Bạch Nhược Kỳ tha thiết mong mỏi Lưu Y Chính đến mà không hề hay biết Hoàng Nguyệt Ly đứng bên cạnh đang nhếch mép cười.
Không lâu sau, Lưu Y Chính đã có mặt trong Đào Hoa Lâm.
Bạch Nhược Kỳ vội vàng nói: “Mau mời Lưu Y Chính đến đây! Ta muốn… a!”
Nói được nửa câu, nàng chợt nhận ra mình không thể nói được, không khỏi khiếp sợ mở to hai mắt.
Hoàng Nguyệt Ly từ từ thu lại bàn tay đặt trên ngực, cười nói: “Nhị tỷ, tỷ sao vậy? Xem tỷ toát nhiều mồ hôi chưa kìa, để ta lau cho, có phải thoải mái hơn chưa?”
Bạch Nhược Kỳ nhìn cô ta với ánh mắt như muốn giết người.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô “em gái tốt” này đang giúp chị lau mồ hôi, mà đâu hay biết vừa rồi Hoàng Nguyệt Ly đã phong ấn miệng của nàng!
Vốn dĩ trong người nàng đã trúng độc, cơ thể yếu ớt, lại bị Hoàng Nguyệt Ly dùng thủ pháp độc môn, nhất thời khó lòng vùng ra được.
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: “Nhị tỷ, ý của tỷ ta đều hiểu cả! Tỷ chắc mệt lắm rồi, nằm nghỉ ngơi một chút đi! Yên tâm có muội ở đây, nhất định không để tỷ chịu thiệt thòi đâu.”
Bạch Nhược Kỳ suýt ngất.
Có cô ở đây mới là đen tám đời nhà ta! Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc muốn làm gì?
Hoàng Nguyệt Ly đến trước mặt cung nữ đứng đầu, nói nhỏ: “Lý cô cô, thật ngại quá, ngươi cũng biết nhị tỷ ta lần này mắc phải chút… vấn đề bệnh của nữ nhân, tỷ ấy hay xấu hổ, không muốn để thái y xem, Lưu Y Chính dù gì cũng là nam nhân…”
Cung nữ rất hiểu chuyện, trong cung có bao nhiêu công chúa, phi tử đều không muốn để thái y xem những căn bệnh này, luôn cảm thấy không tiện.
Nàng lập tức nói: “Chuyện này dễ thôi, để thái y nâng tia bắt mạch là được rồi! Lưu thái y y thuật cao siêu không cần nhìn sắc mặt người bệnh cũng có thể chẩn đoán được, xin Bạch tiểu thư cứ yên tâm.”
Bạch Nhược Kỳ không hay biết Hoàng Nguyệt Ly đang nói gì.
Nàng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Lưu Y Chính đến, mà lại là một cung nữ buông một chiếc màn che trước mặt nàng, sau đó đem một dây nhỏ thắt lên cổ tay nàng.
Lưu Y Chính ngồi ngoài rèm che, mắt nhìn thẳng, chỉ nắm một sợi dây, tỉ mỉ cảm nhận.
Bạch Nhược Kỳ hiểu ra ngay đây chính là nâng tia bắt mạch!
Đây là kiểu bắt mạch phổ biến trong cung, không có gì kỳ lạ.
Nhưng nàng muốn Lưu Y Chính đến nhìn thấy mặt nàng mới được!
Nếu không Lưu Y Chính sẽ không thể tin được người trúng độc lại là nàng - Bạch Nhược Kỳ! Hắn nhất định sẽ tưởng rằng người trúng độc nằm trên giường bệnh kia chính là tam tiểu thư của Võ Uy hầu phủ.
Nếu như vậy, Lưu Y Chính nhất định sẽ làm theo kế hoạch đã được thông đồng trước, vu oan nàng sảy thai ngoài ý muốn…
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ nhất thời hoảng hốt lo sợ.
Nàng cố gắng từ trên giường bò xuống, liều mạng mở miệng nói.
“A a…”
Nhưng không biết tại sao, tác dụng của loại thuốc này quá mạnh, nàng làm mọi cách cũng không vùng dậy được, miệng bị nghẹn cũng không thể phát ra tiếng.
Hoàng Nguyệt Ly ngồi bên cạnh, giữ chặt lấy nàng với khuôn mặt lo lắng.
“Tỷ mau nằm xuống đi, đừng làm ảnh hưởng đến Lưu Y Chính đang bắt mạch, y thuật của Lưu Y Chính đứng đầu Nam Việt quốc chúng ta, nhất định có thể tìm ra bệnh cho tỷ.”
Tìm bệnh gì chứ? Nếu để cho Lưu Y Chính nói ra kết quả chẩn đoán, vậy còn gì nữa?
Nàng… Nàng sẽ không còn cách nào làm người nữa rồi...
Bạch Nhược Kỳ vừa tức vừa vội, nhưng không có cách nào đẩy được Hoàng Nguyệt Ly ra, chỉ còn biết cố gắng phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của Lưu Y Chính.
Không lâu sau, Lưu Y Chính đã có mặt trong Đào Hoa Lâm.
Bạch Nhược Kỳ vội vàng nói: “Mau mời Lưu Y Chính đến đây! Ta muốn… a!”
Nói được nửa câu, nàng chợt nhận ra mình không thể nói được, không khỏi khiếp sợ mở to hai mắt.
Hoàng Nguyệt Ly từ từ thu lại bàn tay đặt trên ngực, cười nói: “Nhị tỷ, tỷ sao vậy? Xem tỷ toát nhiều mồ hôi chưa kìa, để ta lau cho, có phải thoải mái hơn chưa?”
Bạch Nhược Kỳ nhìn cô ta với ánh mắt như muốn giết người.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô “em gái tốt” này đang giúp chị lau mồ hôi, mà đâu hay biết vừa rồi Hoàng Nguyệt Ly đã phong ấn miệng của nàng!
Vốn dĩ trong người nàng đã trúng độc, cơ thể yếu ớt, lại bị Hoàng Nguyệt Ly dùng thủ pháp độc môn, nhất thời khó lòng vùng ra được.
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: “Nhị tỷ, ý của tỷ ta đều hiểu cả! Tỷ chắc mệt lắm rồi, nằm nghỉ ngơi một chút đi! Yên tâm có muội ở đây, nhất định không để tỷ chịu thiệt thòi đâu.”
Bạch Nhược Kỳ suýt ngất.
Có cô ở đây mới là đen tám đời nhà ta! Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc muốn làm gì?
Hoàng Nguyệt Ly đến trước mặt cung nữ đứng đầu, nói nhỏ: “Lý cô cô, thật ngại quá, ngươi cũng biết nhị tỷ ta lần này mắc phải chút… vấn đề bệnh của nữ nhân, tỷ ấy hay xấu hổ, không muốn để thái y xem, Lưu Y Chính dù gì cũng là nam nhân…”
Cung nữ rất hiểu chuyện, trong cung có bao nhiêu công chúa, phi tử đều không muốn để thái y xem những căn bệnh này, luôn cảm thấy không tiện.
Nàng lập tức nói: “Chuyện này dễ thôi, để thái y nâng tia bắt mạch là được rồi! Lưu thái y y thuật cao siêu không cần nhìn sắc mặt người bệnh cũng có thể chẩn đoán được, xin Bạch tiểu thư cứ yên tâm.”
Bạch Nhược Kỳ không hay biết Hoàng Nguyệt Ly đang nói gì.
Nàng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Lưu Y Chính đến, mà lại là một cung nữ buông một chiếc màn che trước mặt nàng, sau đó đem một dây nhỏ thắt lên cổ tay nàng.
Lưu Y Chính ngồi ngoài rèm che, mắt nhìn thẳng, chỉ nắm một sợi dây, tỉ mỉ cảm nhận.
Bạch Nhược Kỳ hiểu ra ngay đây chính là nâng tia bắt mạch!
Đây là kiểu bắt mạch phổ biến trong cung, không có gì kỳ lạ.
Nhưng nàng muốn Lưu Y Chính đến nhìn thấy mặt nàng mới được!
Nếu không Lưu Y Chính sẽ không thể tin được người trúng độc lại là nàng - Bạch Nhược Kỳ! Hắn nhất định sẽ tưởng rằng người trúng độc nằm trên giường bệnh kia chính là tam tiểu thư của Võ Uy hầu phủ.
Nếu như vậy, Lưu Y Chính nhất định sẽ làm theo kế hoạch đã được thông đồng trước, vu oan nàng sảy thai ngoài ý muốn…
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ nhất thời hoảng hốt lo sợ.
Nàng cố gắng từ trên giường bò xuống, liều mạng mở miệng nói.
“A a…”
Nhưng không biết tại sao, tác dụng của loại thuốc này quá mạnh, nàng làm mọi cách cũng không vùng dậy được, miệng bị nghẹn cũng không thể phát ra tiếng.
Hoàng Nguyệt Ly ngồi bên cạnh, giữ chặt lấy nàng với khuôn mặt lo lắng.
“Tỷ mau nằm xuống đi, đừng làm ảnh hưởng đến Lưu Y Chính đang bắt mạch, y thuật của Lưu Y Chính đứng đầu Nam Việt quốc chúng ta, nhất định có thể tìm ra bệnh cho tỷ.”
Tìm bệnh gì chứ? Nếu để cho Lưu Y Chính nói ra kết quả chẩn đoán, vậy còn gì nữa?
Nàng… Nàng sẽ không còn cách nào làm người nữa rồi...
Bạch Nhược Kỳ vừa tức vừa vội, nhưng không có cách nào đẩy được Hoàng Nguyệt Ly ra, chỉ còn biết cố gắng phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của Lưu Y Chính.
/300
|