“Thuốc này gặp nước là tan, uống xong sẽ thấy hiệu quả lập tức.”
“Kéo dài trong thời gian bao lâu?”
“Cả đời!”
Tôi kêu lên: “Mẹ nó, không nên lừa người ta, chẳng lẽ xài rồi nửa đời còn lại sẽ tưng tửng sao?”
Lệ Thiên chán nản: “Tiêu chủ nhiệm, đừng nói giỡn, anh cũng biết đây là cái gì mà - đây là thứ có thể làm cho người ta khôi phục trí nhớ, chuyện Võ Tòng chúng tôi đã biết, thủ lĩnh nguyện ý cũng cấp cho các anh một viên thuốc để Võ Tòng cùng Vương thượng thư kết thúc, ông ấy biết Lương Sơn gặp vấn đề về chuyện cử người đi thi đấu, cho nên cũng không muốn chiếm lợi từ các vị.”
Tôi thế mới hiểu ra, cẩn thận cầm thấy viên thuốc, để lên mũi ngửi, có một mùi thơm ngát thực đặc biệt, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã thèm nhỏ dãi, tôi hỏi: “Nếu tôi ăn sẽ thế nào?”
“Sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước, điều đó còn phụ thuộc kiếp trước anh là ai.”
Mọi người biết, tôi vẫn tuyên bố với người ngoài kiếp trước tôi là Triệu Vân, bất quá cũng chỉ là khẩu hiệu thôi. Sáu Lưu đã nói rồi, một người khi đầu thai còn lưu luyến kiếp trước, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới tính cách cùng tướng mạo sau khi chuyển thế. Điều này được lịch sử minh chứng là những “cường nhân niệm” vô cùng nghiêm trọng, tính cách là trời sinh thì chẳng nói, nhưng tôi rất bất mãn với dung mạo kiếp này, hơn nữa tôi hoài nghi nghiêm trọng đời trước tôi có thể cũng là một thằng lưu manh, kém chút có khi là một tên nô tài hay là loại nhân vật như là cu ly, còn nếu là thái giám thì xong đời. Thực có thể gây ra hội chứng liệt dương về mặt tinh thần, cho nên tôi thật không có dũng khí nuốt nó - hơn nữa thuốc này cũng chẳng phải dành cho tôi.
Nhưng tôi vẫn không ngăn cản được ý nghĩ nuốt xuống, nó thật quá thơm. Tôi đưa nó lên mũi ngửi, Lệ Thiên hừ lạnh: “Lúc trước tôi mới thấy nó cũng giống anh vậy, thủ lĩnh của chúng tôi nói thuốc này có thêm một loại dược liệu đặc biệt “hấp dẫn thảo”. Thế giới này chỉ có ông ấy có thể trồng, anh đang ngửi mùi thơm của nó đấy.”
“Hấp dẫn thảo?”
“Đúng, thủ lĩnh của bọn tôi nói một phần trí nhớ cũng đại biểu cho một phần hấp dẫn. Vì thế lấy tên này.”
Tôi nghe thấy thế, chỉ sợ không kìm lòng ăn luôn, cho nên cẩn thận để vào túi sườn áo khoác: “Thứ này nếu làm thành nước hoa xịt lên người, chắc không khác gì xuân dược dạng khí, tôi bán cho các phu nhân quý bà, một ounce 10000$...”
Lệ Thiên: “...”
Tôi chợt ý thức được đối tượng nói chuyện của mình. Nói một cách nghiêm túc anh ta là địch nhân của chúng tôi, tôi nói: “Ngoài trừ Lệ Thiên, tôi còn có thể gọi anh là gì?”
Lệ Thiên bất đắc dĩ nói: “Cứ kêu tôi là Lệ Thiên đi, dù sao cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, một thân phận khác của tôi là nhân viên văn thư của một cơ quan tuyên truyền.”
“Chẳng trách nói truyện văn vở thế, anh tiếp tục làm văn thư không tốt sao, sao lại cùng người ta liều mạng?”
Lệ Thiên sững người, thấy anh ta đang do dự không biết nên lấy thân phận của bát đại thiên vương hay là một anh văn thư thời hiện đại nói chuyện với tôi, tôi đã thấy Bảo Kim chuyển thế 2 lần làm người, có hai loại tính cách. Bảo Kim tốt hơn chút, dù sao thuộc hào phóng phái, Lệ Thiên thì có chút khổ sở. Tôi biết người giống như anh ta, bình thường vay mượn người ta vài ba đồng cũng phải ghi vào sổ sách, chợt lại thành một ngươi thô kệch giết người không gớm tay, đang từ một người một cúi hai khom, giờ lại dường như hai người đang chiến tranh, hơn nữa cũng sống hơn 30 năm rồi, rất khó phân cao thấp. Nhìn lại anh ấy rất chú trọng quần áo sạch sẽ, hẳn Lệ Thiên là người đã có gia đình.
Anh ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Đây là số mệnh.”
Tôi nói: “Ân oán với Lương Sơn, anh tính thế nào, bắt buộc phải giết sạch họ sao?”
Lệ Thiên day day thái dương nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa. Mới “tỉnh” cũng thấy hận, kết quả đụng tới Trương Thuận tôi mới phát hiện, hơn 30 năm không giết người, không hạ thủ được. Anh biết hắn cũng chẳng phải đối thủ của tôi, mà khi đó tôi chỉ nghĩ tới con gái của tôi. Anh nói coi, nếu tôi giết người con tôi làm sao đây. Chúng tôi còn đau đầu trả tiền học phí cho con.”
Tôi phì cười: “Thủ lĩnh các anh không cho tiền hả?”
Lệ Thiên nói: “Tôi cũng không muốn bị bắn chết.”
Tôi hỏi: “Vậy anh có hối hận nhớ lại không?”
Lệ Thiên vẫn câu nói cũ: “Ài, đây là số mệnh.” Sau đó anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nhiều lần muốn nói lại hôi. Tôi chẳng biết anh ấy có chuyện gì khó xử muốn nói với tôi. Xem ra rất khó mở miệng, tôi đành cầm điền thoại bấm số chỉ vào anh ấy. Hiện tôi đọc tâm thuật của tôi đã rất cao, còn có hiển thị hình ảnh, kết quả màn hình trên máy tình hiển thị một cái bình ắc quy to đùng...
Tôi nói với anh ấy: “Lần sau tới trường Dục Tài tôi trả lại bình ắc quy cho anh.”
Lệ Thiên nghe thế mới thở dài nhẹ nhõm...
Lệ Thiên vừa đi, tôi lập tức gọi điện cho các hảo hán, nói cho bọn họ tôi đã có biện pháp cho Võ Tòng khôi phục trí nhớ. Tôi đi qua bây giờ, các hảo hán nhận được tin tức cực kỳ vui mừng. Có điều nhóm Phương Trấn Giang hôm nay nghỉ làm, Trương Thanh, Đổng Bình mấy người cực kỳ tự tin cam đoan ngày mai nhất định nghĩ biện pháp giữ Phương Trấn Giang lại. Họ càng vui vẻ khi tìm về một người huynh đệ. Tôi lại quan tâm tới chuyện luận võ, để Võ Tòng chiến, phần thắng lớn hơn chút, lại nắm giữ quyền chủ động, có thể khống chế tình hình. Cũng may thuốc có tác dụng nhanh, không ảnh hưởng tới việc luận võ.
Lúc này Tôn Tư Hân vác theo một túi tiền xu về, tôi vừa thấy thực là một nửa bao tải. Tôn Tư Hân thật là một nhân viên vô cùng thân thiện. Cậu ta đại khái đoán được tôi muốn cầm tiền này đi chơi người khác. Đổi lấy một đống tiền từng lẻ, vừa rách vừa nát, lộ ra vẻ ngậm đắng nuốt cay, thực cho người khác thấy là rơi lệ.
Tôi thấy hẳn là được rồi, gom tiền vào bao, lấy một cái dây thừng buộc lại, khiêng ra cửa. Tôn Tư Hân đi theo tôi: “Cường ca, cần tìm hai người đi cùng anh không?”
“Cùng anh làm gì?” Tôi vỗ vỗ bao tải trên vai: “Ai dám đoạt cái bao này của anh không chết cũng trọng thương, thứ này tác dụng mạnh hơn cả gạch.”
Đi được nửa đường, trời ầm ầm tiếng sấm rền. Mưa như trút nước, khi tôi tới cửa hàng ăn, nước mưa đã chảy thành dòng. Tôi định đợi chút nữa mới vào, nhưng mưa hẳn không tạnh, tôi đành lấy áo khoác đội lên đầu, vác bao ải tiến tới cửa lớn nhà hàng. Kết quả tôi mới bước một chân tới, nhân viên đứng cửa đang tránh mưa giơ tay đẩy tôi, quát lên: “Mang thứ rác rưởi này tới chỗ khác đi.”
Tôi ném bao tải vào lòng hắn, lạnh lùng nói: “Ông cầm tiền đập chết mày.”
Nhân viên đứng cửa bị ném lung lay lảo đảo, mở bao tải ra nhìn lại, sợ trợn mắt há mồm. Lúc này quản lý đi tới, anh ta đã gặp tôi hôm qua. Cẩn thận hỏi: “Tiêu tiên sinh, Kim thiếu đang đợi ngài.” Nói xong trừng mắt nhân viên coi cửa, sau đó cười lấy lòng giúp tôi bê bao tải. Kết quả là, quản lý cứ bê bao tải được hai bước lại phải nghỉ một chút, giống như sản phụ sắp sinh, tên quản lý mặt trơn trắng bóng vô dụng rồi.
Tôi cười tủm tỉm: “Thôi cứ để tôi, cho anh tiền anh cũng chẳng mang nổi.”
Tôi bê bao tải lên, thấy Kim Thiếu Viêm từ rất xa. Tôi đi qua ném bao tải xuống ghế đôn bên cạnh. Rầm, khiến thực khách xung quanh đều chú ý. Tôi cầm lên vài tờ giấy ăn lau nước mưa trên đầu cùng mồ hôi, thở dài: “Con bà nó, mệt thí mồ.”
Quan lý hỏi: “Tiêu tiên sinh, tôi giúp ngài hong khô quần áo nhé?”
Tôi ném áo cho anh ta, ngồi chễm chệ đối diện Kim Thiếu Viêm. Nhìn nó cười he he.
Kim Thiếu Viêm từ xa đã nhìn thấy tôi, đã biết hôm nay lại thua rồi. Thằng ku mặt xanh mét, rất nhanh, móc ra giấy chứng nhận hủy bỏ hợp đồng đẩy ra trước mặt tôi: “Thứ anh muốn tôi đã mang tới, anh đưa tiền cho tôi, chúng ta thanh toán xong, ai đi đường nấy.”
Muốn chạy sao? Không có cửa đâu.
Tôi nho nhã đẩy trả lại, vỗ vỗ bao tải nói: “Trước tiên kiểm tiền cái đã.”
Kim Thiếu Viêm cúi đầu như người Nhật Bản, hai tay cung kinh đặt lại trước mặt tôi: “Không cần đếm, tôi tin được anh.”
Tôi cầm hai tờ giấy lên đặt vào tay nó: “Tôi cũng không tin nổi bản thân, vẫn nên đếm đi. Đỡ cho sau này người ta nói tôi trả thiếu.”
Lúc này người tới ăn cơm đã nhiều lên, hơn nữa vì ngoài trời mưa, rất nhiều người vốn phải về nhà cũng cải biến chủ ý, ngồi tại chỗ này dùng cơm. Bình thường nơi này xác thực vô cùng u nhã, nhưng hôm nay mọi người xao động, nơi này quả như một quán ăn vỉa hè. Cửa hàng cũng không thể đuổi khách đi, bận sứt đầu mẻ trán.
Kim Thiếu Viêm nhìn xem đám đông vây quanh, trịnh trọng đẩy hiệp ước lại, cơ hồ sắp khóc: “Tôi thật sự tin tưởng anh, tuyệt không khiếu kiện khó khăn. Tôi hiện tại có thể viết một tờ cam đoan cho anh...”
Tôi xua tay: “Thế là thế nào? Vẫn cứ ngay mặt thanh toán xong 500.000 NDT là tốt nhất nhỉ?” Tôi móc trong bao tải ra một cục tiền 10NDT, lớn tiếng đếm: “Năm, mươi, mười lăm, hai mươi..”
Kim Thiếu Viêm rốt cục xụi lơ ngồi phịch xuống ghế. Khuôn mặt tinh tươm giờ như thằng mất ngủ ỉu xìu.
Lúc đầu, hành động của tôi không khiến bao nhiêu người chú ý, khi tôi rút ra cọc tiền thứ 10 ném lên bàn, rốt cục có người để ý bọn tôi. Bắt đầu nhìn qua, cũng không lên tiếng. Dần dần lây ra đám đông xung quanh, khi mọi người đều cảm thấy khác lạ, cả nhà ăn yên tĩnh, chỉ có tiếng tôi trầm bổng du dương: “75, 80, 85, 90...” xuất phát từ thói quen, không ít người cũng lẩm bẩm theo, đồng loạt đếm theo tôi.
Tôi đếm tới 100, ném tiền lên bàn: “Đây là 1000...”
...Sau đó tôi lại phát hiện một vấn đề, dó là đếm nhiều tiền thật mệt, mặc dù tập tiền 100 cũng có, nhưng mà cũng có tiền 1 mao (10 mao = 1 NDT), tôi lôi ra mấy cộp 10 NDT, có mấy nghìn tờ, nhưng thế mới chỉ vài vạn, mà ngón tay phải của tôi cũng đếm tróc cả da, cổ tay đau mỏi.
Ôi mẹ ơi, nên đổi lại ít tiền lẻ thôi, đây gọi là tự làm bậy không thể sống à.
Kim Thiếu Viêm xịu lơ ngồi yên, thời gian dài nhìn đông ngó tây, mắt vô thần.
Cứ thế nó nhìn tôi đếm, tôi đếm tới mức quên cả mình đã đếm được bao nhiêu....
Mọi người biết, tôi cũng không mẫn cảm với con số, khi còn bé, đứa nhỏ dù không biết số còn có ngón tay làm dấu, tôi cũng thế, nhưng cuối cùng tôi cũng chả nhớ mình đánh dấu tới chỗ nào rồi, thật hết cách.
Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi trời: “Tôi đếm tới bao nhiêu rồi nhỉ?”
Không ngờ mấy người ở quanh đồng thanh nói cho tôi: “Sáu vạn bảy ngàn tám trăm NDT!”
“Kéo dài trong thời gian bao lâu?”
“Cả đời!”
Tôi kêu lên: “Mẹ nó, không nên lừa người ta, chẳng lẽ xài rồi nửa đời còn lại sẽ tưng tửng sao?”
Lệ Thiên chán nản: “Tiêu chủ nhiệm, đừng nói giỡn, anh cũng biết đây là cái gì mà - đây là thứ có thể làm cho người ta khôi phục trí nhớ, chuyện Võ Tòng chúng tôi đã biết, thủ lĩnh nguyện ý cũng cấp cho các anh một viên thuốc để Võ Tòng cùng Vương thượng thư kết thúc, ông ấy biết Lương Sơn gặp vấn đề về chuyện cử người đi thi đấu, cho nên cũng không muốn chiếm lợi từ các vị.”
Tôi thế mới hiểu ra, cẩn thận cầm thấy viên thuốc, để lên mũi ngửi, có một mùi thơm ngát thực đặc biệt, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã thèm nhỏ dãi, tôi hỏi: “Nếu tôi ăn sẽ thế nào?”
“Sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước, điều đó còn phụ thuộc kiếp trước anh là ai.”
Mọi người biết, tôi vẫn tuyên bố với người ngoài kiếp trước tôi là Triệu Vân, bất quá cũng chỉ là khẩu hiệu thôi. Sáu Lưu đã nói rồi, một người khi đầu thai còn lưu luyến kiếp trước, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới tính cách cùng tướng mạo sau khi chuyển thế. Điều này được lịch sử minh chứng là những “cường nhân niệm” vô cùng nghiêm trọng, tính cách là trời sinh thì chẳng nói, nhưng tôi rất bất mãn với dung mạo kiếp này, hơn nữa tôi hoài nghi nghiêm trọng đời trước tôi có thể cũng là một thằng lưu manh, kém chút có khi là một tên nô tài hay là loại nhân vật như là cu ly, còn nếu là thái giám thì xong đời. Thực có thể gây ra hội chứng liệt dương về mặt tinh thần, cho nên tôi thật không có dũng khí nuốt nó - hơn nữa thuốc này cũng chẳng phải dành cho tôi.
Nhưng tôi vẫn không ngăn cản được ý nghĩ nuốt xuống, nó thật quá thơm. Tôi đưa nó lên mũi ngửi, Lệ Thiên hừ lạnh: “Lúc trước tôi mới thấy nó cũng giống anh vậy, thủ lĩnh của chúng tôi nói thuốc này có thêm một loại dược liệu đặc biệt “hấp dẫn thảo”. Thế giới này chỉ có ông ấy có thể trồng, anh đang ngửi mùi thơm của nó đấy.”
“Hấp dẫn thảo?”
“Đúng, thủ lĩnh của bọn tôi nói một phần trí nhớ cũng đại biểu cho một phần hấp dẫn. Vì thế lấy tên này.”
Tôi nghe thấy thế, chỉ sợ không kìm lòng ăn luôn, cho nên cẩn thận để vào túi sườn áo khoác: “Thứ này nếu làm thành nước hoa xịt lên người, chắc không khác gì xuân dược dạng khí, tôi bán cho các phu nhân quý bà, một ounce 10000$...”
Lệ Thiên: “...”
Tôi chợt ý thức được đối tượng nói chuyện của mình. Nói một cách nghiêm túc anh ta là địch nhân của chúng tôi, tôi nói: “Ngoài trừ Lệ Thiên, tôi còn có thể gọi anh là gì?”
Lệ Thiên bất đắc dĩ nói: “Cứ kêu tôi là Lệ Thiên đi, dù sao cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, một thân phận khác của tôi là nhân viên văn thư của một cơ quan tuyên truyền.”
“Chẳng trách nói truyện văn vở thế, anh tiếp tục làm văn thư không tốt sao, sao lại cùng người ta liều mạng?”
Lệ Thiên sững người, thấy anh ta đang do dự không biết nên lấy thân phận của bát đại thiên vương hay là một anh văn thư thời hiện đại nói chuyện với tôi, tôi đã thấy Bảo Kim chuyển thế 2 lần làm người, có hai loại tính cách. Bảo Kim tốt hơn chút, dù sao thuộc hào phóng phái, Lệ Thiên thì có chút khổ sở. Tôi biết người giống như anh ta, bình thường vay mượn người ta vài ba đồng cũng phải ghi vào sổ sách, chợt lại thành một ngươi thô kệch giết người không gớm tay, đang từ một người một cúi hai khom, giờ lại dường như hai người đang chiến tranh, hơn nữa cũng sống hơn 30 năm rồi, rất khó phân cao thấp. Nhìn lại anh ấy rất chú trọng quần áo sạch sẽ, hẳn Lệ Thiên là người đã có gia đình.
Anh ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Đây là số mệnh.”
Tôi nói: “Ân oán với Lương Sơn, anh tính thế nào, bắt buộc phải giết sạch họ sao?”
Lệ Thiên day day thái dương nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa. Mới “tỉnh” cũng thấy hận, kết quả đụng tới Trương Thuận tôi mới phát hiện, hơn 30 năm không giết người, không hạ thủ được. Anh biết hắn cũng chẳng phải đối thủ của tôi, mà khi đó tôi chỉ nghĩ tới con gái của tôi. Anh nói coi, nếu tôi giết người con tôi làm sao đây. Chúng tôi còn đau đầu trả tiền học phí cho con.”
Tôi phì cười: “Thủ lĩnh các anh không cho tiền hả?”
Lệ Thiên nói: “Tôi cũng không muốn bị bắn chết.”
Tôi hỏi: “Vậy anh có hối hận nhớ lại không?”
Lệ Thiên vẫn câu nói cũ: “Ài, đây là số mệnh.” Sau đó anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nhiều lần muốn nói lại hôi. Tôi chẳng biết anh ấy có chuyện gì khó xử muốn nói với tôi. Xem ra rất khó mở miệng, tôi đành cầm điền thoại bấm số chỉ vào anh ấy. Hiện tôi đọc tâm thuật của tôi đã rất cao, còn có hiển thị hình ảnh, kết quả màn hình trên máy tình hiển thị một cái bình ắc quy to đùng...
Tôi nói với anh ấy: “Lần sau tới trường Dục Tài tôi trả lại bình ắc quy cho anh.”
Lệ Thiên nghe thế mới thở dài nhẹ nhõm...
Lệ Thiên vừa đi, tôi lập tức gọi điện cho các hảo hán, nói cho bọn họ tôi đã có biện pháp cho Võ Tòng khôi phục trí nhớ. Tôi đi qua bây giờ, các hảo hán nhận được tin tức cực kỳ vui mừng. Có điều nhóm Phương Trấn Giang hôm nay nghỉ làm, Trương Thanh, Đổng Bình mấy người cực kỳ tự tin cam đoan ngày mai nhất định nghĩ biện pháp giữ Phương Trấn Giang lại. Họ càng vui vẻ khi tìm về một người huynh đệ. Tôi lại quan tâm tới chuyện luận võ, để Võ Tòng chiến, phần thắng lớn hơn chút, lại nắm giữ quyền chủ động, có thể khống chế tình hình. Cũng may thuốc có tác dụng nhanh, không ảnh hưởng tới việc luận võ.
Lúc này Tôn Tư Hân vác theo một túi tiền xu về, tôi vừa thấy thực là một nửa bao tải. Tôn Tư Hân thật là một nhân viên vô cùng thân thiện. Cậu ta đại khái đoán được tôi muốn cầm tiền này đi chơi người khác. Đổi lấy một đống tiền từng lẻ, vừa rách vừa nát, lộ ra vẻ ngậm đắng nuốt cay, thực cho người khác thấy là rơi lệ.
Tôi thấy hẳn là được rồi, gom tiền vào bao, lấy một cái dây thừng buộc lại, khiêng ra cửa. Tôn Tư Hân đi theo tôi: “Cường ca, cần tìm hai người đi cùng anh không?”
“Cùng anh làm gì?” Tôi vỗ vỗ bao tải trên vai: “Ai dám đoạt cái bao này của anh không chết cũng trọng thương, thứ này tác dụng mạnh hơn cả gạch.”
Đi được nửa đường, trời ầm ầm tiếng sấm rền. Mưa như trút nước, khi tôi tới cửa hàng ăn, nước mưa đã chảy thành dòng. Tôi định đợi chút nữa mới vào, nhưng mưa hẳn không tạnh, tôi đành lấy áo khoác đội lên đầu, vác bao ải tiến tới cửa lớn nhà hàng. Kết quả tôi mới bước một chân tới, nhân viên đứng cửa đang tránh mưa giơ tay đẩy tôi, quát lên: “Mang thứ rác rưởi này tới chỗ khác đi.”
Tôi ném bao tải vào lòng hắn, lạnh lùng nói: “Ông cầm tiền đập chết mày.”
Nhân viên đứng cửa bị ném lung lay lảo đảo, mở bao tải ra nhìn lại, sợ trợn mắt há mồm. Lúc này quản lý đi tới, anh ta đã gặp tôi hôm qua. Cẩn thận hỏi: “Tiêu tiên sinh, Kim thiếu đang đợi ngài.” Nói xong trừng mắt nhân viên coi cửa, sau đó cười lấy lòng giúp tôi bê bao tải. Kết quả là, quản lý cứ bê bao tải được hai bước lại phải nghỉ một chút, giống như sản phụ sắp sinh, tên quản lý mặt trơn trắng bóng vô dụng rồi.
Tôi cười tủm tỉm: “Thôi cứ để tôi, cho anh tiền anh cũng chẳng mang nổi.”
Tôi bê bao tải lên, thấy Kim Thiếu Viêm từ rất xa. Tôi đi qua ném bao tải xuống ghế đôn bên cạnh. Rầm, khiến thực khách xung quanh đều chú ý. Tôi cầm lên vài tờ giấy ăn lau nước mưa trên đầu cùng mồ hôi, thở dài: “Con bà nó, mệt thí mồ.”
Quan lý hỏi: “Tiêu tiên sinh, tôi giúp ngài hong khô quần áo nhé?”
Tôi ném áo cho anh ta, ngồi chễm chệ đối diện Kim Thiếu Viêm. Nhìn nó cười he he.
Kim Thiếu Viêm từ xa đã nhìn thấy tôi, đã biết hôm nay lại thua rồi. Thằng ku mặt xanh mét, rất nhanh, móc ra giấy chứng nhận hủy bỏ hợp đồng đẩy ra trước mặt tôi: “Thứ anh muốn tôi đã mang tới, anh đưa tiền cho tôi, chúng ta thanh toán xong, ai đi đường nấy.”
Muốn chạy sao? Không có cửa đâu.
Tôi nho nhã đẩy trả lại, vỗ vỗ bao tải nói: “Trước tiên kiểm tiền cái đã.”
Kim Thiếu Viêm cúi đầu như người Nhật Bản, hai tay cung kinh đặt lại trước mặt tôi: “Không cần đếm, tôi tin được anh.”
Tôi cầm hai tờ giấy lên đặt vào tay nó: “Tôi cũng không tin nổi bản thân, vẫn nên đếm đi. Đỡ cho sau này người ta nói tôi trả thiếu.”
Lúc này người tới ăn cơm đã nhiều lên, hơn nữa vì ngoài trời mưa, rất nhiều người vốn phải về nhà cũng cải biến chủ ý, ngồi tại chỗ này dùng cơm. Bình thường nơi này xác thực vô cùng u nhã, nhưng hôm nay mọi người xao động, nơi này quả như một quán ăn vỉa hè. Cửa hàng cũng không thể đuổi khách đi, bận sứt đầu mẻ trán.
Kim Thiếu Viêm nhìn xem đám đông vây quanh, trịnh trọng đẩy hiệp ước lại, cơ hồ sắp khóc: “Tôi thật sự tin tưởng anh, tuyệt không khiếu kiện khó khăn. Tôi hiện tại có thể viết một tờ cam đoan cho anh...”
Tôi xua tay: “Thế là thế nào? Vẫn cứ ngay mặt thanh toán xong 500.000 NDT là tốt nhất nhỉ?” Tôi móc trong bao tải ra một cục tiền 10NDT, lớn tiếng đếm: “Năm, mươi, mười lăm, hai mươi..”
Kim Thiếu Viêm rốt cục xụi lơ ngồi phịch xuống ghế. Khuôn mặt tinh tươm giờ như thằng mất ngủ ỉu xìu.
Lúc đầu, hành động của tôi không khiến bao nhiêu người chú ý, khi tôi rút ra cọc tiền thứ 10 ném lên bàn, rốt cục có người để ý bọn tôi. Bắt đầu nhìn qua, cũng không lên tiếng. Dần dần lây ra đám đông xung quanh, khi mọi người đều cảm thấy khác lạ, cả nhà ăn yên tĩnh, chỉ có tiếng tôi trầm bổng du dương: “75, 80, 85, 90...” xuất phát từ thói quen, không ít người cũng lẩm bẩm theo, đồng loạt đếm theo tôi.
Tôi đếm tới 100, ném tiền lên bàn: “Đây là 1000...”
...Sau đó tôi lại phát hiện một vấn đề, dó là đếm nhiều tiền thật mệt, mặc dù tập tiền 100 cũng có, nhưng mà cũng có tiền 1 mao (10 mao = 1 NDT), tôi lôi ra mấy cộp 10 NDT, có mấy nghìn tờ, nhưng thế mới chỉ vài vạn, mà ngón tay phải của tôi cũng đếm tróc cả da, cổ tay đau mỏi.
Ôi mẹ ơi, nên đổi lại ít tiền lẻ thôi, đây gọi là tự làm bậy không thể sống à.
Kim Thiếu Viêm xịu lơ ngồi yên, thời gian dài nhìn đông ngó tây, mắt vô thần.
Cứ thế nó nhìn tôi đếm, tôi đếm tới mức quên cả mình đã đếm được bao nhiêu....
Mọi người biết, tôi cũng không mẫn cảm với con số, khi còn bé, đứa nhỏ dù không biết số còn có ngón tay làm dấu, tôi cũng thế, nhưng cuối cùng tôi cũng chả nhớ mình đánh dấu tới chỗ nào rồi, thật hết cách.
Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi trời: “Tôi đếm tới bao nhiêu rồi nhỉ?”
Không ngờ mấy người ở quanh đồng thanh nói cho tôi: “Sáu vạn bảy ngàn tám trăm NDT!”
/434
|