Chương 5.2: Bị sốt
Tô Du Du nhanh chóng đánh giá đối phương một lượt rồi tổng kết, người đàn ông này không đơn giản, không biết Nguyệt Nguyệt chọc phải người này lúc nào chứ?
“Ngại quá, giờ Nguyệt Nguyệt không tiện ra gặp hai vị. Nếu hai vị có chuyện gì thì để lần sau nhé.”
Giờ Mộc Thiển Nguyệt còn nằm ở trên giường, Tô Du Du thật sự chẳng còn tâm trạng đâu để quan tâm tới chuyện khác nữa. Cô đang định đóng cửa lại và chuẩn bị đưa Mộc Thiển Nguyệt đi bệnh viện lại không ngờ người nọ không rên một tiếng xông vào.
“Này, anh…” Tô Du Du vội vàng chạy tới lại bị Trình Lăng chặn lại.
“Yên tâm đi, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không thương tổn cô Mộc đâu.”
Trình Lăng cũng thấy cạn lời trước hành động của sếp mình. Người ta đã đuổi khách rõ ràng tới vậy mà sếp mình còn lao vào nhà người ta.
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Lăng thấy sếp mình như thế này. Hôm nay, thậm chí anh còn chẳng buồn đi làm mà gọi anh ta đi điều tra một người phụ nữ, sau khi điều tra được địa chỉ của cô thì vội vàng tới đây.
“Không phải, Nguyệt Nguyệt đang bị bệnh!” Tô Du Du nôn nóng nói rồi đẩy Trình Lăng đang chặn mình ra để chạy vào trong.
Hả?
Bị bệnh á?
Thế thì đúng rồi.
Trình Lăng không chặn Tô Du Du lại nữa.
Lục Trạch Uyên cũng nhìn thấy rõ sự khác thường của Mộc Thiển Nguyệt, Anh mím môi, trầm giọng hỏi: “Cô ấy bị sao thế?”
“Nguyệt Nguyệt bị sốt. Hai người có thể giúp tôi đưa cô ấy tới bệnh viện được không?” Tô Du Du nôn nóng nhìn Lục Trạch Uyên.
Ai ngờ lại thấy Lục Trạch Uyên trực tiếp bế bổng Mộc Thiển Nguyệt lên, nói với Trình Lăng: “Mau đi bệnh viện!”
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Lăng thấy sếp mình hoảng loạn như vậy, anh ta không khỏi có hơi tò mò về người phụ nữ đang nằm trong lòng sếp mình.
Tô Du Du cầm lấy ví và di động rồi nhanh chóng đuổi theo.
Cô ấy vừa lên xe thì xe lao vụt đi.
“Nhanh lên!” Giọng Lục Trạch Uyên lúc này lạnh tới mức có thể khiến người ta chết cóng.
Trình Lăng khóc không ra nước mắt, sếp à, đây là tốc độ nhanh nhất rồi đấy. Anh không thấy một đống cảnh sát giao thông đang đuổi đằng sau à?
Tiếc là anh ta không dám nói câu này ra.
Lúc tới bệnh viện, rất nhiều bác sĩ lao tới, viện trưởng cũng tới.
“Tổng giám đốc Lục!”
“Tổng giám đốc Lục!”
“…”
Tô Du Du bị nhóm người này đẩy ra ngoài.
Lục Trạch Uyên bế Mộc Thiển Nguyệt đi vào trong rồi đặt cô lên giường, trầm giọng nói: “Khám cho cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên mấy bác sĩ này thấy Lục Trạch Uyên quan tâm một người như vậy, điều đặc biệt là người này còn là một phụ nữ.
Một bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Mộc Thiển Nguyệt một cách cẩn thận.
“Tổng giám đốc Lục, cô gái này đang bị sốt, ngoài ra thì không sao cả. Chỉ cần hạ sốt là sẽ không sao.” Vị bác sĩ kiểm tra cho Mộc Thiển Nguyệt trước ánh mắt muốn giết người của Lục Trạch Uyên xong thì vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Ừ.” Lục Trạch Uyên mím môi, không biết anh đang nghĩ gì.
Lúc y tá định đặt kim luồn cho Mộc Thiển Nguyệt thì cô khẽ động tay khiến kim lệch ra, máu lập tức chảy ra.
“Cô có biết đặt kim không hả?” Lục Trạch Uyên nhìn cái lỗ rướm máu trên bàn tay trắng nõn của Mộc Thiển Nguyệt thì tức giận đến mức muốn đạp đổ thứ gì đó, anh giận dữ quát.
Y tá kia run rẩy, cô ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như thế này cả.
Ánh mắt sắc bén của anh vẫn luôn nhìn cô ta chằm chằm, cô ta sợ tới muốn khóc, không dám đặt kim nữa.
Cuối cùng, một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm cầm lấy kim luồn, đặt kim cho Mộc Thiển Nguyệt.
/1829
|