Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Q.3 - Chương 110 - Ăn Chưa

/434


Hạng Vũ tỉnh lại đòi tôi Bá Vương Thương, Chính béo tỉnh lại đòi tôi trứng gà rim cà chua cùng máy chơi game, Kinh khờ tỉnh lại đòi tôi cái radio, hiện tại Ngô Dụng tỉnh lại đòi tôi kính mắt...

Sự phát triển của nhân loại cùng sự ảnh hưởng của khoa học kỹ thuật có thể thấy được, bất quá cũng có thể thông cảm cho Ngô Dụng, dù sao đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vừa rồi dù nhìn không rõ, ít nhất còn có chút cơ trí, lúc này nhìn anh ta sờ sờ đồ vật như người mù đường - bạn nói xem khoa học kỹ thuật khiến mọi người tiến hóa hay thoái hóa?

Uhm, tôi đang suy nghĩ vấn đề thâm thúy như vậy, xem ra tôi đã tiến thêm một bước, gần tới chuyên gia rồi.

Tôi cười nói: Ngô Dụng ca ca, lần này tới vội vàng, lần sau sẽ mang cho anh kính áp tròng.

Ngô Dụng lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, anh ấy vô thức giơ tay chỉnh kính: Tiểu Cường, sao chú tới được đây?

Em lái xe tới.

...Bên ngoài Lương Sơn là năm nào rồi?

Tôi hiểu được sự lo lắng của anh ấy, cười nói: Yên tâm đi, không có người lái máy bay xe tăng tấn công Lương Sơn.

Ngô Dụng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc tôi: Qua đây, nói xem có chuyện gì.

Đây là điểm bất đồng giữa Ngô Dụng cùng Chu Quý, bọn Chu Quý thấy tôi là ôn chuyện trước đã, còn Ngô Dụng nghĩ tôi từ thật xa tới đây khẳng định có chuyện. Tôi chạy vào phòng bày ra hai cái ghế, cùng Chu Quý ngồi xuống đối diện Ngô Dụng. Trước khi nói tôi thở dài, chậm rãi vào đề: Lúc này em tới tìm các ca ca là chuyện Phương Tịch - bọn anh nghe nói chưa, Phương Tịch đã khởi binh tạo phản.

Ngô Dụng cùng Chu Quý nhìn nhau, lắc đầu, Ngô Dụng nói: Không phải Phương Tịch đã....

Tôi vội nói: Lão Vương là Phương Tịch đang ở trường Dục Tài làm thợ mộc, em nói là Phương Tịch bên chỗ bọn anh cơ.

Ngô Dụng hiểu ra: Ừ, Phương Tịch chết thì biến thành lão Vương, hắn lúc này còn chưa chết, tự nhiên vẫn là Giang Nam Phương Tịch.

Chu Quý nói: Phản mặc hắn phản anh ấy gãi đầu nói: Lão Phương bây giờ còn không chạm mặt bọn ta. Nói cách khác không liên quan tới chúng ta.

Tôi lúng túng: Vấn đề là ở chỗ này, Lương Sơn chúng ta có nhiệm vụ đánh Phương Tịch.

Chu Quý lập tức nói: Dựa vào cái gì, không đánh. Anh thấy lão Phương cũng là người tốt.

Ngô Dụng tập trung: Chú nghe Tiểu Cường nói hết lời đã.

Tôi xoa xoa tay nói: Là thế này, người đến chỗ em thì đã được trở về chính xác. Một năm kia tương đương tặng không, có thể nói là các anh kiếm lãi gấp đôi. Nhưng sau đó, khách hộ đều phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, trên cơ bản là những công trạng tiêu biểu trước kia phải làm, Lương Sơn chúng ta...phải đánh Phương Tịch.

Tôi đem chuyện trục nhân giới cùng điểm tử biểu nói tỉ mỉ với Ngô Dụng, nhất là nếu vi phạm thì sẽ mang tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Bọn thổ phỉ làm việc toàn dựa vào yêu ghét của bản thân, không giải thích rõ tình hình thì họ sẽ đầu cơ trục lợi.

Ngô Dụng nghe xong cau mày, một hồi lâu không nói gì. Chu Quý ảo não: Thật con mẹ nó chuyện gì vậy. Ngô Dụng chậm rãi nói: Việc này cực kỳ khó xử, hơn nữa có lẽ phải được Tống Giang ca ca phê chuẩn.

Tôi nói: Chẳng phải Tống Giang ca ca một lòng muốn chiêu an sao?

Ngô Dụng nói: Hiện tại anh đang lo lắng 54 huynh đệ chúng ta uống thuốc không chịu đi chinh phạt Phương Tịch.

Đây cũng là chuyện tôi lo lắng nhất - tôi không sợ họ không chịu chinh phạt Phương Tịch, tôi sợ bọn họ đi thật.

Ở Dục Tài một năm, các hảo hán cùng Phương Tịch biểu hiện cãi nhau ầm ĩ, kỳ thật giống như bạn thân. Hiện tại muốn bọn họ đánh nhau, tôi bảo bọn họ không được tự nhiên chết đi. Mặc dù hiện tại Phương Tịch vô tri vô giác, nhưng nếu xông lên các hảo hán có hạ thủ được không mới là vấn đề.

Ngô Dụng nói: Nếu không cho bọn họ uống thuốc, bọn họ cũng sẽ theo Tống Giang ca ca chinh phạt Phương Tịch… Nhưng là, làm thế thật không đẹp.

Chu Quý vội kêu lên: Vậy làm sao bây giờ?

Ngô Dụng dứt khoát nói: Kế sách bây giờ là, làm mọi người tỉnh lại rồi tính tiếp. Dù sao nhiều người nhiều suy nghĩ, nhất là mấy người Tuấn Nghĩa ca ca cùng Lâm giáo đầu.

Tôi nói: Nhiều người thế, chỉ dựa vào hai người em cùng Chu Quý...

Ngô Dụng nói: Anh cũng đi làm, chúng ta chia làm hai đường, anh đi về phía tây, các chú đi về phía đông. Lão Lư cùng Lâm giáo đầu để anh lo.

Tôi nhét vào tay anh ấy nắm thuốc nói: Vậy nhờ quân sư. Thuốc này em cũng chưa đếm, ăn không hết thì trả em.

Ngô Dụng gật đầu: Đúng rồi, thằng da đen Lý Quỳ đó đừng cho nó ăn vội, chúng ta tìm nó cuối cùng, nếu không hắn làm ầm ĩ lên thì rách việc.

Tôi cùng Chu Quý nghĩ thấy có lý, chúng tôi mới ra cửa Ngô Dụng lại dàn xếp: Còn nữa, đã cho ai thì nhớ kỹ vào nhé, mặc dù nếm qua thứ này bản thân không có cảm giác gì, nhưng sợ có sai lầm.

Tôi nghĩ thấy đề nghị này rất kịp thời, thiếu thuốc có thể cấp bù, cấp trùng lặp thì hiệu quả nghiêm trọng à.

Chúng tôi mới ra ngoài, Ngô Dụng đã đụng phải Đoạn Cảnh Trụ. Chu Quý liếc tôi, lấy từ tôi ra một viên thuốc giơ ra trước mặt Đoạn Cảnh Trụ: Cảnh Trụ huynh đệ, cho chú cái đồ ăn hiếm có này thử này.

Đoạn Cảnh Trụ nheo mắt nói: Anh có thứ tốt còn cho em hả? Nói xong ngửi mùi thuốc, lập tức bị mùi thơm mê hoặc, ném luôn vào miệng nhai. Chu Quý nhìn hỏi: Chốc lát nữa đi tìm bọn anh, bọn anh đi tới chỗ An thần y.

Đoạn Cảnh Trụ đứng ở phía sau bọn tôi nói: Ngửi thơm thật, nhưng ăn chẳng có gì đặc biệt... Sau đó mơ mơ tỉnh tỉnh đứng sững tại chỗ.

Tôi biết thuốc này mà ăn thì một lúc sau mới có tác dụng, cứ mặc Đoạn Cảnh Trụ, tiếp tục đi cùng Chu Quý. Gặp một nam nhân cao lớn tóc hồng đi tới vỗ vai Chu Quý: Lão Chu, lão không ở nhà giữ tửu điếm, lên núi làm gì?

Chu Quý vừa ứng phó vài câu, vừa nói nhỏ với tôi: Trong số 54 người có Xích phát quỷ Lưu Đường không?

Tôi nghĩ một lúc: Không có...

Vậy không quan tâm Chu Quý cẩn thận hỏi lại: Chú có nhớ kỹ 54 người không?

Ách.. cứ đi xem, nhìn thấy người có thể nghĩ lại mà.

...Từ lần đầu chúng tôi gặp mặt thì 54 người như ong vỡ tổ hò hét lao tới, mãi tới lúc đưa bọn họ về cũng chưa từng hệ thống lại rốt cục ai tới ai không. Đều là thổ phỉ, nhưng cũng có thân phận và tính cách khác nhau, có người thích xuất đầu lộ diện, có người cô đơn biệt lập, ở chung thì có quen có lạ. Mặc dù sẽ không tính sai, nhưng tôi không thể không nói có phong hiểm nhất định.

Đây là chỗ hỏng do vô kỷ luật gây ra, không giống 300 Nhạc Phi quân, đội hình bọn họ là cố định, tôi nhìn vài lần là có ấn tượng.

Chia tay Lưu Đường, di chuyển qua một cái sân là tới địa bàn của thần y An Đạo Toàn. Trong viện có hai cây hòe lớn, An Đạo Toàn đang cùng một lão nhân khác ngồi dưới tán cây chơi cờ. Là Kim Địa Kiên, hai lão già đều da nhăn tóc bạc, bên cạnh còn có bình trà, thật giống như cổ họa, nhưng tôi biết hai lão nhân này toàn cờ thúi, vừa nhìn qua, quả nhiên...

Tôi nhảy mã chiếu tướng. An Đạo Toàn.

Hê, tôi về. Kim Đại Kiên.

Tôi lại nhảy.

Tôi lại tiến.

Tôi lại nhảy tiếp.

...Hai lão nhẫn nại so kỳ đà! (Ý là kỳ nghệ) Tôi chắp tay sau lưng nói: “Lên sĩ đuổi mã.

Kim Đại Kiên thở dài: Đúng rồi, sao mình không nhìn ra chiêu này nhỉ?

Tôi: ...

Lúc này Chu Quý đã bỏ 2 viên thuốc vào trong trà, nháy mắt ra hiệu cho tôi: Đi...

Kim Đại Kiên đẩy sĩ, sau đó khoa tay múa chân: Lúc này xem ông làm sao?

An Đạo Toàn nhìn tôi xin viện trợ, tôi đi ra ngoài mấy bước, cuối cùng không nhịn nổi nói: Hắn chống sĩ, ông cứ ăn nó đi.

An Đạo Toàn nhìn một lúc, kêu lên: Đúng, dù sao hai con sĩ đã bỏ qua bên, ha ha, chiêu này mình nên sớm nhìn ra.

Mọi người: ...

An Đạo Toàn đắc ý nâng chung trà uống một hớp lớn, bỗng nhiên thấy bóng tôi chuồn ra ngoài cửa di một tiếng. Tôi quay lại ra hiệu im lặng, sau đó chỉ Kim Đại Kiên. An Đạo Toàn hiểu ý, nói với Kim Đại Kiên: Đi mau. Trận này ai thua kẻ đó uống trà...

Thu phục An Đạo Toàn, Kim Đại Kiên cũng vào khuôn khổ, vấn đề chỉ là thời gian. Mới qua 5 phút đã triệu hồi được 3 người, cứ thế một buổi chiều hẳn tập hợp đầy đủ. Tôi lạc quan nghĩ mình như là virus, tùy ý lây truyền cho người khác...

Chu Quý chỉ vào tiểu đình nghỉ mát ở sườn núi đối diện nói: Xem đó là ai?

Trong đình, ba người lười biếng ngồi dựa vào lan can, mỗi người cầm trong tay một vò rượu, chẳng nói lấy một câu, thỉnh thoảng nhấp vài hớp rượu, nhìn xem rất thích ý, trong đó hai người tôi biết. Nguyễn gia huynh đệ Tiểu Nhị cùng Tiểu Ngũ. Tôi hỏi Chu Quý: Còn một người là ai?

Chu Quý nói: Nguyễn Tiểu Thất, còn có thể là ai nữa - Tiểu Nhị, Tiểu Ngũ xuống đây.

Nguyễn Tiểu Nhị cùng Nguyễn Tiểu Ngũ say bí tỉ lười nhúc nhích, híp mắt nói: Chuyện gì vậy?

Chu Quý mở tay lộ ra hai viên thuốc giống ô liu: Thứ hiếm, mới đoạt được ở tửu điếm

Nguyễn Tiểu Nhị vỗ tay nói: Ném qua đây.

Chu Quý ném đi, Nguyễn Tiểu Nhị thuận tay tiếp dược khen: Ai da, thơm thật. Anh ấy ném luôn vào miệng, hỏi hai người còn lại: Ai muốn?

Anh ấy cùng Nguyễn Tiểu Ngũ ngồi hai bên Nguyễn Tiểu Thất, Nguyễn Tiểu Thất nói: Cho em.

Tôi cùng Chu Quý hốt hoảng, Chu Quý hô: Đừng cho Tiểu Thất.

Nguyễn Tiểu Thất nhíu con mắt tam giác lại cười mắng: Chu Quý chết tiệt, vì sao không cho lão tử, lão tử càng muốn ăn.

Chúng tôi biết Nguyễn gia tam huynh đệ có Nguyễn Tiểu Thất cố chấp nhất, không cho hắn làm cái gì hắn nhất định làm cái đó, chỉ cần có lòng hiếu kỳ, ngay cả long bào cũng mặc. Đồng thời hắn cũng là người có bản sự lớn nhất, nghe hai huynh đệ nói hắn có thể ở dưới nước 7 ngày không đổi khí, cá voi cũng không hơn hắn.

Nguyễn Tiểu Thất vừa nói thế, Nguyễn Tiểu Nhị liền định cầm thuốc ném cho hắn. Chu Quý gấp muốn nhảy dựng lên, thuốc mặc dù còn, nhưng không phải ai đều có thể ăn - Nguyễn Tiểu Thất kiếp trước mà bị chó dại cắn chết thì sao hắn dám xuống nước?

Nhưng anh em bọn họ vốn không coi chuyện này ra gì, đã là Nguyễn Tiểu Thất muốn, Nguyễn Tiểu Nhị tự nhiên cho. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cái khó ló cái khôn (cũng có thể nói là chó cùng rứt dậu, hai trạng thái này rất khó phân chia), tôi hét lớn: Nguyễn Tiểu Thất mày xuống đây.

Nguyễn Tiểu Thất đại khái lần đầu bị người ta chỉ mặt gọi xuống thế, dù là thổ phỉ, nhưng hắn dù sao cũng là Thiên cương đầu lĩnh, ngạc nhiên hỏi Chu Quý: Đây là bạn mày à?

Chu Quý cái khó ló cái khôn (chó cùng rứt dậu) nói: Tao không quen nó.

Nguyễn Tiểu Thất cười he he nhảy từ đình hóng mát xuống đứng trước mặt tôi: Vậy không cần khách khí - tao hỏi: Mày là thủ hạ của ai?

Xem ra, công phu trên cạn của Nguyễn Tiểu Thất tuyệt không kém bọn Trương Thanh, Dương Chí. Hiện tại hắn nổi giận đùng đùng nhìn tôi, tôi cảm giác chân bị chuột rút, mẹ nó, không thể tưởng tượng nhanh như thế đã gặp khử trùng Nguyễn kiện.

Nguyễn Tiểu Nhị cười he he nhìn xem, tiện tay ném viên thuốc cho Nguyễn Tiểu Ngũ....

Lúc này, Đoạn Cảnh Trụ thong thả đi tới, vừa rồi chúng tôi đi ra, An Đạo Toàn cùng Kim Đại Kiên cũng tụ tập, cả bọn cười cao thâm, thăm dò lẫn nhau: Ăn chưa?

Sau đó, lại ân cầm thăm hỏi như là thời gian dài chưa gặp mặt, điều này cũng ảnh hưởng tới nửa số còn lại ở Lương Sơn, lâu dài ảnh hưởng tới đời sau. Ở thế giới hiện đại, bạn đi tới Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc làm việc, thậm chí đi khắp Trung quốc rộng lớn cũng thường nghe được câu hỏi này...


/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status