Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)

Chương 3

/39


“Chị Sophie…” tôi gương đôi mắt cầu cứu, nhưng dường như mọi cố gắng đều là thứ gì đó vô dụng và tình cảm chị em mười mấy năm dễ dàng bị phủ bỏ như một cái mền rách không đáng giá 20 pence

“Sophie, không thể tin là em lại có thể dịu dàng với đứa con hoang này ngần ấy năm…” , chị Anne đứng một bên, phẩy cây quạt làm bằng lông vũ thượng hạng, nhìn tôi cười đầy châm biếm.

“Hừ…” Sophie cười lạnh một tiếng “Để đứa con hoang này mang họ Royalt thật là một sự sỉ nhục.”

Tôi tự mỉm cười chua chát, chế giễu bản thân mình. À, thì ra là vậy!!

“Các em thôi đi. Cha sẽ như thế nào nếu biết các em lại ức hiếp Celine?” từ xa, tôi đã nghe được chất giọng đầy dịu dàng cũng như nghiêm khắc của anh Eric.

“Nhưng Eric à…”Anne chu đôi môi hồng nhạt của chị ấy, giọng điệu không phục “Anh cũng biết mà, khi đứa con hoang như nó thừa kế thì anh làm sao còn chỗ đứng trong nhà Royalt nữa.”

“Anne, việc thừa kế là chuyện của cha, việc em xen vào thế này có được gọi là tạo phản không?” đôi mắt sắc lẹm như đại bàng của Eric quét lên người Anne, trong khi giọng nói vẫn tỏa đầy băng tảng và cái khí thế áp chết người thừa hưởng từ cha đó. Anh nghiến răng, cảnh cáo “Sau này nếu nghe được những lời như vậy nữa thì anh sẽ nói với cha.”

“Anh…” Anne tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, chị ấy tức giận kéo tay Sophie đi. Trước khi vào đại sảnh vẫn còn quay lại nhìn tôi đầy miệt thị “Mày không lấy Eric làm lá chắn suốt đời được đâu, đồ con hoang ạ.”

“Cảm ơn anh…” tôi nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn, sau đó chầm chậm xoay người lại, bước đi

“Celine, em không tham dự sao?”

“Em cảm thấy hơi mệt…” tôi dừng lại, mỉm cười với anh “Hãy nói với cha rằng em bị đau đầu không thể dự được nhé.”

Tôi buông người đầy mệt mỏi nằm trên giường, gương đôi mắt bất lực nhìn con gấu nhỏ được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn màu trắng. Tôi nhắm mắt lại, tưởng chừng như mọi thứ chỉ vừa mới hôm qua…

Chị ta, quả thật rất dịu dàng với tôi. Tự bao giờ không để ý thì tôi đã có Sophie như một người bảo vệ bên cạnh. Cái cách mà nụ cười của chị ta chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim tôi, khiến tôi không ngừng tin tưởng và yêu thương chị ta.

Không ngờ…ngay cả tình cảm cũng có thể miễn cưỡng, giả tạo.

Tặng cho tôi chú gấu nhỏ đó, an ủi tôi bất cứ lúc nào tôi vấp ngã, khiến tôi tin rằng lúc nào tôi cũng có thể an tâm dựa vào, quả thật, phải nói rằng tôi rất, vô cùng khâm phục Sophie. Có lẽ để đóng màn kịch đó mười sáu năm chị ta cần rất nhiều kiên nhẫn.

Chị ta…đáng hay không đáng cho những giọt nước mắt này đây?


/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status