" Cha, ngươi lỡ bỏ lại ta ở đây sao ?? Hai lão già các ngươi sắp gần đất xa trời còn muốn đi đâu nữa... " Không hiền lành như Murad, Margaret phản ứng mãnh liệt hơn , không khách khí to tiếng hỏi.
" Con gái... Ngươi cũng đã lớn rồi, cần gì đến ta chăm sóc nữa. Hơn nữa, ta cũng không phải đi quy tiên, việc gì ngươi phải lo lắng..." Đại tướng quân tiền nhiệm bất đắc dĩ , đáng lẽ định giấu cô nàng lén đi, ai dè lúc hắn mới về lén lấy đồ thì bị Margaret phát hiện nên mới xảy ra chuyện ...
" Ta không biết, ta không cho ngươi đi... " Nói xong đã dành lại hành lí hắn đã dày công chuẩn bị.
" Ha ha ... Margaret, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, phải tự tập cách không có ta ở bên chứ , đúng không ?? Vả lại, con sau này sẽ tìm được người yêu thích và sống bên cạnh hắn đến hết đời... Cho nên, đừng sợ hãi sẽ không có ai quan tâm ngươi, che chở cho ngươi... Dù cho ngươi có mạnh mẽ hay bướng bỉnh tới sao đi nữa, vẫn sẽ có người luôn dõi theo ngươi, sẵn sàng làm mọi thứ vì ngươi. Chắc chắn có ngày chúng ta sẽ gặp nhau... " Đại tướng quân xoa đầu nàng, vạn phần bất đắc dĩ giải thích cặn kẽ cho nàng gỡ bỏ nút thắt.
Thực chất, mẫu thân Margaret đã mất từ lúc nàng mới tròn một , hai tuổi khi hắn còn đang trên chiến trận tiêu diệt dị thú cùng cha Murad . Nàng bị người ta ám sát bởi phe phái phản đối chính quyền hoàng gia đang rất manh động vì thế hắn vừa phải làm mẫu thân vừa kiêm luôn cả phụ thân để dạy dỗ nàng nên người... Giờ hắn rời đi khỏi Helios thì đúng là bỏ nàng lại một mình không có người thân thích thật.
" Thật sự ?? " Margaret hỏi lại, trong lòng đã thầm đồng ý với những gì cha nàng vừa giải thích.
" Ừm... Chúng ta tất nhiên sẽ không đơn thuần đi du lịch , còn muốn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài ra sao hay ở các nước khác họ phát triển thế nào,... Thuận tiện tìm thêm cho ngươi kế mẫu luôn... " Cha Margaret đáp.
" Phi... Trung niên nam nhân như ngươi thì cô nào thèm... Vậy.... Nhớ bảo trọng, phụ thân. Mong rằng ngươi chưa hẹo trước khi gặp được ta ở thế giới ngoài kia... " Dứt lời, Margaret đã dùng tư thế quân nhân hay dùng để chào phụ thân mình đầy trang trọng như nghi thức chào khi chuẩn bị ra trận.
" Con gái lớn không quản được... Rồi rồi, kể cả ta có là lão nam nhân trung niên cũng không phải ai đều bắt nạt được ta. Bao năm ở chiến trường cũng chẳng là trò đùa... Ngược lại, lúc gặp được ngươi ta mong ngươi đã có gia đình của riêng mình, cố lên nhé... " Lúc hai người chuyện trò xong cũng vừa kịp khoảnh khắc có đoàn du lịch từ bên ngoài rời Helios, cả cha nàng và cựu quốc vương đi cùng họ .
Bên dưới Margaret mặt ngoài thì nói thế, tuy vậy mắt vẫn luôn dõi theo cha mình dần khuất bóng, tay cũng đang vẫy chào tạm biệt nàng. Trên thành cao, Murad cũng hướng về điểm dòng người đang di chuyển, có phần hơi thổn thức khi chứng kiến cha mình rời đi.
Nhưng lần này nàng vui mừng vì hắn không phải tại nàng mà biến mất vĩnh viễn, hai người chỉ tạm chia tay thôi, sẽ sớm ngày gặp lại, một người cha cả đời Murad luôn tôn sùng ông, không tiếc mọi thứ dành cho nàng, kể cả mạng sống của mình.
Bất giác, nước mắt không tự chủ rơi xuống má nàng, khoảnh khắc chia ly luôn làm người ta chán ghét mà, khiến nàng bị bầu không khí chi phối đến rơi lệ.
" Hắn sẽ an toàn... Ta đảm bảo điều đó... " Thiên Hồ đã ở đó từ lâu, mở giọng an ủi nàng.
" Ta biết ... Ta biết hắn sẽ luôn bình an, cha ta không dễ bị hoàn cảnh xa lạ làm hắn cảm thấy lạ lẫm , dễ bị người khác đánh gục được... " Murad như lâm vào hồi ức, ngày nàng rời khỏi đây cũng đã từng nghĩ có ngày sẽ giải cứu được vương quốc khỏi tay Azzenka, một hoàng tử đang cao ngạo một chốn nay phải buộc rời khỏi nơi mình từng gắn bó, tận mắt phải thấy cảnh cha mình giết ngươi trước mắt , tư vị sẽ thế nào !?
" Mỗi người đều có trong mình ý chí mạnh mẽ của riêng họ. Chỉ có trong nghịch cảnh mới phát huy được ra toàn bộ. Có người nói đó là sự cố chấp, sự cố chấp minh chứng cho cái gọi là không đầu hàng số phận. Ít nhất ngươi đã trải qua mới biết hình dung nó thực tế sẽ thế nào... Lòng can đảm sẽ biến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vậy nên đừng bao giờ buông bỏ những gì ngươi cho nó là đúng, luôn hướng về phía ánh dương thực hiện điều ngươi muốn, ta sẽ luôn bên ngươi giúp ngươi... " Thiên Hồ cùng Murad không biết khi nào đã ôm lấy nhau.
Cảm giác khác lạ lẫm lần nữa xuất hiện trong tâm nàng. Cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ bất giác làm lòng nàng hơi bối rối. Thì ra, được một người chở che lại có cảm xúc như bây giờ... Trong lúc nhất thời, đôi môi hai người đã tìm tới nhau, Thiên Hồ coi như đã giúp nàng tạm quên đi cảm xúc tiễn biệt người thân rời khỏi quê hương sau nhiều năm chung sống, hoàn thành ước nguyện rất nhiều năm nàng từng nghĩ chắc ở cõi mơ nàng mới làm được.
" Con gái... Ngươi cũng đã lớn rồi, cần gì đến ta chăm sóc nữa. Hơn nữa, ta cũng không phải đi quy tiên, việc gì ngươi phải lo lắng..." Đại tướng quân tiền nhiệm bất đắc dĩ , đáng lẽ định giấu cô nàng lén đi, ai dè lúc hắn mới về lén lấy đồ thì bị Margaret phát hiện nên mới xảy ra chuyện ...
" Ta không biết, ta không cho ngươi đi... " Nói xong đã dành lại hành lí hắn đã dày công chuẩn bị.
" Ha ha ... Margaret, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, phải tự tập cách không có ta ở bên chứ , đúng không ?? Vả lại, con sau này sẽ tìm được người yêu thích và sống bên cạnh hắn đến hết đời... Cho nên, đừng sợ hãi sẽ không có ai quan tâm ngươi, che chở cho ngươi... Dù cho ngươi có mạnh mẽ hay bướng bỉnh tới sao đi nữa, vẫn sẽ có người luôn dõi theo ngươi, sẵn sàng làm mọi thứ vì ngươi. Chắc chắn có ngày chúng ta sẽ gặp nhau... " Đại tướng quân xoa đầu nàng, vạn phần bất đắc dĩ giải thích cặn kẽ cho nàng gỡ bỏ nút thắt.
Thực chất, mẫu thân Margaret đã mất từ lúc nàng mới tròn một , hai tuổi khi hắn còn đang trên chiến trận tiêu diệt dị thú cùng cha Murad . Nàng bị người ta ám sát bởi phe phái phản đối chính quyền hoàng gia đang rất manh động vì thế hắn vừa phải làm mẫu thân vừa kiêm luôn cả phụ thân để dạy dỗ nàng nên người... Giờ hắn rời đi khỏi Helios thì đúng là bỏ nàng lại một mình không có người thân thích thật.
" Thật sự ?? " Margaret hỏi lại, trong lòng đã thầm đồng ý với những gì cha nàng vừa giải thích.
" Ừm... Chúng ta tất nhiên sẽ không đơn thuần đi du lịch , còn muốn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài ra sao hay ở các nước khác họ phát triển thế nào,... Thuận tiện tìm thêm cho ngươi kế mẫu luôn... " Cha Margaret đáp.
" Phi... Trung niên nam nhân như ngươi thì cô nào thèm... Vậy.... Nhớ bảo trọng, phụ thân. Mong rằng ngươi chưa hẹo trước khi gặp được ta ở thế giới ngoài kia... " Dứt lời, Margaret đã dùng tư thế quân nhân hay dùng để chào phụ thân mình đầy trang trọng như nghi thức chào khi chuẩn bị ra trận.
" Con gái lớn không quản được... Rồi rồi, kể cả ta có là lão nam nhân trung niên cũng không phải ai đều bắt nạt được ta. Bao năm ở chiến trường cũng chẳng là trò đùa... Ngược lại, lúc gặp được ngươi ta mong ngươi đã có gia đình của riêng mình, cố lên nhé... " Lúc hai người chuyện trò xong cũng vừa kịp khoảnh khắc có đoàn du lịch từ bên ngoài rời Helios, cả cha nàng và cựu quốc vương đi cùng họ .
Bên dưới Margaret mặt ngoài thì nói thế, tuy vậy mắt vẫn luôn dõi theo cha mình dần khuất bóng, tay cũng đang vẫy chào tạm biệt nàng. Trên thành cao, Murad cũng hướng về điểm dòng người đang di chuyển, có phần hơi thổn thức khi chứng kiến cha mình rời đi.
Nhưng lần này nàng vui mừng vì hắn không phải tại nàng mà biến mất vĩnh viễn, hai người chỉ tạm chia tay thôi, sẽ sớm ngày gặp lại, một người cha cả đời Murad luôn tôn sùng ông, không tiếc mọi thứ dành cho nàng, kể cả mạng sống của mình.
Bất giác, nước mắt không tự chủ rơi xuống má nàng, khoảnh khắc chia ly luôn làm người ta chán ghét mà, khiến nàng bị bầu không khí chi phối đến rơi lệ.
" Hắn sẽ an toàn... Ta đảm bảo điều đó... " Thiên Hồ đã ở đó từ lâu, mở giọng an ủi nàng.
" Ta biết ... Ta biết hắn sẽ luôn bình an, cha ta không dễ bị hoàn cảnh xa lạ làm hắn cảm thấy lạ lẫm , dễ bị người khác đánh gục được... " Murad như lâm vào hồi ức, ngày nàng rời khỏi đây cũng đã từng nghĩ có ngày sẽ giải cứu được vương quốc khỏi tay Azzenka, một hoàng tử đang cao ngạo một chốn nay phải buộc rời khỏi nơi mình từng gắn bó, tận mắt phải thấy cảnh cha mình giết ngươi trước mắt , tư vị sẽ thế nào !?
" Mỗi người đều có trong mình ý chí mạnh mẽ của riêng họ. Chỉ có trong nghịch cảnh mới phát huy được ra toàn bộ. Có người nói đó là sự cố chấp, sự cố chấp minh chứng cho cái gọi là không đầu hàng số phận. Ít nhất ngươi đã trải qua mới biết hình dung nó thực tế sẽ thế nào... Lòng can đảm sẽ biến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vậy nên đừng bao giờ buông bỏ những gì ngươi cho nó là đúng, luôn hướng về phía ánh dương thực hiện điều ngươi muốn, ta sẽ luôn bên ngươi giúp ngươi... " Thiên Hồ cùng Murad không biết khi nào đã ôm lấy nhau.
Cảm giác khác lạ lẫm lần nữa xuất hiện trong tâm nàng. Cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ bất giác làm lòng nàng hơi bối rối. Thì ra, được một người chở che lại có cảm xúc như bây giờ... Trong lúc nhất thời, đôi môi hai người đã tìm tới nhau, Thiên Hồ coi như đã giúp nàng tạm quên đi cảm xúc tiễn biệt người thân rời khỏi quê hương sau nhiều năm chung sống, hoàn thành ước nguyện rất nhiều năm nàng từng nghĩ chắc ở cõi mơ nàng mới làm được.
/716
|