Tiếng người tán gẫu, quan tâm y phục đồ trang sức, đó là cuộc sống của các tiểu thư quý tộc, làm cung nữ, thì chính là tính tình tiểu thư mệnh nha hoàn, tìm đường chết cũng không chọn thời gian.
Ngay cả sư phụ Vương tổng quản cũng từng cố ý nhắc gã không thể đắc tội quý chủ tử, tuyệt đối không thể đắc tội Phúc Nhạc Quận Chúa, gần đây sư phụ còn cố ý nhắn gã lần nữa, tận tâm chỉ bảo, nhìn thấy Phúc Nhạc Quận Chúa phải cung kính hơn, ân cần hơn.
Mặc dù gã không rõ duyên cớ, nhưng lời của sư phụ mình, đương nhiên sẽ không hại gã, gã chiếu vào làm là được.
Thêm mấy năm nữa, ta nên gọi ngươi là Đại Hỉ Tử rồi. Ban Họa thấy bộ dáng Vương Hỉ Tử ân cần, nhịn không được cười: Các ngươi đi đâu thế?
Gần đây nô tài hầu hạ ở Đại Nguyệt cung, may mắn cùng Lễ bộ đại nhân đến tuyên chỉ cho Thành An Hầu, lúc này mới từ phủ Thành An Hầu đi ra. Vương Hỉ Tử vừa nói vừa làm đại lễ với Ban Hoạ: Chúc mừng Quận Chúa.
Đầu tiên Ban Họa sững sờ, sau đó mới phản ứng được lời này là có ý gì: Thành An Hầu, chàng được thăng tước vị rồi?
Bẩm Quận Chúa, xác thực như thế.” Vương Hỉ Tử cười ha hả trả lời.
Thì ra là thế. Ban Họa móc ra một cái hầu bao ném cho Vương Hỉ Tử: Tặng ngươi dùng trà đấy.
Tạ Quận Chúa thưởng. Hai tay Vương Hỉ Tử cầm hầu bao, ngẩng đầu nhìn, Phúc Nhạc Quận Chúa đã cưỡi ngựa đi xa, bọn hộ vệ sau lưng nàng cưỡi ngựa chỉnh chỉnh tề tề theo ở phía sau, nhìn khí phái cực kỳ.
Đây mới thật sự là quý nữ vọng tộc, ra tay rất hào phóng.
Trở về cung, Vương Hỉ Tử tìm được Vương Đức, kể chuyện hôm nay xuất cung cho Vương Đức nghe. Nói xong, gã còn lấy ra hầu bao Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa thưởng hiếu kính cho Vương Đức.
Nếu Hầu Gia và Quận Chúa thưởng, ngươi hãy thu vào. Vương Đức không lấy đồ của gã, chỉ cười nói: Ngươi có thể được Phúc Nhạc Quận Chúa nhìn quen mắt, đó chính là phúc khí của ngươi. Vị này... Ông ý tứ sâu xa nói: Là một quý nhân.
Vương nhện cao chân nghĩ, xuất thân thế gia, huyết mạch cao quý, lại có một vị hôn phu nổi danh khắp thiên hạ, tất nhiên là quý nhân bọn họ không đắc tội nổi.
Ban Hoạ đi vào phủ Thành An Hầu, thấy hạ nhân trong phủ từ trên xuống dưới ai nấy cũng vui mừng, nhưng không mất chừng mực, ở trong lòng nhẹ gật đầu, không hổ là hạ nhân thư hương thế gia, một thân khí khái không giống bình thường.
Quận Chúa. Quản gia tiến lên đón, thấy trong tay Ban Họa cầm một túi dầu giấy, trong túi chứa hình như là... kẹo trái cây đường?
Ban Họa nhẹ gật đầu với quản gia, đi tới viện của Dung Hà. Dung Hà hiện tại đã có thể đọc sách viết chữ, chỉ là động tác không thể quá lớn, sợ đụng đến vết thương. Lúc Ban Hoạ vào, y đang ngồi thẳng thóm trên ghế đọc sách, cũng không dám dựa vào, Ban Họa nhìn thôi đã mệt thay y.
Hôm nay có chuyện vui như vậy mà chàng có thể đọc sách à? Ban Họa nhấc chân vào nhà, mở cửa sổ ra: Vừa rồi nửa đường gặp Vương Hỉ Tử trong cung, biết chàng được thăng tước vị, trên người ta không có lễ vật, vừa vặn gặp ven đường có bán kẹo trái cây đường, liền mua mấy xâu đến, cho chàng nếm thử mùi vị.
Dung Hà để sách xuống, cười mỉm nhìn Ban Họa.
Ban Họa bỏ túi giấy dầu lên bàn, đi đến sau lưng Dung Hà, cẩn thận kéo cổ áo ra nhìn thoáng qua bên trong: Tuổi trẻ thật là tốt, nghe nói Diêu đại nhân chịu khổ không ít, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi.
Dung Hà nhìn Ban Họa: Làm sao Họa Họa lại để đại phu đi giúp Diêu đại nhân?
Ban đầu nhà chúng ta không phải người nhiều chuyện, thế nhưng Diêu Tam cô nương khóc đến thương tâm, cộng thêm Diêu đại nhân và chàng cùng bị phạt chung, nếu chàng hoàn toàn không sao, Diêu đại nhân lại có sao, trong thời gian ngắn không người nào nói xấu, nhưng sau này nếu có người lấy chuyện này ra bàn tán, thì không tốt cho chàng.
Dung Hà ngơ ngẩn, y lại không nghĩ tới, Ban gia trêu đến phiền toái này, có một nửa nguyên nhân do y.
Thôi, chúng ta đừng đề cập đến người không liên quan. Ban Họa lấy ra một xâu kẹo trái cây đường từ trong gói giấy dầu, thật ra đây là trái cây rang khô ướp lên ít nước đường, hoa quả có chút chua, nhưng nước đường lại rất ngọt, hương vị có ngon hay không phải dựa vào may mắn.
Ban Họa mua phần quà này, mẫu thân ra ngoài dạo phố, tùy tiện mua quà vặt ăn đến dụ đứa nhỏ nhà mình.
Dung Hà tiếp nhận xâu kẹo tráu cây đường, trong lúc nhất thời lại có chút không cách nào hạ miệng.
Thế nào? Ban Họa thấy y sững sờ nhìn xâu kẹo, từ dầu trong gói giấy lại lấy ra một xâu, tự mình cắn một cái, lập tức chua đến răng cũng rơi mất:
Ngay cả sư phụ Vương tổng quản cũng từng cố ý nhắc gã không thể đắc tội quý chủ tử, tuyệt đối không thể đắc tội Phúc Nhạc Quận Chúa, gần đây sư phụ còn cố ý nhắn gã lần nữa, tận tâm chỉ bảo, nhìn thấy Phúc Nhạc Quận Chúa phải cung kính hơn, ân cần hơn.
Mặc dù gã không rõ duyên cớ, nhưng lời của sư phụ mình, đương nhiên sẽ không hại gã, gã chiếu vào làm là được.
Thêm mấy năm nữa, ta nên gọi ngươi là Đại Hỉ Tử rồi. Ban Họa thấy bộ dáng Vương Hỉ Tử ân cần, nhịn không được cười: Các ngươi đi đâu thế?
Gần đây nô tài hầu hạ ở Đại Nguyệt cung, may mắn cùng Lễ bộ đại nhân đến tuyên chỉ cho Thành An Hầu, lúc này mới từ phủ Thành An Hầu đi ra. Vương Hỉ Tử vừa nói vừa làm đại lễ với Ban Hoạ: Chúc mừng Quận Chúa.
Đầu tiên Ban Họa sững sờ, sau đó mới phản ứng được lời này là có ý gì: Thành An Hầu, chàng được thăng tước vị rồi?
Bẩm Quận Chúa, xác thực như thế.” Vương Hỉ Tử cười ha hả trả lời.
Thì ra là thế. Ban Họa móc ra một cái hầu bao ném cho Vương Hỉ Tử: Tặng ngươi dùng trà đấy.
Tạ Quận Chúa thưởng. Hai tay Vương Hỉ Tử cầm hầu bao, ngẩng đầu nhìn, Phúc Nhạc Quận Chúa đã cưỡi ngựa đi xa, bọn hộ vệ sau lưng nàng cưỡi ngựa chỉnh chỉnh tề tề theo ở phía sau, nhìn khí phái cực kỳ.
Đây mới thật sự là quý nữ vọng tộc, ra tay rất hào phóng.
Trở về cung, Vương Hỉ Tử tìm được Vương Đức, kể chuyện hôm nay xuất cung cho Vương Đức nghe. Nói xong, gã còn lấy ra hầu bao Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa thưởng hiếu kính cho Vương Đức.
Nếu Hầu Gia và Quận Chúa thưởng, ngươi hãy thu vào. Vương Đức không lấy đồ của gã, chỉ cười nói: Ngươi có thể được Phúc Nhạc Quận Chúa nhìn quen mắt, đó chính là phúc khí của ngươi. Vị này... Ông ý tứ sâu xa nói: Là một quý nhân.
Vương nhện cao chân nghĩ, xuất thân thế gia, huyết mạch cao quý, lại có một vị hôn phu nổi danh khắp thiên hạ, tất nhiên là quý nhân bọn họ không đắc tội nổi.
Ban Hoạ đi vào phủ Thành An Hầu, thấy hạ nhân trong phủ từ trên xuống dưới ai nấy cũng vui mừng, nhưng không mất chừng mực, ở trong lòng nhẹ gật đầu, không hổ là hạ nhân thư hương thế gia, một thân khí khái không giống bình thường.
Quận Chúa. Quản gia tiến lên đón, thấy trong tay Ban Họa cầm một túi dầu giấy, trong túi chứa hình như là... kẹo trái cây đường?
Ban Họa nhẹ gật đầu với quản gia, đi tới viện của Dung Hà. Dung Hà hiện tại đã có thể đọc sách viết chữ, chỉ là động tác không thể quá lớn, sợ đụng đến vết thương. Lúc Ban Hoạ vào, y đang ngồi thẳng thóm trên ghế đọc sách, cũng không dám dựa vào, Ban Họa nhìn thôi đã mệt thay y.
Hôm nay có chuyện vui như vậy mà chàng có thể đọc sách à? Ban Họa nhấc chân vào nhà, mở cửa sổ ra: Vừa rồi nửa đường gặp Vương Hỉ Tử trong cung, biết chàng được thăng tước vị, trên người ta không có lễ vật, vừa vặn gặp ven đường có bán kẹo trái cây đường, liền mua mấy xâu đến, cho chàng nếm thử mùi vị.
Dung Hà để sách xuống, cười mỉm nhìn Ban Họa.
Ban Họa bỏ túi giấy dầu lên bàn, đi đến sau lưng Dung Hà, cẩn thận kéo cổ áo ra nhìn thoáng qua bên trong: Tuổi trẻ thật là tốt, nghe nói Diêu đại nhân chịu khổ không ít, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi.
Dung Hà nhìn Ban Họa: Làm sao Họa Họa lại để đại phu đi giúp Diêu đại nhân?
Ban đầu nhà chúng ta không phải người nhiều chuyện, thế nhưng Diêu Tam cô nương khóc đến thương tâm, cộng thêm Diêu đại nhân và chàng cùng bị phạt chung, nếu chàng hoàn toàn không sao, Diêu đại nhân lại có sao, trong thời gian ngắn không người nào nói xấu, nhưng sau này nếu có người lấy chuyện này ra bàn tán, thì không tốt cho chàng.
Dung Hà ngơ ngẩn, y lại không nghĩ tới, Ban gia trêu đến phiền toái này, có một nửa nguyên nhân do y.
Thôi, chúng ta đừng đề cập đến người không liên quan. Ban Họa lấy ra một xâu kẹo trái cây đường từ trong gói giấy dầu, thật ra đây là trái cây rang khô ướp lên ít nước đường, hoa quả có chút chua, nhưng nước đường lại rất ngọt, hương vị có ngon hay không phải dựa vào may mắn.
Ban Họa mua phần quà này, mẫu thân ra ngoài dạo phố, tùy tiện mua quà vặt ăn đến dụ đứa nhỏ nhà mình.
Dung Hà tiếp nhận xâu kẹo tráu cây đường, trong lúc nhất thời lại có chút không cách nào hạ miệng.
Thế nào? Ban Họa thấy y sững sờ nhìn xâu kẹo, từ dầu trong gói giấy lại lấy ra một xâu, tự mình cắn một cái, lập tức chua đến răng cũng rơi mất:
/172
|