Vương vị chính là khát vọng cao nhất trong lòng nó, vào lúc này ngọn lửa chiến ý lại bốc cháy bừng bừng.
Kể từ khi đi theo nhân loại rời khỏi Tù đảo bước lên lữ trình tăng cường thực lực dài đằng đẵng. Danh hiệu Vương giả đã khắc vào sâu trong tâm trí nó, khắc sâu đến mức mỗi lần nhớ đến hình dáng nhân loại kia, máu huyết trong người nó lại sôi trào mãnh liệt.
Trong người Dạ là khối xương cốt kiệt ngạo khó thuần, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, trắc trở. Nhưng nó chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩa tìm đến thánh địa Yêu Linh.
Mảnh đất này là mơ ước cả đời nó, đồng thời cũng là hi vọng thức tỉnh linh hồn chủ nhân.
Nơi này là khởi điểm và cũng là điểm cuối dành cho Yêu Linh lưu lạc. Hành trình trở nên cường đại hơn bây giờ mới chính thức bắt đầu …
"Sau này gặp lại, ngươi nhất định phải trở thành Vương giả."
Dạ và Sở Mộ tâm linh tương thông, lúc ban đầu tách ra Dạ điên cuồng chạy trốn vì không dám đối mặt với ánh mắt chủ nhân. Đồng thời nó cũng nghe được tiếng lòng Sở Mộ truyền đến.
Bây giờ Dạ rốt cuộc đã tìm được Yêu Trủng, nó quay đầu lại nhìn tới đại dương vô biên vô hạn. Con ngươi màu đen từ từ kiên định lên, bởi vì nó đã đi được một bước dài trên con đường Vương giả.
Ánh mắt Dạ lấp lánh hàn quang nhìn vào màn sương mù màu tím lượn lờ, bốn vó chạy như bay hướng tới khối tịnh thổ ở vị trí trung tâm.
Dạ không có thư giãn vì tìm được Yêu Trủng, bởi vì nó biết rõ cho dù là Yêu Linh Gia, hay là Yêu Trủng trước tiên phải vượt qua hàng loạt thử thách. Nó phải được Yêu Linh đồng tộc nơi này chấp nhận mới có thể thu hoạch lợi ích từ nơi này.
Trước khi đi đến nơi này, nó đã nghe được vô số Yêu Linh tiền bối kể về mảnh đất thiên đường. Ánh mắt bọn họ mê mang, tràn đầy khát vọng truyền lửa lại cho đám Yêu Linh trẻ tuổi.
Rất nhiều Yêu Linh cường đại bước chân vào khối tịnh thổ này lại bị tịnh thổ Thủ hộ giả đuổi ra. Không biết đã có bao nhiêu Yêu Linh cố gắng cả đời cũng không thể tiến vào Yêu Trủng, cuối cùng chôn xương ở bên ngoài hải đảo.
Nơi này là nhà của Yêu Linh lưu lạc, nhưng đồng thời cũng là mộ địa tử vong.
Bên trong hòn đảo toàn là Yêu Linh cường đại, cho dù thực lực Dạ đã là cao đẳng đế hoàng cũng không chắc có tư cách tiến vào ngoại đảo. Bởi vì những lão Yêu Linh kể chuyện xưa đều là cao đẳng đế hoàng trở xuống. Tất cả bọn họ chỉ đi tới khu vực sương mù mà thôi.
---------
Hai tháng sau, Linh thành trải qua một trận gió tanh mưa máu bắt đầu yên tĩnh. Phần lớn người dân đã khôi phục lại sinh hoạt bình thường.
Tòa thành này gặp may mắn, trong lịch sử đã bị phá hủy rất nhiều lần cuối cùng vẫn được xây dựng lại. Hơn nữa, càng gầy dựng lại càng phồn vinh, quy mô càng lúc càng lớn.
Đợt chiến tranh này chủ yếu phá hư từ khu vực quảng trường đến tận thành đông, tổn thất tài nguyên nặng nề, nhưng thương vong không lớn. Linh thành căn cơ hùng hậu, tài nguyên dồi dào đã khôi phục rất nhanh.
Thành chủ vẫn là Dương Khuyết.
Chẳng qua là tòa thành này không còn do một mình Dương Khuyết quyết định.
"Ca, ngươi thật muốn đi?"
Bên ngoài Hồn Điện, Diệp Khuynh Tư nhìn Diệp Hoàn Sinh thu thập hành lý chuẩn bị lên đường, lo lắng hỏi.
Diệp Hoàn Sinh đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, đưa tay xoa xoa mái tóc nàng, vẻ mặt nồng đậm cưng chiều nói:
"Còn không nỡ rời ca sao? Cùng nam nhân của ngươi đi là tốt rồi, ca còn phải đi đường của mình."
Vừa nói đến đây, Diệp Hoàn Sinh làm như suy nghĩ chuyện gì đó, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Dù sao… đi chung một chỗ với nam nhân của ngươi … rất là đả kích lòng tự ái đối với ta."
Diệp Hoàn Sinh hết một câu ‘nam nhân của ngươi’ rồi lại ‘nam nhân của ngươi’ làm cho Diệp Khuynh Tư xấu hổ đỏ mặt. Tuy rằng đã quen với tác phong cà rỡn của hắn, nhưng nàng thật sự chưa kịp thích ứng với loại chuyện này.
Hai huynh muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thời gian tách ra không nhiều. Lần này cần Diệp Hoàn Sinh chủ động quyết định, bởi vì bọn họ đã hoàn thành di chúc lão sư, hiện tại cũng nên an tâm lo lắng cho cuộc sống của mình.
"Đừng có đi lạc, sẽ gặp nhau ở Vạn Tượng thành."
Diệp Hoàn Sinh không hề câu chấp phất tay áo, bày ra hình tượng oai phong nghiêm nghị thúc giục Tinh Dã Ma Câu rời đi.
Diệp Khuynh Tư thấy ca ca của mình rời khỏi, trong lòng cảm thấy mất mác, u buồn. Nhưng mà, chưa đầy một phút sau nàng chợt phát hiện Diệp Hoàn Sinh vội vã chuyển qua góc phố ‘vô tình’ cặp đôi với một nữ tử. Cả hai cùng cưỡi Hồn sủng song song chạy đi.
"Cái tên khốn kiếp này, rõ ràng là đi lịch lãm với Thẩm Nguyệt, lại còn nói cái gì mà tìm địa phương vắng vẻ một mình tu luyện."
Diệp Khuynh Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, vốn là trong lòng có một tia thương cảm lập tức biến sạch.
"Thẩm Mặc, ngươi thật sự bán muội muội mình cho hắn ?"
Sở Mộ đứng ở một bên cũng cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thoáng qua trêu chọc Thẩm Mặc.
"Bọn họ ngươi tình ta nguyện, cái gì bán hay không chứ? Hơn nữa, ta cũng không phải người mù, làm sao nhìn không ra nha đầu kia ngoài miệng nói chán ghét, nhưng thật ra trong lòng đã thích hắn rồi. Chỉ là ngượng ngùng với tác phong táo bạo của Diệp Hoàn Sinh mới lộ vẻ gượng ép mà thôi !"
Thẩm Mặc chỉ biết lắc đầu cười khổi, sau đó mới bổ sung thêm một câu:
"Thế nhưng, nếu như tiểu tử kia cô phụ muội muội của ta, ta sẽ tự tay lột da hắn."
Nghe được câu này, Sở Mộ lắc đầu khổ sở, chua chát nói:
"Tại sao ca ca trong thiên hạ lại giống như vậy chứ ?"
Thẩm Mặc ngẩn người ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Diệp Khuynh Tư mới chợt hiểu ra ý tứ Sở Mộ, nhất thời cười phá lên nói:
"Vậy hắn cũng phải có bổn sự kia a…aa! Sở đại thiếu chủ của chúng ta đã sắp vô địch thiên hạ rồi."
Vô địch thiên hạ? Sở Mộ không cho rằng như vậy, ít nhất hắn bây giờ không Bán Ma hóa còn đánh không lại một con chủ sủng của Mục Thanh Y.
Nhưng mà nói đi thì trở lại, thật ra Sở Mộ còn phải cảm tạ Mục Thanh Y. Bởi vì nếu không có nàng chỉ dạy hồn kỹ thu hồi Hồn sủng ở khoảng cách xa, vậy thì lần này Chu Triêu xuất hiện sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Cho dù bản thân hắn không có việc gì, nhưng lại rất khó bảo vệ Diệp Khuynh Tư an toàn.
"Sau này ngươi có dự định gì không ?"
Thẩm Mặc nhìn Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cả ngày liếc mắt mày đưa, tình yêu cuồng nhiệt lộ liễu như thế cũng âm thầm cảm thán.
"Mục đích là Vạn Tượng thành, dọc đường tận lực lịch lãm. Tạm thời không có phương hướng cố định."
Sở Mộ mỉm cười nói.
"Biết Đế Cơ không ?"
Thẩm Mặc mở miệng hỏi.
"Có nghe nói !"
Sở Mộ gật đầu.
Song Cơ theo thứ tự là Thiên Cơ và Đế Cơ. Hắn đã gặp Thiên Cơ Mục Thanh Y, rồi cùng nhau trải qua chuyến lữ hành tới Càn Khôn Băng Môn. Cho đến hiện tại Sở Mộ thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến hình ảnh hương diễm kia.
Về phần Đế Cơ thì không biết nhiều lắm, chỉ biết là nữ nhân này ở tại Vạn Tượng Cảnh có được địa vị và thân phận cực cao, có thể nói là vạn dân cúng bái, tôn sùng như nữ thần. Một mình nàng lung lạc, chiêu mộ phần lớn con dân Vạn Tượng Cảnh, ngay cả Mục Thanh Y cũng ảm đạm hơn nàng vài phần.
"Nữ nhân này sẽ cử hành Tự nhiên lễ tán (lễ hội tự nhiên) tại Hướng Vinh thành. Ngươi trước kia từng nói muốn tìm biện pháp tăng cường thực lực Mộc hệ Hồn sủng đúng không? Nếu có thời gian thì tới Hướng Vinh thành thử xem !"
Thẩm Mặc nói.
"Tăng cường thực lực Mộc hệ Hồn sủng có liên quan gì tới Tự nhiên lễ tán ?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Nàng là thành chủ Hướng Vinh thành, rất ít khi trở về thành trì của mình. Hướng Vinh thành lại là thiên đường của Thực Vật giới Hồn sủng sư. Ta nghe Đằng Lãng nói ngươi và Thiên Cơ có quan hệ không tầm thường, hẳn là nàng không ngại tiến cử cho ngươi, nếu được Đế Cơ chỉ điểm sẽ có được chỗ tốt rất lớn đối với Mộc hệ Hồn sủng. Hàn nguyên lão của Yểm Ma cung chúng ta có một đầu Thiên Đồng Ma Thụ chính là được Đế Cơ chỉ điểm mới tăng cường lên tới đế hoàng đỉnh phong."
Thẩm Mặc nói xong liền lộ ra thần sắc hâm mộ.
Mặt mày Sở Mộ lập tức đen thui, cái tên Đằng Lãng này quả nhiên không đáng tin, nói một đằng làm một nẻo. Sở Mộ âm thầm buồn bực tại sao thái tử Yểm Ma cung và thiếu chủ Hồn Điện lại có quan hệ thân thiết vậy chứ? Mấy năm trước các ngươi còn là tử địch kia mà.
Huống chi nơi này đang có Diệp Khuynh Tư tồn tại, Thẩm Mặc mờ mờ ám ám nhắc đến mấy chữ ‘quan hệ không tầm thường’ chẳng phải là bôi tro trét trấu lên mặt hắn sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Sau đó Sở Mộ lại nghĩ tới một vấn đề, vội vàng dò hỏi:
"À, Đế Cơ cũng thuộc phái trung lập?"
Không ngờ Song Cơ của Hồn Minh đều thuộc phái trung lập, nếu không Đế Cơ tại sao lại trợ giúp nguyên lão Yểm Ma cung tăng cường thực lực?
"Ừ, nàng không thích phân tranh, thậm chí đôi khi còn trợ giúp ba thế lực lớn chúng ta. Ta có may mắn thấy nàng một lần, đó là lần đầu tiên ta hiểu được thế nào là tiên tử không nhiễm bụi trần."
Vừa nói đến đây, Thẩm Mặc lập tức bày ra bộ dạng mê luyến, hớn hở không dứt. Có lẽ cái vị thái tử Yểm Mê cung này cũng là một tín đồ của nữ thần Đế Cơ rồi.
Thẩm Mặc vừa nói như thế, Sở Mộ chợt nhớ tới cái tên gian manh Đằng Lãng từng nói hai lý tưởng của nam nhân, một trong đó chính là đẩy ngã hai vị nữ thần.
Xem ra Song Cơ Hồn Minh đều là nhân gian tuyệt sắc. Nếu không, bọn họ làm sao được vô số nam nhân ái mộ như thế.
Chỉ tiếc là các nàng thực lực mạnh mẽ, địa vị cao cao tại thượng. Trên đời này có bao nhiêu nam nhân xứng đôi với bọn họ?
Thẩm Mặc đã đề nghị tới Hướng Vinh thành tìm cơ hội và lịch lãm, Sở Mộ đúng lúc muốn rèn luyện Ma Thụ chiến sĩ. Vì thế hắn và Diệp Khuynh Tư thương lượng một phen, chuyển mục đích trước tiên đi tới Hướng Vinh thành.
"Sở Mộ, hỏi ngươi một vấn đề !"
Diệp Khuynh Tư đột nhiên khoác tay Sở Mộ, nửa người dán vào ngực hắn, mỉm cười ôn nhu hết mức.
"Ừ, hỏi đi !"
Sở Mộ cũng không quá để ý, ngược lại cúi đầu xuống âm mưu hôn lén đôi môi gợi cảm kia.
Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng tránh qua, lại nở nụ cười ôn hòa nói:
"Cái gọi là quan hệ không tầm thường với Thiên Cơ là có ý gì ?"
“Rồi, biết ngay mà !”
Nhưng Sở Mộ phản ứng rất nhanh, mặt không thay đổi sắc, hơi không thở gấp hồi đáp:
"Chỉ là quen biết một chút, thuận tiện lịch lãm chung một lần mà thôi !”
"Nha nha !"
Diệp Khuynh Tư gật đầu mấy cái, ngược lại không hề hỏi nhiều.
Sở Mộ cuối cùng có tật giật mình không dám tiếp tục hành động mờ ám với Diệp Khuynh Tư, trong lòng âm thầm xấu hổ tại sao trực giác của nữ nhân đáng sợ như vậy? Thẩm Mặc tùy ý nói một câu lại bị nàng ngửi thấy mùi dấm rồi?
Kể từ khi đi theo nhân loại rời khỏi Tù đảo bước lên lữ trình tăng cường thực lực dài đằng đẵng. Danh hiệu Vương giả đã khắc vào sâu trong tâm trí nó, khắc sâu đến mức mỗi lần nhớ đến hình dáng nhân loại kia, máu huyết trong người nó lại sôi trào mãnh liệt.
Trong người Dạ là khối xương cốt kiệt ngạo khó thuần, cho dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, trắc trở. Nhưng nó chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩa tìm đến thánh địa Yêu Linh.
Mảnh đất này là mơ ước cả đời nó, đồng thời cũng là hi vọng thức tỉnh linh hồn chủ nhân.
Nơi này là khởi điểm và cũng là điểm cuối dành cho Yêu Linh lưu lạc. Hành trình trở nên cường đại hơn bây giờ mới chính thức bắt đầu …
"Sau này gặp lại, ngươi nhất định phải trở thành Vương giả."
Dạ và Sở Mộ tâm linh tương thông, lúc ban đầu tách ra Dạ điên cuồng chạy trốn vì không dám đối mặt với ánh mắt chủ nhân. Đồng thời nó cũng nghe được tiếng lòng Sở Mộ truyền đến.
Bây giờ Dạ rốt cuộc đã tìm được Yêu Trủng, nó quay đầu lại nhìn tới đại dương vô biên vô hạn. Con ngươi màu đen từ từ kiên định lên, bởi vì nó đã đi được một bước dài trên con đường Vương giả.
Ánh mắt Dạ lấp lánh hàn quang nhìn vào màn sương mù màu tím lượn lờ, bốn vó chạy như bay hướng tới khối tịnh thổ ở vị trí trung tâm.
Dạ không có thư giãn vì tìm được Yêu Trủng, bởi vì nó biết rõ cho dù là Yêu Linh Gia, hay là Yêu Trủng trước tiên phải vượt qua hàng loạt thử thách. Nó phải được Yêu Linh đồng tộc nơi này chấp nhận mới có thể thu hoạch lợi ích từ nơi này.
Trước khi đi đến nơi này, nó đã nghe được vô số Yêu Linh tiền bối kể về mảnh đất thiên đường. Ánh mắt bọn họ mê mang, tràn đầy khát vọng truyền lửa lại cho đám Yêu Linh trẻ tuổi.
Rất nhiều Yêu Linh cường đại bước chân vào khối tịnh thổ này lại bị tịnh thổ Thủ hộ giả đuổi ra. Không biết đã có bao nhiêu Yêu Linh cố gắng cả đời cũng không thể tiến vào Yêu Trủng, cuối cùng chôn xương ở bên ngoài hải đảo.
Nơi này là nhà của Yêu Linh lưu lạc, nhưng đồng thời cũng là mộ địa tử vong.
Bên trong hòn đảo toàn là Yêu Linh cường đại, cho dù thực lực Dạ đã là cao đẳng đế hoàng cũng không chắc có tư cách tiến vào ngoại đảo. Bởi vì những lão Yêu Linh kể chuyện xưa đều là cao đẳng đế hoàng trở xuống. Tất cả bọn họ chỉ đi tới khu vực sương mù mà thôi.
---------
Hai tháng sau, Linh thành trải qua một trận gió tanh mưa máu bắt đầu yên tĩnh. Phần lớn người dân đã khôi phục lại sinh hoạt bình thường.
Tòa thành này gặp may mắn, trong lịch sử đã bị phá hủy rất nhiều lần cuối cùng vẫn được xây dựng lại. Hơn nữa, càng gầy dựng lại càng phồn vinh, quy mô càng lúc càng lớn.
Đợt chiến tranh này chủ yếu phá hư từ khu vực quảng trường đến tận thành đông, tổn thất tài nguyên nặng nề, nhưng thương vong không lớn. Linh thành căn cơ hùng hậu, tài nguyên dồi dào đã khôi phục rất nhanh.
Thành chủ vẫn là Dương Khuyết.
Chẳng qua là tòa thành này không còn do một mình Dương Khuyết quyết định.
"Ca, ngươi thật muốn đi?"
Bên ngoài Hồn Điện, Diệp Khuynh Tư nhìn Diệp Hoàn Sinh thu thập hành lý chuẩn bị lên đường, lo lắng hỏi.
Diệp Hoàn Sinh đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, đưa tay xoa xoa mái tóc nàng, vẻ mặt nồng đậm cưng chiều nói:
"Còn không nỡ rời ca sao? Cùng nam nhân của ngươi đi là tốt rồi, ca còn phải đi đường của mình."
Vừa nói đến đây, Diệp Hoàn Sinh làm như suy nghĩ chuyện gì đó, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Dù sao… đi chung một chỗ với nam nhân của ngươi … rất là đả kích lòng tự ái đối với ta."
Diệp Hoàn Sinh hết một câu ‘nam nhân của ngươi’ rồi lại ‘nam nhân của ngươi’ làm cho Diệp Khuynh Tư xấu hổ đỏ mặt. Tuy rằng đã quen với tác phong cà rỡn của hắn, nhưng nàng thật sự chưa kịp thích ứng với loại chuyện này.
Hai huynh muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thời gian tách ra không nhiều. Lần này cần Diệp Hoàn Sinh chủ động quyết định, bởi vì bọn họ đã hoàn thành di chúc lão sư, hiện tại cũng nên an tâm lo lắng cho cuộc sống của mình.
"Đừng có đi lạc, sẽ gặp nhau ở Vạn Tượng thành."
Diệp Hoàn Sinh không hề câu chấp phất tay áo, bày ra hình tượng oai phong nghiêm nghị thúc giục Tinh Dã Ma Câu rời đi.
Diệp Khuynh Tư thấy ca ca của mình rời khỏi, trong lòng cảm thấy mất mác, u buồn. Nhưng mà, chưa đầy một phút sau nàng chợt phát hiện Diệp Hoàn Sinh vội vã chuyển qua góc phố ‘vô tình’ cặp đôi với một nữ tử. Cả hai cùng cưỡi Hồn sủng song song chạy đi.
"Cái tên khốn kiếp này, rõ ràng là đi lịch lãm với Thẩm Nguyệt, lại còn nói cái gì mà tìm địa phương vắng vẻ một mình tu luyện."
Diệp Khuynh Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, vốn là trong lòng có một tia thương cảm lập tức biến sạch.
"Thẩm Mặc, ngươi thật sự bán muội muội mình cho hắn ?"
Sở Mộ đứng ở một bên cũng cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thoáng qua trêu chọc Thẩm Mặc.
"Bọn họ ngươi tình ta nguyện, cái gì bán hay không chứ? Hơn nữa, ta cũng không phải người mù, làm sao nhìn không ra nha đầu kia ngoài miệng nói chán ghét, nhưng thật ra trong lòng đã thích hắn rồi. Chỉ là ngượng ngùng với tác phong táo bạo của Diệp Hoàn Sinh mới lộ vẻ gượng ép mà thôi !"
Thẩm Mặc chỉ biết lắc đầu cười khổi, sau đó mới bổ sung thêm một câu:
"Thế nhưng, nếu như tiểu tử kia cô phụ muội muội của ta, ta sẽ tự tay lột da hắn."
Nghe được câu này, Sở Mộ lắc đầu khổ sở, chua chát nói:
"Tại sao ca ca trong thiên hạ lại giống như vậy chứ ?"
Thẩm Mặc ngẩn người ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Diệp Khuynh Tư mới chợt hiểu ra ý tứ Sở Mộ, nhất thời cười phá lên nói:
"Vậy hắn cũng phải có bổn sự kia a…aa! Sở đại thiếu chủ của chúng ta đã sắp vô địch thiên hạ rồi."
Vô địch thiên hạ? Sở Mộ không cho rằng như vậy, ít nhất hắn bây giờ không Bán Ma hóa còn đánh không lại một con chủ sủng của Mục Thanh Y.
Nhưng mà nói đi thì trở lại, thật ra Sở Mộ còn phải cảm tạ Mục Thanh Y. Bởi vì nếu không có nàng chỉ dạy hồn kỹ thu hồi Hồn sủng ở khoảng cách xa, vậy thì lần này Chu Triêu xuất hiện sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Cho dù bản thân hắn không có việc gì, nhưng lại rất khó bảo vệ Diệp Khuynh Tư an toàn.
"Sau này ngươi có dự định gì không ?"
Thẩm Mặc nhìn Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cả ngày liếc mắt mày đưa, tình yêu cuồng nhiệt lộ liễu như thế cũng âm thầm cảm thán.
"Mục đích là Vạn Tượng thành, dọc đường tận lực lịch lãm. Tạm thời không có phương hướng cố định."
Sở Mộ mỉm cười nói.
"Biết Đế Cơ không ?"
Thẩm Mặc mở miệng hỏi.
"Có nghe nói !"
Sở Mộ gật đầu.
Song Cơ theo thứ tự là Thiên Cơ và Đế Cơ. Hắn đã gặp Thiên Cơ Mục Thanh Y, rồi cùng nhau trải qua chuyến lữ hành tới Càn Khôn Băng Môn. Cho đến hiện tại Sở Mộ thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến hình ảnh hương diễm kia.
Về phần Đế Cơ thì không biết nhiều lắm, chỉ biết là nữ nhân này ở tại Vạn Tượng Cảnh có được địa vị và thân phận cực cao, có thể nói là vạn dân cúng bái, tôn sùng như nữ thần. Một mình nàng lung lạc, chiêu mộ phần lớn con dân Vạn Tượng Cảnh, ngay cả Mục Thanh Y cũng ảm đạm hơn nàng vài phần.
"Nữ nhân này sẽ cử hành Tự nhiên lễ tán (lễ hội tự nhiên) tại Hướng Vinh thành. Ngươi trước kia từng nói muốn tìm biện pháp tăng cường thực lực Mộc hệ Hồn sủng đúng không? Nếu có thời gian thì tới Hướng Vinh thành thử xem !"
Thẩm Mặc nói.
"Tăng cường thực lực Mộc hệ Hồn sủng có liên quan gì tới Tự nhiên lễ tán ?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Nàng là thành chủ Hướng Vinh thành, rất ít khi trở về thành trì của mình. Hướng Vinh thành lại là thiên đường của Thực Vật giới Hồn sủng sư. Ta nghe Đằng Lãng nói ngươi và Thiên Cơ có quan hệ không tầm thường, hẳn là nàng không ngại tiến cử cho ngươi, nếu được Đế Cơ chỉ điểm sẽ có được chỗ tốt rất lớn đối với Mộc hệ Hồn sủng. Hàn nguyên lão của Yểm Ma cung chúng ta có một đầu Thiên Đồng Ma Thụ chính là được Đế Cơ chỉ điểm mới tăng cường lên tới đế hoàng đỉnh phong."
Thẩm Mặc nói xong liền lộ ra thần sắc hâm mộ.
Mặt mày Sở Mộ lập tức đen thui, cái tên Đằng Lãng này quả nhiên không đáng tin, nói một đằng làm một nẻo. Sở Mộ âm thầm buồn bực tại sao thái tử Yểm Ma cung và thiếu chủ Hồn Điện lại có quan hệ thân thiết vậy chứ? Mấy năm trước các ngươi còn là tử địch kia mà.
Huống chi nơi này đang có Diệp Khuynh Tư tồn tại, Thẩm Mặc mờ mờ ám ám nhắc đến mấy chữ ‘quan hệ không tầm thường’ chẳng phải là bôi tro trét trấu lên mặt hắn sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Sau đó Sở Mộ lại nghĩ tới một vấn đề, vội vàng dò hỏi:
"À, Đế Cơ cũng thuộc phái trung lập?"
Không ngờ Song Cơ của Hồn Minh đều thuộc phái trung lập, nếu không Đế Cơ tại sao lại trợ giúp nguyên lão Yểm Ma cung tăng cường thực lực?
"Ừ, nàng không thích phân tranh, thậm chí đôi khi còn trợ giúp ba thế lực lớn chúng ta. Ta có may mắn thấy nàng một lần, đó là lần đầu tiên ta hiểu được thế nào là tiên tử không nhiễm bụi trần."
Vừa nói đến đây, Thẩm Mặc lập tức bày ra bộ dạng mê luyến, hớn hở không dứt. Có lẽ cái vị thái tử Yểm Mê cung này cũng là một tín đồ của nữ thần Đế Cơ rồi.
Thẩm Mặc vừa nói như thế, Sở Mộ chợt nhớ tới cái tên gian manh Đằng Lãng từng nói hai lý tưởng của nam nhân, một trong đó chính là đẩy ngã hai vị nữ thần.
Xem ra Song Cơ Hồn Minh đều là nhân gian tuyệt sắc. Nếu không, bọn họ làm sao được vô số nam nhân ái mộ như thế.
Chỉ tiếc là các nàng thực lực mạnh mẽ, địa vị cao cao tại thượng. Trên đời này có bao nhiêu nam nhân xứng đôi với bọn họ?
Thẩm Mặc đã đề nghị tới Hướng Vinh thành tìm cơ hội và lịch lãm, Sở Mộ đúng lúc muốn rèn luyện Ma Thụ chiến sĩ. Vì thế hắn và Diệp Khuynh Tư thương lượng một phen, chuyển mục đích trước tiên đi tới Hướng Vinh thành.
"Sở Mộ, hỏi ngươi một vấn đề !"
Diệp Khuynh Tư đột nhiên khoác tay Sở Mộ, nửa người dán vào ngực hắn, mỉm cười ôn nhu hết mức.
"Ừ, hỏi đi !"
Sở Mộ cũng không quá để ý, ngược lại cúi đầu xuống âm mưu hôn lén đôi môi gợi cảm kia.
Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng tránh qua, lại nở nụ cười ôn hòa nói:
"Cái gọi là quan hệ không tầm thường với Thiên Cơ là có ý gì ?"
“Rồi, biết ngay mà !”
Nhưng Sở Mộ phản ứng rất nhanh, mặt không thay đổi sắc, hơi không thở gấp hồi đáp:
"Chỉ là quen biết một chút, thuận tiện lịch lãm chung một lần mà thôi !”
"Nha nha !"
Diệp Khuynh Tư gật đầu mấy cái, ngược lại không hề hỏi nhiều.
Sở Mộ cuối cùng có tật giật mình không dám tiếp tục hành động mờ ám với Diệp Khuynh Tư, trong lòng âm thầm xấu hổ tại sao trực giác của nữ nhân đáng sợ như vậy? Thẩm Mặc tùy ý nói một câu lại bị nàng ngửi thấy mùi dấm rồi?
/1793
|