Niếp Vân Tân vừa mới dứt lời, phía sau góc tường lại đi ra hai người.
Một người khóe miệng nhếch lên lộ vẻ âm hiểm, dùng cặp mắt tràn ngập thù hận ngó chừng Sở Mộ.
Sở Mộ cảm thấy hắn rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hắn là nghĩa tử Chu Triêu - Chu Tử Trản.
"Sở Phương Trần, không biết có nhớ ta không ?"
Chu Tử Trản cười lạnh nói.
Chu Tử Trản thù hận Sở Mộ cao hơn Niếp Vân Tân rất nhiều. Bởi vì Chu Triêu còn sống hắn sẽ là người thừa kế địa vị Dược Hoang, chiếm được thân phận cao quý và quyền uy rất lớn trong thế lực Hồn Minh.
Chu Triêu đột nhiên tử vong, địa vị Chu Tử Trản trong một đêm rơi xuống ngàn trượng. Nếu không phải trình độ linh thuật của hắn miễn cưỡng có thể trị liệu cho Độc Hoang Niếp Vân Tân, sợ rằng lúc này hắn đã không còn chỗ đặt chân tại Hồn Minh. Trong mấy năm gần đây, hắn ỷ vào Chu Triêu che chở đã đắc tội không ít người và gia tộc, một khi bọn họ dốc toàn lực trả thù hắn có thể chết bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa, Chu Tử Trản vẫn còn giữ nguyên ý định đối với Uyển Trữ công chúa. Mặc dù hắn biết giết chết Sở Phương Trần cũng không thể thay đổi kết quả, nhưng hắn không muốn nữ nhân mình thích nằm trong vòng tay kẻ thù.
Chính vì thế, ngày hôm nay hắn nhất định phải giải quyết Sở Phương Trần, để cho người này nếm thử cảm giác sợ hãi sống không bằng chết.
Thật ra Chu Tử Trản biết rõ mình không đủ sức đối phó Sở Phương Trần, cho nên lần này hắn cố ý mời tới Niếp Vân Tân và thủ hạ tâm phúc của Mạch Lăng hỗ trợ.
Thủ hạ Mạch Lăng chưa đạt tới cấp bậc Hoang vị, nhưng mà thực lực hắn cũng không thua kém nhiều lắm. Phần lớn mọi người đều cho rằng cường giả Hồn Minh chỉ giới hạn trong 24 người Thập Lục Tuyệt, Bát Hoang. Trên thực tế, Hồn Minh vẫn còn ẩn giấu rất nhiều cường giả trực tiếp thần phục Tứ Hùng, Song Cơ và Minh chủ. Đám người này chỉ nhận lệnh duy nhất từ chủ nhân của mình, hoàn toàn không lệ thuộc vào chức vụ và địa vị của Hồn Minh.
Mạch Lăng lần này phái thủ hạ tới hỗ trợ Chu Tử Trản tên là Trần Bàng, cũng có đôi chút danh tiếng trong lĩnh vực Hồn sủng sư. Nhưng mọi người không biết hắn đã âm thầm đầu phục Hồn Minh, hiệu trung với Hùng Mạt Mạch Lăng.
Trần Bàng và Niếp Vân Tân liên thủ đã có đủ lực lượng đối kháng Mạch Lăng, hoàn toàn bảo đảm nhiệm vụ này thành công tuyệt đối. Cho dù thực lực Sở Phương Trần có mạnh hơn nữa cũng không thể chạy trốn ra khỏi tòa cung điện này.
"Mạch Lăng đại nhân muốn hắn sống !"
Dáng vẻ Trần Bàng lãnh khốc trầm mặc, có lẽ hắn cảm thấy nói nhiều vài câu cũng làm lãng phí thời gian.
"Dĩ nhiên, ta sẽ cho hắn sống thật tốt !"
Niếp Vân Tân nhếch miệng cười tà.
Trong lúc đám người kia nói chuyện, dưới chân Sở Mộ đột nhiên hiện ra một cái bóng dáng mơ hồ.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện một con mãng xà đang quấn quanh cột trụ, đỉnh đầu thò ra ngoài ngó chừng vị trí của hắn.
Niếp Vân Tân vẫn đang nở nụ cười đắc ý, Hắc Ám Vụ Xà đã tiềm phục trong cung điện từ sớm. Nó phun ra độc khí không có bất kỳ mùi vị nào, nhưng không khí trong phòng đã bị độc tố thẩm thấu, ngoài ra còn có hiệu quả Ti Dạ che mờ tầm mắt.
Người khác không biết sẽ lầm tưởng khói độc là sương mù tương đối dày đặc, một khi tiến vào lĩnh vực do Hắc Ám Vụ Xà bố trí chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
Niếp Vân Tân biết thực lực Sở Phương Trần không tầm thường, đơn đả độc đấu chưa chắc có thể thủ thắng. Nhưng hắn tự tin là vì mỗi khi chiến đấu rất thích dùng thủ đoạn hạ lưu, âm mưu quỷ kế để giành ưu thế, trong đó độc tố là át chủ bài giúp hắn khiêu chiến vượt cấp.
Hắn cố ý nói chuyện là muốn kéo dài thời gian, để cho đối phương nhiễm khói độc càng lâu càng tốt, đến khi thần kinh bị tê dại sẽ mất đi năng lực phản kháng. Ngay cả Hồn sủng cũng sẽ bị ảnh hưởng và suy giảm thực lực.
"Động thủ đi !"
Sau khi Niếp Vân Tân cảm thấy thời cơ chín mùi liền hạ lệnh tiến công, đối phương đã là cá trong chậu, chim trong lồng rồi.
Mãng xà lập tức duỗi dài thân thể, đỉnh đầu dữ tợn há mồm cắn tới Sở Mộ.
Sở Mộ đứng yên bất động, ánh mắt bình tĩnh ra hiệu cho tiểu Mạc Tà nằm trên vai mình.
Cặp mắt Mạc Tà lập lòe hàn quang, Sở Mộ biết tiểu tử này đang hưng phấn không thôi. Từ khi đạt tới cảnh giới đế hoàng đỉnh phong nó đã không có bao nhiêu cơ hội chiến đấu Hắc Ám Vụ Xà xuất hiện đúng là phù hợp với khẩu vị của nó.
"Ngao ô ô ô !
Tiểu tử này một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ thay đổi khí chất khác hẳn nhau, yêu khí Xá Tội Hồ và Hồng Viêm đỏ rực đồng thời xuất hiện giải khai khói độc ở chung quanh. Một góc đại điện bị ánh lửa chiếu sáng đỏ bừng, sương mù tiêu tán trong nháy mắt.
Mạc Tà mượn lực trên bả vai Sở Mộ đột nhiên bắn ra nhanh như chớp, thân ảnh trắng bạc hóa thành mũi tên đỏ rực bắn về phía độc xà.
“Xẹt !”
"PHụt !"
Khói độc biến thành huyết vụ che kín đại điện, thân thể Hắc Ám Vụ Xà quằn quại hất đổ mấy cột trụ thô to ở gần đó, máu tươi sềnh sệch bắn ra bốn phía.
Hiển nhiên là Hắc Ám Vụ Xà không ngờ tiểu hồ ly nhỏ xinh lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như thế. Một kích kia chém xuống người nó xé rách một đường dài tới mấy chục thước, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương khiến nó cực kỳ đau đớn.
Niếp Vân Tân cũng bị tiểu hồ ly trấn trụ rồi, khuôn mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là không thể tin tưởng một màn vừa mới phát sinh.
Phải biết rằng, Hắc Ám Vụ Xà của hắn là một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong chân chính, cộng thêm lĩnh vực độc tố buông thả toàn diện dư sức giết chết đối thủ đồng cấp. Niếp Vân Tân làm sao cũng không nghĩ tới Hắc Ám Vụ Xà của mình bị một con hồ ly nhỏ xíu đánh lén đắc thủ, thương thế có vẻ không nhẹ chút nào.
"Niếp đại nhân, cẩn thận đó! Nó là Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân."
Chu Tử Trản thấy Niếp Vân Tân xuất kích bất lợi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Niếp Vân Tân lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Tử Trản, cái tên này đã biết đối phương có một đầu Hồn sủng có năng lực ẩn giấu khí tức tại sao không nói sớm?
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà còn chưa có giải trừ trạng thái Sở Liên, nó chậm rãi cất bước rảo quanh gian đại điện, đồng thời kêu lên khiêu khích Hắc Ám Vụ Xà.
Thực lực địch nhân hình như không mạnh như nó tưởng tượng, vì thế tiểu Mạc Tà cảm thấy rất là thất vọng, khó khăn lắm mới có một đối thủ xứng tầm, nào ngờ đâu mới trúng một đòn đã nằm đó lăn lộn, mãi không dám bò dậy.
Niếp Vân Tân dĩ nhiên hiểu được tiểu hồ li có ý khinh thường Hắc Ám Vụ Xà, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, chết đến nơi còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt hắn. Một lát nữa, hắn nhất định sẽ lột da con hồ ly này lên tường làm chiến lợi phẩm.
"Giết nó cho ta !"
Hắc Ám Vụ Xà hiển nhiên không có yếu ớt như vậy, Niếp Vân Tân tức giận hạ chỉ lệnh công kích.
“Xì xì ~!”
Trên người Hắc Ám Vụ Xà tràn ra huyết thủy, từ từ biến thành máu đen kết thành sẹo bịt kín miệng vết thương. Sau đó nó nâng cao thân thể, há mồn phun ra một luồng độc tố mù mịt về phía Mạc Tà.
Độc tố bao trùm phạm vi rất lớn, gần một nửa đại điện bị độc tố hóa thành cơn sóng xanh đen cuốn tới đối phương.
"Xì xì xì !"
Độc tố ăn mòn tường đá tỏa ra khói độc che mờ tầm mắt, dùng mắt thường chỉ thấy được một mảnh không gian mờ mờ không tới trăm thước.
Gian đại điện này không lớn đối với cấp bậc đế hoàng đỉnh phong, kỹ năng né tránh hoàn toàn vô dụng ở nơi này. Thế nhưng, tòa cung điện được xây dựng bằng vật liệu cực kỳ rắn chắc, ngoài ra còn có kết giới bảo vệ rất khó bị lực lượng đế hoàng phá hủy. Vì thế Niếp Vân Tân mới cố ý lựa chọn nơi này làm chiến trường, chính là không muốn Sở Mộ có cơ hội phá tường đào tẩu.
Một người khóe miệng nhếch lên lộ vẻ âm hiểm, dùng cặp mắt tràn ngập thù hận ngó chừng Sở Mộ.
Sở Mộ cảm thấy hắn rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hắn là nghĩa tử Chu Triêu - Chu Tử Trản.
"Sở Phương Trần, không biết có nhớ ta không ?"
Chu Tử Trản cười lạnh nói.
Chu Tử Trản thù hận Sở Mộ cao hơn Niếp Vân Tân rất nhiều. Bởi vì Chu Triêu còn sống hắn sẽ là người thừa kế địa vị Dược Hoang, chiếm được thân phận cao quý và quyền uy rất lớn trong thế lực Hồn Minh.
Chu Triêu đột nhiên tử vong, địa vị Chu Tử Trản trong một đêm rơi xuống ngàn trượng. Nếu không phải trình độ linh thuật của hắn miễn cưỡng có thể trị liệu cho Độc Hoang Niếp Vân Tân, sợ rằng lúc này hắn đã không còn chỗ đặt chân tại Hồn Minh. Trong mấy năm gần đây, hắn ỷ vào Chu Triêu che chở đã đắc tội không ít người và gia tộc, một khi bọn họ dốc toàn lực trả thù hắn có thể chết bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa, Chu Tử Trản vẫn còn giữ nguyên ý định đối với Uyển Trữ công chúa. Mặc dù hắn biết giết chết Sở Phương Trần cũng không thể thay đổi kết quả, nhưng hắn không muốn nữ nhân mình thích nằm trong vòng tay kẻ thù.
Chính vì thế, ngày hôm nay hắn nhất định phải giải quyết Sở Phương Trần, để cho người này nếm thử cảm giác sợ hãi sống không bằng chết.
Thật ra Chu Tử Trản biết rõ mình không đủ sức đối phó Sở Phương Trần, cho nên lần này hắn cố ý mời tới Niếp Vân Tân và thủ hạ tâm phúc của Mạch Lăng hỗ trợ.
Thủ hạ Mạch Lăng chưa đạt tới cấp bậc Hoang vị, nhưng mà thực lực hắn cũng không thua kém nhiều lắm. Phần lớn mọi người đều cho rằng cường giả Hồn Minh chỉ giới hạn trong 24 người Thập Lục Tuyệt, Bát Hoang. Trên thực tế, Hồn Minh vẫn còn ẩn giấu rất nhiều cường giả trực tiếp thần phục Tứ Hùng, Song Cơ và Minh chủ. Đám người này chỉ nhận lệnh duy nhất từ chủ nhân của mình, hoàn toàn không lệ thuộc vào chức vụ và địa vị của Hồn Minh.
Mạch Lăng lần này phái thủ hạ tới hỗ trợ Chu Tử Trản tên là Trần Bàng, cũng có đôi chút danh tiếng trong lĩnh vực Hồn sủng sư. Nhưng mọi người không biết hắn đã âm thầm đầu phục Hồn Minh, hiệu trung với Hùng Mạt Mạch Lăng.
Trần Bàng và Niếp Vân Tân liên thủ đã có đủ lực lượng đối kháng Mạch Lăng, hoàn toàn bảo đảm nhiệm vụ này thành công tuyệt đối. Cho dù thực lực Sở Phương Trần có mạnh hơn nữa cũng không thể chạy trốn ra khỏi tòa cung điện này.
"Mạch Lăng đại nhân muốn hắn sống !"
Dáng vẻ Trần Bàng lãnh khốc trầm mặc, có lẽ hắn cảm thấy nói nhiều vài câu cũng làm lãng phí thời gian.
"Dĩ nhiên, ta sẽ cho hắn sống thật tốt !"
Niếp Vân Tân nhếch miệng cười tà.
Trong lúc đám người kia nói chuyện, dưới chân Sở Mộ đột nhiên hiện ra một cái bóng dáng mơ hồ.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện một con mãng xà đang quấn quanh cột trụ, đỉnh đầu thò ra ngoài ngó chừng vị trí của hắn.
Niếp Vân Tân vẫn đang nở nụ cười đắc ý, Hắc Ám Vụ Xà đã tiềm phục trong cung điện từ sớm. Nó phun ra độc khí không có bất kỳ mùi vị nào, nhưng không khí trong phòng đã bị độc tố thẩm thấu, ngoài ra còn có hiệu quả Ti Dạ che mờ tầm mắt.
Người khác không biết sẽ lầm tưởng khói độc là sương mù tương đối dày đặc, một khi tiến vào lĩnh vực do Hắc Ám Vụ Xà bố trí chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
Niếp Vân Tân biết thực lực Sở Phương Trần không tầm thường, đơn đả độc đấu chưa chắc có thể thủ thắng. Nhưng hắn tự tin là vì mỗi khi chiến đấu rất thích dùng thủ đoạn hạ lưu, âm mưu quỷ kế để giành ưu thế, trong đó độc tố là át chủ bài giúp hắn khiêu chiến vượt cấp.
Hắn cố ý nói chuyện là muốn kéo dài thời gian, để cho đối phương nhiễm khói độc càng lâu càng tốt, đến khi thần kinh bị tê dại sẽ mất đi năng lực phản kháng. Ngay cả Hồn sủng cũng sẽ bị ảnh hưởng và suy giảm thực lực.
"Động thủ đi !"
Sau khi Niếp Vân Tân cảm thấy thời cơ chín mùi liền hạ lệnh tiến công, đối phương đã là cá trong chậu, chim trong lồng rồi.
Mãng xà lập tức duỗi dài thân thể, đỉnh đầu dữ tợn há mồm cắn tới Sở Mộ.
Sở Mộ đứng yên bất động, ánh mắt bình tĩnh ra hiệu cho tiểu Mạc Tà nằm trên vai mình.
Cặp mắt Mạc Tà lập lòe hàn quang, Sở Mộ biết tiểu tử này đang hưng phấn không thôi. Từ khi đạt tới cảnh giới đế hoàng đỉnh phong nó đã không có bao nhiêu cơ hội chiến đấu Hắc Ám Vụ Xà xuất hiện đúng là phù hợp với khẩu vị của nó.
"Ngao ô ô ô !
Tiểu tử này một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ thay đổi khí chất khác hẳn nhau, yêu khí Xá Tội Hồ và Hồng Viêm đỏ rực đồng thời xuất hiện giải khai khói độc ở chung quanh. Một góc đại điện bị ánh lửa chiếu sáng đỏ bừng, sương mù tiêu tán trong nháy mắt.
Mạc Tà mượn lực trên bả vai Sở Mộ đột nhiên bắn ra nhanh như chớp, thân ảnh trắng bạc hóa thành mũi tên đỏ rực bắn về phía độc xà.
“Xẹt !”
"PHụt !"
Khói độc biến thành huyết vụ che kín đại điện, thân thể Hắc Ám Vụ Xà quằn quại hất đổ mấy cột trụ thô to ở gần đó, máu tươi sềnh sệch bắn ra bốn phía.
Hiển nhiên là Hắc Ám Vụ Xà không ngờ tiểu hồ ly nhỏ xinh lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như thế. Một kích kia chém xuống người nó xé rách một đường dài tới mấy chục thước, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương khiến nó cực kỳ đau đớn.
Niếp Vân Tân cũng bị tiểu hồ ly trấn trụ rồi, khuôn mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là không thể tin tưởng một màn vừa mới phát sinh.
Phải biết rằng, Hắc Ám Vụ Xà của hắn là một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong chân chính, cộng thêm lĩnh vực độc tố buông thả toàn diện dư sức giết chết đối thủ đồng cấp. Niếp Vân Tân làm sao cũng không nghĩ tới Hắc Ám Vụ Xà của mình bị một con hồ ly nhỏ xíu đánh lén đắc thủ, thương thế có vẻ không nhẹ chút nào.
"Niếp đại nhân, cẩn thận đó! Nó là Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân."
Chu Tử Trản thấy Niếp Vân Tân xuất kích bất lợi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Niếp Vân Tân lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Tử Trản, cái tên này đã biết đối phương có một đầu Hồn sủng có năng lực ẩn giấu khí tức tại sao không nói sớm?
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà còn chưa có giải trừ trạng thái Sở Liên, nó chậm rãi cất bước rảo quanh gian đại điện, đồng thời kêu lên khiêu khích Hắc Ám Vụ Xà.
Thực lực địch nhân hình như không mạnh như nó tưởng tượng, vì thế tiểu Mạc Tà cảm thấy rất là thất vọng, khó khăn lắm mới có một đối thủ xứng tầm, nào ngờ đâu mới trúng một đòn đã nằm đó lăn lộn, mãi không dám bò dậy.
Niếp Vân Tân dĩ nhiên hiểu được tiểu hồ li có ý khinh thường Hắc Ám Vụ Xà, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, chết đến nơi còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt hắn. Một lát nữa, hắn nhất định sẽ lột da con hồ ly này lên tường làm chiến lợi phẩm.
"Giết nó cho ta !"
Hắc Ám Vụ Xà hiển nhiên không có yếu ớt như vậy, Niếp Vân Tân tức giận hạ chỉ lệnh công kích.
“Xì xì ~!”
Trên người Hắc Ám Vụ Xà tràn ra huyết thủy, từ từ biến thành máu đen kết thành sẹo bịt kín miệng vết thương. Sau đó nó nâng cao thân thể, há mồn phun ra một luồng độc tố mù mịt về phía Mạc Tà.
Độc tố bao trùm phạm vi rất lớn, gần một nửa đại điện bị độc tố hóa thành cơn sóng xanh đen cuốn tới đối phương.
"Xì xì xì !"
Độc tố ăn mòn tường đá tỏa ra khói độc che mờ tầm mắt, dùng mắt thường chỉ thấy được một mảnh không gian mờ mờ không tới trăm thước.
Gian đại điện này không lớn đối với cấp bậc đế hoàng đỉnh phong, kỹ năng né tránh hoàn toàn vô dụng ở nơi này. Thế nhưng, tòa cung điện được xây dựng bằng vật liệu cực kỳ rắn chắc, ngoài ra còn có kết giới bảo vệ rất khó bị lực lượng đế hoàng phá hủy. Vì thế Niếp Vân Tân mới cố ý lựa chọn nơi này làm chiến trường, chính là không muốn Sở Mộ có cơ hội phá tường đào tẩu.
/1793
|