Sở Mộ không có ý định lưu lại Linh thành thời gian quá dài.
Sau khi Diệp Hoàn Sinh và Thẩm Nguyệt rời khỏi không bao lâu, Sở Mộ cũng dẫn Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đi tới Hướng Vinh thành.
Vị trí Hướng Vinh thành tương đối gần Vạn Tượng thành, chỉ là phương hướng hơi chếch về phía tay một chút mà thôi. Hắn vẫn có thể tới đó nghỉ ngơi, làm việc vài ngày rồi xuất phát tới Vạn Tượng thành cũng không muộn.
Về phần Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là tò mò không hiểu tại sao bên cạnh Sở Mộ tự dưng có thêm một tiểu nha đầu một tấc cũng không rời.
“Hắn lừa gạt được ở nơi nào ?”
Diệp Khuynh Tư nghĩ thầm, lại thuận miệng hỏi.
Sở Mộ trả lời chính là trên đường nhặt được.
Lời này cũng không giả, bởi vì hắn đúng là nhặt được dã nha đầu Trữ Mạn Nhi ở trong rừng rậm, bây giờ lại bám dính như sam.
Dã nha đầu thiên sinh lệ chất, khí chất thuần khiết ngây thơ. Không bao lâu sau đã thân mật với Diệp Khuynh Tư, hai người nói chuyện to to nhỏ nhỏ không ngừng liếc sang Sở Mộ. Khi hắn trừng mắt đe dọa dã nha đầu không được làm loạn, nàng lập tức núp ở phía sau Diệp Khuynh Tư làm nũng mấy tiếng. Thế là Diệp Khuynh Tư lại trợn mắt trừng ngược lại Sở Mộ.
Cho nên hắn bó tay chịu chết.
Diệp Khuynh Tư rất thích Trữ Mạn Nhi, chủ yếu là vì Trữ Mạn Nhi có thiên phú đặc thù. Chỉ cần có nàng thì nhóm linh dược trong vườn sẽ mau chóng trưởng thành, nàng chẳng khác gì một tòa bảo khố đối với Diệp Khuynh Tư, lấy không hết, dùng không cạn. Bất kỳ Linh sư nào cũng biết được tầm quan trọng của tiểu nha đầu này.
Diệp Khuynh Tư bây giờ luyện chế đan dược cực hạn chỉ tới trình độ trung đẳng đế hoàng. Trải qua thời gian tham gia đại hội linh thuật, nàng đã bắt tay vào luyện chế linh vật cao đẳng đế hoàng. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là nàng cần phải có lượng lớn tài liệu nâng cao tay nghề.
Linh sư luyện tay nghề chính là giai đoạn đốt tiền kinh khủng nhất. Diệp Khuynh Tư không có bối cảnh, hay là thế lực hậu thuẫn. Trước giờ toàn tự mình tìm kiếm và thu thập tài liệu luyện chế.
Hiện tại đã có Trữ Mạn Nhi, Diệp Khuynh Tư chỉ cần thu mua nhóm lớn cây non, sau đó nhờ tiểu nha đầu sử dụng linh khí thúc dục chúng nó trưởng thành.
Ma Thụ, Tần, Quỷ Quân vẫn đang ở trình độ trung đẳng đế hoàng, khẳng định không thể nào rèn luyện rồi tự mình đột phá. Đến giai đoạn này linh vật càng thêm hữu dụng. Sở Mộ đoán chừng trải qua chuyến đi Hướng Vinh thành, tất cả Hồn sủng của hắn sẽ đạt tới cao đẳng đế hoàng trở lên.
Nếu để cho người khác biết được quá trình Sở Mộ tăng cường thực lực Hồn sủng nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng sẽ có vô số người ghen tỵ xen lẫn hâm mộ, có khi lại còn oán trách trời xanh bất công.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà nằm gục trên bả vai Sở Mộ ngáp một cái thật dài, bộ dạng có vẻ nhàm chán.
Sở Mộ nhìn sang tiểu Mạc Tà, cười khổ nói:
"Trong thế giới nhân loại vốn không có bao nhiêu cơ hội cho ngươi chiến đấu."
Vừa nói đến đây, Sở Mộ ôm tiểu Mạc Tà xuống nhẹ nhàng trải lông cho nó. Trước đó Trữ Mạn Nhi quậy phá làm cho bộ lông mềm mượt trên người nó rối tung cả lên.
Tiểu Mạc Tà rất hưởng thụ lắc lư chín cái đuôi qua lại, híp mắt lại phát ra thanh âm rù rì thoải mái.
"Không biết tình huống Dạ, Chiến Dã, tiểu Chập Long thế nào rồi !"
Sở Mộ vừa vuốt ve Mạc Tà, vừa lẩm bẩm tự nhủ.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phương xa, tựa hồ đang nhớ lại hình ảnh Dạ thường xuyên giả trang lãnh khốc, hồi lâu sau lại nhớ đến Chiến Dã hung hăng, nhiệt huyết. Còn có tiểu Chập Long mà nó sủng ái nhất, đã từng đảm nhiệm vai trò bảo mẫu từ khi tiểu tử mới ra đời.
"Sở Mộ, Hướng Vinh thành là một tòa Giới thành cấp mười thuộc về Hồn Minh, ba thế lực lớn không có trú đóng quân đoàn."
Diệp Khuynh Tư nói với Sở Mộ, sau đó lật một tấm bản đồ ra trước mặt hắn.
Sở Mộ nhìn xuống bản đồ, tiểu Mạc Tà cũng nghiêng đầu qua ngó chừng vị trí Diệp Khuynh Tư đang chỉ. Bộ dạng chăm chú tựa như vô cùng thấu triệt, xem cái là hiểu.
"Phụ cận có Mê giới nào không ?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Đây là chuyện Sở Mộ quan tâm nhất, nếu không có Mê giới thì nhóm Hồn sủng không thể lịch lãm. Như vậy tòa thành này mất đi lực hấp dẫn, hoàn toàn không có ý nghĩa đối với hắn.
"Phương hướng chính nam là rừng rậm Hướng Vinh cực kỳ nổi danh. Dọc theo bìa rừng có thể chạy đến phía nam Cấm Vực, lãnh thổ rộng lớn bạt ngàn. Cho dù chạy hết tốc lực mấy năm cũng chưa chắc xuyên qua nơi đó."
Diệp Khuynh Tư vừa nói xong liền nhìn thoáng qua tiểu Mạc Tà, đưa tay nắm lấy lỗ tai mềm như nhung của nó, cười nói:
"Ngươi đừng hi vọng làm gì, cho dù chạy sâu vào trong Cấm Vực cũng chưa chắc tìm thấy địch nhân cho ngươi lịch lãm. "
Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong đã là cực hạn trong thế giới nhân loại lẫn tự nhiên, thông thường bất kỳ sinh vật nào đạt tới cấp độ này đều là Thống trị giả của một lãnh thổ bao la, bát ngát. Cho dù hiện tại Sở Mộ có thực lực xông vào đó đánh một trận thống khoái, nhưng vẫn phải nghĩ đến vấn đề thời gian và lực lượng quân đoàn Hồn sủng dưới trướng Thống trị giả.
Chính vì điều kiện khó khăn như thế, tiểu Mạc Tà háo chiến cả ngày chỉ biết ăn và ngủ, rảnh rỗi đến sắp khùng rồi.
Đẳng cấp càng cao cơ hội chiến đấu cũng theo đó giảm bớt, có lẽ đây chính là nguyên nhân sinh vật cấp đế hoàng rất khó tăng cường thực lực. Dù sao đạt tới cấp bậc này sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề trở ngại, như là không có đối thủ ngang tầm, thiếu hụt hoàn cảnh rèn luyện, tài nguyên khó tìm ...v…v
Nghe thấy Diệp Khuynh Tư nói như thế, Mạc Tà lại rụt đầu về, ánh mắt rơi vào người Bạch Yểm Đế. Hẳn là muốn lấy tên này hoạt động gân cốt.
Bạch Yểm Đế không thèm mở miệng, dùng ngón tay chỉ lên trời ý bảo sắp tối rồi, ta đây chuẩn bị nghỉ ngơi, không muốn đánh đấm với ngươi.
Ngoài ra trời tối thông thường sẽ có ánh trăng, tiểu hồ ly này lại càng biến thái,. Bạch Yểm Đế dĩ nhiên sẽ không ngu tới mức tự chuốc lấy cực khổ vào thân.
Bạch Yểm Đế không muốn đánh, Mạc Tà lại nhìn qua Bạch Yểm Ma Bạch Tứ.
Bạch Tứ quay đầu nhìn tới dãy núi phương xa, làm như không hề thấy được ánh mắt tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà tìm Bạch Tứ chơi đùa chỉ sử dụng đơn thuộc tính chiến đấu, nhưng mà cho dù như thế Bạch Tứ vẫn cứ bị Mạc Tà khi dễ.
"Ca ca, đám Bạch Nhất đã đi lâu như vậy, chắc là sớm quay về rồi ? "
Trữ Mạn Nhi đột nhiên hỏi một câu.
"Ừ, hẳn là thế !"
Sở Mộ gật đầu nói.
Sở Mộ bây giờ gặp phải địch nhân càng lúc càng mạnh, nhưng hắn chỉ có thể đơn khống rất khó bảo vệ tốt Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi. Nhóm Bạch Yểm Ma Thống trị giả chính là hộ vệ hợp cách, bởi vì chúng nó chỉ thích vây quanh dã nha đầu. Hiện tại chỉ cần thu thập chút ít tài liệu để cho Diệp Khuynh Tư luyện chế linh vật cường hóa Bạch Tứ đến Bạch Thập, vậy thì đội hình hộ vệ của hắn tương đối hùng hậu rồi.
Hồn sủng hoang dã tăng cường thực lực không giống với những Hồn sủng đã ký kết hồn ước với nhân loại. Thế giới nhân loại đã dùng mấy ngàn năm thời gian tạo thành một nền văn minh am hiểu lĩnh vực Hồn sủng. Còn Hồn sủng hoang dã lại thiếu hụt trí tuệ, đồng thời cũng không có phương hướng phát triển cụ thể.
Ba người Sở Mộ càng lúc càng đến Hướng Vinh thành, rừng rậm chung quanh có xu hướng dày đặc hơn rất nhiều. Thậm chí bay qua sơn mạch chỉ thấy toàn là ngọn cây chen chúc nhau san sát.
Vào ban đêm, hai nữ tử dựng lên một cái lều nhỏ. Các nàng vốn yêu thích sạch sẽ không muốn nằm ngủ trên cành cây giống như Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ đang tựa lưng vào một thân cây cổ thụ, nhắm mắt tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Sau khi đạt tới cao niệm Hồn Hoàng, Sở Mộ phát hiện tu luyện càng thêm chậm chạp. Thời gian đã lâu như vậy nhưng hắn vẫn ở cảnh giới bảy niệm y như lúc ban đầu, không thấy tăng trưởng một chút nào.
"Xem ra tĩnh tu đã không còn tác dụng"
Sở Mộ cười khổ lắc đầu, chậm rãi mở mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Sau khi Diệp Hoàn Sinh và Thẩm Nguyệt rời khỏi không bao lâu, Sở Mộ cũng dẫn Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đi tới Hướng Vinh thành.
Vị trí Hướng Vinh thành tương đối gần Vạn Tượng thành, chỉ là phương hướng hơi chếch về phía tay một chút mà thôi. Hắn vẫn có thể tới đó nghỉ ngơi, làm việc vài ngày rồi xuất phát tới Vạn Tượng thành cũng không muộn.
Về phần Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là tò mò không hiểu tại sao bên cạnh Sở Mộ tự dưng có thêm một tiểu nha đầu một tấc cũng không rời.
“Hắn lừa gạt được ở nơi nào ?”
Diệp Khuynh Tư nghĩ thầm, lại thuận miệng hỏi.
Sở Mộ trả lời chính là trên đường nhặt được.
Lời này cũng không giả, bởi vì hắn đúng là nhặt được dã nha đầu Trữ Mạn Nhi ở trong rừng rậm, bây giờ lại bám dính như sam.
Dã nha đầu thiên sinh lệ chất, khí chất thuần khiết ngây thơ. Không bao lâu sau đã thân mật với Diệp Khuynh Tư, hai người nói chuyện to to nhỏ nhỏ không ngừng liếc sang Sở Mộ. Khi hắn trừng mắt đe dọa dã nha đầu không được làm loạn, nàng lập tức núp ở phía sau Diệp Khuynh Tư làm nũng mấy tiếng. Thế là Diệp Khuynh Tư lại trợn mắt trừng ngược lại Sở Mộ.
Cho nên hắn bó tay chịu chết.
Diệp Khuynh Tư rất thích Trữ Mạn Nhi, chủ yếu là vì Trữ Mạn Nhi có thiên phú đặc thù. Chỉ cần có nàng thì nhóm linh dược trong vườn sẽ mau chóng trưởng thành, nàng chẳng khác gì một tòa bảo khố đối với Diệp Khuynh Tư, lấy không hết, dùng không cạn. Bất kỳ Linh sư nào cũng biết được tầm quan trọng của tiểu nha đầu này.
Diệp Khuynh Tư bây giờ luyện chế đan dược cực hạn chỉ tới trình độ trung đẳng đế hoàng. Trải qua thời gian tham gia đại hội linh thuật, nàng đã bắt tay vào luyện chế linh vật cao đẳng đế hoàng. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là nàng cần phải có lượng lớn tài liệu nâng cao tay nghề.
Linh sư luyện tay nghề chính là giai đoạn đốt tiền kinh khủng nhất. Diệp Khuynh Tư không có bối cảnh, hay là thế lực hậu thuẫn. Trước giờ toàn tự mình tìm kiếm và thu thập tài liệu luyện chế.
Hiện tại đã có Trữ Mạn Nhi, Diệp Khuynh Tư chỉ cần thu mua nhóm lớn cây non, sau đó nhờ tiểu nha đầu sử dụng linh khí thúc dục chúng nó trưởng thành.
Ma Thụ, Tần, Quỷ Quân vẫn đang ở trình độ trung đẳng đế hoàng, khẳng định không thể nào rèn luyện rồi tự mình đột phá. Đến giai đoạn này linh vật càng thêm hữu dụng. Sở Mộ đoán chừng trải qua chuyến đi Hướng Vinh thành, tất cả Hồn sủng của hắn sẽ đạt tới cao đẳng đế hoàng trở lên.
Nếu để cho người khác biết được quá trình Sở Mộ tăng cường thực lực Hồn sủng nhẹ nhàng như vậy, sợ rằng sẽ có vô số người ghen tỵ xen lẫn hâm mộ, có khi lại còn oán trách trời xanh bất công.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà nằm gục trên bả vai Sở Mộ ngáp một cái thật dài, bộ dạng có vẻ nhàm chán.
Sở Mộ nhìn sang tiểu Mạc Tà, cười khổ nói:
"Trong thế giới nhân loại vốn không có bao nhiêu cơ hội cho ngươi chiến đấu."
Vừa nói đến đây, Sở Mộ ôm tiểu Mạc Tà xuống nhẹ nhàng trải lông cho nó. Trước đó Trữ Mạn Nhi quậy phá làm cho bộ lông mềm mượt trên người nó rối tung cả lên.
Tiểu Mạc Tà rất hưởng thụ lắc lư chín cái đuôi qua lại, híp mắt lại phát ra thanh âm rù rì thoải mái.
"Không biết tình huống Dạ, Chiến Dã, tiểu Chập Long thế nào rồi !"
Sở Mộ vừa vuốt ve Mạc Tà, vừa lẩm bẩm tự nhủ.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phương xa, tựa hồ đang nhớ lại hình ảnh Dạ thường xuyên giả trang lãnh khốc, hồi lâu sau lại nhớ đến Chiến Dã hung hăng, nhiệt huyết. Còn có tiểu Chập Long mà nó sủng ái nhất, đã từng đảm nhiệm vai trò bảo mẫu từ khi tiểu tử mới ra đời.
"Sở Mộ, Hướng Vinh thành là một tòa Giới thành cấp mười thuộc về Hồn Minh, ba thế lực lớn không có trú đóng quân đoàn."
Diệp Khuynh Tư nói với Sở Mộ, sau đó lật một tấm bản đồ ra trước mặt hắn.
Sở Mộ nhìn xuống bản đồ, tiểu Mạc Tà cũng nghiêng đầu qua ngó chừng vị trí Diệp Khuynh Tư đang chỉ. Bộ dạng chăm chú tựa như vô cùng thấu triệt, xem cái là hiểu.
"Phụ cận có Mê giới nào không ?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Đây là chuyện Sở Mộ quan tâm nhất, nếu không có Mê giới thì nhóm Hồn sủng không thể lịch lãm. Như vậy tòa thành này mất đi lực hấp dẫn, hoàn toàn không có ý nghĩa đối với hắn.
"Phương hướng chính nam là rừng rậm Hướng Vinh cực kỳ nổi danh. Dọc theo bìa rừng có thể chạy đến phía nam Cấm Vực, lãnh thổ rộng lớn bạt ngàn. Cho dù chạy hết tốc lực mấy năm cũng chưa chắc xuyên qua nơi đó."
Diệp Khuynh Tư vừa nói xong liền nhìn thoáng qua tiểu Mạc Tà, đưa tay nắm lấy lỗ tai mềm như nhung của nó, cười nói:
"Ngươi đừng hi vọng làm gì, cho dù chạy sâu vào trong Cấm Vực cũng chưa chắc tìm thấy địch nhân cho ngươi lịch lãm. "
Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong đã là cực hạn trong thế giới nhân loại lẫn tự nhiên, thông thường bất kỳ sinh vật nào đạt tới cấp độ này đều là Thống trị giả của một lãnh thổ bao la, bát ngát. Cho dù hiện tại Sở Mộ có thực lực xông vào đó đánh một trận thống khoái, nhưng vẫn phải nghĩ đến vấn đề thời gian và lực lượng quân đoàn Hồn sủng dưới trướng Thống trị giả.
Chính vì điều kiện khó khăn như thế, tiểu Mạc Tà háo chiến cả ngày chỉ biết ăn và ngủ, rảnh rỗi đến sắp khùng rồi.
Đẳng cấp càng cao cơ hội chiến đấu cũng theo đó giảm bớt, có lẽ đây chính là nguyên nhân sinh vật cấp đế hoàng rất khó tăng cường thực lực. Dù sao đạt tới cấp bậc này sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề trở ngại, như là không có đối thủ ngang tầm, thiếu hụt hoàn cảnh rèn luyện, tài nguyên khó tìm ...v…v
Nghe thấy Diệp Khuynh Tư nói như thế, Mạc Tà lại rụt đầu về, ánh mắt rơi vào người Bạch Yểm Đế. Hẳn là muốn lấy tên này hoạt động gân cốt.
Bạch Yểm Đế không thèm mở miệng, dùng ngón tay chỉ lên trời ý bảo sắp tối rồi, ta đây chuẩn bị nghỉ ngơi, không muốn đánh đấm với ngươi.
Ngoài ra trời tối thông thường sẽ có ánh trăng, tiểu hồ ly này lại càng biến thái,. Bạch Yểm Đế dĩ nhiên sẽ không ngu tới mức tự chuốc lấy cực khổ vào thân.
Bạch Yểm Đế không muốn đánh, Mạc Tà lại nhìn qua Bạch Yểm Ma Bạch Tứ.
Bạch Tứ quay đầu nhìn tới dãy núi phương xa, làm như không hề thấy được ánh mắt tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà tìm Bạch Tứ chơi đùa chỉ sử dụng đơn thuộc tính chiến đấu, nhưng mà cho dù như thế Bạch Tứ vẫn cứ bị Mạc Tà khi dễ.
"Ca ca, đám Bạch Nhất đã đi lâu như vậy, chắc là sớm quay về rồi ? "
Trữ Mạn Nhi đột nhiên hỏi một câu.
"Ừ, hẳn là thế !"
Sở Mộ gật đầu nói.
Sở Mộ bây giờ gặp phải địch nhân càng lúc càng mạnh, nhưng hắn chỉ có thể đơn khống rất khó bảo vệ tốt Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi. Nhóm Bạch Yểm Ma Thống trị giả chính là hộ vệ hợp cách, bởi vì chúng nó chỉ thích vây quanh dã nha đầu. Hiện tại chỉ cần thu thập chút ít tài liệu để cho Diệp Khuynh Tư luyện chế linh vật cường hóa Bạch Tứ đến Bạch Thập, vậy thì đội hình hộ vệ của hắn tương đối hùng hậu rồi.
Hồn sủng hoang dã tăng cường thực lực không giống với những Hồn sủng đã ký kết hồn ước với nhân loại. Thế giới nhân loại đã dùng mấy ngàn năm thời gian tạo thành một nền văn minh am hiểu lĩnh vực Hồn sủng. Còn Hồn sủng hoang dã lại thiếu hụt trí tuệ, đồng thời cũng không có phương hướng phát triển cụ thể.
Ba người Sở Mộ càng lúc càng đến Hướng Vinh thành, rừng rậm chung quanh có xu hướng dày đặc hơn rất nhiều. Thậm chí bay qua sơn mạch chỉ thấy toàn là ngọn cây chen chúc nhau san sát.
Vào ban đêm, hai nữ tử dựng lên một cái lều nhỏ. Các nàng vốn yêu thích sạch sẽ không muốn nằm ngủ trên cành cây giống như Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ đang tựa lưng vào một thân cây cổ thụ, nhắm mắt tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Sau khi đạt tới cao niệm Hồn Hoàng, Sở Mộ phát hiện tu luyện càng thêm chậm chạp. Thời gian đã lâu như vậy nhưng hắn vẫn ở cảnh giới bảy niệm y như lúc ban đầu, không thấy tăng trưởng một chút nào.
"Xem ra tĩnh tu đã không còn tác dụng"
Sở Mộ cười khổ lắc đầu, chậm rãi mở mắt nhìn lên bầu trời đêm.
/1793
|