái dương.
Tô Quân phản ứng cực nhanh lùi lại nửa bước, đợi đến khi Lục Việt hạ tay xuống mới nín thở tiếp tục đo đạc.
Bỗng, chiếc ghế chợt xoay nửa vòng, Lục Việt đột ngột quay lại đối mặt với Tô Quân.
Hắn tựa như rất bức bối đứng lên, cảm giác như muốn đứng lên thư giãn sau khi ngồi quá lâu.
Tô Quân đang đo vai Lục Việt liền phanh gấp lùi lại, tay chân cậu luống cuống đến mức suýt nữa xoạc chân ngồi xuống.
Nhất thời, khoảng cách giữa hai người rất gần, đầu Tô Quân vừa vặn ở dưới cằm Lục Việt, mấy sợi tóc ngốc hơi dựng lên gần như quẹt vào mặt hắn.
Chỉ cần Lục Việt cúi đầu hoặc tiến lên một bước sẽ đụng vào Tô Quân.
Vậy mà Tô Quân lại không lập tức tránh ra, cậu còn hơi cúi người lại gần Lục Việt.
Cậu nhìn chằm chằm áo vest của Lục Việt hồi lâu, sau đó không biết lấy từ đâu ra một cái kéo.
Xoẹt một tiếng, Tô Quân nheo mắt, cẩn thận cắt đứt một sợi chỉ ở đường viền cổ áo của Lục Việt.
Đó là sợi chỉ mà móng vuốt của Tiểu Long cào ra.
Sau khi cắt sợi chỉ, Tô Quân nhanh chóng hoàn thành công cuộc đo đạc rồi thu thước lại, rồi như một cơn gió phóng về trụ sở của mình, không nhúc nhích giả chết.
Lục Việt: "..."
Lục Việt thấy tiểu Nguyệt Lão này thật dũng cảm khi dám thắt tơ hồng dưới mũi đao.
Lục Việt nhìn tiểu Nguyệt Lão đang đứng thẳng như một cái cây trong góc phòng, chậm rãi tiến lại gần cậu.
Tiểu Nguyệt Lão thấy hắn càng lúc càng lại gần, lập tức hoảng loạn ôm chặt lấy đệm tơ hồng.
Sau đó nhanh như chớp chạy đến một góc khác của văn phòng.
Lục Việt dừng lại, đột nhiên chuyển hướng sải bước về góc phòng nơi tiểu Nguyệt Lão đang đứng.
Ở góc đó đặt một chậu trầu bà lớn, Tô Quân gần như ép chặt cơ thể núp vào tán lá, run bần bật theo nhịp lắc lư trong gió của lá trầu bà.
Lục Việt đứng trước chậu cây, xuyên qua tán lá nhìn chằm Tô Quân.
Hắn đang nghĩ xem làm thế nào tống tiểu Nguyệt Lão này về sở Nguyệt Lão mà không bị lộ thân phận.
Tô Quân đảo mắt một vòng, nghĩ rằng Lục Việt chỉ là đang quan sát tình hình sinh trưởng của cây trầu bà, liền rón rén bước ra.
Cậu vòng qua bên trái Lục Việt, kéo thước dây ra, nhanh chóng đo bả vai Lục Việt, quét mắt nhìn qua số đo trên thước dây liền nhớ kỹ kích thước.
Cuối cùng, Lục Việt cũng không thoát khỏi việc bị lấy số đo để đan áo len.
Lục Việt quyết tâm vạch trần sự thật tiểu Nguyệt Lão đang dùng thuật ẩn thân.
Hắn phải giả vờ rất ngạc nhiên khi "vô tình" phát hiện có một tiểu Nguyệt Lão ẩn thân bên cạnh mình.
Vì thế hắn thản nhiên ngắt một cái lá trầu bà, giả vờ không để ý ném nó lên đầu Tô Quân.
Tô Quân trợn tròn mắt, mấy sợi tóc ngốc đứng thẳng lên, đem cái lá sắp rơi xuống đầu đẩy ra.
Vị Lục tổng này lúc nghỉ ngơi còn có thú vui ngắt lá bẻ cành sao?
Lục Việt híp mắt nhìn chiếc lá bất chấp mọi quy luật vật lý mà bay lên, chuẩn bị bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Nguyệt Lão "co được dãn được" lập tức ngồi thụp xuống, thậm chí cậu còn vừa ngồi vừa vặn người để tạo ra hiệu ứng "lá xanh rung rinh rơi xuống".
Cuối cùng với cái đầu linh hoạt cậu đã hoàn toàn thoát khỏi "phép thử" chiếc lá phiền phức kia.
Lục Việt lạnh mặt từ bỏ vẻ ngạc nhiên mà hắn đã chuẩn bị sẵn, quay lại bàn làm việc.
Để tiểu Nguyệt Lão này thích làm gì thì làm đi.
Nếu tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch này đã nghĩ rằng hắn không nhìn thấy cậu, hắn cũng có thể giả vờ như không nhìn thấy cậu.
Tô Quân cần mẫn ngồi đan áo len cả buổi sáng, cậu còn dùng thêm một cuộn tơ hồng để đan thành áo hai lớp.
Dù sao tơ hồng trong áo len càng nhiều thì tác dụng nối nhân duyên càng tốt.
12 giờ trưa, Tô Quân đặt chiếc áo len làm được một nửa trong tay xuống.
Giờ nghỉ trưa của Nguyệt Lão đã đến, việc đen áo len tạm thời dừng lại, mấy vấn đề liên quan đến nhân duyên để đến lúc làm việc rồi tính.
Tô Quân lấy từ trong túi ra một quả đào mọng nước, tay trái tạo ra một quả cầu nước nhỏ vừa đủ có thể rửa sạch một quả đào.
Cuộc sống thần tiên gian nan, không được lãng phí linh lực.
Sau khi cẩn thận rửa sạch đào, cậu bước về góc phòng có cây trầu bà, đổ quả cầu nước vào chậu cây.
Sau đó cậu ngồi trên đệm tơ hồng, từ trong túi lấy ra một quyển sách, nhàn nhã vừa đọc sách vừa nhấm nháp quả đào.
Khi Lục Việt trở về từ nhà hàng tầng dưới, hắn bèn nhìn thấy dưới ánh nắng, tiểu Nguyệt Lão vừa đọc sách vừa gặm một quả đào.
Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, toàn thân tiểu Nguyệt Lão được bao phủ bằng một lớp ánh sáng vàng dịu.
Cậu tay phải lật sách, tay trái cầm đào.
Thật giống một chú sóc nhỏ đang gặm một hạt sồi.
Không biết tiểu Nguyệt Lão đang xem sách gì mà đôi mắt mở lớn, cuối cùng còn thỏa mãn cười khúc khích thành tiếng, mấy sợi tóc ngỗ trên đầu cũng vì thế mà lắc lư qua lại.
Đợi đến lúc tiểu Nguyệt Lão ăn đào xong, vì quá buồn chán mà chạy ra ngoài, Lục Việt liền nhanh tay đóng và khóa trái cửa lại.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu gào tuyệt vọng của tiểu Nguyệt Lão.
Lục Việt nhặt quyển sách mà tiểu Nguyệt Lão ném trên đệm ngồi, liếc mắt qua tên sách
"Truyền thuyết chinh chiến của Sở trưởng Lục sở Giám Phạt"
"Truyền kỳ Sở trưởng Lục yêu tôi (Đồng nhân) "
"Làm thế nào để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như Sở trưởng Lục"
Lục Việt nhìn chằm chằm 3 chữ "Sở trưởng Lục" trên tiêu đề của cuốn sách một hồi lâu, cảm thấy chính mình sắp không nhận ra cách gọi này đến nơi.
Nhân vật chính trong mấy quyển sách vớ vẩn này... vậy mà lại là hắn?
/83
|