Chương 5.1: Bị sốt
Vì Mộc Thiển Nguyệt, Tô Du Du cũng xin nghỉ mấy ngày để ở bên cô, giúp cô quên buồn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Du Du lặng lẽ nấu một nồi cháo rồi ra ngoài mua bánh bao, sữa đậu nành và quẩy.
Khi về nhà, Tô Du Du thấy Mộc Thiển Nguyệt vẫn chưa rời giường, Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cô ấy nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị đi vào gọi Mộc Thiển Nguyệt dậy.
“Nguyệt Nguyệt, dậy thôi. Mình đã nấu cháo cậu thích nhất rồi.” Tô Du Du ngồi xuống mép giường, nhìn Mộc Thiển Nguyệt bọc chăn kín mít.
“Ừ.” Mộc Thiển Nguyệt ừ một tiếng, tiếng ừ này đặc giọng mũi.
Tô Du Du chỉ cảm thấy buồn cười, kể từ tối qua đến giờ, sau khi khóc một trận thì cô không khác gì một đứa trẻ cả.
Tô Du Du lại gọi vài tiếng nhưng không nghe được tiếng đáp lại nào. Lúc này, cô ấy mới cảm thấy không bình thường nên vội lôi chăn của Mộc Thiển Nguyệt ra.
Nhìn thấy mặt Mộc Thiển Nguyệt đỏ bừng thì cô ấy đặt tay lên trán cô: “Sao lại nóng thế này?”
Tô Du Du cuống lên, một mình cô ấy không thể đưa Mộc Thiển Nguyệt đến bệnh viện được!
Mấy năm nay, hai người vẫn luôn sống cùng nhau, vẫn luôn nương tựa vào nhau nên có rất ít bạn bè. Giờ gặp phải chuyện thế này, Tô Du Du hoàn toàn không biết nên làm gì cả.
Tô Du Du cắn môi rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Lạc Dương.
Một lúc sau, mới thấy bên kia nghe máy.
“Lạc Dương, anh mau tới đây, Nguyệt Nguyệt bị bệnh rồi.”
Một lúc lâu sau vẫn không thấy bên kia nói gì khiến Tô Du Du cứ tưởng mình gọi nhầm cho ai đó, cô ấy cúi xuống nhìn số, rõ ràng là số của Lạc Dương mà.
Ngay lúc Tô Du Du nghĩ là không có ai ở đầu dây bên kia thì một giọng nữ vang lên. Cô ta dùng giọng điệu khinh thường và mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Mộc Thiển Nguyệt bị bệnh á? Bị bệnh thì đi tìm bác sĩ đi, tìm Lạc Dương làm gì? Lạc Dương có phải là bác sĩ đâu.”
Tô Du Du thật sự không ngờ người nghe máy lại là Mộc Tuyết Nhu. Nghe Mộc Tuyết Nhu trào phúng, mặt Tô Du Du hết xanh lại trắng, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Ngại quá, quấy rầy cô rồi!”
“À, Du Du này.”
“Có chuyện gì à?” Tô Du Du nắm chặt di động.
“Sau này không có việc gì thì đừng gọi điện cho Lạc Dương nữa. À, không đúng, phải là từ nay về sau đừng liên lạc với Lạc Dương nữa. Giờ anh ấy đã là người có vợ chưa cưới rồi, cô còn liên lạc với anh ấy sẽ khiến tôi bối rối lắm.”
Tô Du Du: “…”
Cô nghĩ tôi muốn gọi điện cho anh ta lắm chắc?
Sau khi tắt máy, Tô Du Du thực sự rất muốn ném quách cái điện thoại này đi.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tô Du Du mở cửa, thấy hai người đàn ông mặc tây trang đi dày da đứng ở cửa, cô ngây người: “Hai người là?”
“Chào cô. Xin hỏi cô Mộc Thiển Nguyệt có ở nhà không ạ?” Trình Lăng đứng trước, cười tủm tỉm nói.
Tô Du Du giật mình gật đầu: “Hai người tìm cậu ấy có việc gì à?”
“Là tổng giám đốc của chúng tôi muốn tìm cô Mộc.”
Trình Lăng hơi nghiêng người để lộ người đàn ông đứng sau mình.
Người đàn ông này mặc một bộ tây trang màu đen thuộc lại thủ công, cao tầm 1m88, khí thế rất lớn khiến người ta không thở nổi. Mái tóc đen để tự nhiên, khuôn mặt cực kỳ đẹp như được thượng đế cẩn thận đắp nặn có phần lạnh lẽo, đôi mắt đen như hồ sâu có thể khiến người ta chìm trong đó, đôi môi mỏng khẽ mím.
Trông anh là biết ngay anh là người không giàu thì sang rồi.
/1829
|