Đương nhiên nếu như những hồn sủng của Diệp Khuynh Tư tăng lên tới Đế Hoàng đỉnh phong, hiệu quả gia trì cũng mạnh hơn nữa.
- Ah, thiếu chút nữa quên, Liễu nguyên lão mấy ngày hôm trước đến thành Vạn Tượng, hắn tới đây hai lần rồi, thấy ngươi bế quan tu luyện cho nên không có quấy rầy ngươi.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Sở Mộ sững sờ, hắn không ngờ tới Liễu nguyên lão lại đi tới thành Vạn Tượng, lập tức thu liễm ma hỏa toàn thân, đi ra gian phòng của mình.
Cũng không biết Liễu Băng Lam có trở về hay không, Sở Mộ bước nhanh đi lên phía trước, trong đầu của hắn hiện ra gương mặt xinh đẹp tiều tụy rơi lệ...
Chớp mắt đã hơn hai năm rồi, mà giọt Lệ Thủy Chi Tinh kia làm cho Sở Mộ ý thức được thân tình mới đáng ngưỡng mộ!
Liễu nguyên lão trở lại thành Vạn Tượng cũng không ở lại quá lâu, nghe được có người hầu truyền lời nói Sở Mộ đã từ bế quan đi ra ngoài, liền vội vàng chạy tới chỗ Sở Mộ ở phía sau điện nghị sự.
Nhưng mà làm cho Liễu nguyên lão có chút kinh ngạc là đến hậu điện thì nhìn thấy một đám đại cự đầu của Yểm Ma Cung đang vững vàng ngồi ở vị trí của mình rồi, bộ dáng giống như đang chờ đợi người nào đó.
- Mấy vị, chuyện gì xảy ra?
Liễu nguyên lão ngồi xuống xong thì nhìn qua Khương Ma Đế hỏi.
Khương Ma Đế ngồi ở bên cạnh chủ vị, chủ tọa không có ngôi, hiển nhiên bọn người Khương Ma Đế đang chờ một người đức cao vọng trọng hoặc là tôn vị.
Trừ Khương Ma Đế ra thì nơi đây còn có lão ẩn sĩ, Hàn nguyên lão, Đằng nguyên lão, bốn người này gần như đại biểu quyền lưc cao nhất của Yểm Ma Cung, muốn mời toàn bộ bọn họ đi vào điện nghị sự ở Hồn Điện cũng có chút khó khăn, Liễu nguyên lão nghĩ mãi cũng không rõ bọn họ chạy tới điện nghị sự này để làm cái gì chứ?
Tâm tình của bốn người Khương Ma Đế rất tốt, bộ dáng như đường làm quan rộng mở nên hàn huyên cùng Liễu nguyên lão, kể cả Hàn nguyên lão thường xuyên liều ngươi sống ta chết với Liễu nguyên lão hôm nay cũng khó có được không tranh cãi với Liễu nguyên lão câu nào, chuyện này làm cho Liễu nguyên lão cảm thấy có chút không quen, âm thầm nói thầm: mới vài năm không gặp chẳng lẻ tâm tính đám người này đại biến?
Thời điểm nói chuyện thì Sở Mộ đã bước nhanh vào trong điện hội nghị, hắn liếc mắt nhìn bốn người Yểm Ma Cung thì có chút nhíu mày.
Sở Mộ nhìn qua Liễu nguyên lão gật gật đầu, nếu như có người ngoài ở đây thì Sở Mộ tự nhiên muốn tiếp tục sắm vai Sở Phương Trần.
- Bốn người các người có thời gian nhàn nhã chạy tới nơi này uống trà sao?
Sở Mộ tùy ý nói một câu, liếc mắt nhìn vị trí chủ tọa vẫn còn bỏ trống.
- Ách, cái này...
Khương Ma Đế vẻ mặt xấu hổ, bình thường hắn xác thực không bước vào Hồn Điện, nhưng mà thanh niên này đã mang lại cho Yểm Ma Cung số lượng ấu sủng khổng lồ, Khương Ma Đế làm gì không kéo cái mặt của mình tới nói lời cảm tạ chứ.
- Phương Trần, không thể không có cấp bậc lễ nghĩa với trưởng bối như vậy.
Liễu nguyên lão nhàn nhạt nói một câu.
Người tới là khách, hơn nữa nấy người này đều là cự đầu của Yểm Ma Cung. Trẻ tuổi nên hữu lễ với bọn họ mới đúng, trọng yếu nhất là bằng vào một Ma Đế của Yểm Ma Cung và một cường giả thoái ẩn, ba vị nguyên lão. Toàn bộ đều là đám người cao cấp nhất của Tam đại cung điện, Sở Mộ mà ngồi trên vị trí chủ tọa thì quá không thích hợp rồi?
- Không sao, không sao, cấp bậc lễ nghĩa chỉ là hư giả mà thôi.
Khương Ma Đế vẻ mặt ôn hoà nói ra.
Muốn nói cấp bậc lễ nghĩa thì Bạch Yểm Ma của thanh niên này đã thành Yểm Ma lão tổ, bọn họ phải quỳ lạy hắn mới đúng đấy
Bảo một đám lão đầu như bọn họ đi quỳ lạy một thanh niên thì muốn có bao nhiêu thẹn thùng sẽ có bấy nhiêu thẹn thùng, cho hắn ngồi chủ tọa đối với bọn họ mà nói là đại xá.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ hỏi.
- Chúng ta cố ý tới đây nói lời cảm tạ.
Khương Ma Đế nói ra. Nói xong Khương Ma Đế nhìn qua lão ẩn sĩ.
Mà lão ẩn sĩ lập tức biến thành cô nương uốn éo e thẹn, ấp úng hồi lâu rồi mới từ vị trí của mình đứng dậy, khom người trước mặt Sở Mộ nói:
- Lão hủ cũng cố ý đến đây xin lỗi, trước kia có bài xích với ngài là ta sai, hy vọng ngài không nên để trong lòng...
Nói xong lão ẩn sĩ cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ bảo trì tư thế cúi người. Hiển nhiên xin lỗi rất thành khẩn.
Nhưng mà Liễu nguyên lão ở bên cạnh nhìn qua màn này thì ngây ngốc, Tưởng lão này ở trong Yểm Ma Cung địa vị nhất định còn cao hơn cả nguyên lão đấy. Hơn nữa nghe nói ngoan cố không thay đổi, tính tình cổ quái, tận mắt nhìn thấy lão gia hỏa này cúi đầu xin lỗi thanh niên, bày ra tư thế vô cùng hối hận, chuyên này cũng làm cho Liễu nguyên lão cảm giác kinh ngạc vạn phần!
- Bỏ qua, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi.
Sở Mộ khoát khoát tay, chẳng muốn so đo với đám gia hỏa này.
- Ách... Chúng ta còn muốn hỏi ấu sủng ở nơi nào phân bố dày đặc như nơi đó không?
Khương Ma Đế hỏi.
"..."
Sở Mộ lập tức im lặng, trong nội tâm thầm mắng, mấy lão gia hỏa này cũng quá mức tham lam rồi, chính mình bảo với đám thống trị Yểm Ma đế quốc rằng đem các ấu sủng không có người thân thả ở nơi phong ấn kia. Số lượng bắt mười ngày ở nơi đó còn nhiều hơn tổng sản lượng năm năm của Yểm Ma Cung đấy, cũng không khác gì toàn bộ cô nhi của Yểm Ma đế quốc, đây chính là ấu sủng đấy!
- Khương Đế, chính ngươi quản Yểm Ma Cung chẳng lẽ không biết băt quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới Yểm Ma đế quốc sẽ ảnh hưởng khi phát triển sao...
Sở Mộ cười khổ nói ra.
- Được rồi, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi hỏi.
Khương Ma Đế xác thực không ôm hy vọng quá lớn.
- Các ngươi nên đi tới lãnh địa của Ám Ma Sát đi. Ở phía tây giao giới của Yểm Ma đế quốc cùng Ám Ma Sát đế quốc cách đại môn thánh vực chừng một vạn dặm, chỗ đó có một tòa ám hệ, hỏa hệ mạch khoáng, các ngươi nên phái chút ít cao thủ đi tới khai hoang, các ngươi không nên đi thẳng vào lãnh địa của Ám Ma Sát, theo lãnh thổ Yểm Ma đế quốc đi vòng qua, con đường này sẽ an toàn hơn rất nhiều, các ngươi khai thác tinh thạch thì bốn thành lập tức ném ở trong lãnh thổ của Yểm Ma đế quốc, sáu thành các ngươi mang đi.
Sở Mộ nói ra.
- Mạch khoáng, là cấp bậc gì?
Hàn lão ma nghe xong có mạch khoáng, con mắt đều sáng lên.
Tinh thạch cùng hồn tinh hiệu quả tương đương, nếu như đủ tinh luyện ra tinh thạch tinh khiết thì liền tương đương với có một đám linh vật cường hóa.
- Đế Hoàng cao cấp tinh thạch cũng có, chính mình nhìn đi, ta cũng không biết là cấp bậc gì.
Sở Mộ nói ra.
- Đế Hoàng cao cấp!
Mấy cự đầu của Yểm Ma Cung lập tức kinh hô lên, nếu đạt được Đế Hoàng cao cấp tinh thạch thì trải qua đám Linh Sư tinh luyện thì tuyệt đối có thể chế tạo ra Đế Hoàng cao cấp linh vật! !
Sở Mộ mang về cho Diệp Khuynh Tư không it tài liệu là cầm từ nơi đó, chỉ có điều mạch khoáng này rất lớn, Sở Mộ lấy thứ mình cần thiết, còn lại lưu cho Yểm Ma Cung, Yểm Ma đế quốc phát triển dùng là được, chính mình cầm nhiều cũng không có ý nghĩa.
- Loại mạch khoáng này thường thường đều có bộ lạc thủ hộ nghiêm chỉnh...
Lão ẩn sĩ thấp giọng nói một câu.
- Bị ta thanh lý xong rồi, nhưng mà đường xá có chút xa xôi, chính các ngươi nghĩ biện pháp đi, dù sao núi vàng nằm ở nơi đó, các ngươi đi mà đào, đừng có ở chỗ này lắc lư.
Sở Mộ nói ra.
Đúng như Sở Mộ nói, đây chính là núi vàng!
Bốn người Yểm Ma Cung vô cùng hưng phấn, sau khi nói lời cáo từ thì bốn người vội vàng đi ra khỏi đại điện, hận không thể hiện tại bay trở về Yểm Ma Cung, sau đó phái người giết vào núi vàng đang chờ bọn họ!
Lúc này bọn họ đã tin tưởng lời của Sở Mộ không nghi ngờ, dù sao mười mấy ngày nay đến nay, đội ngũ săn bắt đã đạt được số lượng ấu sủng vượt qua sản lượng năm năm của Yểm Ma Cung cộng lại, số liệu này quá kinh khủng, khủng bố đến mức mấy lão gia hỏa này hưng phấn tới mức không ngủ được, cho nên vừa nghe nói Sở Mộ xuất quan thì đi tới đây ngay.
Trong đại điện Liễu nguyên lão nhìn bốn tên cự đầu như đạt được kẹo đường thì giống như hài tử hưng phấn nhảy dựng lên xoa con mắt của mình nhìn xem có phải bọn họ là cự đầu của Yểm Ma Cung hay không.
- Sở Mộ, chuyện gì xảy ra, đám người bướng bỉnh này bình thường không phải như vậy a...
Liễu nguyên lão nhìn ra được vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người của Sở Mộ.
- Ta đem Yểm Ma lão tổ giết đi, nuốt linh hồn của nó, sau đó lại đi chỉnh đốn Yểm Ma đế quốc một phen, đem một ít tài nguyên cung cấp cho Yểm Ma Cung.
Sở Mộ từ vị trí của mình đứng lên, ngồi vào bên cạnh Liễu nguyên lão.
Liễu nguyên lão nhìn qua Sở Mộ thì sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nói ra:
- Ngươi giết Yểm Ma lão tổ? Bọn họ không phải bảo ngươi đi tiếp nhận truyền thừa của Yểm Ma lão tổ sao?
"..."
Sở Mộ cũng không nghĩ tới nghe đồn là như thế này, lập tức cười rộ lên nói.
- Đoán chừng là bọn họ cố ý bịa đặt ra đấy.
- Yểm Ma lão tổ chính là cấp chúa tể, ngươi thật sự giết được nó?
Liễu nguyên lão hỏi.
- Ân, Yểm Ma lão tổ đã già không còn sức rồi, thực lực không lớn bằng lúc trước.
Sở Mộ gật gật đầu.
Thấy Sở Mộ nói tùy ý nhưng trong nội tâm Liễu nguyên lão lại nhấc lên sóng lớn kinh thiên.
Thời điểm Liễu nguyên lão lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mộ thì cảm giác được khí chât của Sở Mộ có biến hóa.
Ban đầu ở thành Thiên Hạ thì Sở Mộ chẳng qua chỉ là thiếu niên tâm huyết có khí chất trầm ổn mà thôi.
Nhưng mà hôm nay vừa thấy thì toàn thân Sở Mộ lại mang cho Liễu nguyên lão một cảm giác đường hoàng tùy ý, con người của hắn tràn đầy hào quang thản nhiên và tiêu sái, thậm chí có một chút lỗ mãng hơn so với trước kia, hoặc là nói càng giống một thanh niên.
Nhưng mà khi hắn tùy ý tiếp nhận cung kính của đám người Khương Ma Đế và tùy ý hời hợt khi nghe lão ẩn sĩ xin lỗi, lại hời hợt đem một mạch khoáng có thể tăng thực lực cho Yểm Ma Cung nói cho đám cao tầng nghe, cử chỉ thong dong và bình tĩnh này có khí chất của thượng vị giả, đều làm Liễu nguyên lão phi thường khiếp sợ, chuyện này cũng làm cho Liễu nguyên lão sinh ra ảo giác thanh niên trước mặt của mình đã đứng ở độ cao tuyệt đối.
Liễu nguyên lão cũng không cấm kỵ quá nhiều, chính mình phải cải biến phán đoán về Sở Mộ đôi chút mới được.
Sở Mộ vuốt cái mũi của mình, cười rộ lên, nói:
- Dường như ta làm như vậy mới giống đám người cùng trang lứa nha.
Sở Mộ cũng không có xoắn xuýt vấn đề này quá lâu, bỏ qua hào khí trầm lắng lúc này, đơn giản là nói chuyện ma luyện trong Yểm Ma Tuyệt Địa, về sau tiếp xúc với người càng nhiều thì tình cảm cũng càng ngày càng chân thành tha thiết, tự nhiên không có khả năng giống như trước kia, một bộ dạng tật thế phẫn tục, thế giới này không có người tốt.
Sở Mộ hỏi tình huống của Liễu Băng Lam, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Nói đến Liễu Băng Lam thì Liễu nguyên lão cũng phải thở dài một hơi, đại khái miêu tả tình huống của Liễu Băng Lam.
- Dốc lòng tu luyện, chuyện này cần bao lâu mới hoàn thành được?
Sở Mộ hỏi.
- Có lẽ nhanh, thiên phú của Băng Lam vượt qua thường nhân, là người duy nhất đột phá lên chín niệm Hồn Hoàng, đi qua đoạn thời gian kia thì linh hồn của nàng không ngừng bị nhục mới tách rời với thực lực, bằng không thì thực lực bây giờ so được với xếp hạng đệ nhất nữ hồn sủng sư nữ chiến thần Thiên Ky. Lại bị sự kiện ngươi ma hóa kích thích nên nàng đã quyết tâm phá tan chín niệm Hồn Hoàng, thành công thì nàng sẽ tiến vào lục thần không gian, thực lực tăng lên, có thể bước vào cấp chúa tể hay không thì phải xem thời gian nửa năm này, nhưng nếu thất bại thì linh hồn của nàng sẽ bị nhục...
Liễu nguyên lão nói ra.
Sở Mộ rất kỳ quái, Liễu Băng Lam dường như có phương thức tu luyện đặc biệt của mình, nhưng nàng lại có không gian tu luyện đặc thù, những chuyện này hoàn toàn khác với đại bộ phận hồn sủng sư a.
Phong Ấn Tháp tối tăm lu mờ, xiềng xích khổng lồ gỉ sét lắc lư.
Trên hỏa hoàng màu vàng chính là nữ chiến thần Mục Thanh Y, cách hai tháng qua nàng nhiều lần tiến vào trong Phong Ấn Tháp, nhưng luôn không tìm được sinh vật làm đứt dây xích kia.
Trải qua quan sát thời gian này Mục Thanh Y phát hiện trong Phong Ấn Tháp vốn phong ấn rất nhiều hồn sủng đã bị mất nội tạng kết tinh, hồn hạch, hồn tinh, trong một nơi phong ấn nhiều sinh linh lại biến thành bãi tha ma.
- Nghệ ~~~~~~~~~~
Quan Hoàng Vương đồng tử màu vàng phát ra tiếng hót khẽ, huy động cánh bay xuống đất.
Ánh mắt Mục Thanh Y nhìn qua hai xiềng xích trên mặt đất, đột nhiên phát hiện một múi hoa màu vàng nằm dưới dây xích, nếu không quan sát cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
Mục Thanh Y nhíu mày, cẩn thận kiểm tra múi hoa này, trong ấn tượng của nàng thì cánh hoa này chỉ có trong cung điện Nữ Vương mới có, tại sao có một vài mảnh rơi ở nơi này
Phong Ấn Tháp cũng không thuộc quản hạt của Đế Cơ, có thể tiến vào đây cũng không có bao nhiêu người, ít nhất những thủ hạ của Đế Cơ kể cả Hạ Chỉ Hiền dưới tình huống không được phép thì không thể tiến vào nơi đây.
Thời điểm nội tâm tràn ngập nghi hoặc thì Mục Thanh Y bỗng nhiên phát giác được đám mây trên bầu trời xuất hiện biến hóa quỷ dị, ngay sau đó chân trời lóng lánh xuất hiện hoa quang!
- Là ai mở đồ đằng chi môn?
Mục Thanh Y sững sờ, đây chính là dấu hiệu có người tiến vào trong Phong Ấn Tháp.
Nhưng mà quyền mở và đóng cửa Phong Ấn Tháp lại nằm trong tay của Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế, không có người nào có thể một mình tiến vào Phong Ấn Tháp này được.
Mục Thanh Y phát giác có cổ quái, lập tức bảo Quan Hoàng Vương hóa thân thành hình thái chim sơn ca, triệu hồi một hồn sủng khác ra, chính là Ti Dạ Chi Hoàng.
- Che dấu.
Mục Thanh Y nhìn hắc ám hồn sủng nói ra.
Ti Dạ Chi Hoàng bỏ qua áo choàng, hóa thân thành một cái bóng mờ. Sau đó chậm rãi tiến vào trong bầu trời làm nhạt, chậm chạp bay về hướng kia.
- Ah, thiếu chút nữa quên, Liễu nguyên lão mấy ngày hôm trước đến thành Vạn Tượng, hắn tới đây hai lần rồi, thấy ngươi bế quan tu luyện cho nên không có quấy rầy ngươi.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Sở Mộ sững sờ, hắn không ngờ tới Liễu nguyên lão lại đi tới thành Vạn Tượng, lập tức thu liễm ma hỏa toàn thân, đi ra gian phòng của mình.
Cũng không biết Liễu Băng Lam có trở về hay không, Sở Mộ bước nhanh đi lên phía trước, trong đầu của hắn hiện ra gương mặt xinh đẹp tiều tụy rơi lệ...
Chớp mắt đã hơn hai năm rồi, mà giọt Lệ Thủy Chi Tinh kia làm cho Sở Mộ ý thức được thân tình mới đáng ngưỡng mộ!
Liễu nguyên lão trở lại thành Vạn Tượng cũng không ở lại quá lâu, nghe được có người hầu truyền lời nói Sở Mộ đã từ bế quan đi ra ngoài, liền vội vàng chạy tới chỗ Sở Mộ ở phía sau điện nghị sự.
Nhưng mà làm cho Liễu nguyên lão có chút kinh ngạc là đến hậu điện thì nhìn thấy một đám đại cự đầu của Yểm Ma Cung đang vững vàng ngồi ở vị trí của mình rồi, bộ dáng giống như đang chờ đợi người nào đó.
- Mấy vị, chuyện gì xảy ra?
Liễu nguyên lão ngồi xuống xong thì nhìn qua Khương Ma Đế hỏi.
Khương Ma Đế ngồi ở bên cạnh chủ vị, chủ tọa không có ngôi, hiển nhiên bọn người Khương Ma Đế đang chờ một người đức cao vọng trọng hoặc là tôn vị.
Trừ Khương Ma Đế ra thì nơi đây còn có lão ẩn sĩ, Hàn nguyên lão, Đằng nguyên lão, bốn người này gần như đại biểu quyền lưc cao nhất của Yểm Ma Cung, muốn mời toàn bộ bọn họ đi vào điện nghị sự ở Hồn Điện cũng có chút khó khăn, Liễu nguyên lão nghĩ mãi cũng không rõ bọn họ chạy tới điện nghị sự này để làm cái gì chứ?
Tâm tình của bốn người Khương Ma Đế rất tốt, bộ dáng như đường làm quan rộng mở nên hàn huyên cùng Liễu nguyên lão, kể cả Hàn nguyên lão thường xuyên liều ngươi sống ta chết với Liễu nguyên lão hôm nay cũng khó có được không tranh cãi với Liễu nguyên lão câu nào, chuyện này làm cho Liễu nguyên lão cảm thấy có chút không quen, âm thầm nói thầm: mới vài năm không gặp chẳng lẻ tâm tính đám người này đại biến?
Thời điểm nói chuyện thì Sở Mộ đã bước nhanh vào trong điện hội nghị, hắn liếc mắt nhìn bốn người Yểm Ma Cung thì có chút nhíu mày.
Sở Mộ nhìn qua Liễu nguyên lão gật gật đầu, nếu như có người ngoài ở đây thì Sở Mộ tự nhiên muốn tiếp tục sắm vai Sở Phương Trần.
- Bốn người các người có thời gian nhàn nhã chạy tới nơi này uống trà sao?
Sở Mộ tùy ý nói một câu, liếc mắt nhìn vị trí chủ tọa vẫn còn bỏ trống.
- Ách, cái này...
Khương Ma Đế vẻ mặt xấu hổ, bình thường hắn xác thực không bước vào Hồn Điện, nhưng mà thanh niên này đã mang lại cho Yểm Ma Cung số lượng ấu sủng khổng lồ, Khương Ma Đế làm gì không kéo cái mặt của mình tới nói lời cảm tạ chứ.
- Phương Trần, không thể không có cấp bậc lễ nghĩa với trưởng bối như vậy.
Liễu nguyên lão nhàn nhạt nói một câu.
Người tới là khách, hơn nữa nấy người này đều là cự đầu của Yểm Ma Cung. Trẻ tuổi nên hữu lễ với bọn họ mới đúng, trọng yếu nhất là bằng vào một Ma Đế của Yểm Ma Cung và một cường giả thoái ẩn, ba vị nguyên lão. Toàn bộ đều là đám người cao cấp nhất của Tam đại cung điện, Sở Mộ mà ngồi trên vị trí chủ tọa thì quá không thích hợp rồi?
- Không sao, không sao, cấp bậc lễ nghĩa chỉ là hư giả mà thôi.
Khương Ma Đế vẻ mặt ôn hoà nói ra.
Muốn nói cấp bậc lễ nghĩa thì Bạch Yểm Ma của thanh niên này đã thành Yểm Ma lão tổ, bọn họ phải quỳ lạy hắn mới đúng đấy
Bảo một đám lão đầu như bọn họ đi quỳ lạy một thanh niên thì muốn có bao nhiêu thẹn thùng sẽ có bấy nhiêu thẹn thùng, cho hắn ngồi chủ tọa đối với bọn họ mà nói là đại xá.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Sở Mộ hỏi.
- Chúng ta cố ý tới đây nói lời cảm tạ.
Khương Ma Đế nói ra. Nói xong Khương Ma Đế nhìn qua lão ẩn sĩ.
Mà lão ẩn sĩ lập tức biến thành cô nương uốn éo e thẹn, ấp úng hồi lâu rồi mới từ vị trí của mình đứng dậy, khom người trước mặt Sở Mộ nói:
- Lão hủ cũng cố ý đến đây xin lỗi, trước kia có bài xích với ngài là ta sai, hy vọng ngài không nên để trong lòng...
Nói xong lão ẩn sĩ cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ bảo trì tư thế cúi người. Hiển nhiên xin lỗi rất thành khẩn.
Nhưng mà Liễu nguyên lão ở bên cạnh nhìn qua màn này thì ngây ngốc, Tưởng lão này ở trong Yểm Ma Cung địa vị nhất định còn cao hơn cả nguyên lão đấy. Hơn nữa nghe nói ngoan cố không thay đổi, tính tình cổ quái, tận mắt nhìn thấy lão gia hỏa này cúi đầu xin lỗi thanh niên, bày ra tư thế vô cùng hối hận, chuyên này cũng làm cho Liễu nguyên lão cảm giác kinh ngạc vạn phần!
- Bỏ qua, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi.
Sở Mộ khoát khoát tay, chẳng muốn so đo với đám gia hỏa này.
- Ách... Chúng ta còn muốn hỏi ấu sủng ở nơi nào phân bố dày đặc như nơi đó không?
Khương Ma Đế hỏi.
"..."
Sở Mộ lập tức im lặng, trong nội tâm thầm mắng, mấy lão gia hỏa này cũng quá mức tham lam rồi, chính mình bảo với đám thống trị Yểm Ma đế quốc rằng đem các ấu sủng không có người thân thả ở nơi phong ấn kia. Số lượng bắt mười ngày ở nơi đó còn nhiều hơn tổng sản lượng năm năm của Yểm Ma Cung đấy, cũng không khác gì toàn bộ cô nhi của Yểm Ma đế quốc, đây chính là ấu sủng đấy!
- Khương Đế, chính ngươi quản Yểm Ma Cung chẳng lẽ không biết băt quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới Yểm Ma đế quốc sẽ ảnh hưởng khi phát triển sao...
Sở Mộ cười khổ nói ra.
- Được rồi, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi hỏi.
Khương Ma Đế xác thực không ôm hy vọng quá lớn.
- Các ngươi nên đi tới lãnh địa của Ám Ma Sát đi. Ở phía tây giao giới của Yểm Ma đế quốc cùng Ám Ma Sát đế quốc cách đại môn thánh vực chừng một vạn dặm, chỗ đó có một tòa ám hệ, hỏa hệ mạch khoáng, các ngươi nên phái chút ít cao thủ đi tới khai hoang, các ngươi không nên đi thẳng vào lãnh địa của Ám Ma Sát, theo lãnh thổ Yểm Ma đế quốc đi vòng qua, con đường này sẽ an toàn hơn rất nhiều, các ngươi khai thác tinh thạch thì bốn thành lập tức ném ở trong lãnh thổ của Yểm Ma đế quốc, sáu thành các ngươi mang đi.
Sở Mộ nói ra.
- Mạch khoáng, là cấp bậc gì?
Hàn lão ma nghe xong có mạch khoáng, con mắt đều sáng lên.
Tinh thạch cùng hồn tinh hiệu quả tương đương, nếu như đủ tinh luyện ra tinh thạch tinh khiết thì liền tương đương với có một đám linh vật cường hóa.
- Đế Hoàng cao cấp tinh thạch cũng có, chính mình nhìn đi, ta cũng không biết là cấp bậc gì.
Sở Mộ nói ra.
- Đế Hoàng cao cấp!
Mấy cự đầu của Yểm Ma Cung lập tức kinh hô lên, nếu đạt được Đế Hoàng cao cấp tinh thạch thì trải qua đám Linh Sư tinh luyện thì tuyệt đối có thể chế tạo ra Đế Hoàng cao cấp linh vật! !
Sở Mộ mang về cho Diệp Khuynh Tư không it tài liệu là cầm từ nơi đó, chỉ có điều mạch khoáng này rất lớn, Sở Mộ lấy thứ mình cần thiết, còn lại lưu cho Yểm Ma Cung, Yểm Ma đế quốc phát triển dùng là được, chính mình cầm nhiều cũng không có ý nghĩa.
- Loại mạch khoáng này thường thường đều có bộ lạc thủ hộ nghiêm chỉnh...
Lão ẩn sĩ thấp giọng nói một câu.
- Bị ta thanh lý xong rồi, nhưng mà đường xá có chút xa xôi, chính các ngươi nghĩ biện pháp đi, dù sao núi vàng nằm ở nơi đó, các ngươi đi mà đào, đừng có ở chỗ này lắc lư.
Sở Mộ nói ra.
Đúng như Sở Mộ nói, đây chính là núi vàng!
Bốn người Yểm Ma Cung vô cùng hưng phấn, sau khi nói lời cáo từ thì bốn người vội vàng đi ra khỏi đại điện, hận không thể hiện tại bay trở về Yểm Ma Cung, sau đó phái người giết vào núi vàng đang chờ bọn họ!
Lúc này bọn họ đã tin tưởng lời của Sở Mộ không nghi ngờ, dù sao mười mấy ngày nay đến nay, đội ngũ săn bắt đã đạt được số lượng ấu sủng vượt qua sản lượng năm năm của Yểm Ma Cung cộng lại, số liệu này quá kinh khủng, khủng bố đến mức mấy lão gia hỏa này hưng phấn tới mức không ngủ được, cho nên vừa nghe nói Sở Mộ xuất quan thì đi tới đây ngay.
Trong đại điện Liễu nguyên lão nhìn bốn tên cự đầu như đạt được kẹo đường thì giống như hài tử hưng phấn nhảy dựng lên xoa con mắt của mình nhìn xem có phải bọn họ là cự đầu của Yểm Ma Cung hay không.
- Sở Mộ, chuyện gì xảy ra, đám người bướng bỉnh này bình thường không phải như vậy a...
Liễu nguyên lão nhìn ra được vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người của Sở Mộ.
- Ta đem Yểm Ma lão tổ giết đi, nuốt linh hồn của nó, sau đó lại đi chỉnh đốn Yểm Ma đế quốc một phen, đem một ít tài nguyên cung cấp cho Yểm Ma Cung.
Sở Mộ từ vị trí của mình đứng lên, ngồi vào bên cạnh Liễu nguyên lão.
Liễu nguyên lão nhìn qua Sở Mộ thì sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nói ra:
- Ngươi giết Yểm Ma lão tổ? Bọn họ không phải bảo ngươi đi tiếp nhận truyền thừa của Yểm Ma lão tổ sao?
"..."
Sở Mộ cũng không nghĩ tới nghe đồn là như thế này, lập tức cười rộ lên nói.
- Đoán chừng là bọn họ cố ý bịa đặt ra đấy.
- Yểm Ma lão tổ chính là cấp chúa tể, ngươi thật sự giết được nó?
Liễu nguyên lão hỏi.
- Ân, Yểm Ma lão tổ đã già không còn sức rồi, thực lực không lớn bằng lúc trước.
Sở Mộ gật gật đầu.
Thấy Sở Mộ nói tùy ý nhưng trong nội tâm Liễu nguyên lão lại nhấc lên sóng lớn kinh thiên.
Thời điểm Liễu nguyên lão lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mộ thì cảm giác được khí chât của Sở Mộ có biến hóa.
Ban đầu ở thành Thiên Hạ thì Sở Mộ chẳng qua chỉ là thiếu niên tâm huyết có khí chất trầm ổn mà thôi.
Nhưng mà hôm nay vừa thấy thì toàn thân Sở Mộ lại mang cho Liễu nguyên lão một cảm giác đường hoàng tùy ý, con người của hắn tràn đầy hào quang thản nhiên và tiêu sái, thậm chí có một chút lỗ mãng hơn so với trước kia, hoặc là nói càng giống một thanh niên.
Nhưng mà khi hắn tùy ý tiếp nhận cung kính của đám người Khương Ma Đế và tùy ý hời hợt khi nghe lão ẩn sĩ xin lỗi, lại hời hợt đem một mạch khoáng có thể tăng thực lực cho Yểm Ma Cung nói cho đám cao tầng nghe, cử chỉ thong dong và bình tĩnh này có khí chất của thượng vị giả, đều làm Liễu nguyên lão phi thường khiếp sợ, chuyện này cũng làm cho Liễu nguyên lão sinh ra ảo giác thanh niên trước mặt của mình đã đứng ở độ cao tuyệt đối.
Liễu nguyên lão cũng không cấm kỵ quá nhiều, chính mình phải cải biến phán đoán về Sở Mộ đôi chút mới được.
Sở Mộ vuốt cái mũi của mình, cười rộ lên, nói:
- Dường như ta làm như vậy mới giống đám người cùng trang lứa nha.
Sở Mộ cũng không có xoắn xuýt vấn đề này quá lâu, bỏ qua hào khí trầm lắng lúc này, đơn giản là nói chuyện ma luyện trong Yểm Ma Tuyệt Địa, về sau tiếp xúc với người càng nhiều thì tình cảm cũng càng ngày càng chân thành tha thiết, tự nhiên không có khả năng giống như trước kia, một bộ dạng tật thế phẫn tục, thế giới này không có người tốt.
Sở Mộ hỏi tình huống của Liễu Băng Lam, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.
Nói đến Liễu Băng Lam thì Liễu nguyên lão cũng phải thở dài một hơi, đại khái miêu tả tình huống của Liễu Băng Lam.
- Dốc lòng tu luyện, chuyện này cần bao lâu mới hoàn thành được?
Sở Mộ hỏi.
- Có lẽ nhanh, thiên phú của Băng Lam vượt qua thường nhân, là người duy nhất đột phá lên chín niệm Hồn Hoàng, đi qua đoạn thời gian kia thì linh hồn của nàng không ngừng bị nhục mới tách rời với thực lực, bằng không thì thực lực bây giờ so được với xếp hạng đệ nhất nữ hồn sủng sư nữ chiến thần Thiên Ky. Lại bị sự kiện ngươi ma hóa kích thích nên nàng đã quyết tâm phá tan chín niệm Hồn Hoàng, thành công thì nàng sẽ tiến vào lục thần không gian, thực lực tăng lên, có thể bước vào cấp chúa tể hay không thì phải xem thời gian nửa năm này, nhưng nếu thất bại thì linh hồn của nàng sẽ bị nhục...
Liễu nguyên lão nói ra.
Sở Mộ rất kỳ quái, Liễu Băng Lam dường như có phương thức tu luyện đặc biệt của mình, nhưng nàng lại có không gian tu luyện đặc thù, những chuyện này hoàn toàn khác với đại bộ phận hồn sủng sư a.
Phong Ấn Tháp tối tăm lu mờ, xiềng xích khổng lồ gỉ sét lắc lư.
Trên hỏa hoàng màu vàng chính là nữ chiến thần Mục Thanh Y, cách hai tháng qua nàng nhiều lần tiến vào trong Phong Ấn Tháp, nhưng luôn không tìm được sinh vật làm đứt dây xích kia.
Trải qua quan sát thời gian này Mục Thanh Y phát hiện trong Phong Ấn Tháp vốn phong ấn rất nhiều hồn sủng đã bị mất nội tạng kết tinh, hồn hạch, hồn tinh, trong một nơi phong ấn nhiều sinh linh lại biến thành bãi tha ma.
- Nghệ ~~~~~~~~~~
Quan Hoàng Vương đồng tử màu vàng phát ra tiếng hót khẽ, huy động cánh bay xuống đất.
Ánh mắt Mục Thanh Y nhìn qua hai xiềng xích trên mặt đất, đột nhiên phát hiện một múi hoa màu vàng nằm dưới dây xích, nếu không quan sát cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
Mục Thanh Y nhíu mày, cẩn thận kiểm tra múi hoa này, trong ấn tượng của nàng thì cánh hoa này chỉ có trong cung điện Nữ Vương mới có, tại sao có một vài mảnh rơi ở nơi này
Phong Ấn Tháp cũng không thuộc quản hạt của Đế Cơ, có thể tiến vào đây cũng không có bao nhiêu người, ít nhất những thủ hạ của Đế Cơ kể cả Hạ Chỉ Hiền dưới tình huống không được phép thì không thể tiến vào nơi đây.
Thời điểm nội tâm tràn ngập nghi hoặc thì Mục Thanh Y bỗng nhiên phát giác được đám mây trên bầu trời xuất hiện biến hóa quỷ dị, ngay sau đó chân trời lóng lánh xuất hiện hoa quang!
- Là ai mở đồ đằng chi môn?
Mục Thanh Y sững sờ, đây chính là dấu hiệu có người tiến vào trong Phong Ấn Tháp.
Nhưng mà quyền mở và đóng cửa Phong Ấn Tháp lại nằm trong tay của Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế, không có người nào có thể một mình tiến vào Phong Ấn Tháp này được.
Mục Thanh Y phát giác có cổ quái, lập tức bảo Quan Hoàng Vương hóa thân thành hình thái chim sơn ca, triệu hồi một hồn sủng khác ra, chính là Ti Dạ Chi Hoàng.
- Che dấu.
Mục Thanh Y nhìn hắc ám hồn sủng nói ra.
Ti Dạ Chi Hoàng bỏ qua áo choàng, hóa thân thành một cái bóng mờ. Sau đó chậm rãi tiến vào trong bầu trời làm nhạt, chậm chạp bay về hướng kia.
/1793
|