Edit: Đào Sindy
Hai tỷ đệ ngồi ở đình hơn nửa canh giờ, rốt cục Ban Hằng nhịn không được mở miệng nói: Tỷ, chúng ta trở về đi, nơi này lạnh quá rồi.
Gió đêm thổi vào mặt, giống như dao găm đang gặm phá.
Được, trở về. Ban Họa thấy Ban Hằng co đầu rụt cổ, như một quả cầu đáng thương, nhịn không được cười ra tiếng: Trở về đi.
Ban Hằng không kịp chờ đợi đứng người lên, thời điểm chuẩn bị rời đi, thấy Ban Họa còn ngồi bất động, do dự nhìn nàng: Tỷ, có phải tâm trạng của tỷ không tốt không?
Ban Họa liếc mắt nhìn hắn: Con mắt nào của đệ nhìn thấy tâm trạng ta không tốt.
Ban Hằng lại ngồi xuống, cầm chén trà thổi vù vù nói: Vậy đệ lại ngồi với tỷ một lát?
Được rồi, ta cũng phải về viện rồi. Ban Họa đứng người lên, vỗ đầu tròn vo của đệ đệ: Đệ cũng trở về đi.
Vậy đệ về đây. Ban Hằng chạy hai bước, lại quay đầu nhìn Ban Họa: Đệ thật sự về á.
Ban Họa không thể nhịn được nữa đạp nhẹ trên mông hắn một cái: Còn không đi, ở lại đây nói lạnh mà?
Ban Hằng vỗ mông, cười hắc hắc vọt ra ngoài, giống như một chú chỏ nhỏ thoát khỏi dây xích, tay và chân đều vung vẩy vui mừng. Ban Họa nhìn bóng lưng của hắn, nhịn không được lắc đầu cười.
Đệ đệ ngốc như vậy ...
Chỉ mong giấc mộng kia là thật, nàng mặc áo lông chồn mà chết, người nhà cũng vì thế mà được chiếu cố, nếu như không phải thế thì đệ đệ ngốc sau này phải làm sao bây giờ?
Sáng sớm hôm sau, Ban Hằng biết lí do hôm qua tỷ hắn không ngủ được là do ăn cơm tối quá nhiều, liền cảm thấy đêm qua mình lo lắng đến ngủ không yên là hành vi ngu xuẩn. Đi ra ngoài gặp mặt các hảo hữu thường ngày, các hảo hữu thấy thần sắc hắn rã rời, cũng hoài nghi ban đêm hắn đã làm gì.
Trăng tối qua đẹp như vậy, nhất định Ban huynh cùng giai nhân hồng tụ thiêm hương*, hoặc là nâng cốc ngắm trăng rồi. Chu Thường Tiêu ôm cổ Ban Hằng: Ta nói có đúng hay không?
* Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Ban Hằng ghét bỏ đẩy ra hắn: Nâng cốc ngắm trăng là thật, đáng tiếc không phải bồi giai nhân, mà là tỷ ta.
Nếu ta có thể cùng Họa tỷ ngắm trăng, thì để ta cả đêm không ngủ cũng được. Trên mặt Chu Thường Tiêu lộ ra mấy phần háo sắc: Dưới ánh trăng mông lung, giai nhân mặc hoa phục, đó chính là tiên nga dưới ánh trăng, cảnh trí đẹp nhất thế gian.
Im miệng! Ban Hằng không thích hắn nói đùa về tỷ mình: Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn nhờ ngươi.
Chuyện gì? Chu Thường Tiêu và mấy hoàn khố khác tinh thần tỉnh táo hơn: Là cho Tạ Khải Lâm vào bao tải, hay là giáo huấn Trầm Ngọc?
Ban Hằng: ...
Trước đó không phải Dung Bá gia nói giúp nhà chúng ta mấy câu sao. Ban Hằng có chút xấu hổ: Ta lo lắng hắn đắc tội Nghiêm Tả tướng, bị khó dễ trên triều, cho nên muốn các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút.
Ngươi còn không biết? Chu Thường Tiêu kinh ngạc nhìn Ban Hằng: Nghiêm gia bây giờ là ốc còn không mang nổi vỏ, đâu còn tinh lực làm khó dễ Dung Bá gia.
Nghiêm gia thế nào? Ban Hằng không hiểu nhìn về phía Chu Thường Tiêu, phát hiện mấy bạn thân đều dùng ánh mắt nhìn hắn như kẻ đần.
Nghiêm gia phạm tội, khiến bệ hạ giận dữ, lúc này Nghiêm Tả tướng cáo ốm ở nhà suy nghĩ lỗi lầm đấy.
Nghiêm Huy không phải cáo ốm, ông ta thật sự bị bệnh, phu nhân Ngụy thị chạy tới Tĩnh Đình hầu, cuối cùng lại bị người hầu bên cạnh Trưởng Công Chúa đuổi về, ông ta cũng vì sầu lo quá độ mà bị bệnh. Nếu như không phải Trần thị đột nhiên sinh non, ông ta đã sớm phái người ngăn cản Ngụy thị, chỉ tiếc...
Ông ta có thể đi đến một bước này, đúng là cẩn thận chặt chẽ, bệ hạ là hạng người gì, trong lòng của ông rõ hơn ai hết.
Đa nghi, mang thù, thuận theo thì sống, nghịch theo thì chết.
Ông ta vì để bệ hạ tín nhiệm mình, bỏ ra vô số cố gắng và tinh lực, nhưng hôm nay náo ra chuyện này, tất nhiên sẽ gây nên nghi kỵ và bất mãn với bệ hạ.
Trần thị và đại nhi tử ly hôn, tiểu nhi tử hôn mê bất tỉnh, ông ta lại bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ, Nghiêm gia... Nghiêm gia ngày sau như thế nào, ông ta không dám nghĩ.
Đại lang. Nghiêm Huy ngồi dựa vào đầu giường: Ngươi cầm thiếp mời của vi phụ, đi bái kiến phủ Trưởng Công Chúa, đội gai nhận tội cũng được, quỳ hoài không dậy
Hai tỷ đệ ngồi ở đình hơn nửa canh giờ, rốt cục Ban Hằng nhịn không được mở miệng nói: Tỷ, chúng ta trở về đi, nơi này lạnh quá rồi.
Gió đêm thổi vào mặt, giống như dao găm đang gặm phá.
Được, trở về. Ban Họa thấy Ban Hằng co đầu rụt cổ, như một quả cầu đáng thương, nhịn không được cười ra tiếng: Trở về đi.
Ban Hằng không kịp chờ đợi đứng người lên, thời điểm chuẩn bị rời đi, thấy Ban Họa còn ngồi bất động, do dự nhìn nàng: Tỷ, có phải tâm trạng của tỷ không tốt không?
Ban Họa liếc mắt nhìn hắn: Con mắt nào của đệ nhìn thấy tâm trạng ta không tốt.
Ban Hằng lại ngồi xuống, cầm chén trà thổi vù vù nói: Vậy đệ lại ngồi với tỷ một lát?
Được rồi, ta cũng phải về viện rồi. Ban Họa đứng người lên, vỗ đầu tròn vo của đệ đệ: Đệ cũng trở về đi.
Vậy đệ về đây. Ban Hằng chạy hai bước, lại quay đầu nhìn Ban Họa: Đệ thật sự về á.
Ban Họa không thể nhịn được nữa đạp nhẹ trên mông hắn một cái: Còn không đi, ở lại đây nói lạnh mà?
Ban Hằng vỗ mông, cười hắc hắc vọt ra ngoài, giống như một chú chỏ nhỏ thoát khỏi dây xích, tay và chân đều vung vẩy vui mừng. Ban Họa nhìn bóng lưng của hắn, nhịn không được lắc đầu cười.
Đệ đệ ngốc như vậy ...
Chỉ mong giấc mộng kia là thật, nàng mặc áo lông chồn mà chết, người nhà cũng vì thế mà được chiếu cố, nếu như không phải thế thì đệ đệ ngốc sau này phải làm sao bây giờ?
Sáng sớm hôm sau, Ban Hằng biết lí do hôm qua tỷ hắn không ngủ được là do ăn cơm tối quá nhiều, liền cảm thấy đêm qua mình lo lắng đến ngủ không yên là hành vi ngu xuẩn. Đi ra ngoài gặp mặt các hảo hữu thường ngày, các hảo hữu thấy thần sắc hắn rã rời, cũng hoài nghi ban đêm hắn đã làm gì.
Trăng tối qua đẹp như vậy, nhất định Ban huynh cùng giai nhân hồng tụ thiêm hương*, hoặc là nâng cốc ngắm trăng rồi. Chu Thường Tiêu ôm cổ Ban Hằng: Ta nói có đúng hay không?
* Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Ban Hằng ghét bỏ đẩy ra hắn: Nâng cốc ngắm trăng là thật, đáng tiếc không phải bồi giai nhân, mà là tỷ ta.
Nếu ta có thể cùng Họa tỷ ngắm trăng, thì để ta cả đêm không ngủ cũng được. Trên mặt Chu Thường Tiêu lộ ra mấy phần háo sắc: Dưới ánh trăng mông lung, giai nhân mặc hoa phục, đó chính là tiên nga dưới ánh trăng, cảnh trí đẹp nhất thế gian.
Im miệng! Ban Hằng không thích hắn nói đùa về tỷ mình: Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn nhờ ngươi.
Chuyện gì? Chu Thường Tiêu và mấy hoàn khố khác tinh thần tỉnh táo hơn: Là cho Tạ Khải Lâm vào bao tải, hay là giáo huấn Trầm Ngọc?
Ban Hằng: ...
Trước đó không phải Dung Bá gia nói giúp nhà chúng ta mấy câu sao. Ban Hằng có chút xấu hổ: Ta lo lắng hắn đắc tội Nghiêm Tả tướng, bị khó dễ trên triều, cho nên muốn các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút.
Ngươi còn không biết? Chu Thường Tiêu kinh ngạc nhìn Ban Hằng: Nghiêm gia bây giờ là ốc còn không mang nổi vỏ, đâu còn tinh lực làm khó dễ Dung Bá gia.
Nghiêm gia thế nào? Ban Hằng không hiểu nhìn về phía Chu Thường Tiêu, phát hiện mấy bạn thân đều dùng ánh mắt nhìn hắn như kẻ đần.
Nghiêm gia phạm tội, khiến bệ hạ giận dữ, lúc này Nghiêm Tả tướng cáo ốm ở nhà suy nghĩ lỗi lầm đấy.
Nghiêm Huy không phải cáo ốm, ông ta thật sự bị bệnh, phu nhân Ngụy thị chạy tới Tĩnh Đình hầu, cuối cùng lại bị người hầu bên cạnh Trưởng Công Chúa đuổi về, ông ta cũng vì sầu lo quá độ mà bị bệnh. Nếu như không phải Trần thị đột nhiên sinh non, ông ta đã sớm phái người ngăn cản Ngụy thị, chỉ tiếc...
Ông ta có thể đi đến một bước này, đúng là cẩn thận chặt chẽ, bệ hạ là hạng người gì, trong lòng của ông rõ hơn ai hết.
Đa nghi, mang thù, thuận theo thì sống, nghịch theo thì chết.
Ông ta vì để bệ hạ tín nhiệm mình, bỏ ra vô số cố gắng và tinh lực, nhưng hôm nay náo ra chuyện này, tất nhiên sẽ gây nên nghi kỵ và bất mãn với bệ hạ.
Trần thị và đại nhi tử ly hôn, tiểu nhi tử hôn mê bất tỉnh, ông ta lại bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ, Nghiêm gia... Nghiêm gia ngày sau như thế nào, ông ta không dám nghĩ.
Đại lang. Nghiêm Huy ngồi dựa vào đầu giường: Ngươi cầm thiếp mời của vi phụ, đi bái kiến phủ Trưởng Công Chúa, đội gai nhận tội cũng được, quỳ hoài không dậy
/172
|