Ngoài cửa, Tô Quân tuyệt vọng dựa vào cánh cửa đã khóa chặt, tay gõ chiếc bát nhỏ vừa dùng để rửa đào, bắt đầu ai oán ngân nga giai điệu quen thuộc
"Tiểu Nguyệt Lão, nhân gian thật lạnh lẽo, 2 - 3 tuổi đã phải đi thắt tơ hồng a..."
Có trời chứng giám cậu chỉ vì ngửi được mùi bánh nướng mới ra lò mới cầm lòng không đặng mà ngẩn ngơ bay ra ngoài.
Vậy mà vừa mới bước ra ngoài, cánh cửa văn phòng của 17 vạn linh thạch đã đóng chặt lại.
Lục Việt nhìn chằm chằm vào những quyển sách có tiêu đề "bắt mắt" kia, hít một hơi thật sâu rồi tùy tiện chọn một quyển thoạt nhìn thấy hoang đường nhất: "Truyền kỳ Thiên Đình Sở trưởng Lục yêu tôi"
Vừa mở sách ra, những bức tranh "thần tiên đánh nhau" làm đau mắt người nhìn đập vào mắt hắn.
Các loại tư thế, các loại khung cảnh, từ đại điện nơi hắn sống đến đài Vọng Nguyệt của Thiên Đình, cuối cùng còn "đánh" đến tận văn phòng của Sở trưởng sở Giám Phạt.
Bên cạnh đó còn có những câu văn mập mờ "Sở trưởng mau lại đây chơi", "Sở trưởng thật lợi hại"...Toàn là những câu văn lộn xộn khiến người ta đỏ mặt.
Lục Việt lạnh mặt, lập tức đóng sách lại:...
Quyển sách này thực sự quá hoang đường!
Thiên Đình trong khoảng thời gian hắn "trọng thương" đã hỗn loạn đến mức này rồi.
Hắn đã nghĩ ra nhiệm vụ mới của sở Giám Phạt sau khi quay trở lại Thiên Đình rồi.
Phải mở một cuộc truy quét toàn diện những quyển sách lậu này, những người bị phát hiện sở hữu sẽ bị phạt 50 linh thạch.
Sau khi để bản thân bình tĩnh lại trong 1 phút, Lục Việt bất chấp việc có thể bị chọc mù mắt, mạo hiểm mở quyển sách kia ra một lần nữa.
Tùy tiện lật xem vài trang, hắn vậy mà phát hiện những lời chỉ trích mà tiểu Nguyệt Lão viết bên cạnh
Trước những bức tranh vô lý đó, tiểu Nguyệt Lão viết những chữ thật to bằng mực đỏ để thể hiện sự tức giận
"Thật là không thể nhìn nổi? Sao các người có thể bôi nhọ hình tượng của Sở trưởng Lục như vậy? Người cao lãnh như Sở trưởng sẽ không làm ra những chuyện vi phạm phép tắc như vậy!"
Giữa tranh Tô Quân còn bôi lên vài đường giúp Lục Việt làm mờ bằng cách thủ công, còn để lại lời nhắn:
"Thật nực cười! Sở trưởng Lục sao có thể "nhỏ" và "yếu" như thế? Đây khẳng định là muốn bôi nhọ Sở trưởng Lục."
Ở trang cuối cùng, tiểu Nguyệt Lão thậm chí còn để lại câu hỏi
"Sao chỉ có 15 trang? Các ngươi làm vậy mà xứng với sự uy nghi của Sở trưởng Lục sao?"
Lục Việt lần thứ hai lạnh mặt đóng quyển tập hợp đồng nhân kia lại, quyển sách suýt nữa biến thành tro bụi trong cơn bộc phát linh lực của Lục Việt
Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Hắn lại âm thầm tính thêm một món nợ cho tiểu Nguyệt Lão.
Bàn tán xằng bậy về thượng tiên, trừ 100 linh thạch.
Bỗng có một sợi dây tơ hồng lặng lẽ luồn qua khe cửa, quấn thành vòng tròn có hình dạng như một cái kính, âm thầm quan sát tình hình trong phòng.
Lục Việt vừa quay đầu lại nhìn thấy hành động dùng tơ hồng thăm dò tình hình của tiểu Nguyệt Lão.
Có điều, linh lực của tiểu Nguyệt Lão rõ ràng không đủ để vừa duy trì cái kính vừa quan sát từ xa.
Thế nên cậu khổ sở nằm nhoài bên cạnh cửa, cố gắng đưa cái kính đến gần Lục Việt hơn.
Thậm chí cố nhìn một chút sẽ thấy qua khe cửa, mấy sợi tóc ngốc trên đầu tiểu Nguyệt Lão cũng thò vào bên trong.
Nhìn mấy sợi tóc lắc qua lắc lại dưới khe cửa, tâm trạng Lục Việt khẽ dịu xuống.
Xem xét hành động dùng bút đen giúp hắn làm mờ tất cả các hình ảnh "màu mè" trong quyển đồng nhân kia của tiểu Nguyệt Lão, để cậu vào phòng nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
Lục Việt vừa định mở cửa để tiểu Nguyệt Lão vào thì điện thoại di động trên bàn vang lên.
Là Tịch tổng gọi đến.
Bên này Lục Việt vừa quay lưng nghe điện thoại, tầm mắt rời khỏi cánh cửa một chút thì bên kia sợi dây tơ hồng đã vèo một cái bay lên ổ khóa, không một tiếng động mở khóa và vặn tay nắm cửa.
Tiểu Nguyệt Lão ở bên ngoài giống như người giấy phóng vào bên trong, sau đó cậu khẩn trương khóa cửa lại, khôi phục mọi thứ như ban đầu.
Rồi cậu nhanh chóng chạy về góc nhỏ của mình, ngồi xuống đệm tiếp tục đan áo tơ hồng.
Lục Việt, người đã chú ý đến từng động tác của tiểu Nguyệt Lão qua khóe mắt: "....."
Quả nhiên, mềm lòng là sai lầm.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tịch tổng ở đầu dây bên kia than thở
"Lục tổng, thật xin lỗi cậu, con gái tôi hôm qua không biết xảy ra chuyện gì mà vừa về liền tự nhốt mình trong phòng cả ngày, bữa tối tôi đã hẹn với cậu có lẽ phải hoãn lại..."
Lục Việt khẽ nhíu mày, nghĩ đến thủ đoạn của Vị Vong Nhân, không khỏi hỏi thêm một câu:
"Xảy ra chuyện gì? Thân thể cô ấy không khỏe sao?
Tô Quân đang vểnh đôi tai nhỏ lên nghe lén điện thoại, hai mắt chợt sáng bừng khi thấy Lục Việt hỏi thăm một cô gái.
Đây là dấu hiệu của sự quan tâm! Đây là tín hiệu của ngọn lửa tình yêu chuẩn bị bùng cháy!
"Tôi cũng không biết, từ hôm kia đến sáng nay con bé cứ nhốt mình trong phòng không hề ra ngoài...
Động tác đan áo len của Tô Quân dần dần dừng lại, từ hôm kia đến sáng nay...
Trạng thái của Tịch Tuyết lúc cô ấy ở miếu Nguyệt Lão hôm qua có chút bất thường.
Chẳng có người phàm nào nhìn thấy cậu trong bộ trang phục quái lạ với một con quạ đen to lớn biết nói tiếng người mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy cả.
Cứ như thể là lúc đó cô ấy đã sớm mất ý thức, bị người khác ở phía sau thao túng.
Người đó thông qua đôi mắt của Tịch Tuyết nhìn thấy tất cả sự việc phát sinh, sau đó nhập vào trong não cô những mệnh lệnh cảm xúc như sợ hãi hoặc bình tĩnh.
Còn Tịch Tuyết giống như một con rối gỗ bị điều khiển toàn bộ biểu tình và động tác, "tỉnh táo" đọc lời thoại.
Còn có sợi dây ngấm máu đen quấn quanh ngón tay út của cô ấy, sổ Vận Mệnh đột nhiên xuất hiện ở nhân gian và cái tên mặc đồ trắng giả làm Nguyệt Lão trong lời cô ấy nói nữa...
Khắp nơi đều là những điều kỳ lạ bất thường.
Là ai muốn động đến đối tượng của 17 vạn linh thạch?
Tô Quân mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cậu lặng lẽ đến gần Lục Việt đang đứng trước cửa sổ, kiễng chân ngẩng đầu lên, cố gắng nghe trộm nội dung cuộc điện thoại.
Trên tay vẫn không ngừng đan áo len tơ hồng.
Thấy tiểu Nguyệt Lão đang cố kiễng chân lên, Lục Việt bèn hơi hạ điện thoại xuống, gần như chạm vào tai Tô Quân.
"Có lẽ hỏa hoạn ở đám cưới hôm đó đã khiến cô ấy hoảng sợ, không cần quá lo lắng, tối nay ngài có tiện cho tôi gặp cô ấy một lát không?"
Cô nam quả nữ ở chung một phòng tâm sự đêm khuya.
Đây đúng là thời điểm tốt để ngọn lửa tình yêu bùng cháy đó!
Ánh mắt Tô Quân lóe lên vẻ kích động, tốc độ đan áo len trên tay lập tức tăng nhanh.
Chuyển động của que đan nhanh đến mức khiến Lục Nguyệt hoa cả mắt.
Tịch tổng có chút thụ sủng nhược kinh (1)
"Đương nhiên có thể, haizz, con bé vốn là được cậu cứu, giờ lại làm phiền cậu đến thăm..."
Sau khi kiên nhẫn nói chuyện với Tịch tổng một lúc lâu, Lục Việt cuối cùng cũng cúp máy.
Sáu ngày trước, trong một đám cưới ở khách sạn trung tâm thành phố S đã xảy ra hỏa hoạn, tổng cộng có 10 người thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn kỳ lạ này
Bao gồm cả chủ nhân của tiệc cưới - cô dâu
Mà Tịch Tuyết với tư cách khách mời trong vụ hỏa hoạn lại tìm được đường sống trong cõi chết.
Lục Việt nhìn con quạ đen bay qua bay lại bên ngoài cửa sổ, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Tịch Tuyết đúng là do hắn cứu sống, nhưng cũng chính là Vị Vong Nhân cố ý giữ lại mạng sống của cô ấy.
Bởi vì Tịch Tuyết chính là nhân chứng của chu kỳ tử vong trước, đồng thời cũng là người mở ra chu kỳ tử vong tiếp theo.
Là Tống Táng Giả mà Vị Vong Nhân lựa chọn.
Tiểu Long đang làm tổ trong túi áo Lục Việt, dùng móng vuốt chọc chọc vào người hắn, truyền âm với hắn
"Mặc dù đám cháy trong hôn lễ hôm đó không phải do cô ta làm nhưng không phải là cô ta không biết gì hết đâu. Hôm sau cô ta chạy đến miếu Nguyệt Lão sợ rằng là vì muốn trả ơn Vị Vong Nhân đó."
Lục Việt nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Hắn thở nhẹ một hơi, đơn giản thu dọn giấy tờ trên bàn, chuẩn bị đến nhà họ Tịch.
Nếu Tịch Tuyết không chết, Vị Vong Nhân sẽ không thể bắt đầu chu kỳ tử vong tiếp theo, cô ấy nhất định là mục tiêu tiếp theo.
Hắn liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão vẫn đang đan áo len trong góc phòng.
Tiểu Nguyệt Lão hiếm khi cau mày, không biết đang do dự chuyện gì.
Bởi vì thất thần cậu thậm chí còn đem cổ áo đan luôn lại với nhau.
Thấy Lục Việt đứng dậy, chuẩn bị rời văn phòng đến nhà Tịch Tuyết, Tô Quân cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Tô Quân luôn cảm thấy Tịch Tuyết đang che giấu bí mật gì đó, cậu rất lo lắng cho an nguy của 17 vạn linh thạch nhà mình.
Cậu ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi dự trữ ra một đống bùa chú chất cao như núi, khó khăn ôm chúng đến gần Lục Việt.
Sau đó cậu bèn nghiêm túc đứng sau lưng Lục Việt, bắt đầu loạt xoạt dán bùa chú
"10 lá bùa đại cát đại lợi..."
Tô Quân nhanh nhẹn dán bùa khắp trên vai Lục Việt, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.
Rất có khí thế và tốc độ của đội dán quảng cáo chuyên nghiệp.
"10 lá bùa không sợ yêu ma quỷ quái..."
Tô Quân khom lưng, tận dụng triệt để chỗ trống trên người Lục Việt để dán bùa.
"Cuối cùng, thêm một lá đại nạn không chết..."
Thẳng đến khi lưng Lục Việt dán đầy bùa chú, Tô Quân mới hài lòng phủi phủi tay, yên tâm nói:
"Như vậy cùng lắm chỉ bị phế toàn thân thôi, không thể chết được"
Sau khi Tô Quân dán xong bùa chú, Tiểu Long cực kỳ thẳng thắn nói với Lục Việt
"Ta hình như ngửi thấy trên người ngươi nồng nặc mùi bùa chú hết hạn."
Lục Việt, người đang nghĩ cách ném đống bùa chú trên người đi: "....."
Thành phố S, nhà họ Tịch.
Tịch phu nhân bưng bữa tối nóng hổi vừa nấu xong, đứng ngoài cửa phòng Tịch Tuyết, dùng lực gõ vài tiếng, lo lắng gọi vọng vào trong:
"Tiểu Tuyết à, ra ngoài ăn một chút đi con, không muốn ăn thì cũng ra uống một bát canh, đừng để đau dạ dày..."
"...Hay là, con mở cửa đi, mẹ mang cơm vào cho con có được không? Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Giữa những tiếng gõ cửa nặng nề liên tục cùng với tiếng gọi nôn nóng của mẹ, Tịch Tuyết mới từ trong cơn mê chậm rãi tỉnh lại
...Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Tịch Tuyết gian nan mở mắt, ánh sáng trong phòng vô cùng mờ mịt, bóng tối xung quanh như bị dồn về một chỗ, nặng nề đè trước mắt cô.
Một tay cô ôm chặt lấy đầu đang đau như muốn nổ tung, tay kia cố gắng chống đỡ cơ thể từ từ đứng lên, nhưng sức lực toàn thân dường như đã bị rút kiệt, hai tay mềm nhũn không có chút sức nào.
Tiếng gọi của mẹ bên ngoài ngày càng trở nên khẩn trương, cô chỉ đành khàn khàn đáp lại:
"Mẹ, con không ăn."
Vừa cất tiếng, Tịch Tuyết liền ngây ngẩn cả người.
Giọng điệu vừa già nua vừa chói tai này, là do cô vừa nói sao?
Ý thức được có gì đó không ổn, cô chậm rãi cúi đầu nhìn hai tay mình, thân thể run rẩy kịch liệt.
Làn da vốn trắng trẻo mịn màng đã bị bao phủ bởi những nếp nhăn chằng chịt như vỏ cây khô héo, tử khí xám ngắt đang ngày càng lan ra.
Tay cô run rẩy kịch liệt, thậm chí còn không nghe theo mệnh lệnh của cô.
Một lúc sau, cô mới khó khăn giơ bàn tay không chịu nghe lời lên, thử nhéo mạnh lên cánh tay mình.
Trên cánh tay lập tức xuất hiện 2 dấu tay rõ rệt, sau đó làn da mất đi độ đàn hồi lại chậm rãi phồng lên, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Một lúc sau, cơn đau mới chậm chạp kích thích đến thần kinh đã suy nhược của cô.
Tịch Tuyết loạng choạng bước xuống giường, muốn cầm cái gương trên bàn lên.
Chân tay cô mềm nhũn vô lực, dường như là đi một bước lại loạng choạng ngã một bước.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, cô cảm tưởng như mình đang đi trên một chiếc cầu treo leo giữa núi cao, bốn phía gió thổi vù vù, cô ở trên cầu nghiêng ngả như sắp đổ.
Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cuối cùng Tịch Tuyết cũng lao đến được bên cạnh cái bàn, cô run rẩy cầm gương lên, nín thở nhìn vào gương như đang chờ đợi thẩm phán kết án.
Xuất hiện trong gương vậy mà không phải là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô.
Mái tóc đen dày trở nên bạc trắng và thưa thớt, làn da nhăn nheo chảy xệ hằn đầy những nếp nhăn,mí mắt sụp xuống, đôi mắt đục ngầu vô hồn.
Thời gian dường như đã trôi qua hàng chục năm chỉ trong một đêm, tàn nhẫn đem dung nhan của cô xóa sạch, biến cô thành một bà lão già nua xấu xí.
Hai mắt cô đột nhiên tối sầm lại, bàn tay vô thức buông lỏng, chiếc gương từ trên cao nặng nề rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Giữa rất nhiều mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, bóng của một người đàn ông phản chiếu một cách quỷ dị.
Hắn ta quay người lại nhìn Tịch Tuyết đang thất thần ngồi dưới đất, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Ta đã hoàn thành ước nguyện của cô, vợ của Phương Hiên đã chết trong hôn lễ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ yêu cô sâu đậm đến mức không thể rời xa cô nữa."
"Vì thế, ta sẽ lấy đi 10 năm tuổi thọ của cô."
Sau đó người đàn ông đó khép sổ Vận Mệnh trên tay lại, khẽ thở dài tiếc nuối
"Có điều, thật đáng tiếc, cô chỉ còn sống được có 10 năm nữa."
(1): Được sủng ái mà lo sợ
"Tiểu Nguyệt Lão, nhân gian thật lạnh lẽo, 2 - 3 tuổi đã phải đi thắt tơ hồng a..."
Có trời chứng giám cậu chỉ vì ngửi được mùi bánh nướng mới ra lò mới cầm lòng không đặng mà ngẩn ngơ bay ra ngoài.
Vậy mà vừa mới bước ra ngoài, cánh cửa văn phòng của 17 vạn linh thạch đã đóng chặt lại.
Lục Việt nhìn chằm chằm vào những quyển sách có tiêu đề "bắt mắt" kia, hít một hơi thật sâu rồi tùy tiện chọn một quyển thoạt nhìn thấy hoang đường nhất: "Truyền kỳ Thiên Đình Sở trưởng Lục yêu tôi"
Vừa mở sách ra, những bức tranh "thần tiên đánh nhau" làm đau mắt người nhìn đập vào mắt hắn.
Các loại tư thế, các loại khung cảnh, từ đại điện nơi hắn sống đến đài Vọng Nguyệt của Thiên Đình, cuối cùng còn "đánh" đến tận văn phòng của Sở trưởng sở Giám Phạt.
Bên cạnh đó còn có những câu văn mập mờ "Sở trưởng mau lại đây chơi", "Sở trưởng thật lợi hại"...Toàn là những câu văn lộn xộn khiến người ta đỏ mặt.
Lục Việt lạnh mặt, lập tức đóng sách lại:...
Quyển sách này thực sự quá hoang đường!
Thiên Đình trong khoảng thời gian hắn "trọng thương" đã hỗn loạn đến mức này rồi.
Hắn đã nghĩ ra nhiệm vụ mới của sở Giám Phạt sau khi quay trở lại Thiên Đình rồi.
Phải mở một cuộc truy quét toàn diện những quyển sách lậu này, những người bị phát hiện sở hữu sẽ bị phạt 50 linh thạch.
Sau khi để bản thân bình tĩnh lại trong 1 phút, Lục Việt bất chấp việc có thể bị chọc mù mắt, mạo hiểm mở quyển sách kia ra một lần nữa.
Tùy tiện lật xem vài trang, hắn vậy mà phát hiện những lời chỉ trích mà tiểu Nguyệt Lão viết bên cạnh
Trước những bức tranh vô lý đó, tiểu Nguyệt Lão viết những chữ thật to bằng mực đỏ để thể hiện sự tức giận
"Thật là không thể nhìn nổi? Sao các người có thể bôi nhọ hình tượng của Sở trưởng Lục như vậy? Người cao lãnh như Sở trưởng sẽ không làm ra những chuyện vi phạm phép tắc như vậy!"
Giữa tranh Tô Quân còn bôi lên vài đường giúp Lục Việt làm mờ bằng cách thủ công, còn để lại lời nhắn:
"Thật nực cười! Sở trưởng Lục sao có thể "nhỏ" và "yếu" như thế? Đây khẳng định là muốn bôi nhọ Sở trưởng Lục."
Ở trang cuối cùng, tiểu Nguyệt Lão thậm chí còn để lại câu hỏi
"Sao chỉ có 15 trang? Các ngươi làm vậy mà xứng với sự uy nghi của Sở trưởng Lục sao?"
Lục Việt lần thứ hai lạnh mặt đóng quyển tập hợp đồng nhân kia lại, quyển sách suýt nữa biến thành tro bụi trong cơn bộc phát linh lực của Lục Việt
Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Hắn lại âm thầm tính thêm một món nợ cho tiểu Nguyệt Lão.
Bàn tán xằng bậy về thượng tiên, trừ 100 linh thạch.
Bỗng có một sợi dây tơ hồng lặng lẽ luồn qua khe cửa, quấn thành vòng tròn có hình dạng như một cái kính, âm thầm quan sát tình hình trong phòng.
Lục Việt vừa quay đầu lại nhìn thấy hành động dùng tơ hồng thăm dò tình hình của tiểu Nguyệt Lão.
Có điều, linh lực của tiểu Nguyệt Lão rõ ràng không đủ để vừa duy trì cái kính vừa quan sát từ xa.
Thế nên cậu khổ sở nằm nhoài bên cạnh cửa, cố gắng đưa cái kính đến gần Lục Việt hơn.
Thậm chí cố nhìn một chút sẽ thấy qua khe cửa, mấy sợi tóc ngốc trên đầu tiểu Nguyệt Lão cũng thò vào bên trong.
Nhìn mấy sợi tóc lắc qua lắc lại dưới khe cửa, tâm trạng Lục Việt khẽ dịu xuống.
Xem xét hành động dùng bút đen giúp hắn làm mờ tất cả các hình ảnh "màu mè" trong quyển đồng nhân kia của tiểu Nguyệt Lão, để cậu vào phòng nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
Lục Việt vừa định mở cửa để tiểu Nguyệt Lão vào thì điện thoại di động trên bàn vang lên.
Là Tịch tổng gọi đến.
Bên này Lục Việt vừa quay lưng nghe điện thoại, tầm mắt rời khỏi cánh cửa một chút thì bên kia sợi dây tơ hồng đã vèo một cái bay lên ổ khóa, không một tiếng động mở khóa và vặn tay nắm cửa.
Tiểu Nguyệt Lão ở bên ngoài giống như người giấy phóng vào bên trong, sau đó cậu khẩn trương khóa cửa lại, khôi phục mọi thứ như ban đầu.
Rồi cậu nhanh chóng chạy về góc nhỏ của mình, ngồi xuống đệm tiếp tục đan áo tơ hồng.
Lục Việt, người đã chú ý đến từng động tác của tiểu Nguyệt Lão qua khóe mắt: "....."
Quả nhiên, mềm lòng là sai lầm.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tịch tổng ở đầu dây bên kia than thở
"Lục tổng, thật xin lỗi cậu, con gái tôi hôm qua không biết xảy ra chuyện gì mà vừa về liền tự nhốt mình trong phòng cả ngày, bữa tối tôi đã hẹn với cậu có lẽ phải hoãn lại..."
Lục Việt khẽ nhíu mày, nghĩ đến thủ đoạn của Vị Vong Nhân, không khỏi hỏi thêm một câu:
"Xảy ra chuyện gì? Thân thể cô ấy không khỏe sao?
Tô Quân đang vểnh đôi tai nhỏ lên nghe lén điện thoại, hai mắt chợt sáng bừng khi thấy Lục Việt hỏi thăm một cô gái.
Đây là dấu hiệu của sự quan tâm! Đây là tín hiệu của ngọn lửa tình yêu chuẩn bị bùng cháy!
"Tôi cũng không biết, từ hôm kia đến sáng nay con bé cứ nhốt mình trong phòng không hề ra ngoài...
Động tác đan áo len của Tô Quân dần dần dừng lại, từ hôm kia đến sáng nay...
Trạng thái của Tịch Tuyết lúc cô ấy ở miếu Nguyệt Lão hôm qua có chút bất thường.
Chẳng có người phàm nào nhìn thấy cậu trong bộ trang phục quái lạ với một con quạ đen to lớn biết nói tiếng người mà vẫn giữ được bình tĩnh như vậy cả.
Cứ như thể là lúc đó cô ấy đã sớm mất ý thức, bị người khác ở phía sau thao túng.
Người đó thông qua đôi mắt của Tịch Tuyết nhìn thấy tất cả sự việc phát sinh, sau đó nhập vào trong não cô những mệnh lệnh cảm xúc như sợ hãi hoặc bình tĩnh.
Còn Tịch Tuyết giống như một con rối gỗ bị điều khiển toàn bộ biểu tình và động tác, "tỉnh táo" đọc lời thoại.
Còn có sợi dây ngấm máu đen quấn quanh ngón tay út của cô ấy, sổ Vận Mệnh đột nhiên xuất hiện ở nhân gian và cái tên mặc đồ trắng giả làm Nguyệt Lão trong lời cô ấy nói nữa...
Khắp nơi đều là những điều kỳ lạ bất thường.
Là ai muốn động đến đối tượng của 17 vạn linh thạch?
Tô Quân mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cậu lặng lẽ đến gần Lục Việt đang đứng trước cửa sổ, kiễng chân ngẩng đầu lên, cố gắng nghe trộm nội dung cuộc điện thoại.
Trên tay vẫn không ngừng đan áo len tơ hồng.
Thấy tiểu Nguyệt Lão đang cố kiễng chân lên, Lục Việt bèn hơi hạ điện thoại xuống, gần như chạm vào tai Tô Quân.
"Có lẽ hỏa hoạn ở đám cưới hôm đó đã khiến cô ấy hoảng sợ, không cần quá lo lắng, tối nay ngài có tiện cho tôi gặp cô ấy một lát không?"
Cô nam quả nữ ở chung một phòng tâm sự đêm khuya.
Đây đúng là thời điểm tốt để ngọn lửa tình yêu bùng cháy đó!
Ánh mắt Tô Quân lóe lên vẻ kích động, tốc độ đan áo len trên tay lập tức tăng nhanh.
Chuyển động của que đan nhanh đến mức khiến Lục Nguyệt hoa cả mắt.
Tịch tổng có chút thụ sủng nhược kinh (1)
"Đương nhiên có thể, haizz, con bé vốn là được cậu cứu, giờ lại làm phiền cậu đến thăm..."
Sau khi kiên nhẫn nói chuyện với Tịch tổng một lúc lâu, Lục Việt cuối cùng cũng cúp máy.
Sáu ngày trước, trong một đám cưới ở khách sạn trung tâm thành phố S đã xảy ra hỏa hoạn, tổng cộng có 10 người thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn kỳ lạ này
Bao gồm cả chủ nhân của tiệc cưới - cô dâu
Mà Tịch Tuyết với tư cách khách mời trong vụ hỏa hoạn lại tìm được đường sống trong cõi chết.
Lục Việt nhìn con quạ đen bay qua bay lại bên ngoài cửa sổ, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Tịch Tuyết đúng là do hắn cứu sống, nhưng cũng chính là Vị Vong Nhân cố ý giữ lại mạng sống của cô ấy.
Bởi vì Tịch Tuyết chính là nhân chứng của chu kỳ tử vong trước, đồng thời cũng là người mở ra chu kỳ tử vong tiếp theo.
Là Tống Táng Giả mà Vị Vong Nhân lựa chọn.
Tiểu Long đang làm tổ trong túi áo Lục Việt, dùng móng vuốt chọc chọc vào người hắn, truyền âm với hắn
"Mặc dù đám cháy trong hôn lễ hôm đó không phải do cô ta làm nhưng không phải là cô ta không biết gì hết đâu. Hôm sau cô ta chạy đến miếu Nguyệt Lão sợ rằng là vì muốn trả ơn Vị Vong Nhân đó."
Lục Việt nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Hắn thở nhẹ một hơi, đơn giản thu dọn giấy tờ trên bàn, chuẩn bị đến nhà họ Tịch.
Nếu Tịch Tuyết không chết, Vị Vong Nhân sẽ không thể bắt đầu chu kỳ tử vong tiếp theo, cô ấy nhất định là mục tiêu tiếp theo.
Hắn liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão vẫn đang đan áo len trong góc phòng.
Tiểu Nguyệt Lão hiếm khi cau mày, không biết đang do dự chuyện gì.
Bởi vì thất thần cậu thậm chí còn đem cổ áo đan luôn lại với nhau.
Thấy Lục Việt đứng dậy, chuẩn bị rời văn phòng đến nhà Tịch Tuyết, Tô Quân cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Tô Quân luôn cảm thấy Tịch Tuyết đang che giấu bí mật gì đó, cậu rất lo lắng cho an nguy của 17 vạn linh thạch nhà mình.
Cậu ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi dự trữ ra một đống bùa chú chất cao như núi, khó khăn ôm chúng đến gần Lục Việt.
Sau đó cậu bèn nghiêm túc đứng sau lưng Lục Việt, bắt đầu loạt xoạt dán bùa chú
"10 lá bùa đại cát đại lợi..."
Tô Quân nhanh nhẹn dán bùa khắp trên vai Lục Việt, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.
Rất có khí thế và tốc độ của đội dán quảng cáo chuyên nghiệp.
"10 lá bùa không sợ yêu ma quỷ quái..."
Tô Quân khom lưng, tận dụng triệt để chỗ trống trên người Lục Việt để dán bùa.
"Cuối cùng, thêm một lá đại nạn không chết..."
Thẳng đến khi lưng Lục Việt dán đầy bùa chú, Tô Quân mới hài lòng phủi phủi tay, yên tâm nói:
"Như vậy cùng lắm chỉ bị phế toàn thân thôi, không thể chết được"
Sau khi Tô Quân dán xong bùa chú, Tiểu Long cực kỳ thẳng thắn nói với Lục Việt
"Ta hình như ngửi thấy trên người ngươi nồng nặc mùi bùa chú hết hạn."
Lục Việt, người đang nghĩ cách ném đống bùa chú trên người đi: "....."
Thành phố S, nhà họ Tịch.
Tịch phu nhân bưng bữa tối nóng hổi vừa nấu xong, đứng ngoài cửa phòng Tịch Tuyết, dùng lực gõ vài tiếng, lo lắng gọi vọng vào trong:
"Tiểu Tuyết à, ra ngoài ăn một chút đi con, không muốn ăn thì cũng ra uống một bát canh, đừng để đau dạ dày..."
"...Hay là, con mở cửa đi, mẹ mang cơm vào cho con có được không? Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Giữa những tiếng gõ cửa nặng nề liên tục cùng với tiếng gọi nôn nóng của mẹ, Tịch Tuyết mới từ trong cơn mê chậm rãi tỉnh lại
...Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Tịch Tuyết gian nan mở mắt, ánh sáng trong phòng vô cùng mờ mịt, bóng tối xung quanh như bị dồn về một chỗ, nặng nề đè trước mắt cô.
Một tay cô ôm chặt lấy đầu đang đau như muốn nổ tung, tay kia cố gắng chống đỡ cơ thể từ từ đứng lên, nhưng sức lực toàn thân dường như đã bị rút kiệt, hai tay mềm nhũn không có chút sức nào.
Tiếng gọi của mẹ bên ngoài ngày càng trở nên khẩn trương, cô chỉ đành khàn khàn đáp lại:
"Mẹ, con không ăn."
Vừa cất tiếng, Tịch Tuyết liền ngây ngẩn cả người.
Giọng điệu vừa già nua vừa chói tai này, là do cô vừa nói sao?
Ý thức được có gì đó không ổn, cô chậm rãi cúi đầu nhìn hai tay mình, thân thể run rẩy kịch liệt.
Làn da vốn trắng trẻo mịn màng đã bị bao phủ bởi những nếp nhăn chằng chịt như vỏ cây khô héo, tử khí xám ngắt đang ngày càng lan ra.
Tay cô run rẩy kịch liệt, thậm chí còn không nghe theo mệnh lệnh của cô.
Một lúc sau, cô mới khó khăn giơ bàn tay không chịu nghe lời lên, thử nhéo mạnh lên cánh tay mình.
Trên cánh tay lập tức xuất hiện 2 dấu tay rõ rệt, sau đó làn da mất đi độ đàn hồi lại chậm rãi phồng lên, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Một lúc sau, cơn đau mới chậm chạp kích thích đến thần kinh đã suy nhược của cô.
Tịch Tuyết loạng choạng bước xuống giường, muốn cầm cái gương trên bàn lên.
Chân tay cô mềm nhũn vô lực, dường như là đi một bước lại loạng choạng ngã một bước.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, cô cảm tưởng như mình đang đi trên một chiếc cầu treo leo giữa núi cao, bốn phía gió thổi vù vù, cô ở trên cầu nghiêng ngả như sắp đổ.
Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cuối cùng Tịch Tuyết cũng lao đến được bên cạnh cái bàn, cô run rẩy cầm gương lên, nín thở nhìn vào gương như đang chờ đợi thẩm phán kết án.
Xuất hiện trong gương vậy mà không phải là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô.
Mái tóc đen dày trở nên bạc trắng và thưa thớt, làn da nhăn nheo chảy xệ hằn đầy những nếp nhăn,mí mắt sụp xuống, đôi mắt đục ngầu vô hồn.
Thời gian dường như đã trôi qua hàng chục năm chỉ trong một đêm, tàn nhẫn đem dung nhan của cô xóa sạch, biến cô thành một bà lão già nua xấu xí.
Hai mắt cô đột nhiên tối sầm lại, bàn tay vô thức buông lỏng, chiếc gương từ trên cao nặng nề rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Giữa rất nhiều mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, bóng của một người đàn ông phản chiếu một cách quỷ dị.
Hắn ta quay người lại nhìn Tịch Tuyết đang thất thần ngồi dưới đất, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Ta đã hoàn thành ước nguyện của cô, vợ của Phương Hiên đã chết trong hôn lễ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ yêu cô sâu đậm đến mức không thể rời xa cô nữa."
"Vì thế, ta sẽ lấy đi 10 năm tuổi thọ của cô."
Sau đó người đàn ông đó khép sổ Vận Mệnh trên tay lại, khẽ thở dài tiếc nuối
"Có điều, thật đáng tiếc, cô chỉ còn sống được có 10 năm nữa."
(1): Được sủng ái mà lo sợ
/83
|