Chương 21.2: Đây không phải là mơ
Xúc cảm mềm mại khi ngậm vào trong miệng gần như làm anh điên cuồng, còn có hương vị ngây ngô càng khiến cho anh muốn nhiều hơn.
Thật đúng là không nghĩ đến, anh thế mà lại vì cô nhóc này mà mất khống chế.
Loại cảm giác này… Đã bao lâu không có?
Lâu đến mức anh không nhớ được gì cả.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, thiếu chút nữa dẫn đến bùng nổ, nhưng sau cùng Kiều Tử Mặc vẫn nhịn xuống, lúc lùi ra, phát hiện cô chỉ nhíu mày, nhưng vẫn ngủ rất say.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, con nhóc này bị người ta ức hiếp như thế còn ngủ rất say.
Chỉ sợ nửa đêm bị người ta khiêng đi cũng không phát hiện ra.
Chẳng qua cô như thế mới làm người ta thích, nhìn thấy đôi môi bị mình hôn đến mức sưng đỏ, anh vươn tay ra, ôm chặt cô.
Sáng sớm.
Con bạch tuộc nào đó phát huy bản chất đến cùng, cả đêm đều quấn chặt người nào đó, mãi cho đến sáng sớm còn không thu tay của mình lại.
Mệt mỏi quá… Lạc Hâm nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mí mắt là da thịt màu đồng, lồng ngực cường tráng.
Màu đồng? Cường tráng? Ánh mắt Lạc Hâm dọc theo lồng ngực đi lên.
Kiều Tử Mặc?
Sau khi đại não ngây ngốc khoảng hai giây, cô trừng to mắt, không thể tin được nhìn anh.
“Kiều Tử Mặc?”
Anh đang muốn trả lời cô, cô lại bỗng nhiên dụi mắt, một bên an ủi mình: “Nhất định là mơ, tên này thật đúng là âm hồn không tan.”
Sau khi nói xong, lại nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.
Trước và sau chỉ có mấy giây, khóe miệng Kiều Tử Mặc giật giật, con nhóc này…
Bỗng nhiên, trong lúc ngủ mơ, hình như Lạc Hâm phát hiện ra chỗ nào đó không thích hợp, lại mở mắt ra…
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt mình, sau đó vươn tay nhéo gò má của người kia.
“Đau không?”
Kiều Tử Mặc mím môi, nheo mắt lại: “Em thử xem!”
Sau đó anh dùng tốc độ ánh sáng vươn tay ra nhéo mặt cô.
“Á!” Lạc Hâm hét thảm một tiếng.
“Hiện tại đến lượt tôi hỏi em, đau không?”
Lạc Hâm ủy khuất gật đầu.
Chẳng phải nói nằm mơ sẽ không cảm thấy đau ư? Vì sao cô lại cảm thấy đau như thế? Nghĩ đến đây, sức lực trên tay cô càng lúc càng lớn, gương mặt anh tuấn kia của Kiều Tử Mặc gần như bị cô bóp đến biến dạng.
“Lạc Hâm!” Kiều Tử Mặc cắn răng nghiến lợi, nếu còn bóp nữa, cái mặt này của anh sẽ bị hỏng mất.
Hả? Giọng nói giống như ở bên tai.
Chẳng lẽ, đây không phải là mơ?
Trời ạ!
Một giây sau, Lạc Hâm kêu lên một tiếng chói tai, tay còn nhéo mặt anh, trên chân lại không nhàn rỗi, dùng sức đá về phía người anh.
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Tử Mặc âm trầm, còn đá lung tung như thế, nếu như đá vào bộ phận quan trọng nào đó của anh, chẳng phải xong đời! Hơn nữa sáng sớm đã hét lên như vậy, nếu để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng anh làm gì cô!
Nếu anh làm thì thôi, nhưng anh không làm gì, chẳng phải là chịu tội oan.
Xem ra anh phải đem cái tội danh này ngồi cho vững.
Nghĩ đến đây, Kiều Tử Mặc giữ lấy cô, đem hai chân cô kẹp ở giữa hai chân mình, dùng hai tay ngăn chặn cô, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi môi đang mở to của cô.
“Ừm!”
Giây phút bị anh hôn, Lạc Hâm trừng to mắt, không thể tin nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
Ngay cả giãy dụa cũng quên mất.
Thấy cô an tĩnh lại, anh lui ra, tựa đầu vào trán cô, nói: “Nếu còn hét, tôi sẽ đem em ăn sạch sẽ!”
Nghe thấy thế, Lạc Hâm vội vàng đưa tay ra che miệng, uể oải nói: “Tên xấu xa này, sao anh phải làm thế với tôi! Đây chính là nụ hôn đầu của tôi.”
/1598
|