Bây giờ Sở Mộ đang đứng trong bụi cỏ dại rậm rạp, độ cao đã tiếp cận đầu người, bốn phía là vô số cây đại thụ chọc trời làm cho hắn có cảm giác hình như mình nhỏ lại.
Trước khi giám sát viên rời khỏi ít nhất cũng nói cho Sở Mộ biết phương hướng chính xác. Sở Mộ trực tiếp triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú bắt đầu hành trình xuyên giới của mình.
Đám cỏ dại ở chung quanh mềm dẻo và cứng cỏi, trong lúc Dạ Lôi Mộng Thú di chuyển đẩy bụi cỏ sang hai bên, tốc độ cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Sau khi băng qua khu rừng rậm rạp, tầm mắt phía trước bỗng nhiên trống trải hẳn lên, dõi mắt nhìn tới sẽ thấy một khu vực rộng lớn thoáng đãng. Cả vùng đất toàn là cỏ dại xanh mượt thấp bé, thỉnh thoảng làn gió thổi qua tạo thành rung động y như sóng gợn.
Cảnh tượng biến hóa đột ngột giống như là chính giữa rừng rậm xuất hiện một mảnh thảo nguyên vậy. Khung cảnh bình yên và tĩnh lặng tới cực điểm.
Sở Mộ chỉ đi theo hướng đông, khi hắn dùng hồn niệm quan sát có thể phát hiện khu vực phía đông xa xăm có một sườn núi lưng chừng, vách đá hơi nghiêng nằm ngang theo hướng nam bắc kéo dài tới tận chân núi ẩn sâu trong rừng.
Sở mộ chỉ có thể nhìn thấy tới đó, nhưng hắn biết tại khu vực thảo nguyên không thể nào xuất hiện ao hồ hay thác nước, nếu muốn tìm kiếm địa phương có nước sẽ phải băng qua khu vực sườn núi kia.
"Ly lão nhi, đây là Mê giới nào?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Cái này hả? Hình như chưa từng thấy qua."
Ly lão nhi lập tức trả lời.
Nếu không có bất kỳ tin tức nào, Sở Mộ đành phải tiếp tục đi về phía đông, phía sau dãy sơn mạch liên miên kia hẳn là một Mê giới chân chính. Đi tới đó nhất định có thể tìm thấy mục tiêu cụ thể hơn, chỉ cần một đường hướng đông khẳng định sẽ tiếp cận khu vực Thần Hồ không xa.
Sườn núi phía xa xa đã nằm trong tầm mắt, nhưng Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú chạy trên thảo nguyên rộng lớn mất nửa buổi trời vẫn không thể rời khỏi nơi này.
Đây là cảm giác chênh lệch khoảng cách thường xuyên xuất hiện nơi dã ngoại, Sở Mộ đã quen nên không hề nóng nảy. Dựa theo tốc độ bình thường di chuyển về phía trước, thỉnh thoảng dùng hồn niệm quan sát chung quanh tìm xem có tuyển thủ nào hay không.
Màn đêm dần dần buông xuống, sườn núi kia rốt cuộc hiện ra ở trước mặt Sở Mộ.
Từ đằng xa nhìn tới chỉ thấy nó là một đường chỉ nhỏ trong sơn mạch khổng lồ, nhưng khi Sở Mộ chân chính đứng ở chỗ này mới có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng hùng vĩ ở nơi này.
Sơn mạch không có bằng phẳng, vách đá cheo leo hiểm trở, thỉnh thoảng còn xuất hiện không ít chông gai nhọc hoắc. Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú từ từ leo lên vách núi, khung cảnh trước mắt hắn bắt đầu thu hẹp lại.
"Hí !"
Trong khi Sở Mộ dự định băng qua sườn núi, Dạ Lôi Mộng Thú đột nhiên gào thét nhắc nhở Sở Mộ.
Dạ Lôi Mộng Thú đã đạt tới chín đoạn, năng lực cảm giác mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ở trạng thái bình thường, Sở Mộ không thể nào luôn luôn buông thả hồn niệm quan sát tình huống, vào lúc này năng lực cảm giác của Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Có mùi máu tươi?"
Sở Mộ thấp giọng hỏi Dạ Lôi Mộng Thú Mộng Giác.
Dạ Lôi Mộng Thú gật đầu xác nhận, nhẹ nhàng cất bước đi lên lưng chừng núi, sau đó đột nhiên gia tốc lao thẳng vào trong một tán cây âm u.
Một khi Dạ Lôi Mộng Thú rơi vào trạng thái cảnh giác, thân thể sẽ tự nhiên dung nhập vào trong bóng tối, đồng thời cũng sẽ che giấu khí tức của Sở Mộ.
"Không có động tĩnh chiến đấu, hẳn là đã kết thúc hoặc chết, đi xuống !"
Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Thân thể Dạ Lôi Mộng Thú từ từ hiện ra, bắt đầu đạp lên cành cây và vách đá rơi xuống phía dưới.
Bên dưới là một đường núi nhỏ hẹp, chiều rộng chỉ vài ba thước nên những Hồn sủng to lớn rất khó thông qua. Khi Sở Mộ đến gần cố ý dùng hồn niệm cảm giác chung quanh, trải qua cẩn thận phân tích các loại và xác nhận không gặp nguy hiểm mới trực tiếp nhảy xuống đường núi kia.
Mùi máu tươi xuất phát từ một đám đá vụn, trong khe hở là ba cỗ thi thể, vết máu còn chưa khô hẳn hiển nhiên là mới chết không lâu.
"Thiếu chủ, nhìn thấy trên người bọn họ có con dấu thân phận không?" Ly lão nhi mở miệng nói.
Sở Mộ gật đầu tiến lại gần kiểm tra thi thể.
Quả nhiên ba người này đều có con dấu chứng tỏ thân phận, sau khi nhìn thấy con dấu này, sắc mặt Sở Mộ lập tức biến hóa.
"Bọn họ … bọn họ là giám sát viên."
Sở Mộ nhìn ba con dấu dính máu hít vào một hơi rét lạnh, sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó vội vàng kiểm tra vết máu.
"Đã chết từ nửa ngày tới hai ngày."
Sở Mộ phân tích một hồi lâu mới cho ra một kết luận hãi hùng:
“Có người hai ngày trước ra tay giết chết ba giám sát viên hướng dẫn.”
Sở Mộ xuất hiện ở Mê giới đã là ngày thứ năm, bởi vì tất cả tuyển thủ lên đường cùng một lúc và vị trí khởi điểm không giống nhau. Cho nên Sở Mộ và ba giám sát viên mới chờ đợi hai ngày.
Sở Mộ coi như là giết người vô số, hắn tương đối nhạy cảm với mùi máu, từ đó có thể phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong. Hẳn là ba giám sát viên này tử vong khi hắn đi tới bụi cỏ rậm không lâu.
"Người này vì tranh thủ lên đường mới ra tay giết giám sát viên. Đúng là đáng sợ !"
Một người vốn bình tĩnh như Sở Mộ cũng phải hít vào một hơi rét lạnh.
Sở Mộ tự đánh giá mình sát tâm rất nặng, nhưng mà hắn không thể nào chỉ vì tiết kiệm thời gian hai ngày trực tiếp giết chết giám sát viên. Cái người có thể làm ra hành vi này không chỉ là ác độc dị thường, lại càng tâm cơ sâu nặng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nếu như thi thể xuất hiện ở phương hướng hắn phải đi, điều này nói lên rằng cái tên hung thủ đáng sợ kia rất có thể ở gần đâu đây. Vì thế sau này Sở Mộ đi đường phải cực kỳ cẩn thận rồi.
Về phần tên hung thủ này có mục đích nào khác hay không thì rất khó xác định. Đầu mối quá ít nên tạm thời Sở Mộ không thể suy đoán nhiều hơn.
Sở Mộ thu hồi con dấu của ba giám sát viên lại, nếu ban tổ chức không thấy giám sát viên quay trở về khẳng định sẽ biết bọn họ lành ít dữ nhiều. Mà cái tên hung thủ này đã dám hạ sát nhất định là không thèm để ý hậu quả.
"À, tên này đã dám giết giám sát viên, vậy thì hắn không thể biết điểm cuối ở đâu, hắn làm sao tiếp tục đột phá cảnh?"
Sở Mộ chợt nghĩ tới một vấn đề mới.
"Hắn là một kẻ hung tàn, dọc đường gặp phải tuyển thủ nào khác cũng có thể moi ra tin tức."
Một giọng nói bỗng nhiên từ trên cao truyền xuống.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, đây là thanh âm nữ tử, mặc dù ôn nhu dễ nghe nhưng mà xuất hiện quá mức quỷ dị rồi.
Sở Mộ vội vàng ngẩng đầu lên liền thấy một nữ tử đứng trên cành cây, nữ tử này mặc y phục đen bó sát thân thể tôn lên vẻ đẹp thướt tha hoàn mỹ.
Bàn tay nàng trắng nõn nổi bật trên lớp vải đen, cần cổ mềm mại, trơn láng như ngọc bích khiến cho lòng người chợt nóng.
Trên mặt là một tấm khăn che kín dung mạo của nàng, chỉ lộ ra hai tròng mắt linh động, tất cả mọi cử chỉ của nàng tạo nên vẻ đẹp làm người ta phải lắc đầu cảm thán.
Nữ tử này cách Sở Mộ rất xa, thanh âm nàng là dùng hồn niệm truyền đến, Sở Mộ biết ở khoảng cách này không có cách nào phát động công kích hữu hiệu nên thả lỏng tinh thần. Hơn nữa, nếu như nàng muốn đánh lén chắc chắn sẽ không mở miệng nói chuyện rồi.
Chẳng qua là Sở Mộ càng nhìn càng thêm kinh ngạc, bởi vì Sở Mộ quen thuộc nữ tử này, đặc biệt là những lần gặp nàng đều thấy nàng đứng ở trên cao. Mặc dù nàng lộ ra khí chất thanh nhã thoát tục nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác cao cao tại thượng, rất khó giao tiếp.
Nàng là tiểu công chúa Yểm Ma cung - Cẩn Nhu công chúa.
Sở Mộ có ấn tượng ban đầu với Cẩn Nhu công chúa vô cùng hoàn mỹ, thật ra là hắn có hảo cảm với bản tính thiện lương và ôn nhu của nàng.
Nhưng mà Sở Mộ không phải là cái loại người thích nằm mơ, hắn biết thực tế chênh lệch giữa mình và nữ nhân này to lớn tới mức nào. Hơn nữa trong quá trình trưởng thành và trải qua khó khăn trắc trở, hắn dần dần thông minh hơn trước rất nhiều. Hắn biết Cẩn Nhu công chúa chỉ thể hiện ra một mặt hoàn mỹ khi nàng không dùng đến thân phận và địa vị, nếu như gặp phải tình huống tranh đoạt ích lợi và quyền lực có lẽ nàng không khác gì những người bình thường.
Bởi vì như thế, mặc dù Sở Mộ có thân phận thiếu chủ Hồn Điện, nhưng trước khi biết rõ trong lòng nàng có dự định và âm mưu những chuyện gì. Sở Mộ vẫn phải sử dụng phương pháp ‘kính nhi viễn chi’ đối với nàng.
Sau này Sở Mộ dần dần phát hiện Diệp Khuynh Tư có vẻ tốt hơn, hoặc có thể nói là một nữ tử như vậy mới thích hợp với con người Sở Mộ. Kể từ đó Sở Mộ dứt khoát ném ảo tưởng đối với Cẩn Nhu công chúa ra sau ót.
Chỉ có điều Sở Mộ không nghĩ tới trong lúc đột phá cảnh thứ bảy, Cẩn Nhu công chúa lại xuất hiện ở trước mặt mình, nhìn bộ dáng hình như là cùng chung phương hướng.
Tuổi tác Cẩn Nhu công chúa thậm chí còn nhỏ hơn Sở Mộ một chút, nàng và Sở Mộ đồng dạng là cường giả khiêu chiến vượt cấp. Nhưng mà tên của Cẩn Nhu công chúa chưa từng xuất hiện ở trên Thiên Hạ bảng. Bên trong Thiên Hạ thành cũng không có người nào đàm luận về vấn đề thực lực Cẩn Nhu công chúa. Có thể nói danh tiếng của nàng tại Thiên Hạ Quyết thua xa Sở Mộ.
Nhưng mà suy nghĩ đến đội ngũ cường giả còn đang ẩn giấu thực lực, Cẩn Nhu công chúa tuyệt đối là một người trong số đó.
"Không kinh ngạc khi thấy ta xuất hiện sao?"
Có lẽ Cẩn Nhu công chúa không thích nhìn thấy thi thể, nàng chỉ đứng xa xa dùng hồn niệm nói chuyện với Sở Mộ.
"Ừ !"
Sở Mộ đáp một tiếng, hắn không có cố ý tiếp cận Cẩn Nhu công chúa bày tỏ tư tưởng ái mộ gì gì đó những thanh niên khác thường làm, mà chỉ đứng yên tại chỗ duy trì khoảng cách, ít nhất đối với hắn khoảng cách này tương đối an toàn.
"Ở một cảnh, ngươi loại bỏ hộ vệ của ta.|”
Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi muốn thế nào?"
Sở Mộ cũng không muốn dài dòng với Cẩn Nhu công chúa, trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
"Ta dám làm gì ngươi?"
Cẩn Nhu công chúa nói như thế rõ ràng là đã bị Liễu Băng Lam gây áp lực rất lớn.
Địa vị Băng Lam cực cao, ngay cả nội bộ Yểm Ma cung cũng cực kỳ kiêng kị nàng. Cẩn Nhu công chúa là thanh niên đồng lứa, mặc dù thân phận rất cao nhưng quyền lực chân chính lại không có, tạm thời chỉ có thể ngồi ngang hàng với Sở Mộ. Tính toán đơn giản về thực lực và địa vị đúng là nàng không dám làm gì Sở Mộ thật.
Sở Mộ không thích nói chuyện theo phương thức này, ít nhất nói lâu hắn sẽ bị mỏi cổ, hơn nữa trong lúc vô tình sẽ bị người ta chèn ép một đầu. Thế là hắn ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú đi dọc theo vách đá, leo lên vị trí đối diện Cẩn Nhu công chúa.
Lúc này hắn đánh giá Cẩn Nhu công chúa một vòng, chốc lát sau mới nói:
"Thực lực tên hung thủ giết chết giám sát viên rất mạnh, nói không chừng còn có mục đích khác, ngươi nên hành động cẩn thận một chút.”
"Ngươi không có ý định đồng hành với ta? Ngươi vẫn là cận thân hộ vệ của ta đó." Cẩn Nhu công chúa nói.
"Nếu như điểm cuối chỉ có thể tồn tại một người, vậy thì chúng ta là địch, ngươi cảm thấy có cần thiết làm vậy không?" Sở Mộ hỏi ngược lại.
Cẩn Nhu công chúa nghe Sở Mộ nói xong liền ngẩn người, sau đó chợt nở nụ cười thanh linh êm ái, từ từ đi xuống đường núi phía trước.
Sở Mộ quả thật phải thừa nhận toàn thân Cẩn Nhu công chúa không chỗ nào không tồn tại mê hoặc, cho dù là tư thái, dung mạo hay là thanh âm đều là như thế. Tạo hóa ban cho nàng tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ và tinh xảo, khi nàng cười lên một tiếng, ngay cả những người tâm tính kiên định cũng phải rung động thần hồn.
Sở Mộ từng bị một nữ nhân hoàn mỹ thương tổn, vì thế có thể nói là bị ám ảnh rất lớn đối với những nữ nhân khí chất hoàn mỹ. Trong lúc vô tình hắn quan tâm nhiều hơn về tính cách, lúc ban đầu Cẩn Nhu công chúa hấp dẫn Sở Mộ là vì hình tượng thiếu nữ thiện lương và tính cách ôn nhu.
Nhưng mà bây giờ Sở Mộ không cảm giác được đặc điểm trước kia nữa, thậm chí còn mơ hồ nhận ra một chút giả nhân giả nghĩa.
Bởi vì rất nhiều thứ từng trải qua, hắn đã ăn không ít trái đắng, cho nên trong lòng sinh ra cảnh giác rất mạnh đối với những nữ nhân tuyệt mỹ.
"Mê giới này vô cùng rộng lớn, điểm cuối có mấy cái, mặc dù chúng ta khởi điểm tương đối gần nhưng chưa chắc cùng tới một nơi."
Một lát sau Cẩn Nhu công chúa mới mở miệng giải thích, tựa hồ nàng phát giác Sở Mộ còn có chỗ khó hiểu nên cố ý bổ sung một câu:
“Xuyên giới cơ hồ không có quy tắc, mỗi tuyển thủ tiến vào nơi này tuyệt đối không bao giờ cắm đầu lao tới vị trí chỉ định, mà trước tiên phải tìm kiếm đồng đội."
"Ngươi không phải đã có hộ vệ của mình sao?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
Mấy năm trước Cẩn Nhu công chúa đã bắt tay vào chuẩn bị cho đại hội Thiên Hạ Quyết, nghĩ đến lần này gặp phải xuyên giới cảnh thì những hộ vệ khác sẽ chờ đợi nàng ở một nơi nào đó.
"Tổng cộng năm người, Lục Đông Hà bị ngươi đánh bại tại cảnh thứ sáu, một người khác đụng phải cường giả Hồn Minh tại cảnh thứ năm cũng bị loại bỏ, hai người khác lần lượt thất bại đột phá cảnh. Chỉ còn lại một người tiến vào Mê giới, nhưng nàng rất khó tìm thấy ta.”
Cẩn Nhu công chúa bình thản nói tình huống của mình cho Sở Mộ nghe.
"Ngươi muốn đồng hành với ta?"
Đến lúc này Sở Mộ đã nhìn thấu một ít đầu mối rồi.
"Ừ, cái tên hung thủ giết giám sát viên hẳn là ở gần đây, một mình ta chưa chắc ứng phó được. Ngươi là Tù đảo vương giả dĩ nhiên có năng lực dã luyện cực mạnh, đi theo ngươi sẽ an toàn hơn, trên đường đi chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau."
Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi tin được ta là bởi vì ta không có một chút lực uy hiếp đối với ngươi, hoặc là ngươi đã có kế hoạch riêng." Sở Mộ cười lạnh nói.
"Ngươi suy nghĩ sâu xa quá."
Cẩn Nhu công chúa bất chợt thay đổi giọng nói, cặp mắt trong sáng nhìn thẳng vào Sở Mộ.
Sở Mộ đụng phải nữ nhân này có thể nói là cực kỳ nhức đầu, bởi vì nàng nắm giữ yếu điểm trí mạng đối với hắn.
Hơn nữa, sau khi trải qua hành trình Đế Thánh thánh vực, Sở Mộ đã ý thức được một vấn đề, đó là thiếu nữ phản bội rất có thể đang ở trong Thiên Hạ thành. Mặc dù song phương có linh hồn tương liên, nhưng mà nàng dựa vào tinh thần lực cường đại đã hoàn toàn ngăn trở, cho dù hai người đối mặt cũng không thể nhận thấy sự tồn tại của người kia.
Thật ra Sở Mộ có ấn tượng tương đối mơ hồ đối với dung mạo của thiếu nữ phản bội, còn Cẩn Nhu công chúa có sẵn dung mạo và khí chất hoàn mỹ có thể nói là vô cùng phù hợp với thiếu nữ phản bội. Vì vậy Sở Mộ bắt buộc phải cẩn thận đề phòng Cẩn Nhu công chúa từng ly từng tý.
Đã có lòng đề phòng khẳng định không còn tình cảm tồn tại, Sở Mộ không muốn đồng hành với nàng bởi vì nàng là nhân vật nguy hiểm có tính uy hiếp quá lớn.
"Ngươi tự mình hành động cẩn thận, lập trường chúng ta không giống nhau."
Sở Mộ uyển chuyển lựa lời cự tuyệt.
Sau khi nói xong, Sở Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ sừng Dạ Lôi Mộng Thú, ra hiệu cho nó rời khỏi nơi này.
Cẩn Nhu công chúa đứng lẳng lặng tại chỗ, không khí yên tĩnh làm cho người ta cảm giác nàng giống như tiên nữ trong núi. Hai tròng mắt xinh đẹp nhìn vào bóng lưng Sở Mộ không biết suy nghĩ điều gì, cho đến khi Sở Mộ chạy đi khá xa, nàng mới dùng hồn niệm nói:
"Hạ Nghiễm Hàn đã bố trí bẫy rập chờ đợi ngươi, cho dù ngươi ẩn giấu tới mức nào cũng có lúc rơi vào bẫy của hắn."
Sở Mộ lập tức bảo Dạ Lôi Mộng Thú dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào Cẩn Nhu công chúa, ánh mắt dần dần biến hóa.
Trước khi giám sát viên rời khỏi ít nhất cũng nói cho Sở Mộ biết phương hướng chính xác. Sở Mộ trực tiếp triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú bắt đầu hành trình xuyên giới của mình.
Đám cỏ dại ở chung quanh mềm dẻo và cứng cỏi, trong lúc Dạ Lôi Mộng Thú di chuyển đẩy bụi cỏ sang hai bên, tốc độ cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Sau khi băng qua khu rừng rậm rạp, tầm mắt phía trước bỗng nhiên trống trải hẳn lên, dõi mắt nhìn tới sẽ thấy một khu vực rộng lớn thoáng đãng. Cả vùng đất toàn là cỏ dại xanh mượt thấp bé, thỉnh thoảng làn gió thổi qua tạo thành rung động y như sóng gợn.
Cảnh tượng biến hóa đột ngột giống như là chính giữa rừng rậm xuất hiện một mảnh thảo nguyên vậy. Khung cảnh bình yên và tĩnh lặng tới cực điểm.
Sở Mộ chỉ đi theo hướng đông, khi hắn dùng hồn niệm quan sát có thể phát hiện khu vực phía đông xa xăm có một sườn núi lưng chừng, vách đá hơi nghiêng nằm ngang theo hướng nam bắc kéo dài tới tận chân núi ẩn sâu trong rừng.
Sở mộ chỉ có thể nhìn thấy tới đó, nhưng hắn biết tại khu vực thảo nguyên không thể nào xuất hiện ao hồ hay thác nước, nếu muốn tìm kiếm địa phương có nước sẽ phải băng qua khu vực sườn núi kia.
"Ly lão nhi, đây là Mê giới nào?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Cái này hả? Hình như chưa từng thấy qua."
Ly lão nhi lập tức trả lời.
Nếu không có bất kỳ tin tức nào, Sở Mộ đành phải tiếp tục đi về phía đông, phía sau dãy sơn mạch liên miên kia hẳn là một Mê giới chân chính. Đi tới đó nhất định có thể tìm thấy mục tiêu cụ thể hơn, chỉ cần một đường hướng đông khẳng định sẽ tiếp cận khu vực Thần Hồ không xa.
Sườn núi phía xa xa đã nằm trong tầm mắt, nhưng Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú chạy trên thảo nguyên rộng lớn mất nửa buổi trời vẫn không thể rời khỏi nơi này.
Đây là cảm giác chênh lệch khoảng cách thường xuyên xuất hiện nơi dã ngoại, Sở Mộ đã quen nên không hề nóng nảy. Dựa theo tốc độ bình thường di chuyển về phía trước, thỉnh thoảng dùng hồn niệm quan sát chung quanh tìm xem có tuyển thủ nào hay không.
Màn đêm dần dần buông xuống, sườn núi kia rốt cuộc hiện ra ở trước mặt Sở Mộ.
Từ đằng xa nhìn tới chỉ thấy nó là một đường chỉ nhỏ trong sơn mạch khổng lồ, nhưng khi Sở Mộ chân chính đứng ở chỗ này mới có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng hùng vĩ ở nơi này.
Sơn mạch không có bằng phẳng, vách đá cheo leo hiểm trở, thỉnh thoảng còn xuất hiện không ít chông gai nhọc hoắc. Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú từ từ leo lên vách núi, khung cảnh trước mắt hắn bắt đầu thu hẹp lại.
"Hí !"
Trong khi Sở Mộ dự định băng qua sườn núi, Dạ Lôi Mộng Thú đột nhiên gào thét nhắc nhở Sở Mộ.
Dạ Lôi Mộng Thú đã đạt tới chín đoạn, năng lực cảm giác mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ở trạng thái bình thường, Sở Mộ không thể nào luôn luôn buông thả hồn niệm quan sát tình huống, vào lúc này năng lực cảm giác của Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Có mùi máu tươi?"
Sở Mộ thấp giọng hỏi Dạ Lôi Mộng Thú Mộng Giác.
Dạ Lôi Mộng Thú gật đầu xác nhận, nhẹ nhàng cất bước đi lên lưng chừng núi, sau đó đột nhiên gia tốc lao thẳng vào trong một tán cây âm u.
Một khi Dạ Lôi Mộng Thú rơi vào trạng thái cảnh giác, thân thể sẽ tự nhiên dung nhập vào trong bóng tối, đồng thời cũng sẽ che giấu khí tức của Sở Mộ.
"Không có động tĩnh chiến đấu, hẳn là đã kết thúc hoặc chết, đi xuống !"
Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Thân thể Dạ Lôi Mộng Thú từ từ hiện ra, bắt đầu đạp lên cành cây và vách đá rơi xuống phía dưới.
Bên dưới là một đường núi nhỏ hẹp, chiều rộng chỉ vài ba thước nên những Hồn sủng to lớn rất khó thông qua. Khi Sở Mộ đến gần cố ý dùng hồn niệm cảm giác chung quanh, trải qua cẩn thận phân tích các loại và xác nhận không gặp nguy hiểm mới trực tiếp nhảy xuống đường núi kia.
Mùi máu tươi xuất phát từ một đám đá vụn, trong khe hở là ba cỗ thi thể, vết máu còn chưa khô hẳn hiển nhiên là mới chết không lâu.
"Thiếu chủ, nhìn thấy trên người bọn họ có con dấu thân phận không?" Ly lão nhi mở miệng nói.
Sở Mộ gật đầu tiến lại gần kiểm tra thi thể.
Quả nhiên ba người này đều có con dấu chứng tỏ thân phận, sau khi nhìn thấy con dấu này, sắc mặt Sở Mộ lập tức biến hóa.
"Bọn họ … bọn họ là giám sát viên."
Sở Mộ nhìn ba con dấu dính máu hít vào một hơi rét lạnh, sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó vội vàng kiểm tra vết máu.
"Đã chết từ nửa ngày tới hai ngày."
Sở Mộ phân tích một hồi lâu mới cho ra một kết luận hãi hùng:
“Có người hai ngày trước ra tay giết chết ba giám sát viên hướng dẫn.”
Sở Mộ xuất hiện ở Mê giới đã là ngày thứ năm, bởi vì tất cả tuyển thủ lên đường cùng một lúc và vị trí khởi điểm không giống nhau. Cho nên Sở Mộ và ba giám sát viên mới chờ đợi hai ngày.
Sở Mộ coi như là giết người vô số, hắn tương đối nhạy cảm với mùi máu, từ đó có thể phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong. Hẳn là ba giám sát viên này tử vong khi hắn đi tới bụi cỏ rậm không lâu.
"Người này vì tranh thủ lên đường mới ra tay giết giám sát viên. Đúng là đáng sợ !"
Một người vốn bình tĩnh như Sở Mộ cũng phải hít vào một hơi rét lạnh.
Sở Mộ tự đánh giá mình sát tâm rất nặng, nhưng mà hắn không thể nào chỉ vì tiết kiệm thời gian hai ngày trực tiếp giết chết giám sát viên. Cái người có thể làm ra hành vi này không chỉ là ác độc dị thường, lại càng tâm cơ sâu nặng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nếu như thi thể xuất hiện ở phương hướng hắn phải đi, điều này nói lên rằng cái tên hung thủ đáng sợ kia rất có thể ở gần đâu đây. Vì thế sau này Sở Mộ đi đường phải cực kỳ cẩn thận rồi.
Về phần tên hung thủ này có mục đích nào khác hay không thì rất khó xác định. Đầu mối quá ít nên tạm thời Sở Mộ không thể suy đoán nhiều hơn.
Sở Mộ thu hồi con dấu của ba giám sát viên lại, nếu ban tổ chức không thấy giám sát viên quay trở về khẳng định sẽ biết bọn họ lành ít dữ nhiều. Mà cái tên hung thủ này đã dám hạ sát nhất định là không thèm để ý hậu quả.
"À, tên này đã dám giết giám sát viên, vậy thì hắn không thể biết điểm cuối ở đâu, hắn làm sao tiếp tục đột phá cảnh?"
Sở Mộ chợt nghĩ tới một vấn đề mới.
"Hắn là một kẻ hung tàn, dọc đường gặp phải tuyển thủ nào khác cũng có thể moi ra tin tức."
Một giọng nói bỗng nhiên từ trên cao truyền xuống.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, đây là thanh âm nữ tử, mặc dù ôn nhu dễ nghe nhưng mà xuất hiện quá mức quỷ dị rồi.
Sở Mộ vội vàng ngẩng đầu lên liền thấy một nữ tử đứng trên cành cây, nữ tử này mặc y phục đen bó sát thân thể tôn lên vẻ đẹp thướt tha hoàn mỹ.
Bàn tay nàng trắng nõn nổi bật trên lớp vải đen, cần cổ mềm mại, trơn láng như ngọc bích khiến cho lòng người chợt nóng.
Trên mặt là một tấm khăn che kín dung mạo của nàng, chỉ lộ ra hai tròng mắt linh động, tất cả mọi cử chỉ của nàng tạo nên vẻ đẹp làm người ta phải lắc đầu cảm thán.
Nữ tử này cách Sở Mộ rất xa, thanh âm nàng là dùng hồn niệm truyền đến, Sở Mộ biết ở khoảng cách này không có cách nào phát động công kích hữu hiệu nên thả lỏng tinh thần. Hơn nữa, nếu như nàng muốn đánh lén chắc chắn sẽ không mở miệng nói chuyện rồi.
Chẳng qua là Sở Mộ càng nhìn càng thêm kinh ngạc, bởi vì Sở Mộ quen thuộc nữ tử này, đặc biệt là những lần gặp nàng đều thấy nàng đứng ở trên cao. Mặc dù nàng lộ ra khí chất thanh nhã thoát tục nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác cao cao tại thượng, rất khó giao tiếp.
Nàng là tiểu công chúa Yểm Ma cung - Cẩn Nhu công chúa.
Sở Mộ có ấn tượng ban đầu với Cẩn Nhu công chúa vô cùng hoàn mỹ, thật ra là hắn có hảo cảm với bản tính thiện lương và ôn nhu của nàng.
Nhưng mà Sở Mộ không phải là cái loại người thích nằm mơ, hắn biết thực tế chênh lệch giữa mình và nữ nhân này to lớn tới mức nào. Hơn nữa trong quá trình trưởng thành và trải qua khó khăn trắc trở, hắn dần dần thông minh hơn trước rất nhiều. Hắn biết Cẩn Nhu công chúa chỉ thể hiện ra một mặt hoàn mỹ khi nàng không dùng đến thân phận và địa vị, nếu như gặp phải tình huống tranh đoạt ích lợi và quyền lực có lẽ nàng không khác gì những người bình thường.
Bởi vì như thế, mặc dù Sở Mộ có thân phận thiếu chủ Hồn Điện, nhưng trước khi biết rõ trong lòng nàng có dự định và âm mưu những chuyện gì. Sở Mộ vẫn phải sử dụng phương pháp ‘kính nhi viễn chi’ đối với nàng.
Sau này Sở Mộ dần dần phát hiện Diệp Khuynh Tư có vẻ tốt hơn, hoặc có thể nói là một nữ tử như vậy mới thích hợp với con người Sở Mộ. Kể từ đó Sở Mộ dứt khoát ném ảo tưởng đối với Cẩn Nhu công chúa ra sau ót.
Chỉ có điều Sở Mộ không nghĩ tới trong lúc đột phá cảnh thứ bảy, Cẩn Nhu công chúa lại xuất hiện ở trước mặt mình, nhìn bộ dáng hình như là cùng chung phương hướng.
Tuổi tác Cẩn Nhu công chúa thậm chí còn nhỏ hơn Sở Mộ một chút, nàng và Sở Mộ đồng dạng là cường giả khiêu chiến vượt cấp. Nhưng mà tên của Cẩn Nhu công chúa chưa từng xuất hiện ở trên Thiên Hạ bảng. Bên trong Thiên Hạ thành cũng không có người nào đàm luận về vấn đề thực lực Cẩn Nhu công chúa. Có thể nói danh tiếng của nàng tại Thiên Hạ Quyết thua xa Sở Mộ.
Nhưng mà suy nghĩ đến đội ngũ cường giả còn đang ẩn giấu thực lực, Cẩn Nhu công chúa tuyệt đối là một người trong số đó.
"Không kinh ngạc khi thấy ta xuất hiện sao?"
Có lẽ Cẩn Nhu công chúa không thích nhìn thấy thi thể, nàng chỉ đứng xa xa dùng hồn niệm nói chuyện với Sở Mộ.
"Ừ !"
Sở Mộ đáp một tiếng, hắn không có cố ý tiếp cận Cẩn Nhu công chúa bày tỏ tư tưởng ái mộ gì gì đó những thanh niên khác thường làm, mà chỉ đứng yên tại chỗ duy trì khoảng cách, ít nhất đối với hắn khoảng cách này tương đối an toàn.
"Ở một cảnh, ngươi loại bỏ hộ vệ của ta.|”
Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi muốn thế nào?"
Sở Mộ cũng không muốn dài dòng với Cẩn Nhu công chúa, trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
"Ta dám làm gì ngươi?"
Cẩn Nhu công chúa nói như thế rõ ràng là đã bị Liễu Băng Lam gây áp lực rất lớn.
Địa vị Băng Lam cực cao, ngay cả nội bộ Yểm Ma cung cũng cực kỳ kiêng kị nàng. Cẩn Nhu công chúa là thanh niên đồng lứa, mặc dù thân phận rất cao nhưng quyền lực chân chính lại không có, tạm thời chỉ có thể ngồi ngang hàng với Sở Mộ. Tính toán đơn giản về thực lực và địa vị đúng là nàng không dám làm gì Sở Mộ thật.
Sở Mộ không thích nói chuyện theo phương thức này, ít nhất nói lâu hắn sẽ bị mỏi cổ, hơn nữa trong lúc vô tình sẽ bị người ta chèn ép một đầu. Thế là hắn ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú đi dọc theo vách đá, leo lên vị trí đối diện Cẩn Nhu công chúa.
Lúc này hắn đánh giá Cẩn Nhu công chúa một vòng, chốc lát sau mới nói:
"Thực lực tên hung thủ giết chết giám sát viên rất mạnh, nói không chừng còn có mục đích khác, ngươi nên hành động cẩn thận một chút.”
"Ngươi không có ý định đồng hành với ta? Ngươi vẫn là cận thân hộ vệ của ta đó." Cẩn Nhu công chúa nói.
"Nếu như điểm cuối chỉ có thể tồn tại một người, vậy thì chúng ta là địch, ngươi cảm thấy có cần thiết làm vậy không?" Sở Mộ hỏi ngược lại.
Cẩn Nhu công chúa nghe Sở Mộ nói xong liền ngẩn người, sau đó chợt nở nụ cười thanh linh êm ái, từ từ đi xuống đường núi phía trước.
Sở Mộ quả thật phải thừa nhận toàn thân Cẩn Nhu công chúa không chỗ nào không tồn tại mê hoặc, cho dù là tư thái, dung mạo hay là thanh âm đều là như thế. Tạo hóa ban cho nàng tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ và tinh xảo, khi nàng cười lên một tiếng, ngay cả những người tâm tính kiên định cũng phải rung động thần hồn.
Sở Mộ từng bị một nữ nhân hoàn mỹ thương tổn, vì thế có thể nói là bị ám ảnh rất lớn đối với những nữ nhân khí chất hoàn mỹ. Trong lúc vô tình hắn quan tâm nhiều hơn về tính cách, lúc ban đầu Cẩn Nhu công chúa hấp dẫn Sở Mộ là vì hình tượng thiếu nữ thiện lương và tính cách ôn nhu.
Nhưng mà bây giờ Sở Mộ không cảm giác được đặc điểm trước kia nữa, thậm chí còn mơ hồ nhận ra một chút giả nhân giả nghĩa.
Bởi vì rất nhiều thứ từng trải qua, hắn đã ăn không ít trái đắng, cho nên trong lòng sinh ra cảnh giác rất mạnh đối với những nữ nhân tuyệt mỹ.
"Mê giới này vô cùng rộng lớn, điểm cuối có mấy cái, mặc dù chúng ta khởi điểm tương đối gần nhưng chưa chắc cùng tới một nơi."
Một lát sau Cẩn Nhu công chúa mới mở miệng giải thích, tựa hồ nàng phát giác Sở Mộ còn có chỗ khó hiểu nên cố ý bổ sung một câu:
“Xuyên giới cơ hồ không có quy tắc, mỗi tuyển thủ tiến vào nơi này tuyệt đối không bao giờ cắm đầu lao tới vị trí chỉ định, mà trước tiên phải tìm kiếm đồng đội."
"Ngươi không phải đã có hộ vệ của mình sao?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
Mấy năm trước Cẩn Nhu công chúa đã bắt tay vào chuẩn bị cho đại hội Thiên Hạ Quyết, nghĩ đến lần này gặp phải xuyên giới cảnh thì những hộ vệ khác sẽ chờ đợi nàng ở một nơi nào đó.
"Tổng cộng năm người, Lục Đông Hà bị ngươi đánh bại tại cảnh thứ sáu, một người khác đụng phải cường giả Hồn Minh tại cảnh thứ năm cũng bị loại bỏ, hai người khác lần lượt thất bại đột phá cảnh. Chỉ còn lại một người tiến vào Mê giới, nhưng nàng rất khó tìm thấy ta.”
Cẩn Nhu công chúa bình thản nói tình huống của mình cho Sở Mộ nghe.
"Ngươi muốn đồng hành với ta?"
Đến lúc này Sở Mộ đã nhìn thấu một ít đầu mối rồi.
"Ừ, cái tên hung thủ giết giám sát viên hẳn là ở gần đây, một mình ta chưa chắc ứng phó được. Ngươi là Tù đảo vương giả dĩ nhiên có năng lực dã luyện cực mạnh, đi theo ngươi sẽ an toàn hơn, trên đường đi chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau."
Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi tin được ta là bởi vì ta không có một chút lực uy hiếp đối với ngươi, hoặc là ngươi đã có kế hoạch riêng." Sở Mộ cười lạnh nói.
"Ngươi suy nghĩ sâu xa quá."
Cẩn Nhu công chúa bất chợt thay đổi giọng nói, cặp mắt trong sáng nhìn thẳng vào Sở Mộ.
Sở Mộ đụng phải nữ nhân này có thể nói là cực kỳ nhức đầu, bởi vì nàng nắm giữ yếu điểm trí mạng đối với hắn.
Hơn nữa, sau khi trải qua hành trình Đế Thánh thánh vực, Sở Mộ đã ý thức được một vấn đề, đó là thiếu nữ phản bội rất có thể đang ở trong Thiên Hạ thành. Mặc dù song phương có linh hồn tương liên, nhưng mà nàng dựa vào tinh thần lực cường đại đã hoàn toàn ngăn trở, cho dù hai người đối mặt cũng không thể nhận thấy sự tồn tại của người kia.
Thật ra Sở Mộ có ấn tượng tương đối mơ hồ đối với dung mạo của thiếu nữ phản bội, còn Cẩn Nhu công chúa có sẵn dung mạo và khí chất hoàn mỹ có thể nói là vô cùng phù hợp với thiếu nữ phản bội. Vì vậy Sở Mộ bắt buộc phải cẩn thận đề phòng Cẩn Nhu công chúa từng ly từng tý.
Đã có lòng đề phòng khẳng định không còn tình cảm tồn tại, Sở Mộ không muốn đồng hành với nàng bởi vì nàng là nhân vật nguy hiểm có tính uy hiếp quá lớn.
"Ngươi tự mình hành động cẩn thận, lập trường chúng ta không giống nhau."
Sở Mộ uyển chuyển lựa lời cự tuyệt.
Sau khi nói xong, Sở Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ sừng Dạ Lôi Mộng Thú, ra hiệu cho nó rời khỏi nơi này.
Cẩn Nhu công chúa đứng lẳng lặng tại chỗ, không khí yên tĩnh làm cho người ta cảm giác nàng giống như tiên nữ trong núi. Hai tròng mắt xinh đẹp nhìn vào bóng lưng Sở Mộ không biết suy nghĩ điều gì, cho đến khi Sở Mộ chạy đi khá xa, nàng mới dùng hồn niệm nói:
"Hạ Nghiễm Hàn đã bố trí bẫy rập chờ đợi ngươi, cho dù ngươi ẩn giấu tới mức nào cũng có lúc rơi vào bẫy của hắn."
Sở Mộ lập tức bảo Dạ Lôi Mộng Thú dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào Cẩn Nhu công chúa, ánh mắt dần dần biến hóa.
/1793
|