Lam Thần theo Hải ra khỏi quán bar, từng đợt gió đêm lạnh lẽo thổi vào người làm hương rượu giảm đi không ít. Lam Thần cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cậu đang làm gì vậy? Giãy nhẹ ra, Hải cũng không buông tay, y quay đầu lại nhìn cậu bằng đôi mắt nhu tình
“Sao vậy?”
Lam Thần do dự một chút “Xin lỗi, tôi…” [Xin lỗi, tôi…....ko chấp nhận]
Hải mỉm cười, lấy ngón tay đặt lên môi cậu “Hãy cho tôi một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội, có được không?”
Lam Thần cắn cắn môi do dự một lát rồi gật gật đầu. Cho bản thân một cơ hội thử yêu người khác, nếu làm như vậy có thể quên đi người kia, vậy thì thử một lần xem sao
Hai người gọi một chiếc taxi, đến một khách sạn gần nhất thuê phòng. Lúc mở cửa phòng bước vào phòng Lam Thần bắt đầu cảm thấy lúng túng, đứng không được mà ngồi cũng không xong, cảm giác đó cũng giống như lần đầu tiên ở cùng một khách sạn với cha cậu vậy. Hải thì rất tự nhiên, y bước vào phòng, nhanh chóng cởi quần áo để lộ thân hình kiện mỹ và nước da màu lúa mạch trông thật gợi cảm
“Cậu đi tắm trước đi?”
Lam Thần thẹn thùng cúi đầu đi vào toilet, tắm rửa thật lâu. Cậu chống một tay vào tường để cho nước ấm từ từ chảy xuống người mình, cậu cứ đứng ngây ra như vậy, cho đến khi Hải tựa vào cửa phòng tắm, khoanh hai tay nhìn cậu
“Tôi cứ tưởng là cậu đang ngủ ở bên trong chứ”
“Ngại quá”
Hải đưa tay sờ lên tóc cậu “Chờ tôi một chút, sẽ xong ngay thôi”
“Được”
Lam Thần cầm điều khiển từ xa nằm trên giường mà trong lòng không yên, suy nghĩ không biết đã bay tận đâu rồi. Lúc này Đinh Lập Hiên đang làm gì? Mừng năm mới với con y sao? Vết thương trên người y đã lành lại chưa? Đã qua mấy tháng rồi, chắc giờ này y đã có mục tiêu mới? Sao lại nghĩ tới người này nữa chứ, thật là. Lam Thần gõ mạnh lên đầu mình vài cái. Đồ cồn trong rượu vang thường là ngấm từ từ cộng với lúc nãy Lam Thần đã tắm bằng nước ấm, cho nên lúc này cậu cảm thấy đầu mình có chút choáng
“Xin lỗi, đã khiến cậu đợi lâu”
Lam Thần híp mắt, nhìn Hải nở nụ cười “Không có gì”
Hải lau khô tóc, cởi áo ngủ đặt sang một bên, đưa tay kéo Lam Thần vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu. Lam Thần rất khẩn trương, cậu tựa vào người Hải không dám lộn xộn, cả người đều cứng ngắc
“Sao lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cậu sao?”
“Không phải”
Hải chỉnh độ sáng của đèn thấp xuống, sau đó đưa tay cởi những thứ bó buộc trên người Lam Thần ra. Lúc này trong lòng Lam Thần lại nghĩ tới Đinh Lập Hiên, nghĩ tới cảm giác ở cùng một chỗ với y như thế này, chỉ cần y tới gần, cậu sẽ lập tức cảm nhận được, cảm giác đó mãnh liệt tới mức không thể nào ngăn cản. Thường nói nam giới là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, Lam Thần cũng rất muốn khiến bản thân có cảm giác với người khác, nhưng cuối cùng cũng không được, cảm giác này hoàn toàn không giống. Cậu cúi người nhìn Hải không ngừng hôn lên người mình, trong lòng Lam Thần cảm thấy chua xót, khó chịu
Một lát sau, Lam Thần vẫn chưa bình tĩnh lại được, hơn nữa “lão nhị” của cậu vẫn không có chút phản ứng nào hết, cuối cùng Hải đành thở dài một hơi, chấp nhận bỏ cuộc
“Xin lỗi”
“Không sao cả, cảm giác của bản thân với người khác rất khó khống chế. Đêm nay chúng ta tâm sự đi”
“Được”
Nghe Hải nói như thế, Lam Thần mới thở một hơi nhẹ nhỏm, cậu gác đầu lên ngực Hải nhắm hai mắt lại, không hiểu sao lúc này cậu lại cảm thấy giống như đang tựa vào ngực cha mình, vóc dáng của hai người cũng không khác nhau lắm, làm người ta cảm thấy rất an tâm. Hải dịu dàng vuốt ve mái tóc Lam Thần, tuy rằng anh rất muốn người này nhưng Hải không thích bắt buộc người khác, làm tình là chuyện của hai người, phải cùng có cảm giác với nhau mới thấy thoải mái được
“Cậu tên gì, đã biết cậu lâu như vậy mà ngay cả tên cậu cũng chưa cho tôi biết?”
“Gọi tôi là Thần đi”
“Thần, tên gọi chung của Nhật Nguyệt Tinh, cậu đúng là khéo đặt nha”
Lam Thần ngạc nhiên ngẩng đầu lên “Sao anh biết là tôi tự đặt?”
“Nếu chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà không thể nhìn ra thì tôi làm sao còn lăn lộn trong chốn phồn hoa này được? Sao vậy? Cậu không thích tên do cha mẹ đặt cho à?”
“Cũng không phải không thích, chỉ là muốn quên đi thôi”
Hải thở dài một hơi “Thần, thông tin tìm người đã đăng lâu như vậy, cậu còn chưa muốn xuất hiện sao?” [thì ra a cũng biết hay a đi mật báo lãnh thưởng đi ]
“Anh cũng xem TV?”
“Không muốn xem cũng không được, người kia tìm cậu cũng sắp điên lên rồi kìa?”
“Aiz, anh muốn đi mật báo sao?”
“Tôi là hạng người như vậy à?”
“Không phải vì tiền chuyện gì anh cũng chịu làm hay sao?”
“Cậu quá coi thường tôi rồi, nếu như tôi muốn mật báo, lúc này nhất định đã co người xông vào đây”
Lam Thần mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hải bằng ánh mắt kì quái “Sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn có một triệu đó sao?”
“Chuyện này cũng giống như làm tình, tôi tôn trọng cảm giác của cậu, cậu không muốn xuất hiện trước mặt ông ấy nhất định là có lý do riêng của mình, có những loại tiền có thể kiếm nhưng cũng có những loại không được kiếm”
“Người như anh đúng là kì quái! Chẳng lẽ đi mật báo còn thiếu đạo đức hơn việc dụ dỗ người ta hút thuốc phiện à?”
“Đó là xem người nào, đối với cậu, đương nhiên là không”
“Tại sao?”
Hải chỉ biết cười ngượng, Lam Thần giống như một tên đầu gỗ, nếu không nói rõ ra e là cả đời này cậu cũng không biết “Bởi vì tôi thích cậu” [thì ra em Thần có 1 người yêu đơn phương nha, cái này người ta gọi là sức quyến rũ văng tứ phía]
Nghe thấy lời của Hải, Lam Thần sửng sốt, tay cậu trượt khỏi cằm, cắn trúng lưỡi mình, đau đến nhíu mày lại. Hải bị vẻ mặt đáng yêu của cậu chọc cười, anh gõ nhẹ lên đầu người ngu ngơ trong lòng “Thế nào? Bất ngờ lắm phải không?”
“Anh nói thật?”
“Cậu thấy mặt của tôi giống nói giỡn lắm à?” Thế giới này đúng là kì quái, trước kia cậu luôn mơ ước có người khác thích mình nhưng khi đó lại không có ai cả, hiện giờ lại có nhiều người vây quanh như thế. Hàn Tại Đông, Đinh Lập Hiên và cả người tên Hải này nữa. Hay là mấy năm gần đây cậu phạm phải mệnh đào hoa?
“Nhưng trước kia cậu cũng không hề nói?”
“Thân phận của chúng ta khác nhau, tôi là MB còn cậu là vương tử, chúng ta vốn không có khả năng, cho nên có một số việc để trong lòng là tốt rồi! Hôm nay gặp được cậu tôi thấy rất vui, tôi nghĩ nếu cậu có cảm giác với tôi vậy tôi sẽ theo đuổi cậu, nhưng sự thật đã chứng minh cậu không có cảm giác với tôi, tôi cũng không có cách nào” [tính cách a Hải này tuyệt quá đi làm MB thì uổng thật ]
“Xin lỗi…anh, thích tôi khi nào?”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi cảm nhận được hơi thở làm người khác say mê trên người cậu, lúc ấy tôi đã bị mê hoặc. Tuy cậu bỏ tiền ra hại những người đó, nhưng tôi thấy cậu không phải người xấu, cậu rất mềm lòng”
Lam Thần nở nụ cười tự giễu chính mình “Để anh trai mình nghiện thuốc phiện chẳng lẽ còn chưa đủ độc ác hay sao?”
“Giữa nhiễm bệnh tình dục và thuốc phiện cậu đã chọn vế sau, điều này đã chứng minh cho việc cậu còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đổi là tôi, tôi sẽ chọn vế trước”
Lam Thần xoay người nằm xuống nệm, nhắm mắt im lặng, không ngờ người hiểu mình nhất lại là người xa lạ mới gặp nhau năm, sáu lần này. Chẳng lẽ tâm tư của cậu đều viết lên mặt hay sao?
“Cám ơn anh đã thích tôi, anh rất hiểu tôi”
“Thần, cậu yêu người đó phải không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Lúc ở làng du lịch tôi có tìm hiểu một chút chuyện, Lý Vân là vợ của người đó, Đinh Vũ Kiệt là con của họ, những người cậu trả thù đều ở xung quanh ông ta, kỳ thật người cậu muốn trả thù nhất là Đinh Lập Hiên phải không?”
“Mắt anh là tia x quang sao? Chuyện như vậy cũng để anh nhìn thấu”
“Chỉ có chuyện của cậu tôi mới để ý, những phi vụ như thế rất nhiều, tôi cũng không có dư thời gian để đi tìm hiểu người khác sao phải đi trả thù, chỉ có cậu khiến tôi phải đi tìm hiểu. Như vậy, người kia và cậu rốt cuộc có thâm thù đại hận gì? Và tại sao cậu lại không đến tìm tôi đặt bẫy tiếp tục trả thù ông ta?”
Lam Thần gục mặt xuống “Bởi vì…bởi vì hiện giờ tôi không thấy hận ông ta nữa”
“Ông ấy rất yêu cậu phải không?”
Lam Thần hít sâu mấy hơi, ngước đầu lên “…là rất yêu, yêu đến có thể vì tôi mà chết”
“Cậu, nhất định cũng rất yêu ông ta phải không?”
Lam Thần không trả lời, trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu
Hải đưa tay rút điếu thuốc trên bàn, mồi lửa, hút một ngụm, phỏng chừng chuyện đau khổ nhất chính là người mình yêu nhất nói với mình, người y yêu là một người khác “Tôi hiểu rồi, lúc đầu cậu rất muốn trả thù ông ấy, nhưng về sau cậu phát hiện mình yêu ông ta, mà ông ấy cũng yêu cậu, cuối cùng ông ấy còn nguyện hi sinh tính mạng cho cậu, cho nên cậu không có cách nào hận ông ta tiếp?”
“Phải, anh nói rất đúng”
“Woa, thật phức tạp, câu chuyện này có thể viết thành tiểu thuyết xuất bản được đó”
Lam Thần bật cười, hôm nay cậu mới phát hiện người này thú vị như vậy “Anh nha, tầm nhìn rất chuẩn, nói chuyện cũng rất thú vị”
Hải nhìn Lam Thần nở nụ cười chua xót “Tiếc là tôi không hợp khẩu vị của cậu”
“Sao vậy?”
Lam Thần do dự một chút “Xin lỗi, tôi…” [Xin lỗi, tôi…....ko chấp nhận]
Hải mỉm cười, lấy ngón tay đặt lên môi cậu “Hãy cho tôi một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội, có được không?”
Lam Thần cắn cắn môi do dự một lát rồi gật gật đầu. Cho bản thân một cơ hội thử yêu người khác, nếu làm như vậy có thể quên đi người kia, vậy thì thử một lần xem sao
Hai người gọi một chiếc taxi, đến một khách sạn gần nhất thuê phòng. Lúc mở cửa phòng bước vào phòng Lam Thần bắt đầu cảm thấy lúng túng, đứng không được mà ngồi cũng không xong, cảm giác đó cũng giống như lần đầu tiên ở cùng một khách sạn với cha cậu vậy. Hải thì rất tự nhiên, y bước vào phòng, nhanh chóng cởi quần áo để lộ thân hình kiện mỹ và nước da màu lúa mạch trông thật gợi cảm
“Cậu đi tắm trước đi?”
Lam Thần thẹn thùng cúi đầu đi vào toilet, tắm rửa thật lâu. Cậu chống một tay vào tường để cho nước ấm từ từ chảy xuống người mình, cậu cứ đứng ngây ra như vậy, cho đến khi Hải tựa vào cửa phòng tắm, khoanh hai tay nhìn cậu
“Tôi cứ tưởng là cậu đang ngủ ở bên trong chứ”
“Ngại quá”
Hải đưa tay sờ lên tóc cậu “Chờ tôi một chút, sẽ xong ngay thôi”
“Được”
Lam Thần cầm điều khiển từ xa nằm trên giường mà trong lòng không yên, suy nghĩ không biết đã bay tận đâu rồi. Lúc này Đinh Lập Hiên đang làm gì? Mừng năm mới với con y sao? Vết thương trên người y đã lành lại chưa? Đã qua mấy tháng rồi, chắc giờ này y đã có mục tiêu mới? Sao lại nghĩ tới người này nữa chứ, thật là. Lam Thần gõ mạnh lên đầu mình vài cái. Đồ cồn trong rượu vang thường là ngấm từ từ cộng với lúc nãy Lam Thần đã tắm bằng nước ấm, cho nên lúc này cậu cảm thấy đầu mình có chút choáng
“Xin lỗi, đã khiến cậu đợi lâu”
Lam Thần híp mắt, nhìn Hải nở nụ cười “Không có gì”
Hải lau khô tóc, cởi áo ngủ đặt sang một bên, đưa tay kéo Lam Thần vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu. Lam Thần rất khẩn trương, cậu tựa vào người Hải không dám lộn xộn, cả người đều cứng ngắc
“Sao lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cậu sao?”
“Không phải”
Hải chỉnh độ sáng của đèn thấp xuống, sau đó đưa tay cởi những thứ bó buộc trên người Lam Thần ra. Lúc này trong lòng Lam Thần lại nghĩ tới Đinh Lập Hiên, nghĩ tới cảm giác ở cùng một chỗ với y như thế này, chỉ cần y tới gần, cậu sẽ lập tức cảm nhận được, cảm giác đó mãnh liệt tới mức không thể nào ngăn cản. Thường nói nam giới là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, Lam Thần cũng rất muốn khiến bản thân có cảm giác với người khác, nhưng cuối cùng cũng không được, cảm giác này hoàn toàn không giống. Cậu cúi người nhìn Hải không ngừng hôn lên người mình, trong lòng Lam Thần cảm thấy chua xót, khó chịu
Một lát sau, Lam Thần vẫn chưa bình tĩnh lại được, hơn nữa “lão nhị” của cậu vẫn không có chút phản ứng nào hết, cuối cùng Hải đành thở dài một hơi, chấp nhận bỏ cuộc
“Xin lỗi”
“Không sao cả, cảm giác của bản thân với người khác rất khó khống chế. Đêm nay chúng ta tâm sự đi”
“Được”
Nghe Hải nói như thế, Lam Thần mới thở một hơi nhẹ nhỏm, cậu gác đầu lên ngực Hải nhắm hai mắt lại, không hiểu sao lúc này cậu lại cảm thấy giống như đang tựa vào ngực cha mình, vóc dáng của hai người cũng không khác nhau lắm, làm người ta cảm thấy rất an tâm. Hải dịu dàng vuốt ve mái tóc Lam Thần, tuy rằng anh rất muốn người này nhưng Hải không thích bắt buộc người khác, làm tình là chuyện của hai người, phải cùng có cảm giác với nhau mới thấy thoải mái được
“Cậu tên gì, đã biết cậu lâu như vậy mà ngay cả tên cậu cũng chưa cho tôi biết?”
“Gọi tôi là Thần đi”
“Thần, tên gọi chung của Nhật Nguyệt Tinh, cậu đúng là khéo đặt nha”
Lam Thần ngạc nhiên ngẩng đầu lên “Sao anh biết là tôi tự đặt?”
“Nếu chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà không thể nhìn ra thì tôi làm sao còn lăn lộn trong chốn phồn hoa này được? Sao vậy? Cậu không thích tên do cha mẹ đặt cho à?”
“Cũng không phải không thích, chỉ là muốn quên đi thôi”
Hải thở dài một hơi “Thần, thông tin tìm người đã đăng lâu như vậy, cậu còn chưa muốn xuất hiện sao?” [thì ra a cũng biết hay a đi mật báo lãnh thưởng đi ]
“Anh cũng xem TV?”
“Không muốn xem cũng không được, người kia tìm cậu cũng sắp điên lên rồi kìa?”
“Aiz, anh muốn đi mật báo sao?”
“Tôi là hạng người như vậy à?”
“Không phải vì tiền chuyện gì anh cũng chịu làm hay sao?”
“Cậu quá coi thường tôi rồi, nếu như tôi muốn mật báo, lúc này nhất định đã co người xông vào đây”
Lam Thần mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hải bằng ánh mắt kì quái “Sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn có một triệu đó sao?”
“Chuyện này cũng giống như làm tình, tôi tôn trọng cảm giác của cậu, cậu không muốn xuất hiện trước mặt ông ấy nhất định là có lý do riêng của mình, có những loại tiền có thể kiếm nhưng cũng có những loại không được kiếm”
“Người như anh đúng là kì quái! Chẳng lẽ đi mật báo còn thiếu đạo đức hơn việc dụ dỗ người ta hút thuốc phiện à?”
“Đó là xem người nào, đối với cậu, đương nhiên là không”
“Tại sao?”
Hải chỉ biết cười ngượng, Lam Thần giống như một tên đầu gỗ, nếu không nói rõ ra e là cả đời này cậu cũng không biết “Bởi vì tôi thích cậu” [thì ra em Thần có 1 người yêu đơn phương nha, cái này người ta gọi là sức quyến rũ văng tứ phía]
Nghe thấy lời của Hải, Lam Thần sửng sốt, tay cậu trượt khỏi cằm, cắn trúng lưỡi mình, đau đến nhíu mày lại. Hải bị vẻ mặt đáng yêu của cậu chọc cười, anh gõ nhẹ lên đầu người ngu ngơ trong lòng “Thế nào? Bất ngờ lắm phải không?”
“Anh nói thật?”
“Cậu thấy mặt của tôi giống nói giỡn lắm à?” Thế giới này đúng là kì quái, trước kia cậu luôn mơ ước có người khác thích mình nhưng khi đó lại không có ai cả, hiện giờ lại có nhiều người vây quanh như thế. Hàn Tại Đông, Đinh Lập Hiên và cả người tên Hải này nữa. Hay là mấy năm gần đây cậu phạm phải mệnh đào hoa?
“Nhưng trước kia cậu cũng không hề nói?”
“Thân phận của chúng ta khác nhau, tôi là MB còn cậu là vương tử, chúng ta vốn không có khả năng, cho nên có một số việc để trong lòng là tốt rồi! Hôm nay gặp được cậu tôi thấy rất vui, tôi nghĩ nếu cậu có cảm giác với tôi vậy tôi sẽ theo đuổi cậu, nhưng sự thật đã chứng minh cậu không có cảm giác với tôi, tôi cũng không có cách nào” [tính cách a Hải này tuyệt quá đi làm MB thì uổng thật ]
“Xin lỗi…anh, thích tôi khi nào?”
“Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi cảm nhận được hơi thở làm người khác say mê trên người cậu, lúc ấy tôi đã bị mê hoặc. Tuy cậu bỏ tiền ra hại những người đó, nhưng tôi thấy cậu không phải người xấu, cậu rất mềm lòng”
Lam Thần nở nụ cười tự giễu chính mình “Để anh trai mình nghiện thuốc phiện chẳng lẽ còn chưa đủ độc ác hay sao?”
“Giữa nhiễm bệnh tình dục và thuốc phiện cậu đã chọn vế sau, điều này đã chứng minh cho việc cậu còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đổi là tôi, tôi sẽ chọn vế trước”
Lam Thần xoay người nằm xuống nệm, nhắm mắt im lặng, không ngờ người hiểu mình nhất lại là người xa lạ mới gặp nhau năm, sáu lần này. Chẳng lẽ tâm tư của cậu đều viết lên mặt hay sao?
“Cám ơn anh đã thích tôi, anh rất hiểu tôi”
“Thần, cậu yêu người đó phải không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Lúc ở làng du lịch tôi có tìm hiểu một chút chuyện, Lý Vân là vợ của người đó, Đinh Vũ Kiệt là con của họ, những người cậu trả thù đều ở xung quanh ông ta, kỳ thật người cậu muốn trả thù nhất là Đinh Lập Hiên phải không?”
“Mắt anh là tia x quang sao? Chuyện như vậy cũng để anh nhìn thấu”
“Chỉ có chuyện của cậu tôi mới để ý, những phi vụ như thế rất nhiều, tôi cũng không có dư thời gian để đi tìm hiểu người khác sao phải đi trả thù, chỉ có cậu khiến tôi phải đi tìm hiểu. Như vậy, người kia và cậu rốt cuộc có thâm thù đại hận gì? Và tại sao cậu lại không đến tìm tôi đặt bẫy tiếp tục trả thù ông ta?”
Lam Thần gục mặt xuống “Bởi vì…bởi vì hiện giờ tôi không thấy hận ông ta nữa”
“Ông ấy rất yêu cậu phải không?”
Lam Thần hít sâu mấy hơi, ngước đầu lên “…là rất yêu, yêu đến có thể vì tôi mà chết”
“Cậu, nhất định cũng rất yêu ông ta phải không?”
Lam Thần không trả lời, trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu
Hải đưa tay rút điếu thuốc trên bàn, mồi lửa, hút một ngụm, phỏng chừng chuyện đau khổ nhất chính là người mình yêu nhất nói với mình, người y yêu là một người khác “Tôi hiểu rồi, lúc đầu cậu rất muốn trả thù ông ấy, nhưng về sau cậu phát hiện mình yêu ông ta, mà ông ấy cũng yêu cậu, cuối cùng ông ấy còn nguyện hi sinh tính mạng cho cậu, cho nên cậu không có cách nào hận ông ta tiếp?”
“Phải, anh nói rất đúng”
“Woa, thật phức tạp, câu chuyện này có thể viết thành tiểu thuyết xuất bản được đó”
Lam Thần bật cười, hôm nay cậu mới phát hiện người này thú vị như vậy “Anh nha, tầm nhìn rất chuẩn, nói chuyện cũng rất thú vị”
Hải nhìn Lam Thần nở nụ cười chua xót “Tiếc là tôi không hợp khẩu vị của cậu”
/58
|