Đỗ Hưng vẻ mặt buồn bã đi tới, trong tay hai vò rượu đã cạn veo, anh ấy chán nản ngồi xuống nói: “Võ Tòng ca ca không nhớ gì hết.”
Tôi lại hỏi lại bọn họ: “Các anh xác định đó là Võ Tòng?”
Các hảo hán đồng loạt nhìn xem Phương Trấn Giang đang nằm lăn ra đất say ngủ, đều gật đầu.
Lư Tuấn Nghĩa cười nói: “Cái dáng ngủ lười nhác cũng giống trước kia như đúc.”
Trương Thanh trầm tư: “Dù sao cũng phải nghĩ cách cho anh ấy nhớ lại mình là ai.”
Đỗ Hưng nói: “Nếu không tìm con hổ cho anh ấy đánh?”
Trương Thanh lắc đầu: “Không được, hổ trong vườn thú không chút dã tính, đánh nó chả khác gì lấy tạt a xít, anh thấy hay là tìm Võ Đại Lang ra nói chuyện với anh ấy.”
Đổng Bình nói: “Hay là tìm Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh, thế mới dễ kích thích anh ấy nhớ lại.”
Hổ Tam Nương dậm chân hét lên: “Các anh nói gì hữu dụng chút được không, nghĩ biện pháp đi thay vì mấy cái ý kiến vớ vẩn đó.”
Đoàn Cảnh Trụ chỉ vào một người thấp lùn ở xa cười hì hì nói: “Tam tỷ, em thấy người kia giống Vương Anh ca ca, chị đi nói với anh ta chị là ai, hẳn anh ta chắc sẽ nghĩ hai người đời trước là vợ chồng.” Các hảo hán cười ha hả.
Ngô Dụng nghiêm mặt nói: “Mọi người đừng náo loạn nữa, giờ việc cấp bách là làm cho Võ Tòng huynh đệ khôi phục trí nhớ, anh thấy so ra việc đánh sống đánh chết với Vương Dần đành nhờ cả vào anh ấy đấy.” Ngô Dụng vừa nói, các hảo hán lại nhớ tới cường địch, hơi sững lại.
Ngô Dụng xoay người chắp tay với Bảo Kim: “Đặng Quốc Sư...”
Bảo Kim: “Gọi tôi là Bảo Kim.”
“...Được, Bảo Kim huynh đệ. Tôi muốn biết anh khi trước làm sao nhớ lại chuyện trước kia, đương nhiên, chúng ta song phương là địch, anh không nói cũng chẳng sao.”
Bảo Kim nói: “Không có gì là không thể nói, hôm đó tôi say, ngủ tới đêm phát hiện đầu giường có chén nước, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, uống hết rồi thì nhớ lại tất cả, đại khái nước có vấn đề.” Nói xong Bảo Kim lại thở dài: “Kỳ thực tôi tình nguyện quên sạch, chả nhớ lại được gì. Tôi muốn mình lại vui vẻ như lúc làm công nhân.”
Ngô Dụng nghĩ chút nói: “Nói thế trong nước có một loại thuốc đặc thù.”
Anh ấy quay đầu lại hỏi An Đạo Toàn: “An thần y, ngài có thể điều chế loại thuốc này không?”
An Đạo Toàn xoa tay: “Chưa từng nghe nói qua, anh ngược lại có thể phối chế loại thuốc mà uống vào thì quên sạch.”
Mọi người đồng loạt nhìn lão khinh bỉ.
Ngô Dụng thở dài: “Xem ra thuốc này chỉ có trong tay đối thủ mà thôi, bọn họ chắc chắn không cho chúng ta.”
Lúc này Phương Trấn Giang bỗng lăn lông lốc đứng lên, tiếp tục làm việc. Anh ấy bước đi hơi chao đảo, nhưng mỗi bước đều trầm trọng. Bao xi măng nặng nề người khỏe mạnh cũng bị ép thở hồng hộc, Phương Trấn Giang kẹp nách hai bao đi như bay. Trương Thanh ngạc nhiên: “Nhưng sao anh ấy còn nguyên võ công?”
Ngô Dụng nói: “Tốt nhất nên hiểu rõ chút tình huống trước đây của anh ấy.” Ngô Dụng chỉ công nhân trung niên bị Bảo Kim tát: “Người nọ có vẻ quen với anh ấy.” Lý Quỳ kêu lên: “Em đi bắt hắn tới.”
Tôi trừng mắt kêu gã trở về, cầm bao thuốc tới trước mặt người nọ, trước rút một điếu mời anh ấy. Trung niên công nhân vội cười lấy lòng tôi. Anh ta da bánh mật do phơi nắng mà thành, vì thường làm việc khổ từ nhỏ nên có vẻ già hơn tuổi thực, có thể nhìn ra cũng là do bôn ba vất vả. Anh ta cũng giỏi về giao tiếp, luôn cười, thích trò chuyện với người ta, là một nhân công khiêm cung khôn khéo.
Chúng tôi đi qua bên châm thuốc hút, tôi nhìn Phương Trấn Giang đi lại nơi công trường. Anh ấy cũng nhìn qua, cười nói: “Trấn Giang là đứa nhỏ tốt, người anh em của tôi.”
Tôi nhìn lại anh ta: “Không phải người thân à?”
“A a, không phải, người cùng khổ như chúng tôi thường nói thế, thân nhau như anh em ruột.”
Tôi nói:”Anh họ gì à?”
“Tôi hả? Tôi họ Vương. Ỷ vào đi làm sớm vài năm, mọi người đều gọi tôi Lão Vương.”
Tôi nói: “Vương ca, Trấn Giang là người địa phương chúng ta hả?”
Lão Vương nói: “Đúng vậy, bọn tôi làm chung đã hai năm nay rồi. Các anh sao lại hứng thú với nó?” Lão Vương nhìn qua bọn hảo hán ở bên kia, đúng lúc thấy Bảo Kim trừng mắt nhìn mình, vội đứng qua bên.
Tôi thuận miệng nói: “Đúng là thấy anh ấy giỏi võ, tính làm bạn.”
Lão Vương chế nhạo: “Nó thì võ vẽ gì, chẳng qua có chút sức lực.”
“Chẳng phải anh ấy có thể đánh nhau sao?”
Lão Vương gãi đầu: “Cậu nói thế tôi cũng mới phát hiện ra, trước kia dù cũng đánh nhau, nhưng có thể một mình chống lại nhiều người hẳn cũng mới.”
Tôi vội hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Cũng không rõ, chúng tôi mỗi ngày chỉ quan tâm kiếm cơm, ai có sức đâu mà quản chuyện người khác?”
Tôi lại hỏi một lúc, chẳng chút thu hoạch gì, kết luận Phương Trấn Giang giống Bảo Kim, chỉ có điều là nhớ lại một bộ phận – võ công.
Tôi nói lại cho các hảo hán, Lâm Xung thở dài: “Đã vậy, ngày mai để anh đi, chúng ta không thể để cho một người chẳng biết mình là ai đại biểu Lương Sơn xuất chiến.”
Bảo Kim nhìn Phương Trấn Giang bận rộn làm việc, cảm khái: “Tôi ngược lại hâm mộ anh ấy, ít nhất anh ấy biết mình chỉ là Phương Trấn Giang, là một người khổ lực, cho nên anh ấy rất vui vẻ.”
Hổ Tam Nương vốn vẫn không thích Bảo Kim, lúc này liếc qua: “Anh là một tên hòa thượng, sao lại đa sầu đa cảm thế?”
Bảo Kim buồn rầu lắc đầu: “Tôi cũng không nghĩ thế, nhưng vấn đề là trí nhớ hai đời thật quá phiền nhiễu, đời trước là hòa thượng, mỗi ngày không tụng kinh ngủ không được, đời này làm công nhân, mỗi ngày không nghe nhạc không ngủ được, hiện tại thì: Mỗi ngày tối đọc “Kim Cương Kinh”, lại nghe rock and roll – tôi mất ngủ gần tháng nay rồi.”
Không ít người phì cười, Hổ Tam Nương chọc An Đạo Toàn: “An thần y, chẳng phải anh có thể phối chế thuốc làm người ta quên phiền não sao, cho anh ấy một liều.”
An Đạo Toàn nói: “Thuốc của anh uống xong phiền nào sẽ quên hết, chỉ sợ cả mình họ tên là gì cũng không nhớ nổi, dù là đời trước hay đời này.”
Bảo Kim lập tức chắp tay hành lễ: “Trảm đoạn trần căn đại triệt đại ngộ, An tiên sinh phát minh ra thuốc này công đức vô lượng, xin hỏi cách điều chế ra sao?”
An Đạo Toàn có chút mất tự nhiên nói: “Cũng chẳng phức tạp gì, thạch tín cùng dầu thơm pha vào uống, chỉ cần một ngụm là quên sạch.”
Tôi nói: “Chết hả?”
An Đạo Toàn bình tĩnh nói: “Không chết được, nhưng cũng không thể động đậy, không nghĩ tới chuyện gì, vẫn còn thoi thóp.
Bảo Kim lẩm bẩm: “Không thể động đậy, không thể suy nghĩ, chỉ còn thoi thóp? Con mẹ nó, sống thực vật.”
An Đạo Toàn nói: “A, tên này thực thỏa đáng.”
.....
Cuối cùng các hảo hán cứ thế ly khai Phương Trấn Giang, mặc dù họ nắm chắc 99% đó là người anh em Võ Tòng của họ, nhưng bọn họ không có cách nào, là một người hiện đại – coi như là một công nhân chẳng có văn hóa gì, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cách nói chuyển thế đầu thai, mặc dù anh ấy bỗng nhiên có võ công một cách khó hiểu.
Nhưng bạn không thể bởi vì một người đẹp trai kêu kiếp trước là Tống Ngọc, càng không thể vì một người da đen kêu đời trước là Trương Phi. Không thể vì một người thích quay phim tự sướng thì đời trước là Đãng Đồ Tử, cũng không thể vì một người chụp ảnh hổ lại kêu người ta là Chu Chính Long...
Buổi tối, có một bữa cơm chẳng thích thú gì mà tôi phải tham gia: Kim Thiếu Viêm mời tôi cùng Lý Sư Sư ăn cơm.
Lần trước hòa đàm tan vỡ tôi liền không tin có thể gặp lại nó, Kim 1 hiện tại đã càng chạy càng xa theo một con đường khác. Tôi sau đó mới thanh tỉnh ý thức được nó cùng Kim 2 kỳ thật hoàn toàn là hai người khác nhau, cục diện thế này căn bản vì Kim 2 có thêm kinh nghiệm một lần tử vong, gặp phải hoàn cảnh đặc thù có thể hoàn toàn thay đổi một con người. Tần Thủy Hoàng vì vậy biến thành Chính béo, Lưu Bang vì thế biến thành Bang tử, cho nên tôi thật cũng không quá bất ngờ vì sao nó mời chúng tôi ăn cơm. Tôi không hiểu sao, chỉ có thể đoán rằng Kim lão thái hậu giật dây. Bộ phim của Lý Sư Sư vẫn thảm đạm, cũng không thấy Kim Thiếu Viêm có ý hối cải.
Khi tôi cùng Lý Sư Sư đi vào phòng ăn, Kim Thiếu Viêm quả nhiên thực không như bình thường, đứng dậy đón tiếp, mặc dù chỉ mang tính biểu tượng đứng ở phía xa, nhưng điều này cho thấy nó có thành ý.
Kim Thiếu Viêm cười mời chúng tôi ngồi, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mời hai vị tới là việc vui.”
Tôi cùng Lý Sư Sư ai cũng không đáp lời nó.
Kim Thiếu Viêm chỉ có thể cười trừ: “Chúng tôi quyết định gia tăng đầu tư cho bộ phim “Lý Sư Sư truyền kỳ”.
Tôi ngạc nhiên: “Anh có lẽ định mướn thêm ít nhân viên quần chúng để làm bối cảnh thật hơn chút hả? Dạng phim của anh tôi đã xem qua, Hoàng Gia lâm viên còn vô số tượng, các anh muốn quay cũng được, đổi tên phim thành “Xuyên qua tôi là Lý Sư Sư”.
Kim Thiếu Viêm hơi chút mất tự nhiên, cầm khăn ăn xoa miệng – còn chưa ăn gì.
Nó nói: “Chúng tôi định chi thêm 50 triệu.”
Lý Sư Sư mắt sáng lên, 50 triệu, tại quốc nội đã tính là đầu tư không nhỏ, cô bé vội hỏi: “Thật sao?”
Kim Thiếu Viêm lúc này mới bình tĩnh lại, mỉm cười: “Việc này quy công cho diễn kỹ tinh trạm của Vương tiểu thư, phim mà đoàn các vị quay được các nhà phê bình xem qua, phát hiện tiểu thư thật là một diễn viên tiềm năng, mà không phải...”
Tôi ngắt lời: “Mà không phải loại bình hoa muốn nổi danh mới quấn lấy cậu.”
Lý Sư Sư đá tôi một cái, thản nhiên nói với Kim Thiếu Viêm: “Cảm ơn khích lệ.”
Kim Thiếu Viêm nói: “Có điều muốn sửa chút nội dung.”
Lý Sư Sư thực nghiêm túc nói: “A, không thích hợp chỗ nào sao?”
Kim Thiếu Viêm nói: “Cũng không phải không thích hợp, tình tiết phim kỳ thực không sửa gì nhiều, chỉ là thêm chút cuốn hút thôi.”
Lý Sư Sư đỏ mặt, hỏi: “Vậy muốn kéo dài thêm bao nhiêu phút?”
Kim Thiếu Viêm nói: “Đại khái 30 phút.”
Tôi hỏi Lý Sư Sư: “Tổng thời lượng phim của các anh dài bao lâu?”
Lý Sư Sư cúi đầu nói: “Không tới 80 phút.”
Tôi giơ 8 ngón, sau đó cụp 3 ngón lại, hỏi Kim Thiếu Viêm: “Định quay phim cấp III hả?”
Không chờ Kim Thiếu Viêm nói, tôi cũng cụp năm ngón lại: “Rõ ràng 50 phút này chả làm khỉ gì, 30 phút kia mới là chính, rõ ràng quay phim sex nặng.”
oOo
Được xếp ngang hàng với Phan An về "nhan sắc", Tống Ngọc là một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Mặc dù luôn được hậu thế ca tụng về vẻ đẹp khác người nhưng rất khó tìm thấy trong sử sách những miêu tả cụ thể về vẻ đẹp của mỹ nam này. Tống Ngọc nghiễm nhiên được người đời trao vương miện và trở thành hình tượng lớn mỗi khi nhắc đến vẻ đẹp của phái mày râu.
Hai từ “mỹ nam” miêu tả Tống Ngọc duy nhất xuất hiện trong bài phú “Đãng Đồ Tử háo sắc”: Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đãng Đồ Tử ai háo sắc hơn.
Tống Ngọc nói: "Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở. Mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần. Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần Đông Lân. Cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đãng Đồ Tử có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đãng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đãng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.
Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy đã làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đãng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đãng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ “Đãng Đồ Tử” để chỉ những phường háo sắc.
Chu Chính Long - kẻ làm giả ảnh hổ Hoa Nam - 2 năm 6 tháng tù giam, phạt hành chính 2.000 nhân dân tệ (300 USD) vì tội lừa đảo và tàng trữ vũ khí trái phép.
Tôi lại hỏi lại bọn họ: “Các anh xác định đó là Võ Tòng?”
Các hảo hán đồng loạt nhìn xem Phương Trấn Giang đang nằm lăn ra đất say ngủ, đều gật đầu.
Lư Tuấn Nghĩa cười nói: “Cái dáng ngủ lười nhác cũng giống trước kia như đúc.”
Trương Thanh trầm tư: “Dù sao cũng phải nghĩ cách cho anh ấy nhớ lại mình là ai.”
Đỗ Hưng nói: “Nếu không tìm con hổ cho anh ấy đánh?”
Trương Thanh lắc đầu: “Không được, hổ trong vườn thú không chút dã tính, đánh nó chả khác gì lấy tạt a xít, anh thấy hay là tìm Võ Đại Lang ra nói chuyện với anh ấy.”
Đổng Bình nói: “Hay là tìm Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh, thế mới dễ kích thích anh ấy nhớ lại.”
Hổ Tam Nương dậm chân hét lên: “Các anh nói gì hữu dụng chút được không, nghĩ biện pháp đi thay vì mấy cái ý kiến vớ vẩn đó.”
Đoàn Cảnh Trụ chỉ vào một người thấp lùn ở xa cười hì hì nói: “Tam tỷ, em thấy người kia giống Vương Anh ca ca, chị đi nói với anh ta chị là ai, hẳn anh ta chắc sẽ nghĩ hai người đời trước là vợ chồng.” Các hảo hán cười ha hả.
Ngô Dụng nghiêm mặt nói: “Mọi người đừng náo loạn nữa, giờ việc cấp bách là làm cho Võ Tòng huynh đệ khôi phục trí nhớ, anh thấy so ra việc đánh sống đánh chết với Vương Dần đành nhờ cả vào anh ấy đấy.” Ngô Dụng vừa nói, các hảo hán lại nhớ tới cường địch, hơi sững lại.
Ngô Dụng xoay người chắp tay với Bảo Kim: “Đặng Quốc Sư...”
Bảo Kim: “Gọi tôi là Bảo Kim.”
“...Được, Bảo Kim huynh đệ. Tôi muốn biết anh khi trước làm sao nhớ lại chuyện trước kia, đương nhiên, chúng ta song phương là địch, anh không nói cũng chẳng sao.”
Bảo Kim nói: “Không có gì là không thể nói, hôm đó tôi say, ngủ tới đêm phát hiện đầu giường có chén nước, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, uống hết rồi thì nhớ lại tất cả, đại khái nước có vấn đề.” Nói xong Bảo Kim lại thở dài: “Kỳ thực tôi tình nguyện quên sạch, chả nhớ lại được gì. Tôi muốn mình lại vui vẻ như lúc làm công nhân.”
Ngô Dụng nghĩ chút nói: “Nói thế trong nước có một loại thuốc đặc thù.”
Anh ấy quay đầu lại hỏi An Đạo Toàn: “An thần y, ngài có thể điều chế loại thuốc này không?”
An Đạo Toàn xoa tay: “Chưa từng nghe nói qua, anh ngược lại có thể phối chế loại thuốc mà uống vào thì quên sạch.”
Mọi người đồng loạt nhìn lão khinh bỉ.
Ngô Dụng thở dài: “Xem ra thuốc này chỉ có trong tay đối thủ mà thôi, bọn họ chắc chắn không cho chúng ta.”
Lúc này Phương Trấn Giang bỗng lăn lông lốc đứng lên, tiếp tục làm việc. Anh ấy bước đi hơi chao đảo, nhưng mỗi bước đều trầm trọng. Bao xi măng nặng nề người khỏe mạnh cũng bị ép thở hồng hộc, Phương Trấn Giang kẹp nách hai bao đi như bay. Trương Thanh ngạc nhiên: “Nhưng sao anh ấy còn nguyên võ công?”
Ngô Dụng nói: “Tốt nhất nên hiểu rõ chút tình huống trước đây của anh ấy.” Ngô Dụng chỉ công nhân trung niên bị Bảo Kim tát: “Người nọ có vẻ quen với anh ấy.” Lý Quỳ kêu lên: “Em đi bắt hắn tới.”
Tôi trừng mắt kêu gã trở về, cầm bao thuốc tới trước mặt người nọ, trước rút một điếu mời anh ấy. Trung niên công nhân vội cười lấy lòng tôi. Anh ta da bánh mật do phơi nắng mà thành, vì thường làm việc khổ từ nhỏ nên có vẻ già hơn tuổi thực, có thể nhìn ra cũng là do bôn ba vất vả. Anh ta cũng giỏi về giao tiếp, luôn cười, thích trò chuyện với người ta, là một nhân công khiêm cung khôn khéo.
Chúng tôi đi qua bên châm thuốc hút, tôi nhìn Phương Trấn Giang đi lại nơi công trường. Anh ấy cũng nhìn qua, cười nói: “Trấn Giang là đứa nhỏ tốt, người anh em của tôi.”
Tôi nhìn lại anh ta: “Không phải người thân à?”
“A a, không phải, người cùng khổ như chúng tôi thường nói thế, thân nhau như anh em ruột.”
Tôi nói:”Anh họ gì à?”
“Tôi hả? Tôi họ Vương. Ỷ vào đi làm sớm vài năm, mọi người đều gọi tôi Lão Vương.”
Tôi nói: “Vương ca, Trấn Giang là người địa phương chúng ta hả?”
Lão Vương nói: “Đúng vậy, bọn tôi làm chung đã hai năm nay rồi. Các anh sao lại hứng thú với nó?” Lão Vương nhìn qua bọn hảo hán ở bên kia, đúng lúc thấy Bảo Kim trừng mắt nhìn mình, vội đứng qua bên.
Tôi thuận miệng nói: “Đúng là thấy anh ấy giỏi võ, tính làm bạn.”
Lão Vương chế nhạo: “Nó thì võ vẽ gì, chẳng qua có chút sức lực.”
“Chẳng phải anh ấy có thể đánh nhau sao?”
Lão Vương gãi đầu: “Cậu nói thế tôi cũng mới phát hiện ra, trước kia dù cũng đánh nhau, nhưng có thể một mình chống lại nhiều người hẳn cũng mới.”
Tôi vội hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Cũng không rõ, chúng tôi mỗi ngày chỉ quan tâm kiếm cơm, ai có sức đâu mà quản chuyện người khác?”
Tôi lại hỏi một lúc, chẳng chút thu hoạch gì, kết luận Phương Trấn Giang giống Bảo Kim, chỉ có điều là nhớ lại một bộ phận – võ công.
Tôi nói lại cho các hảo hán, Lâm Xung thở dài: “Đã vậy, ngày mai để anh đi, chúng ta không thể để cho một người chẳng biết mình là ai đại biểu Lương Sơn xuất chiến.”
Bảo Kim nhìn Phương Trấn Giang bận rộn làm việc, cảm khái: “Tôi ngược lại hâm mộ anh ấy, ít nhất anh ấy biết mình chỉ là Phương Trấn Giang, là một người khổ lực, cho nên anh ấy rất vui vẻ.”
Hổ Tam Nương vốn vẫn không thích Bảo Kim, lúc này liếc qua: “Anh là một tên hòa thượng, sao lại đa sầu đa cảm thế?”
Bảo Kim buồn rầu lắc đầu: “Tôi cũng không nghĩ thế, nhưng vấn đề là trí nhớ hai đời thật quá phiền nhiễu, đời trước là hòa thượng, mỗi ngày không tụng kinh ngủ không được, đời này làm công nhân, mỗi ngày không nghe nhạc không ngủ được, hiện tại thì: Mỗi ngày tối đọc “Kim Cương Kinh”, lại nghe rock and roll – tôi mất ngủ gần tháng nay rồi.”
Không ít người phì cười, Hổ Tam Nương chọc An Đạo Toàn: “An thần y, chẳng phải anh có thể phối chế thuốc làm người ta quên phiền não sao, cho anh ấy một liều.”
An Đạo Toàn nói: “Thuốc của anh uống xong phiền nào sẽ quên hết, chỉ sợ cả mình họ tên là gì cũng không nhớ nổi, dù là đời trước hay đời này.”
Bảo Kim lập tức chắp tay hành lễ: “Trảm đoạn trần căn đại triệt đại ngộ, An tiên sinh phát minh ra thuốc này công đức vô lượng, xin hỏi cách điều chế ra sao?”
An Đạo Toàn có chút mất tự nhiên nói: “Cũng chẳng phức tạp gì, thạch tín cùng dầu thơm pha vào uống, chỉ cần một ngụm là quên sạch.”
Tôi nói: “Chết hả?”
An Đạo Toàn bình tĩnh nói: “Không chết được, nhưng cũng không thể động đậy, không nghĩ tới chuyện gì, vẫn còn thoi thóp.
Bảo Kim lẩm bẩm: “Không thể động đậy, không thể suy nghĩ, chỉ còn thoi thóp? Con mẹ nó, sống thực vật.”
An Đạo Toàn nói: “A, tên này thực thỏa đáng.”
.....
Cuối cùng các hảo hán cứ thế ly khai Phương Trấn Giang, mặc dù họ nắm chắc 99% đó là người anh em Võ Tòng của họ, nhưng bọn họ không có cách nào, là một người hiện đại – coi như là một công nhân chẳng có văn hóa gì, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cách nói chuyển thế đầu thai, mặc dù anh ấy bỗng nhiên có võ công một cách khó hiểu.
Nhưng bạn không thể bởi vì một người đẹp trai kêu kiếp trước là Tống Ngọc, càng không thể vì một người da đen kêu đời trước là Trương Phi. Không thể vì một người thích quay phim tự sướng thì đời trước là Đãng Đồ Tử, cũng không thể vì một người chụp ảnh hổ lại kêu người ta là Chu Chính Long...
Buổi tối, có một bữa cơm chẳng thích thú gì mà tôi phải tham gia: Kim Thiếu Viêm mời tôi cùng Lý Sư Sư ăn cơm.
Lần trước hòa đàm tan vỡ tôi liền không tin có thể gặp lại nó, Kim 1 hiện tại đã càng chạy càng xa theo một con đường khác. Tôi sau đó mới thanh tỉnh ý thức được nó cùng Kim 2 kỳ thật hoàn toàn là hai người khác nhau, cục diện thế này căn bản vì Kim 2 có thêm kinh nghiệm một lần tử vong, gặp phải hoàn cảnh đặc thù có thể hoàn toàn thay đổi một con người. Tần Thủy Hoàng vì vậy biến thành Chính béo, Lưu Bang vì thế biến thành Bang tử, cho nên tôi thật cũng không quá bất ngờ vì sao nó mời chúng tôi ăn cơm. Tôi không hiểu sao, chỉ có thể đoán rằng Kim lão thái hậu giật dây. Bộ phim của Lý Sư Sư vẫn thảm đạm, cũng không thấy Kim Thiếu Viêm có ý hối cải.
Khi tôi cùng Lý Sư Sư đi vào phòng ăn, Kim Thiếu Viêm quả nhiên thực không như bình thường, đứng dậy đón tiếp, mặc dù chỉ mang tính biểu tượng đứng ở phía xa, nhưng điều này cho thấy nó có thành ý.
Kim Thiếu Viêm cười mời chúng tôi ngồi, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mời hai vị tới là việc vui.”
Tôi cùng Lý Sư Sư ai cũng không đáp lời nó.
Kim Thiếu Viêm chỉ có thể cười trừ: “Chúng tôi quyết định gia tăng đầu tư cho bộ phim “Lý Sư Sư truyền kỳ”.
Tôi ngạc nhiên: “Anh có lẽ định mướn thêm ít nhân viên quần chúng để làm bối cảnh thật hơn chút hả? Dạng phim của anh tôi đã xem qua, Hoàng Gia lâm viên còn vô số tượng, các anh muốn quay cũng được, đổi tên phim thành “Xuyên qua tôi là Lý Sư Sư”.
Kim Thiếu Viêm hơi chút mất tự nhiên, cầm khăn ăn xoa miệng – còn chưa ăn gì.
Nó nói: “Chúng tôi định chi thêm 50 triệu.”
Lý Sư Sư mắt sáng lên, 50 triệu, tại quốc nội đã tính là đầu tư không nhỏ, cô bé vội hỏi: “Thật sao?”
Kim Thiếu Viêm lúc này mới bình tĩnh lại, mỉm cười: “Việc này quy công cho diễn kỹ tinh trạm của Vương tiểu thư, phim mà đoàn các vị quay được các nhà phê bình xem qua, phát hiện tiểu thư thật là một diễn viên tiềm năng, mà không phải...”
Tôi ngắt lời: “Mà không phải loại bình hoa muốn nổi danh mới quấn lấy cậu.”
Lý Sư Sư đá tôi một cái, thản nhiên nói với Kim Thiếu Viêm: “Cảm ơn khích lệ.”
Kim Thiếu Viêm nói: “Có điều muốn sửa chút nội dung.”
Lý Sư Sư thực nghiêm túc nói: “A, không thích hợp chỗ nào sao?”
Kim Thiếu Viêm nói: “Cũng không phải không thích hợp, tình tiết phim kỳ thực không sửa gì nhiều, chỉ là thêm chút cuốn hút thôi.”
Lý Sư Sư đỏ mặt, hỏi: “Vậy muốn kéo dài thêm bao nhiêu phút?”
Kim Thiếu Viêm nói: “Đại khái 30 phút.”
Tôi hỏi Lý Sư Sư: “Tổng thời lượng phim của các anh dài bao lâu?”
Lý Sư Sư cúi đầu nói: “Không tới 80 phút.”
Tôi giơ 8 ngón, sau đó cụp 3 ngón lại, hỏi Kim Thiếu Viêm: “Định quay phim cấp III hả?”
Không chờ Kim Thiếu Viêm nói, tôi cũng cụp năm ngón lại: “Rõ ràng 50 phút này chả làm khỉ gì, 30 phút kia mới là chính, rõ ràng quay phim sex nặng.”
oOo
Được xếp ngang hàng với Phan An về "nhan sắc", Tống Ngọc là một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Mặc dù luôn được hậu thế ca tụng về vẻ đẹp khác người nhưng rất khó tìm thấy trong sử sách những miêu tả cụ thể về vẻ đẹp của mỹ nam này. Tống Ngọc nghiễm nhiên được người đời trao vương miện và trở thành hình tượng lớn mỗi khi nhắc đến vẻ đẹp của phái mày râu.
Hai từ “mỹ nam” miêu tả Tống Ngọc duy nhất xuất hiện trong bài phú “Đãng Đồ Tử háo sắc”: Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đãng Đồ Tử ai háo sắc hơn.
Tống Ngọc nói: "Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở. Mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần. Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần Đông Lân. Cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đãng Đồ Tử có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đãng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đãng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.
Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy đã làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đãng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đãng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ “Đãng Đồ Tử” để chỉ những phường háo sắc.
Chu Chính Long - kẻ làm giả ảnh hổ Hoa Nam - 2 năm 6 tháng tù giam, phạt hành chính 2.000 nhân dân tệ (300 USD) vì tội lừa đảo và tàng trữ vũ khí trái phép.
/434
|