Quảng trường Thiên Hạ thành.
Một vị nữ tử đeo khăn che mặt, ánh mắt trống rỗng ngồi trên ghế đá màu xám trắng. Toàn thân nàng yên lặng không nhúc nhích giống như một pho tượng điêu khắc, thậm chí ánh mặt trời chiếu xuống cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
Từng người đi đường bước qua bên cạnh nàng đều lưu ý nhìn nàng một cái. Bởi vì pho tượng điêu khắc này quả thật là tuyệt mỹ và thần bí.
Thế nhưng, bên cạnh nàng còn có mấy cường giả thả ra khí thế lạnh như băng, chỉ cần có người nghĩ đến gần nhất định sẽ cảm giác hàn khí đột kích toàn thân.
Rốt cuộc lại có một gã nam tử mặt mũi tái nhợt, mặc y phục màu xám chậm rãi đi tới. Khi hắn bước tới trước mặt nữ tử đầu tiên là hành lễ, sau đó mới mở miệng nói:
"Chủ thượng."
"Ầm !"
Bỗng nhiên một cỗ năng lượng từ dưới đất dâng lên hung hăng đập vào người nam tử, lồng ngực hắn lập tức lún vào trong, hình tượng cực kỳ kinh khủng.
"Phụt !"
Gã nam tử phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bởi vì đau khổ quá mức nên da mặt vặn vẹo rất đáng sợ.
"Ngay cả một thiếu niên mất đi một hồn cũng khống chế không nổi, đúng là phế vật."
Giọng nói nữ chủ thượng vô cùng bình thản, nhưng trong giọng nói đã lộ ra sát cơ.
Gã nam tử đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, nhưng máu tươi vẫn không ngừng trào ra ngoài. Chẳng qua là hắn không dám có hành động phản kháng, thậm chí không dám lộ ra nửa điểm bất kính.
"Thuộc hạ đáng chết."
Gã nam tử cúi rạp người xuống nhận tội.
"Hiện tại hắn đã tạo thành uy hiếp nhất định đối với ta, ta sẽ dẫn ngươi tiến vào cảnh thứ chín, ngươi chịu trách nhiệm giết hắn."
Nữ chủ thượng.
"Vâng, thuộc hạ tuyệt đối không để cho hắn sống qua đại hội Thiên Hạ Quyết, hơn nữa Hồn Minh Tần Dạ cũng nguyện ý xuất thủ. Chỉ cần hắn dám bước vào Bất Hủ thành, thuộc hạ nhất định sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn."
Gã nam tử cắn chặt hàm răng, vội vàng nói.
"Để cho tên kia tiềm phục bên cạnh tiểu công chúa, tìm cơ hội thích hợp khống chế nàng, ngươi còn không có hoàn thành nhiệm vụ trước. Đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như lại làm hư, ta sẽ gặt cái đầu của ngươi xuống."
Ngươi chủ thượng lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ sẽ không để cho chủ thượng thất vọng."
Gã nam tử vội vàng hành lễ, dập đầu mấy cái.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì nữ chủ thượng che mặt đã đứng dậy, chốc lát sau đã biến mất ở trong đám người tựa hồ chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Gã nam tử lúc này mới ngẩng đầu lên, tràn đầy máu tươi khóe miệng ôm lấy một cái nụ cười quỷ dị.
"Đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn nhận được Bất Hủ Tuyền ở bên trong Bất Hủ thành, loại linh vật này có thể giúp cho một con ấu sủng phát triển nhanh hơn gấp năm lần. Nếu rơi vào trong tay của ngươi, ngươi sẽ có thể tạo ra một con Hồn sủng cường đại trong thời gian ngắn."
"Thế nhưng, vậy thì thế nào? Coi như là cấp đế hoàng trưởng thành đến mười đoạn đã là cực hạn rồi. Chắc chắn không có cách nào tăng cường thực lực thêm một cấp bậc, chỉ có Hồn sủng mang huyết thống chủng tộc dị biến mới là mạnh nhất.
Sau khi tiến vào Bất Hủ thành, ta sẽ lập tức bắt sống con Hồn sủng liên tục dị biến kia, sau đó ta sẽ ẩn cư thời gian mười năm, đến lúc đó trên đời này còn ai là đối thủ Hạ Nghiễm Hàn ta đây? Nữ nhân ngu xuẩn kia, chung quy sẽ có một ngày ngươi sẽ bị ta hung hăng giẫm ở dưới chân."
Trang bị cho Bạch Ma Quỷ đã hao hết 15 tỷ, hiện tại có thể nói là Sở Mộ không cần phải lo lắng đến vấn đề bị tuyển thủ bậc thang thứ hai quấy nhiễu rồi.
Dĩ nhiên mục tiêu của Sở Mộ lúc này không đơn thuần chỉ là Hồn sủng phong ấn ở cảnh thứ chín. Hắn còn phải xuyên qua vô số khu vực phong ấn, tiến vào địa phương rất sâu trong Bất Hủ thành, cố gắng tìm kiếm và giải khai phong ấn cho Hồn sủng của phụ thân mình.
Sở Thiên Mang và Sở Mộ đều là linh hồn Hồn sủng sư, Sở Mộ tin tưởng đầu thứ sủng kia tuy bị giải trừ hồn ước nhưng khẳng định vẫn còn bảo lưu không ít trí nhớ, trước tiên phải cứu nó ra ngoài rồi dẫn tới trước mặt phụ thân mình. Có lẽ Sở Thiên Mang đang lưu lạc ở một phương trời nào đó, cố gắng thu hồi những Hồn sủng đã bị giải trừ hồn ước trong dĩ vãng.
Cẩn Nhu công chúa tỏ vẻ thứ sủng của Sở Thiên Mang trước khi bị phong ấn đã ở trạng thái thực lực quân chủ đỉnh phong. Bây giờ đã trôi qua mười năm, sợ rằng thực lực sẽ bị suy giảm xuống còn cao đẳng quân chủ.
Chung quanh đồ án phong ấn luôn luôn tồn tại một nhóm Hồn sủng bị Hồn Minh tẩy não rồi thả cho sinh sống tự do, đó là vì phòng ngừa có người tự tiện giải trừ sinh vật bị phong ấn. Những sinh vật sống chung quanh khu vực phong ấn cũng có thực lực tương đối mạnh, thông thường sẽ nằm trong khoảng trung đẳng quân chủ cho đến cao đẳng quân chủ, hơn nữa nhất định đã trưởng thành tới hình thái mười đoạn.
Nói cách khác, mặc dù Sở Mộ bây giờ chính là tồn tại vô địch ở bậc thang thứ hai, nhưng nếu muốn giải khai phong ấn phóng thích Hồn sủng của Sở Thiên Mang vẫn còn chưa đủ. Lấy trình độ thực lực cỡ này đột phá phong ấn quả thật là nguy hiểm rất lớn.
Dĩ nhiên Sở Mộ vẫn có chỗ dựa vững chắc nhất, chỉ cần Mạc Tà có thể hoàn thành chủng tộc dị biến thì hết thảy vấn đề sẽ được giải quyết vô cùng dễ dàng.
Cẩn Nhu công chúa cung cấp tin tức bí mật hiển nhiên là muốn gia nhập vào trong đội ngũ của Sở Mộ, như vậy nàng mới được bảo đảm an toàn khi xông cảnh.
Sở Mộ không có ý kiến gì, dù sao nàng đã nắm rõ tin tức về Bất Hủ thành, có nàng đi chung sẽ giải quyết được rất nhiều phiền toái không đáng có.
Một đoạn thời gian sau, tất cả thanh niên tuyển thủ tập trung lại một chỗ nghênh đón lần thi đấu cuối cùng của Thiên Hạ Quyết.
Cảnh thứ chín và cảnh thứ mười đồng thời tiến hành, chuyện này cũng có nghĩa là sau khi cuộc thi kết thúc sẽ lập tức công bố danh sách vinh quang của bậc thang thứ nhất và bậc thang thứ hai
Tất cả thanh niên cao thủ trong Thiên Hạ Cảnh đều tụ tập về Thiên Hạ thành, người nào giành lấy vinh quang cuối cùng chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ, trở thành mục tiêu phấn đấu cho hàng vạn hàng triệu thanh thiếu niên mới lớn.
Trước đó đã có vô số lời suy đoán về thứ hạng cuộc thi và người nào đoạt lấy vinh quang cuối cùng Thiên Hạ Quyết. Tất cả mọi người vô cùng cuồng nhiệt mỗi khi nghe thấy đề tài này, thanh âm bàn tán và nghị luận chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Đến cảnh thứ chín chỉ còn lại một số ít người, cơ hồ tất cả tuyển thủ dự thi đều sẽ có tên ở trên Thiên Hạ bảng.
Sở Mộ là người giành được vinh quang cao nhất tại cảnh thứ tám, danh khí của hắn lập tức nâng lên vài lần hơn xa dĩ vãng. Trở thành tân tinh chói mắt nhất có hi vọng đạt được vinh quang cuối cùng, bởi vì trước đó Sở Mộ dựa vào thực lực của mình đánh bại ba thanh niên tối cường đại biểu cho Yểm Ma cung.
Dĩ nhiên là thành viên Yểm Ma cung oán hận Sở Mộ thấu xương, bởi vì mất đi hai người Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương cũng có nghĩa là Yểm Ma cung không còn tư cách tranh đoạt vinh quang hai cảnh cuối cùng. Đây là chuyện chưa từng phát sinh ở những kỳ đại hội Thiên Hạ Quyết trước.
"Ha ha, danh tiếng của Tứ đệ bây giờ đã vượt qua thiếu chủ Hồn Điện. Xem ra Tứ đệ rất có hi vọng đạt vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai rồi, ta thật sự vô cùng khẩn cấp muốn báo tin tức này về nhà. Không biết mấy lão gia hỏa kia sẽ lộ ra bộ mặt gì khi nghe tin nhỉ? Ha ha ha !"
Sở Trữ cười ha ha.
Sở Trữ và Sở Hưng đã bị loại bỏ tại cảnh thứ tư, từ lúc đó tới giờ vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Sở Mộ. Mỗi một lần Sở Mộ đạt được cảnh vinh quang cao nhất, hai người liền hưng phấn lấy bút viết thư, kể lại tình huống nơi này gửi về cho gia tộc. Để cho tất cả thành viên trong gia tộc người biết Sở gia bọn họ đã cho ra đời một thiên tài tuyệt đỉnh, hẳn là bọn họ vô cùng kiêu hãnh vì chuyện này.
"Thống kê cẩn thận sẽ thấy danh tiếng Sở Thần bây giờ đã tiếp cận Hồn Minh Tư Thiên, là người có hi vọng giành được vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai. Đúng là không ngờ nổi, thì ra đầu lĩnh của chúng ta dũng mãnh đến trình độ này. Ha ha ha !"
Triệu Thừa vỗ vỗ bả vai Thượng Hằng, cười lên sảng khoái.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Thừa còn cố ý nhìn thoáng qua Triển Hoành đứng ở cách đó không xa, cười cười giả lả:
"Ngươi xem đi, ban đầu ở cảnh thứ nhất hình như ngươi nói hắn kiên trì không quá 25 phút phải không? Bây giờ sao rồi? Ngay cả một con thứ sủng của người ta cũng đánh không lại."
Sắc mặt Triển Hoành trắng bệch, nhưng vẫn tỏ vẻ ngang ngạnh nói:
"Hắn khẳng định không phải là đối thủ của thiếu chủ Phương Trạch."
Thượng Hằng nhìn một vòng qua đám thành viên Hồn Điện ở chung quanh, mỉm cười nói với mọi người:
"Vinh quang cuối cùng có thể suy đoán đại khái rồi. Người có hi vọng nhất là Hồn Minh Tư Thiên, không biết tại sao người này lại được ủng hộ như vậy, đến lúc này vẫn không thấy hắn triệu hồi ra Hồn sủng nào cường đại nhưng vẫn thành công đột phá cảnh thứ tám. Đoán chừng rất ít người biết được quân bài chủ chốt trong tay hắn."
"Tiếp theo là Sở Thần, qua lần đánh bại hai đại cao thủ Yểm Ma cung đã hoàn toàn bại lộ thực lực ba đại chủ sủng rồi. Nhất là đầu Bạch Yểm Ma kia, khẳng định là độc bá bậc thang thứ hai, cường hãn không có đối thủ."
"Thứ ba là Hồn sủng cung Ngô Khánh, là người giành lấy vinh quang cao nhất cảnh thứ bảy. Nghe nói còn chưa có ai đủ sức ép hắn triệu hoán toàn bộ chủ sủng."
"Thứ tư là thiếu chủ Phương Trạch, nói đi thì nói lại, thiếu chủ Phương Trạch của chúng ta ẩn giấu cũng quá sâu đi? Nếu không phải trước kia từng bộc phát đánh một trận tưng bừng, đoán chừng sẽ bị người ta quên mất."
"Thứ năm là Tiếu An, đến từ hơn Đông Phương giới, chưa có gia nhập bất kỳ thế lực nào."
………
"Thứ tám là tiểu công chúa Yểm Ma cung, cảnh thứ tám đã gọi ra Bạch Yểm Ma và Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ thực lực cực mạnh."
"Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ của chúng ta cũng là cao thủ ẩn giấu nha !" Triệu Thừa mỉm cười nói chen vào.
“…”
"Thứ mười là Diệp Khuynh Tư, ai dà, cô nàng này không cần phải nói rồi, nắm giữ năng lực phụ trợ siêu cường, thành lập tổ đội với ai khẳng định là vô địch. Về phần nàng đi chung với ai thì tất cả mọi người đều biết rõ rồi."
"Ừ, hai vợ chồng đó tổ hợp đoán chừng vinh quang cuối cùng không thoát nổi lòng bàn tay bọn họ rồi."
Trên thực tế, phần lớn tuyển thủ đều có thể đoán được cục diện này, ví như nói Hồn Minh Tư Thiên, Hồn Điện Phương Trạch, Hồn sủng cung Ngô Khánh ...v…v có một số vị trí vốn phải là Tinh Dương và Khương Nghĩa Đằng của Yểm Ma cung, nhưng hiện tại đã bị Sở Thần đánh một trận làm đảo lộn hết cả.
Một vị nữ tử đeo khăn che mặt, ánh mắt trống rỗng ngồi trên ghế đá màu xám trắng. Toàn thân nàng yên lặng không nhúc nhích giống như một pho tượng điêu khắc, thậm chí ánh mặt trời chiếu xuống cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
Từng người đi đường bước qua bên cạnh nàng đều lưu ý nhìn nàng một cái. Bởi vì pho tượng điêu khắc này quả thật là tuyệt mỹ và thần bí.
Thế nhưng, bên cạnh nàng còn có mấy cường giả thả ra khí thế lạnh như băng, chỉ cần có người nghĩ đến gần nhất định sẽ cảm giác hàn khí đột kích toàn thân.
Rốt cuộc lại có một gã nam tử mặt mũi tái nhợt, mặc y phục màu xám chậm rãi đi tới. Khi hắn bước tới trước mặt nữ tử đầu tiên là hành lễ, sau đó mới mở miệng nói:
"Chủ thượng."
"Ầm !"
Bỗng nhiên một cỗ năng lượng từ dưới đất dâng lên hung hăng đập vào người nam tử, lồng ngực hắn lập tức lún vào trong, hình tượng cực kỳ kinh khủng.
"Phụt !"
Gã nam tử phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bởi vì đau khổ quá mức nên da mặt vặn vẹo rất đáng sợ.
"Ngay cả một thiếu niên mất đi một hồn cũng khống chế không nổi, đúng là phế vật."
Giọng nói nữ chủ thượng vô cùng bình thản, nhưng trong giọng nói đã lộ ra sát cơ.
Gã nam tử đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, nhưng máu tươi vẫn không ngừng trào ra ngoài. Chẳng qua là hắn không dám có hành động phản kháng, thậm chí không dám lộ ra nửa điểm bất kính.
"Thuộc hạ đáng chết."
Gã nam tử cúi rạp người xuống nhận tội.
"Hiện tại hắn đã tạo thành uy hiếp nhất định đối với ta, ta sẽ dẫn ngươi tiến vào cảnh thứ chín, ngươi chịu trách nhiệm giết hắn."
Nữ chủ thượng.
"Vâng, thuộc hạ tuyệt đối không để cho hắn sống qua đại hội Thiên Hạ Quyết, hơn nữa Hồn Minh Tần Dạ cũng nguyện ý xuất thủ. Chỉ cần hắn dám bước vào Bất Hủ thành, thuộc hạ nhất định sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn."
Gã nam tử cắn chặt hàm răng, vội vàng nói.
"Để cho tên kia tiềm phục bên cạnh tiểu công chúa, tìm cơ hội thích hợp khống chế nàng, ngươi còn không có hoàn thành nhiệm vụ trước. Đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như lại làm hư, ta sẽ gặt cái đầu của ngươi xuống."
Ngươi chủ thượng lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ sẽ không để cho chủ thượng thất vọng."
Gã nam tử vội vàng hành lễ, dập đầu mấy cái.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì nữ chủ thượng che mặt đã đứng dậy, chốc lát sau đã biến mất ở trong đám người tựa hồ chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Gã nam tử lúc này mới ngẩng đầu lên, tràn đầy máu tươi khóe miệng ôm lấy một cái nụ cười quỷ dị.
"Đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn nhận được Bất Hủ Tuyền ở bên trong Bất Hủ thành, loại linh vật này có thể giúp cho một con ấu sủng phát triển nhanh hơn gấp năm lần. Nếu rơi vào trong tay của ngươi, ngươi sẽ có thể tạo ra một con Hồn sủng cường đại trong thời gian ngắn."
"Thế nhưng, vậy thì thế nào? Coi như là cấp đế hoàng trưởng thành đến mười đoạn đã là cực hạn rồi. Chắc chắn không có cách nào tăng cường thực lực thêm một cấp bậc, chỉ có Hồn sủng mang huyết thống chủng tộc dị biến mới là mạnh nhất.
Sau khi tiến vào Bất Hủ thành, ta sẽ lập tức bắt sống con Hồn sủng liên tục dị biến kia, sau đó ta sẽ ẩn cư thời gian mười năm, đến lúc đó trên đời này còn ai là đối thủ Hạ Nghiễm Hàn ta đây? Nữ nhân ngu xuẩn kia, chung quy sẽ có một ngày ngươi sẽ bị ta hung hăng giẫm ở dưới chân."
Trang bị cho Bạch Ma Quỷ đã hao hết 15 tỷ, hiện tại có thể nói là Sở Mộ không cần phải lo lắng đến vấn đề bị tuyển thủ bậc thang thứ hai quấy nhiễu rồi.
Dĩ nhiên mục tiêu của Sở Mộ lúc này không đơn thuần chỉ là Hồn sủng phong ấn ở cảnh thứ chín. Hắn còn phải xuyên qua vô số khu vực phong ấn, tiến vào địa phương rất sâu trong Bất Hủ thành, cố gắng tìm kiếm và giải khai phong ấn cho Hồn sủng của phụ thân mình.
Sở Thiên Mang và Sở Mộ đều là linh hồn Hồn sủng sư, Sở Mộ tin tưởng đầu thứ sủng kia tuy bị giải trừ hồn ước nhưng khẳng định vẫn còn bảo lưu không ít trí nhớ, trước tiên phải cứu nó ra ngoài rồi dẫn tới trước mặt phụ thân mình. Có lẽ Sở Thiên Mang đang lưu lạc ở một phương trời nào đó, cố gắng thu hồi những Hồn sủng đã bị giải trừ hồn ước trong dĩ vãng.
Cẩn Nhu công chúa tỏ vẻ thứ sủng của Sở Thiên Mang trước khi bị phong ấn đã ở trạng thái thực lực quân chủ đỉnh phong. Bây giờ đã trôi qua mười năm, sợ rằng thực lực sẽ bị suy giảm xuống còn cao đẳng quân chủ.
Chung quanh đồ án phong ấn luôn luôn tồn tại một nhóm Hồn sủng bị Hồn Minh tẩy não rồi thả cho sinh sống tự do, đó là vì phòng ngừa có người tự tiện giải trừ sinh vật bị phong ấn. Những sinh vật sống chung quanh khu vực phong ấn cũng có thực lực tương đối mạnh, thông thường sẽ nằm trong khoảng trung đẳng quân chủ cho đến cao đẳng quân chủ, hơn nữa nhất định đã trưởng thành tới hình thái mười đoạn.
Nói cách khác, mặc dù Sở Mộ bây giờ chính là tồn tại vô địch ở bậc thang thứ hai, nhưng nếu muốn giải khai phong ấn phóng thích Hồn sủng của Sở Thiên Mang vẫn còn chưa đủ. Lấy trình độ thực lực cỡ này đột phá phong ấn quả thật là nguy hiểm rất lớn.
Dĩ nhiên Sở Mộ vẫn có chỗ dựa vững chắc nhất, chỉ cần Mạc Tà có thể hoàn thành chủng tộc dị biến thì hết thảy vấn đề sẽ được giải quyết vô cùng dễ dàng.
Cẩn Nhu công chúa cung cấp tin tức bí mật hiển nhiên là muốn gia nhập vào trong đội ngũ của Sở Mộ, như vậy nàng mới được bảo đảm an toàn khi xông cảnh.
Sở Mộ không có ý kiến gì, dù sao nàng đã nắm rõ tin tức về Bất Hủ thành, có nàng đi chung sẽ giải quyết được rất nhiều phiền toái không đáng có.
Một đoạn thời gian sau, tất cả thanh niên tuyển thủ tập trung lại một chỗ nghênh đón lần thi đấu cuối cùng của Thiên Hạ Quyết.
Cảnh thứ chín và cảnh thứ mười đồng thời tiến hành, chuyện này cũng có nghĩa là sau khi cuộc thi kết thúc sẽ lập tức công bố danh sách vinh quang của bậc thang thứ nhất và bậc thang thứ hai
Tất cả thanh niên cao thủ trong Thiên Hạ Cảnh đều tụ tập về Thiên Hạ thành, người nào giành lấy vinh quang cuối cùng chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ, trở thành mục tiêu phấn đấu cho hàng vạn hàng triệu thanh thiếu niên mới lớn.
Trước đó đã có vô số lời suy đoán về thứ hạng cuộc thi và người nào đoạt lấy vinh quang cuối cùng Thiên Hạ Quyết. Tất cả mọi người vô cùng cuồng nhiệt mỗi khi nghe thấy đề tài này, thanh âm bàn tán và nghị luận chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Đến cảnh thứ chín chỉ còn lại một số ít người, cơ hồ tất cả tuyển thủ dự thi đều sẽ có tên ở trên Thiên Hạ bảng.
Sở Mộ là người giành được vinh quang cao nhất tại cảnh thứ tám, danh khí của hắn lập tức nâng lên vài lần hơn xa dĩ vãng. Trở thành tân tinh chói mắt nhất có hi vọng đạt được vinh quang cuối cùng, bởi vì trước đó Sở Mộ dựa vào thực lực của mình đánh bại ba thanh niên tối cường đại biểu cho Yểm Ma cung.
Dĩ nhiên là thành viên Yểm Ma cung oán hận Sở Mộ thấu xương, bởi vì mất đi hai người Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương cũng có nghĩa là Yểm Ma cung không còn tư cách tranh đoạt vinh quang hai cảnh cuối cùng. Đây là chuyện chưa từng phát sinh ở những kỳ đại hội Thiên Hạ Quyết trước.
"Ha ha, danh tiếng của Tứ đệ bây giờ đã vượt qua thiếu chủ Hồn Điện. Xem ra Tứ đệ rất có hi vọng đạt vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai rồi, ta thật sự vô cùng khẩn cấp muốn báo tin tức này về nhà. Không biết mấy lão gia hỏa kia sẽ lộ ra bộ mặt gì khi nghe tin nhỉ? Ha ha ha !"
Sở Trữ cười ha ha.
Sở Trữ và Sở Hưng đã bị loại bỏ tại cảnh thứ tư, từ lúc đó tới giờ vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Sở Mộ. Mỗi một lần Sở Mộ đạt được cảnh vinh quang cao nhất, hai người liền hưng phấn lấy bút viết thư, kể lại tình huống nơi này gửi về cho gia tộc. Để cho tất cả thành viên trong gia tộc người biết Sở gia bọn họ đã cho ra đời một thiên tài tuyệt đỉnh, hẳn là bọn họ vô cùng kiêu hãnh vì chuyện này.
"Thống kê cẩn thận sẽ thấy danh tiếng Sở Thần bây giờ đã tiếp cận Hồn Minh Tư Thiên, là người có hi vọng giành được vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai. Đúng là không ngờ nổi, thì ra đầu lĩnh của chúng ta dũng mãnh đến trình độ này. Ha ha ha !"
Triệu Thừa vỗ vỗ bả vai Thượng Hằng, cười lên sảng khoái.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Thừa còn cố ý nhìn thoáng qua Triển Hoành đứng ở cách đó không xa, cười cười giả lả:
"Ngươi xem đi, ban đầu ở cảnh thứ nhất hình như ngươi nói hắn kiên trì không quá 25 phút phải không? Bây giờ sao rồi? Ngay cả một con thứ sủng của người ta cũng đánh không lại."
Sắc mặt Triển Hoành trắng bệch, nhưng vẫn tỏ vẻ ngang ngạnh nói:
"Hắn khẳng định không phải là đối thủ của thiếu chủ Phương Trạch."
Thượng Hằng nhìn một vòng qua đám thành viên Hồn Điện ở chung quanh, mỉm cười nói với mọi người:
"Vinh quang cuối cùng có thể suy đoán đại khái rồi. Người có hi vọng nhất là Hồn Minh Tư Thiên, không biết tại sao người này lại được ủng hộ như vậy, đến lúc này vẫn không thấy hắn triệu hồi ra Hồn sủng nào cường đại nhưng vẫn thành công đột phá cảnh thứ tám. Đoán chừng rất ít người biết được quân bài chủ chốt trong tay hắn."
"Tiếp theo là Sở Thần, qua lần đánh bại hai đại cao thủ Yểm Ma cung đã hoàn toàn bại lộ thực lực ba đại chủ sủng rồi. Nhất là đầu Bạch Yểm Ma kia, khẳng định là độc bá bậc thang thứ hai, cường hãn không có đối thủ."
"Thứ ba là Hồn sủng cung Ngô Khánh, là người giành lấy vinh quang cao nhất cảnh thứ bảy. Nghe nói còn chưa có ai đủ sức ép hắn triệu hoán toàn bộ chủ sủng."
"Thứ tư là thiếu chủ Phương Trạch, nói đi thì nói lại, thiếu chủ Phương Trạch của chúng ta ẩn giấu cũng quá sâu đi? Nếu không phải trước kia từng bộc phát đánh một trận tưng bừng, đoán chừng sẽ bị người ta quên mất."
"Thứ năm là Tiếu An, đến từ hơn Đông Phương giới, chưa có gia nhập bất kỳ thế lực nào."
………
"Thứ tám là tiểu công chúa Yểm Ma cung, cảnh thứ tám đã gọi ra Bạch Yểm Ma và Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ thực lực cực mạnh."
"Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ của chúng ta cũng là cao thủ ẩn giấu nha !" Triệu Thừa mỉm cười nói chen vào.
“…”
"Thứ mười là Diệp Khuynh Tư, ai dà, cô nàng này không cần phải nói rồi, nắm giữ năng lực phụ trợ siêu cường, thành lập tổ đội với ai khẳng định là vô địch. Về phần nàng đi chung với ai thì tất cả mọi người đều biết rõ rồi."
"Ừ, hai vợ chồng đó tổ hợp đoán chừng vinh quang cuối cùng không thoát nổi lòng bàn tay bọn họ rồi."
Trên thực tế, phần lớn tuyển thủ đều có thể đoán được cục diện này, ví như nói Hồn Minh Tư Thiên, Hồn Điện Phương Trạch, Hồn sủng cung Ngô Khánh ...v…v có một số vị trí vốn phải là Tinh Dương và Khương Nghĩa Đằng của Yểm Ma cung, nhưng hiện tại đã bị Sở Thần đánh một trận làm đảo lộn hết cả.
/1793
|