Edit: Đào Sindy
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vân Khánh Đế nhìn Dung Hà, Dung Hà cung cung kính kính đứng tại chỗ, mặc cho Hoàng Đế dò xét.
Quân phách. Vân Khánh Đế trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: Trẫm biết ngươi sẽ không để trẫm thất vọng.
Nghiêm Huy là người ông một tay kéo lên, thế nhưng ông phát hiện mấy năm gần đây Nghiêm Huy càng ngày càng không nghe lời ông, dung túng người trong nhà, thậm chí còn có người bán quan bán tước, nhưng ông không muốn nhà Hữu tướng độc quyền, cho nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng đây cũng không đại biểu cho việc ông ta có thể nhúng tay vào chuyện hoàng thất.
Thái Tử tuy có chút không quả quyết, nhưng phẩm chất nhân hậu, ngày sau kế thừa đế vị, nhất định có thể đối xử tử tế với huynh đệ tỷ muội, thế nhưng Nghiêm Huy lại là cổ đông của Thái Tử đối phó Nhị Hoàng Tử, đối phó với thân huynh đệ của hắn. Thân là Đế Vương, ông không chịu được cảnh này, mặc dù ông cũng không phải là một người yêu thương huynh đệ.
Chỉ tiếc ngươi còn quá trẻ, không ở vị trí Tả tướng, để ngươi ngồi trẫm mới yên tâm.
Bệ hạ. Ngữ khí Dung Hà bình tĩnh nói: Vì bệ hạ làm việc, vì thiên hạ bách tính làm việc, là việc thần mong muốn, chức vị gì cũng không quan trọng.
Ngươi đó. Vân Khánh Đế thấp giọng cười: Không mê nữ sắc, không sợ quyền thế, đó giờ như một vị tăng sư khổ hạnh vậy sao?
Bệ hạ, vi thần có hoa phục, nô bộc thành đàn, không giống tăng sư khổ hạnh đâu. Dung Hà suy nghĩ : Vi thần không thể làm cao tăng xuất thần như vậy.
Người sống nên có điều cầu. Vân Khánh Đế vui mừng cười một tiếng: Tuy ái khanh không phải nhi tử của trẫm, nhưng với trẫm mà nói, như chàng rễ bên ngoài của trẫm.
Dung Hà xá dài đến cùng: Bệ hạ coi trọng nhi thần quá rồi.
Vương Đức đứng trong góc cúi đầu nhìn mũi giày, yên tĩnh không nói. Bệ hạ nhìn nam nữ trẻ tuổi thuận mắt đều hận không thể là hài tử nhà mình, đây là không hài lòng với nhi tử nhà mình, mới luôn có cảm giác này?
Có gì mà coi trọng chứ. Vân Khánh Đế vỗ vai y: Đi, bồi trẫm ra ngoài hít thở không khí.
Dung Hà đi theo sau lưng Hoàng Đế, đi tới ngự hoa viên. Ngự hoa viên là nơi y bồi Hoàng Đế đến nhiều lần, đối với y mà nói, nơi này không có gì đặc biệt, cũng không có thần kỳ như thoại bản viết ngoài kia.
Trẫm lớn tuổi, những triều thần này càng ngày càng không bớt lo. Hoàng Đế đứng cạnh ao sen, mặt không thay đổi nhìn sóng nước nhộn nhạo trên mặt hồ: Bây giờ trẫm còn mà họ đã thế, nếu qua sang năm trẫm băng hà, triều này sẽ có dáng vẻ ra sao đây.
Ao sen cuối thu không nhìn thấy gì, thái giám trong cung đã sớm vớt sạch tàn lá héo úa, lúc này trong ao sen ngoại trừ nước thì không còn gì, nhìn quạnh quẽ cực kỳ.
Bệ hạ đang vào độ tuổi tráng niên, sao lại nghĩ vậy? Dung Hà vừa thần bí vừa kinh ngạc hỏi bệ hạ: Vi thần sợ hãi.
Ngươi chắc chắn sẽ có một ngày như thế. Vân Khánh Đế nhíu mày: Người khác tung hô vạn tuế, nhưng cũng không sống nổi trăm năm.
Bệ hạ. Dung Hà lui về sau một bước, hành đại lễ với Vân Khánh Đế: Mong bệ hạ đừng nhắc lại lời này, trong lòng vi thần cảm thấy khó chịu. Phụ mẫu vi thần mất sớm, những năm này là bệ hạ chiếu cố vi thần, nói câu đại bất kính, với vi thần mà nói, bệ hạ là trời của vi thần , cũng là đại thụ của vi thần, trong lòng vi thần, ngài cũng quân Diệc phụ, vi thần tự biết thân phận thấp, không dám vọng tưởng, nhưng luôn mong thân thể bệ hạ khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai.
Vân Khánh Đế nghe vậy trong lòng xúc động, ông nhớ lại hai năm trước từng có người nói với ông, Thành An Bá ở Trường Sinh dựng cho ai đó bia trường, về sau ông bảo người tra mới biết được, trên tấm bia trường sinh kia là tục danh của ông. Có lẽ thân là thần tử viết xuống tục danh Đế Vương là đại nghịch bất kính, cho nên Thành An Bá làm cẩn thận vô cùng, không dám để cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Hôm nay nếu như người khác nói với ông những lời này, ông sẽ cảm thấy người khác đang lấy lòng ông, nhưng Dung Hà lại khác, ông biết đứa bé này thật coi ông là trưởng bối thân nhất mà quan tâm, đến mức y luôn làm
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vân Khánh Đế nhìn Dung Hà, Dung Hà cung cung kính kính đứng tại chỗ, mặc cho Hoàng Đế dò xét.
Quân phách. Vân Khánh Đế trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: Trẫm biết ngươi sẽ không để trẫm thất vọng.
Nghiêm Huy là người ông một tay kéo lên, thế nhưng ông phát hiện mấy năm gần đây Nghiêm Huy càng ngày càng không nghe lời ông, dung túng người trong nhà, thậm chí còn có người bán quan bán tước, nhưng ông không muốn nhà Hữu tướng độc quyền, cho nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng đây cũng không đại biểu cho việc ông ta có thể nhúng tay vào chuyện hoàng thất.
Thái Tử tuy có chút không quả quyết, nhưng phẩm chất nhân hậu, ngày sau kế thừa đế vị, nhất định có thể đối xử tử tế với huynh đệ tỷ muội, thế nhưng Nghiêm Huy lại là cổ đông của Thái Tử đối phó Nhị Hoàng Tử, đối phó với thân huynh đệ của hắn. Thân là Đế Vương, ông không chịu được cảnh này, mặc dù ông cũng không phải là một người yêu thương huynh đệ.
Chỉ tiếc ngươi còn quá trẻ, không ở vị trí Tả tướng, để ngươi ngồi trẫm mới yên tâm.
Bệ hạ. Ngữ khí Dung Hà bình tĩnh nói: Vì bệ hạ làm việc, vì thiên hạ bách tính làm việc, là việc thần mong muốn, chức vị gì cũng không quan trọng.
Ngươi đó. Vân Khánh Đế thấp giọng cười: Không mê nữ sắc, không sợ quyền thế, đó giờ như một vị tăng sư khổ hạnh vậy sao?
Bệ hạ, vi thần có hoa phục, nô bộc thành đàn, không giống tăng sư khổ hạnh đâu. Dung Hà suy nghĩ : Vi thần không thể làm cao tăng xuất thần như vậy.
Người sống nên có điều cầu. Vân Khánh Đế vui mừng cười một tiếng: Tuy ái khanh không phải nhi tử của trẫm, nhưng với trẫm mà nói, như chàng rễ bên ngoài của trẫm.
Dung Hà xá dài đến cùng: Bệ hạ coi trọng nhi thần quá rồi.
Vương Đức đứng trong góc cúi đầu nhìn mũi giày, yên tĩnh không nói. Bệ hạ nhìn nam nữ trẻ tuổi thuận mắt đều hận không thể là hài tử nhà mình, đây là không hài lòng với nhi tử nhà mình, mới luôn có cảm giác này?
Có gì mà coi trọng chứ. Vân Khánh Đế vỗ vai y: Đi, bồi trẫm ra ngoài hít thở không khí.
Dung Hà đi theo sau lưng Hoàng Đế, đi tới ngự hoa viên. Ngự hoa viên là nơi y bồi Hoàng Đế đến nhiều lần, đối với y mà nói, nơi này không có gì đặc biệt, cũng không có thần kỳ như thoại bản viết ngoài kia.
Trẫm lớn tuổi, những triều thần này càng ngày càng không bớt lo. Hoàng Đế đứng cạnh ao sen, mặt không thay đổi nhìn sóng nước nhộn nhạo trên mặt hồ: Bây giờ trẫm còn mà họ đã thế, nếu qua sang năm trẫm băng hà, triều này sẽ có dáng vẻ ra sao đây.
Ao sen cuối thu không nhìn thấy gì, thái giám trong cung đã sớm vớt sạch tàn lá héo úa, lúc này trong ao sen ngoại trừ nước thì không còn gì, nhìn quạnh quẽ cực kỳ.
Bệ hạ đang vào độ tuổi tráng niên, sao lại nghĩ vậy? Dung Hà vừa thần bí vừa kinh ngạc hỏi bệ hạ: Vi thần sợ hãi.
Ngươi chắc chắn sẽ có một ngày như thế. Vân Khánh Đế nhíu mày: Người khác tung hô vạn tuế, nhưng cũng không sống nổi trăm năm.
Bệ hạ. Dung Hà lui về sau một bước, hành đại lễ với Vân Khánh Đế: Mong bệ hạ đừng nhắc lại lời này, trong lòng vi thần cảm thấy khó chịu. Phụ mẫu vi thần mất sớm, những năm này là bệ hạ chiếu cố vi thần, nói câu đại bất kính, với vi thần mà nói, bệ hạ là trời của vi thần , cũng là đại thụ của vi thần, trong lòng vi thần, ngài cũng quân Diệc phụ, vi thần tự biết thân phận thấp, không dám vọng tưởng, nhưng luôn mong thân thể bệ hạ khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai.
Vân Khánh Đế nghe vậy trong lòng xúc động, ông nhớ lại hai năm trước từng có người nói với ông, Thành An Bá ở Trường Sinh dựng cho ai đó bia trường, về sau ông bảo người tra mới biết được, trên tấm bia trường sinh kia là tục danh của ông. Có lẽ thân là thần tử viết xuống tục danh Đế Vương là đại nghịch bất kính, cho nên Thành An Bá làm cẩn thận vô cùng, không dám để cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Hôm nay nếu như người khác nói với ông những lời này, ông sẽ cảm thấy người khác đang lấy lòng ông, nhưng Dung Hà lại khác, ông biết đứa bé này thật coi ông là trưởng bối thân nhất mà quan tâm, đến mức y luôn làm
/172
|