Lời ác lạnh người sáu tháng ròng.
Dung Hà vốn là quý công tử có tài hoa có năng lực có tướng mạo, nhưng vì tin đồn của một số người bên ngoài, thành một nam nhân dựa vào vị hôn thê để thăng tước vị.
Người đọc sách trọng nhất cốt cách, những lời này đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là lời đùa trong lúc rảnh rỗi, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, không phải ai cũng chấp nhận được lời đồn đãi này.
Ngay từ đầu Đỗ Cửu thật không dám nói lời này ra, cũng vì hắn cảm thấy những tin đồn này thật quá đáng.
Nhưng mà khiến hắn ngoài dự liệu đó là, Hầu Gia càng không thèm để ý những thứ này so với trong tưởng tượng của hắn.
Tin đồn vô căn cứ bên ngoài, không cần qu để ý , chờ sau này ta viết lời tạ ân tấu chương, ngươi đưa đến... phủ Tĩnh Đình Công, nhờ Tĩnh Đình Công giúp ta đưa đến trước mặt bệ hạ.
Hầu Gia, vì sao để Tĩnh Đình Công đưa, để đại nhân khác đi đưa không phải càng thỏa đáng sao? Không phải Đỗ Cửu nói nhiều, thật sự là Ban Hoài làm việc không đáng tin lắm, nghe nói hơn hai mươi năm trước, tiên đế để ông đi tuyên chỉ, kết quả ông lại làm rơi thánh chỉ vào hồ sen trong ngự hoa viên.
Tiên đế tức giận đến phạt ông chép sách mười lần, chuyện mới qua.
Không cần cân nhắc người khác, Tĩnh Đình Công chính là lựa chọn tốt nhất. Dung Hà không còn giải thích: Ngươi đi mài, ta phải viết gấp.
Vâng. Đỗ Cửu không dám nhiều lời, quay đầu đi bày giấy mài mực.
Tấy chương tạ ơn viết một cách tình cảm mãnh liệt, cảm kích vạn phần, làm người ta trông thấy nội dung bên trong, đều có thể cảm nhận được tình cảm trong mỗi câu chữ. Dung Hà gác bút, đợi mực nước khô, đưa cho Đỗ Cửu: Đi thôi.
Vâng. Đỗ Cửu tiếp nhận tấu chương, lĩnh mệnh mà đi.
Bởi vì chuyện Dung Hà được tấn phong thành Hầu Gia, thanh danh của Ban Họa trong Kinh Thành càng sâu, có người nói nàng tốt số, cũng có người nói nàng có vận may, lời đồn đại một năm trước nói nàng khắc phu, đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Bởi vì tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Ban Họa mang tới chỗ tốt cho hôn phu, mặc dù mặt ngoài bọn họ không thèm để ý, nhưng nội tâm lại cực kỳ hâm mộ.
Lời đồn đại phía ngoài truyền đi xôn xao, cái gì cũng nói. Nhưng Dung Hà vốn có người ủng hộ không ít, cho nên dù có người nói Dung Hà là dạng ăn cơm chùa, cũng có người phản bác, nói Dung Hà tài hoa hơn người, ngay cả không có Phúc Nhạc Quận Chúa, trở thành Hầu Gia cũng là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ tấn phong Hầu Gia, đã có thể khuấy lên nhiều người thảo luận như vậy, đủ để chứng minh địa vị của Dung Hà trong Kinh Thành. Vốn còn lo lắng cho Dung Hà, nhưng một số nữ nhi lại không thể đến thăm viếng, nghe được tin tức này rồi, tâm tình cũng phức tạp. Các nàng nên cao hứng vì Dung Hà không ngại, hay nên ghen ghét Ban Họa thủ đoạn cao siêu, được bệ hạ sủng ái.
Nàng ta có thể được sủng ái bao lâu? Nhị Hoàng Tử Phi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tưởng Lạc ngồi trên giường: Chỉ là một tiểu thư phủ Quốc Công, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ không cách nào bắt nàng ta sao?
Ngươi cũng là Vương Phi, ngươi có thể bắt nàng ta thế nào? Tưởng Lạc không những không giận mà còn cười, hắn ta không kiên nhẫn từ trên giường đứng lên: Trước khi ngươi xuất giá không có cách bắt nàng ta, hiện tại trở thành Vương Phi, ngươi cũng chỉ có ngần ấy thủ đoạn. Ta xem ngươi, vẫn nên thành thành thật thật đợi trong phòng, sớm một chút mang thai rồi sinh cho bổn vương một đứa nhi tử mới là chính sự.
Tạ Uyển Dụ nghe nói như thế, kém chút lất ngọc như ý trong tay đập vào mặt Tưởng Lạc, sinh nhi tử, sinh nhi tử, hắn ta cả ngày lưu luyến bụi hoa, bảo nàng ta làm sao sinh?
Ngươi trừng mắt ta làm gì? Tưởng Lạc bị Tạ Uyển Dụ chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên: Bổn vương hiện tại đang giám quốc, không có thời gian nổi nóng với ngươi.
Vương gia quả thực không có thời gian bồi thiếp thân. Tạ Uyển Dụ cười lạnh, ném ngọc như ý lên bàn, phát ra một tiếng bịch: Ngược lại có thời gian đi bồi những a miêu a cẩu* kia. Vật trang trí ngọc như ý này là của hồi môn Nhị ca đặt cho nàng ta trước khi xuất giá, hiện tại nàng ta có hiềm khích với Nhị ca, ngay cả ngọc như ý này cũng ghét bỏ.
*Chó, mèo ý chỉ lăng nhăng với nữ nhân khác.
Ngươi lại nổi điên gì đấy? Tưởng Lạc nhíu mày: Suốt ngày quẳng đập phá chả ra gì?
Tạ Uyển Dụ thấy Tưởng Lạc thật sự nổi giận, cũng không dám ép buộc hắn ta, chỉ vẽ lại lông mày, không để ý Tưởng Lạc.
Báo! Một thái giám mặc trang phục màu lam nhạt vội vàng tiến đến, đầu đầy mồ hôi nói: Khởi bẩm Vương gia, khởi bẩm Vương Phi, phủ Trung Bình Bá đã xảy ra chuyện.
Bút vẽ lông mày trong tay Tạ Uyển Dụ buông lỏng, rơi trên
Dung Hà vốn là quý công tử có tài hoa có năng lực có tướng mạo, nhưng vì tin đồn của một số người bên ngoài, thành một nam nhân dựa vào vị hôn thê để thăng tước vị.
Người đọc sách trọng nhất cốt cách, những lời này đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là lời đùa trong lúc rảnh rỗi, nhưng đối với người trong cuộc mà nói, không phải ai cũng chấp nhận được lời đồn đãi này.
Ngay từ đầu Đỗ Cửu thật không dám nói lời này ra, cũng vì hắn cảm thấy những tin đồn này thật quá đáng.
Nhưng mà khiến hắn ngoài dự liệu đó là, Hầu Gia càng không thèm để ý những thứ này so với trong tưởng tượng của hắn.
Tin đồn vô căn cứ bên ngoài, không cần qu để ý , chờ sau này ta viết lời tạ ân tấu chương, ngươi đưa đến... phủ Tĩnh Đình Công, nhờ Tĩnh Đình Công giúp ta đưa đến trước mặt bệ hạ.
Hầu Gia, vì sao để Tĩnh Đình Công đưa, để đại nhân khác đi đưa không phải càng thỏa đáng sao? Không phải Đỗ Cửu nói nhiều, thật sự là Ban Hoài làm việc không đáng tin lắm, nghe nói hơn hai mươi năm trước, tiên đế để ông đi tuyên chỉ, kết quả ông lại làm rơi thánh chỉ vào hồ sen trong ngự hoa viên.
Tiên đế tức giận đến phạt ông chép sách mười lần, chuyện mới qua.
Không cần cân nhắc người khác, Tĩnh Đình Công chính là lựa chọn tốt nhất. Dung Hà không còn giải thích: Ngươi đi mài, ta phải viết gấp.
Vâng. Đỗ Cửu không dám nhiều lời, quay đầu đi bày giấy mài mực.
Tấy chương tạ ơn viết một cách tình cảm mãnh liệt, cảm kích vạn phần, làm người ta trông thấy nội dung bên trong, đều có thể cảm nhận được tình cảm trong mỗi câu chữ. Dung Hà gác bút, đợi mực nước khô, đưa cho Đỗ Cửu: Đi thôi.
Vâng. Đỗ Cửu tiếp nhận tấu chương, lĩnh mệnh mà đi.
Bởi vì chuyện Dung Hà được tấn phong thành Hầu Gia, thanh danh của Ban Họa trong Kinh Thành càng sâu, có người nói nàng tốt số, cũng có người nói nàng có vận may, lời đồn đại một năm trước nói nàng khắc phu, đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Bởi vì tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy Ban Họa mang tới chỗ tốt cho hôn phu, mặc dù mặt ngoài bọn họ không thèm để ý, nhưng nội tâm lại cực kỳ hâm mộ.
Lời đồn đại phía ngoài truyền đi xôn xao, cái gì cũng nói. Nhưng Dung Hà vốn có người ủng hộ không ít, cho nên dù có người nói Dung Hà là dạng ăn cơm chùa, cũng có người phản bác, nói Dung Hà tài hoa hơn người, ngay cả không có Phúc Nhạc Quận Chúa, trở thành Hầu Gia cũng là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ tấn phong Hầu Gia, đã có thể khuấy lên nhiều người thảo luận như vậy, đủ để chứng minh địa vị của Dung Hà trong Kinh Thành. Vốn còn lo lắng cho Dung Hà, nhưng một số nữ nhi lại không thể đến thăm viếng, nghe được tin tức này rồi, tâm tình cũng phức tạp. Các nàng nên cao hứng vì Dung Hà không ngại, hay nên ghen ghét Ban Họa thủ đoạn cao siêu, được bệ hạ sủng ái.
Nàng ta có thể được sủng ái bao lâu? Nhị Hoàng Tử Phi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tưởng Lạc ngồi trên giường: Chỉ là một tiểu thư phủ Quốc Công, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ không cách nào bắt nàng ta sao?
Ngươi cũng là Vương Phi, ngươi có thể bắt nàng ta thế nào? Tưởng Lạc không những không giận mà còn cười, hắn ta không kiên nhẫn từ trên giường đứng lên: Trước khi ngươi xuất giá không có cách bắt nàng ta, hiện tại trở thành Vương Phi, ngươi cũng chỉ có ngần ấy thủ đoạn. Ta xem ngươi, vẫn nên thành thành thật thật đợi trong phòng, sớm một chút mang thai rồi sinh cho bổn vương một đứa nhi tử mới là chính sự.
Tạ Uyển Dụ nghe nói như thế, kém chút lất ngọc như ý trong tay đập vào mặt Tưởng Lạc, sinh nhi tử, sinh nhi tử, hắn ta cả ngày lưu luyến bụi hoa, bảo nàng ta làm sao sinh?
Ngươi trừng mắt ta làm gì? Tưởng Lạc bị Tạ Uyển Dụ chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên: Bổn vương hiện tại đang giám quốc, không có thời gian nổi nóng với ngươi.
Vương gia quả thực không có thời gian bồi thiếp thân. Tạ Uyển Dụ cười lạnh, ném ngọc như ý lên bàn, phát ra một tiếng bịch: Ngược lại có thời gian đi bồi những a miêu a cẩu* kia. Vật trang trí ngọc như ý này là của hồi môn Nhị ca đặt cho nàng ta trước khi xuất giá, hiện tại nàng ta có hiềm khích với Nhị ca, ngay cả ngọc như ý này cũng ghét bỏ.
*Chó, mèo ý chỉ lăng nhăng với nữ nhân khác.
Ngươi lại nổi điên gì đấy? Tưởng Lạc nhíu mày: Suốt ngày quẳng đập phá chả ra gì?
Tạ Uyển Dụ thấy Tưởng Lạc thật sự nổi giận, cũng không dám ép buộc hắn ta, chỉ vẽ lại lông mày, không để ý Tưởng Lạc.
Báo! Một thái giám mặc trang phục màu lam nhạt vội vàng tiến đến, đầu đầy mồ hôi nói: Khởi bẩm Vương gia, khởi bẩm Vương Phi, phủ Trung Bình Bá đã xảy ra chuyện.
Bút vẽ lông mày trong tay Tạ Uyển Dụ buông lỏng, rơi trên
/172
|