Chương 21.3: Đây không phải là mơ
Cũng không biết đôi môi mỏng kia đã hôn qua bao nhiêu thiếu nữ, chính mình hôn môi với anh, thật đúng là ăn thiệt lớn! Lạc Hâm nghĩ thầm, sau đó nhìn chằm chằm vào môi anh.
“Nụ hôn đầu tiên thì nụ hôn đầu tiên, cả hai chúng ta đều không thiệt!” Kiều Tử Mặc vui vẻ nói.
Nếu như cô biết, nụ hôn đầu tiên của cô đã bị anh trộm từ tối qua, đoán chừng sẽ ngạc nhiên đến mức không nói được gì?
Đáng tiếc anh sẽ không nói cho cô biết, dù sao đối với hai người bọn họ mà nói, đây đều là nụ hôn đầu tiên.
“Cái gì mà không thiệt chứ, rõ ràng là tôi bị mất… Anh vừa nói gì? Anh…” Lạc Hâm nghi ngờ nhìn anh: “Anh nói, đây là nụ hôn đầu tiên của anh?”
Sau khi hỏi xong, Lạc Hâm ôm bụng cười to.
“Anh đùa tôi à? Thủ trưởng Kiều, dáng vẻ này của anh lại dám nói là nụ hôn đầu tiên, nói dối cũng không chuẩn bị trước!”
Kiều Tử Mặc bị cô cười như thế, trên gương mặt anh tuấn không khỏi hiện lên màu đỏ khả nghi.
Ai bảo từ nhỏ anh đã có bệnh thích sạch sẽ? Đối với sự đến gần và tiếp xúc của phụ nữ, anh đều chán ghét.
Sau khi cười xong, Lạc Hâm liền phát hiện ra trên mặt anh ửng đỏ, lúc này cô không khỏi nheo mắt lại: “Này, chẳng lẽ anh nói thật ư? Đây… Là nụ hôn đầu tiên của anh?”
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Kiều Tử Mặc đột nhiên nheo mắt lại: “Đã sớm không phải.”
“Có ý gì?”
“Em quên chuyện xảy ra ở trong phòng khách mấy ngày trước rồi à?” Anh bỗng nhiên rất muốn biết, có phải cô gái ngu ngốc này có bệnh lựa chọn để mất trí nhớ không?
Nghe thấy thế, Lạc Hâm ngây người.
Chuyện xảy ra ở phòng khách tối hôm đó? Cô cắn môi, bắt đầu suy tư.
“Nghĩ ra chưa?”
Có người gõ đầu cô một cái, Lạc Hâm hất tay anh ra, không kiên nhẫn trừng anh một cái.
Mấy ngày trước đã từng cùng anh hôn môi, tuy không chính thức, nhưng nụ hôn đầu của cô cũng thật sự mất đi.
Dứt khoát tiếp tục trở mặt không nhận nợ?
Lạc Hâm nghĩ thầm, sau khi hạ quyết tâm, cô nghiêng đầu: “Không nghĩ ra, căn bản không có chuyện này!”
Có cũng không tính, tối hôm đó… Là cô không cẩn thận hôn lên, không đúng! Là không cẩn thận đụng vào môi anh, không thể xem như là hôn?
“Không có ư?” Kiều Tử Mặc nhếch môi, ánh mắt mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, Lạc Hâm mím môi, cảnh giác nhìn anh.
“Nếu như em không nhớ nổi, tôi không ngại giúp em nhớ ra…” Sau khi nói xong, Kiều Tử Mặc cười xấu xa, đến gần cô.
Lạc Hâm nhìn gương mặt đẹp trai đến gần mình, cô mở to mắt, bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đi xuống giường, nhanh như chớp đi vào nhà tắm.
Rầm!
Nghe được tiếng cửa nhà tắm phát ra tiếng vang, Kiều Tử Mặc không khỏi cong môi cười.
Cô nhóc của anh sao có thể thẹn thùng như thế? Xem ra sau này phải làm nhiều cho cô quen thuộc.
Sau khi trốn vào trong nhà tắm, Lạc Hâm bất đắc dĩ nhìn mình trong gương, vừa cầm bàn chải đánh răng, vừa nặn kem đánh răng.
Sau khi làm ướt bàn chải, cô buồn bực đánh răng, trong lòng trách mắng: Tên Kiều Tử Mặc đáng chết này, không đánh răng cũng dám hôn cô.
Lạc Hâm ở bên trong lề mề suy nghĩ một lúc lâu còn chưa đi ra, Kiều Tử Mặc chờ có chút sốt ruột, phải biết rằng ở trong quân đội, đánh răng rửa mặt chỉ cần năm phút, cô thế mà ngây người ở trong đó hai mươi phút mà chưa đi ra.
Nghĩ đến đây, anh đi đến gõ cửa.
Cốc cốc…
“Sao thế?”
Giọng nói tức giận của cô từ trong nhà sinh truyền ra.
/1598
|