Trong số 54 hảo hán tới chỗ tôi, ngoại trừ Trương Thuận cũng huynh đệ họ Nguyễn, tôi thân nhất với Chu Quý, Đỗ Hưng. Chu Quý bị chọc một dao vào mông là vì tôi, Đỗ Hưng giúp tôi nấu rượu, chưa kể còn thi nhảy, mấy cái ký ức đẹp đó luôn làm tôi nhớ kỹ.
Kỳ thật cho dù tôi có thể vượt thời gian cũng không nghĩ có thể gặp lại họ, bởi vì các hảo hán cách nhân vật chính thức trong lịch sử một khoảng cách. Chu Quý, Đỗ Hưng chỉ sợ biến đổi không tưởng nổi thôi.
Cho nên ba người bọn tôi vừa gặp đã ôm nhau, nhảy nhót vui mừng. Bọn tiểu nhị nhìn nhau, Chu Quý, Đỗ Hưng quát: Còn thất thần làm gì, đây là 109 ca.
Lão đại lên tiếng, cả bọn tiểu nhị vâng vâng dạ dạ đồng thanh: 109 ca . Tôi đắc ý: Được, được, kêu một tiếng ca cũng không phải vô ích, từ sau mỗi tuần cho các chú nghỉ thêm hai ngày…
Chu Quý ghé vào tai tôi nói nhỏ: Bọn nó một tuần nghỉ ba ngày hay bốn ngày, chú vừa tới đã cho bọn nó nghỉ 5 ngày một tuần.
Tôi cười he he, Đỗ Hưng hỏi: Tiểu Cường, sao chú tới đây?
Chu Quý cũng hỏi: Đúng rồi, là chuyện gì, bọn anh đều chết rồi mà? Nói xong nhìn lại bốn phía, vẫn là tửu quán Bắc Sơn của mình mới yên tâm.
Tôi thở dài: Một lời khó nói hết, em giờ cần gặp các ca ca, chuyện này phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực.
Chu Quý nghe tôi nói vậy cũng không hỏi nhiều, dàn xếp Đỗ Hưng: Vậy mày cứ ngồi ở khách điếm, tao mang Tiểu Cường lên núi. Đỗ Hưng gật đầu.
Tôi đi ra ngoài chỉ cái xe nói: Xe dừng ở đây được không?
Chu Quý nhìn lại nói: Đánh ra sau khách điếm đi.
Tôi lên xe, Chu Quý gọi một tiểu nhị qua giúp tôi, tôi nói với anh ấy: Đợi chút, em quay đầu đã. Chờ khi tôi quay đầu, tiểu nhị không giấu nổi vẻ kinh dị, tôi thò đầu hỏi: Đi đâu?
Tiểu nhị nghe thế mới tỉnh lại, vẫy tay ra hiệu đi về phía mình: Đi theo em. Đi lên trước chút, đi lên chút nữa.
Tôi đi theo tiểu nhị ra sau tửu quán mới thấy sau đó là một bãi lau sậy mênh mông. Chỗ tôi để xe ngay cạnh bãi lau sậy, tiểu nhị lại chạy ra sau xe tôi chỉ huy: Lùi lại tí, quành, quanh quành, qua trái... được rồi.
Tôi xuống xe, thấy xe đỗ rất chuẩn, tiểu nhị có con mắt sắc nha, thiếu chút nữa rút ví boa cho 10 đồng - vị này đời trước tuyệt đối là nhân viên coi cửa.
Chu Quý lấy ra một cây cung, lắp lệnh tiễn, bắn thẳng vể phía lau sậy. Không bao lâu sau có một con thuyền cỏ cùng một lão già cầm lệnh tiễn rẽ sóng tiến tới...
Chu Quý thấy thế cười he he, lão già trên thuyền mặt không biến sắc: Chu ca, tiễn pháp của ca ca lại tinh tiến rồi.
Chu Quy vui mừng: Dù sao cũng chẳng nhọn, hơn nữa anh cũng không cố ý.
Lão già lái thuyền điên tiết: Mày mà cố ý thì thành thần tiễn Hoa Vinh mịa nó rồi. Tao nói này, sao mày không bắn thẳng lên trời ấy? Lần nào cũng thế.
Chu Quý cười xấu xa: Bắn lên trời? Chẳng lẽ bắn máy bay?
...máy bay là cái gì?
Chu Quý cười không đáp, kéo tôi nhảy lên thuyền, nói với lão già: Đi mau, lên núi.
Lão già lái thuyền thấy có người lên núi lại cần Chu Quý tự đưa lên, quay sang nhìn tôi hơi lâu, sau đó nói chuyện thiên nam địa bắc với Chu Quý, lão mặc dù không phải đầu lĩnh, nhưng có quan hệ lâu nay với Chu Quý, cũng là bằng hữu cho nên chuyện tôi là 109 ca Chu Quý cũng không nhắc lại, ba người bọn tôi thẳng hướng Lương Sơn.
Con thuyền nhỏ đại khái chỉ có thể chở bốn năm người, mũi thuyền nhỏ, lão già chèo thuyền nhìn rất thong thả nhưng mỗi lần chèo thuyền đi được một quãng dài. Thuyền ra khỏi bãi lau sậy, lướt như bay trên mặt nước.
Cho dù vậy bọn tôi cũng mất 1 giờ đồng hồ mới tới nơi. Một thủy trại chậm rãi hiện ra, một người đàn ông có chút quen thuộc đang đứng trên tấm ván gỗ đi dạo. Chu Quý chọc tôi: Đó là anh của Trương Thuận. Vị này chính là Thuyền hỏa nhi Trương Hoành.
Tôi nói: Đúng rồi, tình hình trên núi thế nào?
Chu Quý: Mới vừa sửa lại Tụ nghĩa sảnh thành Trung nghĩa đường.
Vậy là nói hiện tại đã đánh Chúc gia trang, Tiều Cái đã chết, bài danh thứ bậc cũng xong, quân đội triều đình đã thua mấy trận rối tinh rối mù, mà Lương Sơn đang lúc cường thịnh, thời cơ chiêu an Tống Giang cũng chậm rãi thành thục.
Chu Quý nói: Anh hỏi này, rốt cục chú lên núi làm gì?
Tôi thở dài: Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, có liên quan tới Phương Tịch, phải tìm các anh thương lượng đối sách.
Chu Quý sửng sốt một lúc nói: Chúng ta tìm quân sư trước.
Lúc này thuyền nhỏ đã tới gần bờ, Chu Quý kêu người mang hai con ngựa, bọn tôi cưỡi ngựa lên núi. Dọc đường đều là đại trại, tiểu trại, người ngựa tấp nập, lúc thì là ruộng tốt vạn khoảnh, sơn đạo cũng không quá dốc, chỉ chậm rãi kéo về phía trước, nếu không phải đi thuyền tới, cái đảo này coi như là một thành thị. Chu Quý đắc ý: Lương Sơn thế nào, không ngờ hả?
Tôi thật không nghĩ tới, trước kia trong tiềm thức của tôi Lương Sơn là một ngọn núi nhỏ xung quanh là nước, lâu la trốn trong rừng, tay cầm bán mã tác, giống như nước (quốc gia) trong nước. Giờ chỉ đám binh mã tôi nhìn thấy trên đường hẳn không dưới 10 vạn - tôi cũng gặp qua thiên quân vạn mã rồi mà. Xem ra Lương Sơn là thế lực cắt cứ, khác hẳn bọn thổ phỉ Tọa Sơn Điêu ....
Dọc đường lên chúng tôi cũng chưa gặp được người quen, bởi vì các vị thủ lĩnh không thể giống những người nhãn nhã ăn no lại vỗ bụng đi chơi.
Đi một lúc, thêm nhiều đỉnh núi xuất hiện, đường cũng quanh co hơn, càng đi càng cao, càng tới gần trung tâm quyền lực của Lương Sơn. Cuối cùng, trên một con dốc thấy được đại kỳ trong truyền thuyết: Thế thiên hành đạo.
Nơi này đã không thể cưỡi ngựa, Chu Quý dẫn tôi lên theo bậc thang: Thường thì các ca ca không ở trại của mình thì sẽ ở đây....
Anh ấy chưa dứt lời tôi đã thấy Trương Thanh đi tới! Vừa định gọi lại, lại vô thức ngậm miệng - bây giờ anh ấy còn không biết tôi, kêu loạn dễ ăn ám khí.
Lên bậc thang, tràng cảnh hoàn toàn thay đổi, trên đỉnh núi rộng lớn, nhà cửa dày đặc, cao thấp dựa vào nhau, không chút loạn mắt, tựa như một tổ mối phóng đại vô số lần, hẳn là do Lý Vân sắp đặt. Một căn nhà to nổi bật như một cái miếu lớn, mơ hồ có thế thấy bên trong rất sâu, trên đỉnh có ba chữ lớn: Trung Nghĩa Đường.
Trong phòng ngoài phòng không ngừng có người qua lại, có tiếng mèo kêu chó sủa, chẳng có chút dấu hiệu là hang ổ thổ phỉ gì cả. Hơn nữa còn có nhiều người quen, tôi thấy Đoạn Cảnh Trụ dẫn một chú lùn đi ngang qua, nghe Chu Quý giới thiệu chú lùn đó là lão công của Hổ Tam Nương, Ải Cước Hổ Vương Anh.
Chu Quý thuận miệng chào mấy người đi qua, nhìn trời nói: Giờ tìm quân sư là tốt nhất.
Tôi cũng nhìn trời, cảm giác khoảng 2, 3 giờ chiều, hỏi: Vì sao?
Chu Quý nói: Đúng giờ này mỗi ngày quân sư vừa nghỉ trưa xong sẽ đi uống trà.
Tôi nói: Dễ động thủ hả?
Chu Quý xòe tay ra: Nào, đưa hàng cho anh, anh hạ dược.
Tôi lén lút đưa một viên thuốc đặt vào tay anh ấy, cẩn thận nói: Nói chuyện chú ý tí, đừng để người ta hiểu lầm.
Chu Quý cười nói: Không sao, chú cứ đi theo anh.
Tôi theo anh ấy lòng vòng vào một cái viện, thấy cửa phòng đang mở, trong đó có một người nằm trên chiếu nghỉ trưa. Nhìn vóc người xem ra là Ngô Dụng, ngoài ra không còn ai khác, Chu Quý nhẹ nhàng mang thuốc thong thả đi vào, một lúc sau đi ra, vòng qua một góc tường cúi xuống, nhìn lén qua cửa nói: Chờ xem.
Tôi kinh ngạc: Thế là xong?
Chu Quý: Xong rồi.
Tôi đổ mồ hôi, nguyên lai đơn giản thế, Ngô Dụng dù sao cũng là nhân vật số má ở Lương Sơn, tôi nghĩ phải mất nhiều công sức lắm chứ.
Tôi cũng theo anh ấy nấp ở góc tường, chỉ vài phút sau Ngô Dụng trở mình ngồi dậy, mặt đầy nếp nhăn. Chép miệng, bưng tách trà trên bàn lên, thuận tay bỏ quạt xuống, trên người chỉ mặc cái áo cộc, vừa uống trà vừa nói mê. Anh ấy chuyển ra ngồi ở cái ghế đôn hóng mát, liếc nhìn qua phía bọn tôi, chẳng chút sợ hãi: Ai đó...
Chu Quý cười nói: Quân sư, là tôi.
Ngô Dụng nói: A, Chu Quý hả, có việc gì không?
Chu Quý Cười xấu xa: Không có gì, chờ ngài tỉnh rồi nói tiếp.
Tôi thấy Ngô Dụng đã uống hơn nửa bát, có chút lo lắng, vội la lên: Anh hạ dược đúng chỗ không đấy?
Ngô Dụng nghe giọng tôi là lạ, lại hỏi: Chu Quý, bên cạnh chú là ai vậy? Tôi lúc này mới nhớ ra, Ngô Dụng cận thị nặng.
Chu Quý vui vẻ nói: Là Tiểu Cường.
Ngô Dụng rất bình thường gật đầu, uống nốt hớp trà, sau đó đứng lên nói: Tiểu Cường, chú cứ ngồi trước, anh vào phòng tìm cái kính...
Nghe câu này tôi cùng Chu Quý đều vui, Ngô Dụng có thể hoàn toàn không tỉnh ngộ, không nhìn bọn tôi, đi vào phòng tìm một lúc, giọng bực tức: Kính của mình đâu rồi nhỉ?
Tiếp đó, Ngô Dụng chạy vội ra ngoài, dựa cửa hô: Tiểu Cường, chú mang kính cho anh hả?
Kỳ thật cho dù tôi có thể vượt thời gian cũng không nghĩ có thể gặp lại họ, bởi vì các hảo hán cách nhân vật chính thức trong lịch sử một khoảng cách. Chu Quý, Đỗ Hưng chỉ sợ biến đổi không tưởng nổi thôi.
Cho nên ba người bọn tôi vừa gặp đã ôm nhau, nhảy nhót vui mừng. Bọn tiểu nhị nhìn nhau, Chu Quý, Đỗ Hưng quát: Còn thất thần làm gì, đây là 109 ca.
Lão đại lên tiếng, cả bọn tiểu nhị vâng vâng dạ dạ đồng thanh: 109 ca . Tôi đắc ý: Được, được, kêu một tiếng ca cũng không phải vô ích, từ sau mỗi tuần cho các chú nghỉ thêm hai ngày…
Chu Quý ghé vào tai tôi nói nhỏ: Bọn nó một tuần nghỉ ba ngày hay bốn ngày, chú vừa tới đã cho bọn nó nghỉ 5 ngày một tuần.
Tôi cười he he, Đỗ Hưng hỏi: Tiểu Cường, sao chú tới đây?
Chu Quý cũng hỏi: Đúng rồi, là chuyện gì, bọn anh đều chết rồi mà? Nói xong nhìn lại bốn phía, vẫn là tửu quán Bắc Sơn của mình mới yên tâm.
Tôi thở dài: Một lời khó nói hết, em giờ cần gặp các ca ca, chuyện này phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực.
Chu Quý nghe tôi nói vậy cũng không hỏi nhiều, dàn xếp Đỗ Hưng: Vậy mày cứ ngồi ở khách điếm, tao mang Tiểu Cường lên núi. Đỗ Hưng gật đầu.
Tôi đi ra ngoài chỉ cái xe nói: Xe dừng ở đây được không?
Chu Quý nhìn lại nói: Đánh ra sau khách điếm đi.
Tôi lên xe, Chu Quý gọi một tiểu nhị qua giúp tôi, tôi nói với anh ấy: Đợi chút, em quay đầu đã. Chờ khi tôi quay đầu, tiểu nhị không giấu nổi vẻ kinh dị, tôi thò đầu hỏi: Đi đâu?
Tiểu nhị nghe thế mới tỉnh lại, vẫy tay ra hiệu đi về phía mình: Đi theo em. Đi lên trước chút, đi lên chút nữa.
Tôi đi theo tiểu nhị ra sau tửu quán mới thấy sau đó là một bãi lau sậy mênh mông. Chỗ tôi để xe ngay cạnh bãi lau sậy, tiểu nhị lại chạy ra sau xe tôi chỉ huy: Lùi lại tí, quành, quanh quành, qua trái... được rồi.
Tôi xuống xe, thấy xe đỗ rất chuẩn, tiểu nhị có con mắt sắc nha, thiếu chút nữa rút ví boa cho 10 đồng - vị này đời trước tuyệt đối là nhân viên coi cửa.
Chu Quý lấy ra một cây cung, lắp lệnh tiễn, bắn thẳng vể phía lau sậy. Không bao lâu sau có một con thuyền cỏ cùng một lão già cầm lệnh tiễn rẽ sóng tiến tới...
Chu Quý thấy thế cười he he, lão già trên thuyền mặt không biến sắc: Chu ca, tiễn pháp của ca ca lại tinh tiến rồi.
Chu Quy vui mừng: Dù sao cũng chẳng nhọn, hơn nữa anh cũng không cố ý.
Lão già lái thuyền điên tiết: Mày mà cố ý thì thành thần tiễn Hoa Vinh mịa nó rồi. Tao nói này, sao mày không bắn thẳng lên trời ấy? Lần nào cũng thế.
Chu Quý cười xấu xa: Bắn lên trời? Chẳng lẽ bắn máy bay?
...máy bay là cái gì?
Chu Quý cười không đáp, kéo tôi nhảy lên thuyền, nói với lão già: Đi mau, lên núi.
Lão già lái thuyền thấy có người lên núi lại cần Chu Quý tự đưa lên, quay sang nhìn tôi hơi lâu, sau đó nói chuyện thiên nam địa bắc với Chu Quý, lão mặc dù không phải đầu lĩnh, nhưng có quan hệ lâu nay với Chu Quý, cũng là bằng hữu cho nên chuyện tôi là 109 ca Chu Quý cũng không nhắc lại, ba người bọn tôi thẳng hướng Lương Sơn.
Con thuyền nhỏ đại khái chỉ có thể chở bốn năm người, mũi thuyền nhỏ, lão già chèo thuyền nhìn rất thong thả nhưng mỗi lần chèo thuyền đi được một quãng dài. Thuyền ra khỏi bãi lau sậy, lướt như bay trên mặt nước.
Cho dù vậy bọn tôi cũng mất 1 giờ đồng hồ mới tới nơi. Một thủy trại chậm rãi hiện ra, một người đàn ông có chút quen thuộc đang đứng trên tấm ván gỗ đi dạo. Chu Quý chọc tôi: Đó là anh của Trương Thuận. Vị này chính là Thuyền hỏa nhi Trương Hoành.
Tôi nói: Đúng rồi, tình hình trên núi thế nào?
Chu Quý: Mới vừa sửa lại Tụ nghĩa sảnh thành Trung nghĩa đường.
Vậy là nói hiện tại đã đánh Chúc gia trang, Tiều Cái đã chết, bài danh thứ bậc cũng xong, quân đội triều đình đã thua mấy trận rối tinh rối mù, mà Lương Sơn đang lúc cường thịnh, thời cơ chiêu an Tống Giang cũng chậm rãi thành thục.
Chu Quý nói: Anh hỏi này, rốt cục chú lên núi làm gì?
Tôi thở dài: Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, có liên quan tới Phương Tịch, phải tìm các anh thương lượng đối sách.
Chu Quý sửng sốt một lúc nói: Chúng ta tìm quân sư trước.
Lúc này thuyền nhỏ đã tới gần bờ, Chu Quý kêu người mang hai con ngựa, bọn tôi cưỡi ngựa lên núi. Dọc đường đều là đại trại, tiểu trại, người ngựa tấp nập, lúc thì là ruộng tốt vạn khoảnh, sơn đạo cũng không quá dốc, chỉ chậm rãi kéo về phía trước, nếu không phải đi thuyền tới, cái đảo này coi như là một thành thị. Chu Quý đắc ý: Lương Sơn thế nào, không ngờ hả?
Tôi thật không nghĩ tới, trước kia trong tiềm thức của tôi Lương Sơn là một ngọn núi nhỏ xung quanh là nước, lâu la trốn trong rừng, tay cầm bán mã tác, giống như nước (quốc gia) trong nước. Giờ chỉ đám binh mã tôi nhìn thấy trên đường hẳn không dưới 10 vạn - tôi cũng gặp qua thiên quân vạn mã rồi mà. Xem ra Lương Sơn là thế lực cắt cứ, khác hẳn bọn thổ phỉ Tọa Sơn Điêu ....
Dọc đường lên chúng tôi cũng chưa gặp được người quen, bởi vì các vị thủ lĩnh không thể giống những người nhãn nhã ăn no lại vỗ bụng đi chơi.
Đi một lúc, thêm nhiều đỉnh núi xuất hiện, đường cũng quanh co hơn, càng đi càng cao, càng tới gần trung tâm quyền lực của Lương Sơn. Cuối cùng, trên một con dốc thấy được đại kỳ trong truyền thuyết: Thế thiên hành đạo.
Nơi này đã không thể cưỡi ngựa, Chu Quý dẫn tôi lên theo bậc thang: Thường thì các ca ca không ở trại của mình thì sẽ ở đây....
Anh ấy chưa dứt lời tôi đã thấy Trương Thanh đi tới! Vừa định gọi lại, lại vô thức ngậm miệng - bây giờ anh ấy còn không biết tôi, kêu loạn dễ ăn ám khí.
Lên bậc thang, tràng cảnh hoàn toàn thay đổi, trên đỉnh núi rộng lớn, nhà cửa dày đặc, cao thấp dựa vào nhau, không chút loạn mắt, tựa như một tổ mối phóng đại vô số lần, hẳn là do Lý Vân sắp đặt. Một căn nhà to nổi bật như một cái miếu lớn, mơ hồ có thế thấy bên trong rất sâu, trên đỉnh có ba chữ lớn: Trung Nghĩa Đường.
Trong phòng ngoài phòng không ngừng có người qua lại, có tiếng mèo kêu chó sủa, chẳng có chút dấu hiệu là hang ổ thổ phỉ gì cả. Hơn nữa còn có nhiều người quen, tôi thấy Đoạn Cảnh Trụ dẫn một chú lùn đi ngang qua, nghe Chu Quý giới thiệu chú lùn đó là lão công của Hổ Tam Nương, Ải Cước Hổ Vương Anh.
Chu Quý thuận miệng chào mấy người đi qua, nhìn trời nói: Giờ tìm quân sư là tốt nhất.
Tôi cũng nhìn trời, cảm giác khoảng 2, 3 giờ chiều, hỏi: Vì sao?
Chu Quý nói: Đúng giờ này mỗi ngày quân sư vừa nghỉ trưa xong sẽ đi uống trà.
Tôi nói: Dễ động thủ hả?
Chu Quý xòe tay ra: Nào, đưa hàng cho anh, anh hạ dược.
Tôi lén lút đưa một viên thuốc đặt vào tay anh ấy, cẩn thận nói: Nói chuyện chú ý tí, đừng để người ta hiểu lầm.
Chu Quý cười nói: Không sao, chú cứ đi theo anh.
Tôi theo anh ấy lòng vòng vào một cái viện, thấy cửa phòng đang mở, trong đó có một người nằm trên chiếu nghỉ trưa. Nhìn vóc người xem ra là Ngô Dụng, ngoài ra không còn ai khác, Chu Quý nhẹ nhàng mang thuốc thong thả đi vào, một lúc sau đi ra, vòng qua một góc tường cúi xuống, nhìn lén qua cửa nói: Chờ xem.
Tôi kinh ngạc: Thế là xong?
Chu Quý: Xong rồi.
Tôi đổ mồ hôi, nguyên lai đơn giản thế, Ngô Dụng dù sao cũng là nhân vật số má ở Lương Sơn, tôi nghĩ phải mất nhiều công sức lắm chứ.
Tôi cũng theo anh ấy nấp ở góc tường, chỉ vài phút sau Ngô Dụng trở mình ngồi dậy, mặt đầy nếp nhăn. Chép miệng, bưng tách trà trên bàn lên, thuận tay bỏ quạt xuống, trên người chỉ mặc cái áo cộc, vừa uống trà vừa nói mê. Anh ấy chuyển ra ngồi ở cái ghế đôn hóng mát, liếc nhìn qua phía bọn tôi, chẳng chút sợ hãi: Ai đó...
Chu Quý cười nói: Quân sư, là tôi.
Ngô Dụng nói: A, Chu Quý hả, có việc gì không?
Chu Quý Cười xấu xa: Không có gì, chờ ngài tỉnh rồi nói tiếp.
Tôi thấy Ngô Dụng đã uống hơn nửa bát, có chút lo lắng, vội la lên: Anh hạ dược đúng chỗ không đấy?
Ngô Dụng nghe giọng tôi là lạ, lại hỏi: Chu Quý, bên cạnh chú là ai vậy? Tôi lúc này mới nhớ ra, Ngô Dụng cận thị nặng.
Chu Quý vui vẻ nói: Là Tiểu Cường.
Ngô Dụng rất bình thường gật đầu, uống nốt hớp trà, sau đó đứng lên nói: Tiểu Cường, chú cứ ngồi trước, anh vào phòng tìm cái kính...
Nghe câu này tôi cùng Chu Quý đều vui, Ngô Dụng có thể hoàn toàn không tỉnh ngộ, không nhìn bọn tôi, đi vào phòng tìm một lúc, giọng bực tức: Kính của mình đâu rồi nhỉ?
Tiếp đó, Ngô Dụng chạy vội ra ngoài, dựa cửa hô: Tiểu Cường, chú mang kính cho anh hả?
/434
|