“Tôi cũng rất muốn mình có thể yêu người khác, nhưng đến cuối cùng lại không thể khống chế được cảm giác của mình!”
Hải dụi đi tàn thuốc trong tay, rồi lại kéo Lam Thần vào lòng, hôn thật sâu, đầu lưỡi ướt át mang theo vị thuốc lá trượt vào, Lam Thần cũng không hề cự tuyệt, có lẽ lúc này cậu rất muốn tìm lại cảm giác rung động, giống như…….lúc ở cùng với Đinh Lập Hiên. Nhưng khi hai người tách ra, Hải lại một lần nữa thất vọng bởi vì anh phát hiện Lam Thần ngoại trừ hơi đỏ mặt một chút ra, tim cũng không đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng rất bình thường, Hải là một tay lão luyện trong chốn tình trường nên đương nhiên hiểu rất rõ phản ứng như vậy đã nói lên vấn đề gì, Lam Thần đúng là không có chút cảm giác gì với anh cả. [a thật sự ko tệ đâu nhưng tiếc cho a là Thần đã có sự lựa chọn nếu ko ta ủng họ a cả 2 tay ]
“Cậu không hề có chút cảm giác nào với tôi!”
“Xin lỗi!”
“Không cần phải giải thích, hôm nay có thể có được cậu một đêm tôi cũng thỏa mãn rồi!”
Lam Thần bỗng cảm thấy sóng mũi cay cay, Hải đúng là một tình nhân rất tốt, nếu có thể cậu cũng rất muốn đón nhận anh, “Cám ơn anh!”
“Thần, kể với tôi về người đó đi, tôi muốn biết tại sao mình lại không bằng ông ta?”
Lam Thần cúi đầu, tựa vào ngực Hải trầm tư rất lâu, “Anh trẻ hơn ông ấy, anh tuấn hơn ông ấy, dịu dàng hơn ông ấy, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có hận thù, nói trắng ra là anh mạnh hơn ông ấy về mọi mặt!”
“Cậu nói như vậy, chẳng phải tôi thua rất không cam tâm hay sao!”
“Chỉ có thể nói, kiếp trước tôi đã nợ ông ấy!”
Hải cười ha ha lên, điều khiến cho con người ta không thể kháng lại được chính là duyên phận, nếu đã như vậy thì anh cũng chỉ biết chào thua, “Thần, giữa các người có hận thù gì?”
“Rất phức tạp!”
“Yên tâm, tôi là một bác sĩ tâm lý rất tốt, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu! À, đúng rồi, quên nói cho cậu biết, lúc còn học đại học tôi theo chuyên ngành tâm lý học!”
Hải đúng là một người rất nho nhã, hiểu ý người khác, cũng khó trách nha. Lam Thần nghĩ nghĩ, do dự một chút, từ từ kể lại, “Có một bé trai rất xấu, nó bị người ta nhốt trong một căn phòng nhỏ suốt mười mấy năm, sau đó nó còn bị người ta tước hết quyền thừa kế gia sản, thậm chí còn muốn tống nó ra khỏi nhà, để cho nó tự sinh tự diệt, tất cả chỉ vì nó rất xấu!”
“Về sau, bé trai ấy đi chỉnh sửa lại khuôn mặt trở nên rất đẹp và muốn quay về tiếp cận người kia để đoạt lại hết những gì thuộc về mình?”
Lam Thần cảm thấy bất ngờ, “Sao anh lại biết?” Hải điểm điểm lên cái mũi nhỏ nhắn của Lam Thần, “Tôi đã sớm nhìn ra!”
“Anh nói rất đúng!”
“Đây là ân oán tình thù thường thấy trong các gia đình danh gia vọng tộc, nếu như tôi đoán không lầm thì người đàn ông đó chính là…..cha ruột của cậu?”
“Chính xác!”
Hải nhíu mày, cảm thấy khó tin, “Lẽ ra với quan hệ như vậy thì chỉ có hận, thật không hiểu sao cậu lại thích ông ta? Aizz, đúng là phụ tử nghiệt duyên!”
“Phụ tử nghiệt duyên?”
“Phải, tôi thật không nghĩ ra từ nào để hình dung nữa! Thần, cứ làm theo cảm giác thôi, tôi thấy hiện giờ cậu sống không vui vẻ chút nào hết, tôi không muốn thấy cậu như vậy, nếu như cậu còn yêu ông ấy, vậy…..vậy cậu nên trở về bên cạnh ông ấy đi!” [a ơi đổi nghề đi vì a làm người tư vấn tâm lý rất tuyệt vời á ]
Lời này nghe rất quen, dường như Vũ Lam cũng thường hay nói với cậu như vậy, “Nhưng tôi lại không muốn gặp ông ta!”
“Là không cam lòng phải không? Vậy thì cứ tra tấn ông ta thêm vài ngày nữa, sau đó thì trở về?”
“Không cần, tôi thật không muốn gặp lại ông ta!”
“Aizz, tôi hy vọng cậu có thể sống vui vẻ một chút, cuộc đời rất ngắn ngủi, vui vẻ cũng qua một ngày mà không vui vẻ cũng qua một ngày, vậy tại sao phải tự làm khổ mình?”
Nói chuyện với Hải, Lam Thần cảm thấy tốt hơn rất nhiều, một đêm này hai người tâm sự cho tới hừng đông, cuối cùng Hải và Lam Thần cùng ôm nhau mà ngủ. Cho đến chiều hôm sau Hải mới tỉnh dậy, anh lặng lẽ chui ra khỏi chăn mặc quần áo vào. Hải đứng nhìn bộ dáng lúc Lam Thần ngủ say, hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Có thể có được em một đêm tôi đã thấy quá đủ rồi, vương tử của lòng tôi, tôi hy vọng em mãi mãi hạnh phúc! Hải để lại một câu rồi lưu luyến cất bước ra khỏi phòng. [a thất tuyệt vời quá ko từ nào diễn tả được, phải chi có truyện viết về a ta sẽ em liền ]
Lúc Lam Thần tỉnh lại cũng là lúc Hải mới vừa đi khỏi một lát, cậu sờ sờ lên phần chăn nệm còn âm ấm kia, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, im lặng. Người này thật kì quái, có lẽ anh ta cũng giống cậu là một người rất tự ti, quen biết nhau lâu như vậy mà không hề thổ lộ điều gì, trong tình yêu thì sao có thể nói xứng hay không xứng chứ.
Lam Thần nhớ lại mấy tháng nay mình đều chui rúc trong nhà trọ không ra ngoài, tuy số tiền để dành trong mấy năm nay đủ cho cậu xài mười mấy năm tới nhưng cứ như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Qua tết Nguyên Tiêu năm ấy, Lam Thần thu xếp lại mớ hành lý đơn sơ rồi lên xe lửa xuống miền Nam, kỳ thật cậu rất ghét ngồi xe lửa, cho dù có giường ngủ nhưng cũng mệt chết đi được. Tuy nhiên, cậu cũng không thể ngồi máy bay bởi vì làm như thế sẽ bại lộ hành tung của mình và rồi chuyến hành trình một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng lại ở Châu Hải.
Gần với Châu Hải là Macao, nơi nổi tiếng về cờ bạc. Macao là một trong tứ đại Las Vegas trên thế giới. Nơi này nổi tiếng với các dịch vụ như mua sắm, hàng không, du lịch,……và các lĩnh vực giải trí góp phần làm cho nơi này ngày càng phồn thịnh. Bởi vậy, Macao cũng là một trong những thành phố giàu có nhất trên thế giới.
Lam Thần mang giấy tờ đến cơ quan du lịch ở Châu Hải làm visa du lịch, dùng cách này cậu có thể đến Macao du lịch trong bảy ngày. Vừa bước qua cửa hải quan, đập vào mắt cậu là các trạm xe buýt nối liền nhau chuyên đưa đón khách đến các sòng bạc, Lam Thần dạo qua một vòng cuối cùng dừng ở tuyến xe đến sòng bạc Bồ Kinh. Đến Macao đương nhiên là muốn thư giãn, Lam Thần mang theo trong người một trăm ngàn tiền Hongkong, trong lòng cậu thầm quyết định: chuyến này phải thua hết một trăm ngàn này mới về. Lúc tâm trạng của nữ giới không tốt, họ sẽ đi ăn uống, mua sắm còn nam giới thì đi hút thuốc, uống rượu, đánh bạc. Hai cách đầu Lam Thần không thích nên đành phải chọn cách thứ ba: đánh bạc.
Sòng bạc Bồ Kinh là một trong những nơi bài bạc nổi tiếng ở Macao. Trụ sở chính của sòng bạc bao gồm hai tòa lầu với nhiều kiến trúc ẩn chứa nhiều huyền cơ riêng về phong thủy, đặc biệt là cửa chính, vừa bước vào đã cảm nhận được mùi sát khí bức người! Một cửa được thiết kế như miệng sư tử, một cửa khác là miệng lão hổ, hơn nữa trước cửa đều là trạm taxi, bởi vậy những người đến chơi bài giống như đang lao vào miệng sư tử, miệng lão hổ và thực tế cũng rất có nguy cơ sẽ bị nó “nuốt” luôn. Vì sư tử là chúa tể muôn loài nên có tác dụng hút tài khí, còn lão hổ là động vật hung mãnh có tác dụng trấn trụ tài khí lại. Bởi thế, khi khách tiến vào sòng bạc theo hai cửa này cũng giống như “đưa dê vào miệng cọp”.
Trong tổng thể đường nét kiến trúc của sòng bạc còn điểm thêm một cặp dơi to ở cửa, trông rất sinh động, giống như đang lao xuống hút máu người, khiến cho tâm lý của khách tới chơi bị uy hiếp. Tầng cao nhất của Bồ Kinh trang trí rất nhiều khối cầu lớn nhỏ khác nhau, nối dọc theo mép tường, cuối cùng khép tròn lại nhìn như những chiếc bàn bạch ngọc, bởi vậy đứng từ xa nhìn lại giống như “Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”, nhà cái luôn là người thắng lớn. Phàm là những người đến đây đánh bạc đều cho rằng muốn thắng được tiền thì ngàn vạn lần không được đi từ cửa chính vào, nhưng Lam Thần lại cố tình vòng qua bãi đỗ xe rồi đi vào bằng cửa chính.
Sòng bạc này trang trí quả nhiên rất bắt mắt, lại xa hoa vô cùng, vừa bước vào một lát Lam Thần đã bị ánh sáng nơi này phát ra chiếu đến muốn đau cả mắt. Cậu tìm một máy chơi bài ở trong góc, bỏ mấy đồng tiền Hongkong vào, lát sau lập tức thua hơn một ngàn, mọi suy nghĩ của cậu điều bị máy chơi bài hút đi, có lẽ chỉ có lúc này Lam Thần mới có thể quên đi Đinh Lập Hiên. Nhưng chơi như vậy rất buồn chán, Lam Thần lại dạo xung quanh một vòng, baccarat, blackjack, roulette, những thứ này cậu hoàn toàn không biết, đến cuối cùng Lam Thần đành phải chọn trò đơn giản nhất: đổ xúc xắc.
Tiền đặt cược nhỏ nhất cho mỗi ván là một trăm tiền Hongkong đó chính là lợi thế duy nhất khi Lam Thần đổi ba mươi ngàn cho tiền này, mỗi một ván cậu đều bỏ vào một ngàn, đương nhiên là thua rất thảm, thế nhưng Lam Thần lại phát hiện mình không đau lòng chút nào, cũng khó trách, cậu đến đây là để tiêu tiền, còn lo đến chuyện thắng thua nữa hay sao? Cậu ngồi trong sòng bạc cả ngày cho đến lúc mắt mở không lên nữa mới đến quầy lễ tân thuê phòng nghỉ ngơi, đêm đó cậu ngủ rất ngon, cũng không mơ thấy Đinh Lập Hiên.
Bốn năm ngày kế tiếp, hầu như Lam Thần đều ở trong sòng bạc Bồ Kinh, mỗi ngày ngoài ăn cơm và ngủ ra, thời gian còn lại của cậu chính là đánh bạc, tâm tình cũng dần dần nguôi ngoai, khó trách nhiều người lại thích đánh bạc như vậy, đúng là thứ này có thể giúp người ta quên đi phiền não. Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Lam Thần cũng không thể không kết thúc chuyến hành trình ngắn ngủi này. Nhìn một trăm hai mươi ngàn tiền Hongkong trong tay Lam Thần cũng chỉ biết cười gượng, người muốn thắng lại không thắng được, cậu muốn thua vậy mà lại thắng được hai, ba chục ngàn, đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ đây là “đen tình đỏ bạc” như người ta vẫn thường nói hay sao?
Lam Thần ngồi trên xe lửa tựa đầu vào cửa sổ, nhìn thấy cảnh vật trôi qua trước mắt mình, bỗng nhiên cậu lại nhớ đến Đinh Lập Hiên. Cậu thật hận bản thân mình, tại sao vẫn không quên được người này, tại sao hình bóng của y cứ ở mãi trong đầu cậu, đuổi mãi cũng không đi? Chẳng lẽ phải lấy cục gạch tự đập vào đầu cho mất trí nhớ mới quên được y sao? Trên xe lửa đang mở bài “Sự dịu dàng đáng ghét của anh”, càng nghe càng thấy thương cảm, mắt cậu cũng bắt đầu trở nên nong nóng, dần dần nhòe đi.
Lam Thần trở về Vân Hải, cậu cũng không biết tại sao mình lại trở về đó?Hẳn là cậu nên đi xa một chút, thậm chí là ra nước ngoài, tại sao lại phải quay về thành phố này, trở lại căn nhà trọ nho nhỏ kia.
Tự khóa mình trong phòng, khoảng thời gian này Lam Thần đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng rối. Lam Thần mở máy tính ra xem bản đồ thế giới rồi nhắm mắt lại tùy ý chỉ vào một chỗ, quyết định xem sẽ đi đến quốc gia nào sống đến cuối đời, kết quả là ba lần chỉ vào đại dương khiến Lam Thần nổi điên lên xém chút nữa đã đập nát máy tính. Sau một hồi tính toán, Lam Thần quyết định đến Hàn Quốc, tìm một thành phố nhỏ sinh sống.
Nhưng hẳn là nên tạm biệt một số bạn bè mới được, dù sao thì cậu cũng định không quay về Trung Quốc nữa, cứ xem như chia tay vậy. Lam Thần gọi điện thoại cho dì Tần, cậu cũng không nói gì ngoài việc cho biết bản thân sống rất tốt, bảo dì ấy không cần phải lo lắng. Sau lại gọi điện thoại cho Hải, Hải nghe tin cậu muốn đi nước ngoài, giọng điệu thật bi thương.
“Thần, tại sao lại phải đi?”
“Hải, tôi sống ở đây không thấy vui vẻ gì cả, có lẽ sau khi đi rồi tôi sẽ không thấy phiền não nữa!”
“……….Aizz, tôi tôn trọng quyết định của cậu, hy vọng cậu có thể sống vui vẻ một chút!”
“Cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi sẽ không quên anh đâu!”
“Nghe được câu này của cậu tôi đã thấy đủ rồi! Khi nào đi thì gọi điện cho tôi, không nhận được điện thoại của cậu chứng minh cậu vẫn chưa đi!”
“Đương nhiên, trước lúc đi tôi nhất định sẽ gọi cho anh…………..”
Kế tiếp còn một người nữa cậu phải liên hệ, Vũ Lam, một người bạn đã quen biết tám, chín năm nay, một người xa lạ chưa hề gặp mặt, ít ra phải cám ơn y đã chia sẻ buồn vui cùng cậu nhiều năm như vậy.
Hải dụi đi tàn thuốc trong tay, rồi lại kéo Lam Thần vào lòng, hôn thật sâu, đầu lưỡi ướt át mang theo vị thuốc lá trượt vào, Lam Thần cũng không hề cự tuyệt, có lẽ lúc này cậu rất muốn tìm lại cảm giác rung động, giống như…….lúc ở cùng với Đinh Lập Hiên. Nhưng khi hai người tách ra, Hải lại một lần nữa thất vọng bởi vì anh phát hiện Lam Thần ngoại trừ hơi đỏ mặt một chút ra, tim cũng không đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng rất bình thường, Hải là một tay lão luyện trong chốn tình trường nên đương nhiên hiểu rất rõ phản ứng như vậy đã nói lên vấn đề gì, Lam Thần đúng là không có chút cảm giác gì với anh cả. [a thật sự ko tệ đâu nhưng tiếc cho a là Thần đã có sự lựa chọn nếu ko ta ủng họ a cả 2 tay ]
“Cậu không hề có chút cảm giác nào với tôi!”
“Xin lỗi!”
“Không cần phải giải thích, hôm nay có thể có được cậu một đêm tôi cũng thỏa mãn rồi!”
Lam Thần bỗng cảm thấy sóng mũi cay cay, Hải đúng là một tình nhân rất tốt, nếu có thể cậu cũng rất muốn đón nhận anh, “Cám ơn anh!”
“Thần, kể với tôi về người đó đi, tôi muốn biết tại sao mình lại không bằng ông ta?”
Lam Thần cúi đầu, tựa vào ngực Hải trầm tư rất lâu, “Anh trẻ hơn ông ấy, anh tuấn hơn ông ấy, dịu dàng hơn ông ấy, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có hận thù, nói trắng ra là anh mạnh hơn ông ấy về mọi mặt!”
“Cậu nói như vậy, chẳng phải tôi thua rất không cam tâm hay sao!”
“Chỉ có thể nói, kiếp trước tôi đã nợ ông ấy!”
Hải cười ha ha lên, điều khiến cho con người ta không thể kháng lại được chính là duyên phận, nếu đã như vậy thì anh cũng chỉ biết chào thua, “Thần, giữa các người có hận thù gì?”
“Rất phức tạp!”
“Yên tâm, tôi là một bác sĩ tâm lý rất tốt, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu! À, đúng rồi, quên nói cho cậu biết, lúc còn học đại học tôi theo chuyên ngành tâm lý học!”
Hải đúng là một người rất nho nhã, hiểu ý người khác, cũng khó trách nha. Lam Thần nghĩ nghĩ, do dự một chút, từ từ kể lại, “Có một bé trai rất xấu, nó bị người ta nhốt trong một căn phòng nhỏ suốt mười mấy năm, sau đó nó còn bị người ta tước hết quyền thừa kế gia sản, thậm chí còn muốn tống nó ra khỏi nhà, để cho nó tự sinh tự diệt, tất cả chỉ vì nó rất xấu!”
“Về sau, bé trai ấy đi chỉnh sửa lại khuôn mặt trở nên rất đẹp và muốn quay về tiếp cận người kia để đoạt lại hết những gì thuộc về mình?”
Lam Thần cảm thấy bất ngờ, “Sao anh lại biết?” Hải điểm điểm lên cái mũi nhỏ nhắn của Lam Thần, “Tôi đã sớm nhìn ra!”
“Anh nói rất đúng!”
“Đây là ân oán tình thù thường thấy trong các gia đình danh gia vọng tộc, nếu như tôi đoán không lầm thì người đàn ông đó chính là…..cha ruột của cậu?”
“Chính xác!”
Hải nhíu mày, cảm thấy khó tin, “Lẽ ra với quan hệ như vậy thì chỉ có hận, thật không hiểu sao cậu lại thích ông ta? Aizz, đúng là phụ tử nghiệt duyên!”
“Phụ tử nghiệt duyên?”
“Phải, tôi thật không nghĩ ra từ nào để hình dung nữa! Thần, cứ làm theo cảm giác thôi, tôi thấy hiện giờ cậu sống không vui vẻ chút nào hết, tôi không muốn thấy cậu như vậy, nếu như cậu còn yêu ông ấy, vậy…..vậy cậu nên trở về bên cạnh ông ấy đi!” [a ơi đổi nghề đi vì a làm người tư vấn tâm lý rất tuyệt vời á ]
Lời này nghe rất quen, dường như Vũ Lam cũng thường hay nói với cậu như vậy, “Nhưng tôi lại không muốn gặp ông ta!”
“Là không cam lòng phải không? Vậy thì cứ tra tấn ông ta thêm vài ngày nữa, sau đó thì trở về?”
“Không cần, tôi thật không muốn gặp lại ông ta!”
“Aizz, tôi hy vọng cậu có thể sống vui vẻ một chút, cuộc đời rất ngắn ngủi, vui vẻ cũng qua một ngày mà không vui vẻ cũng qua một ngày, vậy tại sao phải tự làm khổ mình?”
Nói chuyện với Hải, Lam Thần cảm thấy tốt hơn rất nhiều, một đêm này hai người tâm sự cho tới hừng đông, cuối cùng Hải và Lam Thần cùng ôm nhau mà ngủ. Cho đến chiều hôm sau Hải mới tỉnh dậy, anh lặng lẽ chui ra khỏi chăn mặc quần áo vào. Hải đứng nhìn bộ dáng lúc Lam Thần ngủ say, hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Có thể có được em một đêm tôi đã thấy quá đủ rồi, vương tử của lòng tôi, tôi hy vọng em mãi mãi hạnh phúc! Hải để lại một câu rồi lưu luyến cất bước ra khỏi phòng. [a thất tuyệt vời quá ko từ nào diễn tả được, phải chi có truyện viết về a ta sẽ em liền ]
Lúc Lam Thần tỉnh lại cũng là lúc Hải mới vừa đi khỏi một lát, cậu sờ sờ lên phần chăn nệm còn âm ấm kia, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, im lặng. Người này thật kì quái, có lẽ anh ta cũng giống cậu là một người rất tự ti, quen biết nhau lâu như vậy mà không hề thổ lộ điều gì, trong tình yêu thì sao có thể nói xứng hay không xứng chứ.
Lam Thần nhớ lại mấy tháng nay mình đều chui rúc trong nhà trọ không ra ngoài, tuy số tiền để dành trong mấy năm nay đủ cho cậu xài mười mấy năm tới nhưng cứ như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Qua tết Nguyên Tiêu năm ấy, Lam Thần thu xếp lại mớ hành lý đơn sơ rồi lên xe lửa xuống miền Nam, kỳ thật cậu rất ghét ngồi xe lửa, cho dù có giường ngủ nhưng cũng mệt chết đi được. Tuy nhiên, cậu cũng không thể ngồi máy bay bởi vì làm như thế sẽ bại lộ hành tung của mình và rồi chuyến hành trình một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng lại ở Châu Hải.
Gần với Châu Hải là Macao, nơi nổi tiếng về cờ bạc. Macao là một trong tứ đại Las Vegas trên thế giới. Nơi này nổi tiếng với các dịch vụ như mua sắm, hàng không, du lịch,……và các lĩnh vực giải trí góp phần làm cho nơi này ngày càng phồn thịnh. Bởi vậy, Macao cũng là một trong những thành phố giàu có nhất trên thế giới.
Lam Thần mang giấy tờ đến cơ quan du lịch ở Châu Hải làm visa du lịch, dùng cách này cậu có thể đến Macao du lịch trong bảy ngày. Vừa bước qua cửa hải quan, đập vào mắt cậu là các trạm xe buýt nối liền nhau chuyên đưa đón khách đến các sòng bạc, Lam Thần dạo qua một vòng cuối cùng dừng ở tuyến xe đến sòng bạc Bồ Kinh. Đến Macao đương nhiên là muốn thư giãn, Lam Thần mang theo trong người một trăm ngàn tiền Hongkong, trong lòng cậu thầm quyết định: chuyến này phải thua hết một trăm ngàn này mới về. Lúc tâm trạng của nữ giới không tốt, họ sẽ đi ăn uống, mua sắm còn nam giới thì đi hút thuốc, uống rượu, đánh bạc. Hai cách đầu Lam Thần không thích nên đành phải chọn cách thứ ba: đánh bạc.
Sòng bạc Bồ Kinh là một trong những nơi bài bạc nổi tiếng ở Macao. Trụ sở chính của sòng bạc bao gồm hai tòa lầu với nhiều kiến trúc ẩn chứa nhiều huyền cơ riêng về phong thủy, đặc biệt là cửa chính, vừa bước vào đã cảm nhận được mùi sát khí bức người! Một cửa được thiết kế như miệng sư tử, một cửa khác là miệng lão hổ, hơn nữa trước cửa đều là trạm taxi, bởi vậy những người đến chơi bài giống như đang lao vào miệng sư tử, miệng lão hổ và thực tế cũng rất có nguy cơ sẽ bị nó “nuốt” luôn. Vì sư tử là chúa tể muôn loài nên có tác dụng hút tài khí, còn lão hổ là động vật hung mãnh có tác dụng trấn trụ tài khí lại. Bởi thế, khi khách tiến vào sòng bạc theo hai cửa này cũng giống như “đưa dê vào miệng cọp”.
Trong tổng thể đường nét kiến trúc của sòng bạc còn điểm thêm một cặp dơi to ở cửa, trông rất sinh động, giống như đang lao xuống hút máu người, khiến cho tâm lý của khách tới chơi bị uy hiếp. Tầng cao nhất của Bồ Kinh trang trí rất nhiều khối cầu lớn nhỏ khác nhau, nối dọc theo mép tường, cuối cùng khép tròn lại nhìn như những chiếc bàn bạch ngọc, bởi vậy đứng từ xa nhìn lại giống như “Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”, nhà cái luôn là người thắng lớn. Phàm là những người đến đây đánh bạc đều cho rằng muốn thắng được tiền thì ngàn vạn lần không được đi từ cửa chính vào, nhưng Lam Thần lại cố tình vòng qua bãi đỗ xe rồi đi vào bằng cửa chính.
Sòng bạc này trang trí quả nhiên rất bắt mắt, lại xa hoa vô cùng, vừa bước vào một lát Lam Thần đã bị ánh sáng nơi này phát ra chiếu đến muốn đau cả mắt. Cậu tìm một máy chơi bài ở trong góc, bỏ mấy đồng tiền Hongkong vào, lát sau lập tức thua hơn một ngàn, mọi suy nghĩ của cậu điều bị máy chơi bài hút đi, có lẽ chỉ có lúc này Lam Thần mới có thể quên đi Đinh Lập Hiên. Nhưng chơi như vậy rất buồn chán, Lam Thần lại dạo xung quanh một vòng, baccarat, blackjack, roulette, những thứ này cậu hoàn toàn không biết, đến cuối cùng Lam Thần đành phải chọn trò đơn giản nhất: đổ xúc xắc.
Tiền đặt cược nhỏ nhất cho mỗi ván là một trăm tiền Hongkong đó chính là lợi thế duy nhất khi Lam Thần đổi ba mươi ngàn cho tiền này, mỗi một ván cậu đều bỏ vào một ngàn, đương nhiên là thua rất thảm, thế nhưng Lam Thần lại phát hiện mình không đau lòng chút nào, cũng khó trách, cậu đến đây là để tiêu tiền, còn lo đến chuyện thắng thua nữa hay sao? Cậu ngồi trong sòng bạc cả ngày cho đến lúc mắt mở không lên nữa mới đến quầy lễ tân thuê phòng nghỉ ngơi, đêm đó cậu ngủ rất ngon, cũng không mơ thấy Đinh Lập Hiên.
Bốn năm ngày kế tiếp, hầu như Lam Thần đều ở trong sòng bạc Bồ Kinh, mỗi ngày ngoài ăn cơm và ngủ ra, thời gian còn lại của cậu chính là đánh bạc, tâm tình cũng dần dần nguôi ngoai, khó trách nhiều người lại thích đánh bạc như vậy, đúng là thứ này có thể giúp người ta quên đi phiền não. Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Lam Thần cũng không thể không kết thúc chuyến hành trình ngắn ngủi này. Nhìn một trăm hai mươi ngàn tiền Hongkong trong tay Lam Thần cũng chỉ biết cười gượng, người muốn thắng lại không thắng được, cậu muốn thua vậy mà lại thắng được hai, ba chục ngàn, đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ đây là “đen tình đỏ bạc” như người ta vẫn thường nói hay sao?
Lam Thần ngồi trên xe lửa tựa đầu vào cửa sổ, nhìn thấy cảnh vật trôi qua trước mắt mình, bỗng nhiên cậu lại nhớ đến Đinh Lập Hiên. Cậu thật hận bản thân mình, tại sao vẫn không quên được người này, tại sao hình bóng của y cứ ở mãi trong đầu cậu, đuổi mãi cũng không đi? Chẳng lẽ phải lấy cục gạch tự đập vào đầu cho mất trí nhớ mới quên được y sao? Trên xe lửa đang mở bài “Sự dịu dàng đáng ghét của anh”, càng nghe càng thấy thương cảm, mắt cậu cũng bắt đầu trở nên nong nóng, dần dần nhòe đi.
Lam Thần trở về Vân Hải, cậu cũng không biết tại sao mình lại trở về đó?Hẳn là cậu nên đi xa một chút, thậm chí là ra nước ngoài, tại sao lại phải quay về thành phố này, trở lại căn nhà trọ nho nhỏ kia.
Tự khóa mình trong phòng, khoảng thời gian này Lam Thần đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng rối. Lam Thần mở máy tính ra xem bản đồ thế giới rồi nhắm mắt lại tùy ý chỉ vào một chỗ, quyết định xem sẽ đi đến quốc gia nào sống đến cuối đời, kết quả là ba lần chỉ vào đại dương khiến Lam Thần nổi điên lên xém chút nữa đã đập nát máy tính. Sau một hồi tính toán, Lam Thần quyết định đến Hàn Quốc, tìm một thành phố nhỏ sinh sống.
Nhưng hẳn là nên tạm biệt một số bạn bè mới được, dù sao thì cậu cũng định không quay về Trung Quốc nữa, cứ xem như chia tay vậy. Lam Thần gọi điện thoại cho dì Tần, cậu cũng không nói gì ngoài việc cho biết bản thân sống rất tốt, bảo dì ấy không cần phải lo lắng. Sau lại gọi điện thoại cho Hải, Hải nghe tin cậu muốn đi nước ngoài, giọng điệu thật bi thương.
“Thần, tại sao lại phải đi?”
“Hải, tôi sống ở đây không thấy vui vẻ gì cả, có lẽ sau khi đi rồi tôi sẽ không thấy phiền não nữa!”
“……….Aizz, tôi tôn trọng quyết định của cậu, hy vọng cậu có thể sống vui vẻ một chút!”
“Cám ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi sẽ không quên anh đâu!”
“Nghe được câu này của cậu tôi đã thấy đủ rồi! Khi nào đi thì gọi điện cho tôi, không nhận được điện thoại của cậu chứng minh cậu vẫn chưa đi!”
“Đương nhiên, trước lúc đi tôi nhất định sẽ gọi cho anh…………..”
Kế tiếp còn một người nữa cậu phải liên hệ, Vũ Lam, một người bạn đã quen biết tám, chín năm nay, một người xa lạ chưa hề gặp mặt, ít ra phải cám ơn y đã chia sẻ buồn vui cùng cậu nhiều năm như vậy.
/58
|