Sinh vật dày đặc không có điểm tận cùng, thanh thế lần này so với lần trước càng thêm to lớn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Trùng chính là chẳng lẽ thú triều của Thiên vực trì đã tới hành tinh Chu Gian rồi? Chuột biến dị vẫn là chủ lực trong đội ngũ này, số lượng của loài có năng lực sinh sôi kinh người này là thứ mà sinh vật khác còn xa mới so sánh được. Nhưng trong đại quân sinh vật biến dị này, thứ chân chính đáng sợ vẫn là mấy sinh vật cỡ lớn đó, mấy sinh vật cỡ lớn này sau khi trải qua biến dị, ngoại hình cực kỳ hung dữ, khủng bố, thực lực mạnh mẽ so với chuột biến dị càng mạnh hơn rất nhiều. Mà trong mấy sinh vật cỡ lớn này, thứ có thể có được tên gọi sát thủ chính là mấy sinh vật biến dị có năng lực bay đó, công kích của chúng càng khó đề phòng.
Chiến đấu thoáng cái liền bộc phát!
Mỗi người đều hiểu rõ vô cùng tình trạng trước mắt, hiểu rằng giờ phút này nói cái gì cũng đều là dư hơi, chỉ có sống sót mới là mục tiêu duy nhất. Với lại bọn họ là sư sĩ chiến đấu biên chế được huấn luyện và trang bị tốt, bọn họ cực kỳ hiểu rõ quy tắc chiến trường.
Chín trăm cái quang giáp lập tức bay lên không! Xếp thành ba đội hình hoàn chỉnh, tố chất của sư sĩ chiến đấu quả nhiên không phải thứ mà mấy học viên đó có thể so sánh được, quang giáp bọn họ trang bị cũng vượt xa quang giáp bình thường. Ở phương diện này, vô luận thế gia nào cũng đều cực kỳ chịu chi tiền. Mỗi một người dẫn đầu của ba đội ngũ đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Mọi học viên nhìn chằm chằm đại quân sinh vật biến dị như thủy triều ở bên ngoài, ai nấy đều tê dại da đầu. so với đại quân lần này, trận chiến lần trước đó hoàn toàn không cùng một một cấp bậc.
Điều duy nhất làm người ta an tâm chính là vị thiếu niên thần bí đó mang về chín trăm sư sĩ chiến đấu, còn phong ngự khá tốt của tòa nhà điều bồi cũng làm mọi người đi vài phần nỗi lo sau lưng.
Mọi lối ra vào của tòa nhà điều bồi đã được bịt kín.
Mọi người đều bị tập trung lại, sắp xếp ở phòng tồn trữ bên trong tòa nhà điều bồi. Phòng tồn trữ ở chỗ sâu của tòa nhà điều bồi, chỉ có một lối đi nối với tòa nhà điều bồi, bên trong này có vật tư phong phú, cho dù ở trong này chờ mười ngày, nửa tháng cũng hoàn toàn không thành vấn đề, rất nhiều tài liệu điều bồi đều có thể làm thực phẩm. Ống kính bố trí bên ngoài tòa nhà điều bồi có thể mang thực trạng chiến đấu truyền vào bên trong.
Griffiths đang tiến hành điều bồi, trong số mọi người, chỉ có nàng nhìn được Diệp Trùng làm thế nào điều bồi Lam Hoa dịch. Điều bồi sư cao cấp như nàng, hoàn toàn chỉ cần nhìn một lần liền có thể hiểu được lượng thuốc và thủ pháp của Diệp Trùng.
Giờ phút này ở đây, Lam Hỏa dịch là lợi khí phòng thủ, nhưng Griffiths không tìm kiếm học viên khác hỗ trợ, mà một mình tốn sức điều bồi. Nàng biết rõ loại chất lỏng có uy lực to lớn này nếu như lưu truyền ra ngoài sẽ là một việc khá đáng sợ.
Diệp Trùng nhìn thấy cử động của Griffiths, không nói gì, mà lập tức lao vào trong công việc điều bồi Lam Hỏa dịch. Không hiểu điều bồi, Nhuế Băng yên lặng nhìn Diệp Trùng, dáng vẻ chuyên chú trên mặt hắn hấp dẫn sâu sắc ánh mắt của Nhuế Băng.
Hành động của hai người cực nhanh, rất mau liền chế ra lượng lớn Lam Hỏa dịch. Thời gian Diệp Trùng trở về học viện Jersey thực sự quá ngắn, nếu không, hắn nhất định sẽ đào một cái hào hình tròn rộng rãi, chỉ cần bên trong bỏ vào Lam hỏa dịch, vậy thì cái này sẽ là vành đai phòng ngự vô cùng hữu hiệu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đáng tiếc, hắn vừa mới trở về học viện, sinh vật biến dị liền nối gót mà tới. Thời gian cho hắn quả thật là quá ngắn.
Diệp Trùng và Griffiths lần này chế ra tới ba mươi vại Lam Hỏa dịch, mỗi vại ba tấn.
Khi ba mươi vại Lam Hỏa dịch vận chuyển tới bãi đáp quang giáp của tòa nhà điều bồi, chiến đấu bên ngoài đã trở nên nóng hừng hực.
Tất cả lối vào của năm mươi tầng dưới tòa nhà đã bị phong tỏa kín mít, thứ duy nhất phải phòng thủ bây giờ chính là sinh vật biến dị có thể bay. Vô luận là ở thiên hà Hà Việt hay là ở năm thiên hà lớn, mỗi một tầng của một tòa nhà đều có lượng lớn bãi đáp quang giáp và lối bay. Thời gian gấp rút, bọn họ không có thời gian bịt kín mấy lối bay này.
Chín trăm cái quang giáp cơ bản đều phân bố ở xung quanh mỗi một lối bay của tòa nhà. Học viện Jersey là học viện bình dân, vốn không dư dả, tòa nhà điều bồi này so với tòa nhà điều bồi tám trăm tầng của học viện Ân Cách Lạc Đế thì giản dị hơn nhiều. Nó chỉ có hai trăm tầng, nhưng chính vì như vậy, khu vực chín trăm cái quang giáp này cần phòng thủ giảm đi rất nhiều.
Chín trăm cái quang giáp dưới sự lãnh đạo của người dẫn đội của mình, ngoan cường thủ mỗi một lối bay. Sinh mạng lực của phi cầm đã trải qua biến dị này cực kỳ bền bỉ, nếu như không phải trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại thì dường như không có việc gì, vẫn hung hãn như cũ. Với lại, số lượng của chúng rất nhiều, đổi hướng linh xảo, vượt xa so với khả năng của quang giáp, cực kỳ khó ứng phó.
Nhưng, so với trên không, mặt đất lại là thiên hạ của mấy sinh vật biến dị này.
Ầm ầm, mặt đất rung chuyển dưới bước chân của mấy sinh vật biến dị như thủy triều này.
Thể hình của kỳ giông đỏ bình thường chỉ có khoảng bảy mét, nhưng sau khi biến dị đột nhiên bỗng tăng lên gấp đôi, thể hình to lớn gần như có thể so với một cái quang giáp. Hơn nữa, sau khi biến dị, nó trở nên càng thêm có tính công kích, sức nặng của nó đạt tới mấy mươi tấn. Thể trọng nặng thế này, đạp lên mặt đất thì giống như một cái quang giáp đạp lên mặt đất vậy, cực kỳ có tính xung kích. Có thể tưởng tượng, khi một con kỳ giông đỏ thế này mạnh mẽ tông vào tòa nhà điều bồi thì sẽ đáng sợ cỡ nào.
Sinh vật cỡ lớn thế này còn có rất nhiều loại, bọn chúng con nào cũng thể hình to lớn, lực xung kích cực mạnh, may mà một vài động vật sở trường leo bò sau khi biến dị trọng lượng tăng mạnh, không sao giống lúc trước men theo mặt tường mà bò lên trên, nếu không, đó là vấn đề làm người ta cực kỳ đau đầu.
Binh binh binh, tiếng xung kích to lớn không ngừng vang bên tai, mấy sinh vật biến dị này con nào mắt cũng đỏ lòm, liều mạng tông vào tòa nhà điều bồi, có vài chỗ mặt tường bị tông tới mức lõm vào trong, may mà tòa nhà điều bồi bởi vì xuất phát từ cân nhắc vấn đề an toàn, chế tạo cực kỳ kiên cố, tới hiện giờ vẫn không có chỗ nào bị tông vỡ.
Lần này vô luận là trên trời hay là mặt đất, cường độ công kích đều mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Không dám trù trừ, Diệp Trùng gọi Hãn Quang ra, Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, nhưng tầm nhìn trắng đen kỳ dị trước mắt làm nàng có chút không thích ứng, Hoa Bách ở bên cạnh cũng vội vàng gọi quang giáp nhện của hắn ra.
Quang giáp Hãn Quang chỉ là một loại quang giáp cận chiến khá căn bản, khi nhìn thấy quang giáp Diệp Trùng gọi ra là Hãn Quang, rất nhiều sư sĩ không khỏi rất thất vọng, rồi thay vào đó là sự coi thường và khinh rẻ, chỉ có mấy tay mới học hoặc kẻ kém cỏi đó mới lựa chọn một cái quang giáp thế này. Phải biết rằng, quang giáp là bảo đảm cho tính mạng của sư sĩ, càng là sư sĩ có thực lực mạnh mẽ, yêu cầu đối với quang giáp càng cao.
Vừa nhìn liền biết là một con gà mờ, ài, chỉ cần hắn không gây phiền phức là được, sư sĩ của Mễ gia và nhà Bibic đều nghĩ như vậy trong lòng. Trên người Diệp Trùng đã bị bọn họ phủ lên một dấu ấn nhân vật như là thiếu gia ở trong lòng, chẳng trách hai vị thiếu gia lại phái mấy người mình tới bảo vệ hắn. Mệnh lệnh không cách nào kháng cự, nhưng bọn họ rất coi thường mấy thiếu gia phế vật này, ngược lại quang giáp của Hoa Bách vừa nhìn liền biết là đồ cao cấp, còn dáng vẻ của Thủ Hộ cũng làm bọn họ càng thêm nhận định thân phận thiếu gia của Diệp Trùng, ngay cả hộ vệ cận thân cũng có quang giáp mini, đó không phải là thiếu gia thì là gì?
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hình như muốn tham chiến a! Sư sĩ hai nhà này ai nấy bị dọa nhảy dựng lên, trời ạ, tên phế vật này ngàn vạn lần đừng tới làm loạn lúc này chứ!
- Tiên sinh, xin ngài bây giờ trở về phòng trữ tồn, chiến đấu để chúng tôi là được rồi. Người dẫn đội của Mễ gia vội vàng nói.
Trong tần số vang lên tiếng phụ họa của người dẫn đội cánh sư sĩ nhà Bibic: "Đúng vậy, đúng vậy, tiên sinh, ngài hay là trở về đi, nơi này giao cho chúng tôi là được rồi."
- Các người không cần lo cho ta. Diệp Trùng bình đạm nói. Tuy hai người Mễ Đức và tên mập từng nói mình có thể ra lệnh cho bọn họ, nhưng Diệp Trùng rất rõ ràng, chỉ huy chiến thuật không hề là điểm mạnh của hắn, còn không bằng đem quyền chỉ huy giao cho người dẫn đội của chính bọn họ. Hắn cũng biết rõ, mấy người này không phải Tang tộc, không hề thật sự nghe mệnh lệnh của mình.
Với lại, khi hắn nhìn thấy phối hợp chiến thuật của họ cũng chỉ có lắc đầu mà thôi.
Thô thiển a, thô thiển a! Cho dù Diệp Trùng cực kỳ không thích xem thường người khác, nhưng trong lòng hắn vẫn nhịn không được mà xem thường mấy sư sĩ ở trên không này một phen. Phối hợp chiến thuật của bọn họ so với Tang tộc mà nói rõ ràng là quá thô ráp, thí dụ hai cái quang giáp vừa rồi đó, nếu như một cái hấp dẫn sự chú ý của con kỳ giông bay, sau đó cái còn lại làm một cú cắt giao thoa, có thể khá dễ dàng giải quyết con kỳ giông bay ngu xuẩn này. Nhưng hiện giờ hai cái quang giáp trước mắt hắn vây lấy con kỳ giông bay đó dây dưa đã ba phút mà vẫn chưa giải quyết được.
Diệp Trùng không hề biết trình độ chiến thuật của Tang tộc ở trong cả thiên hà Hà Việt là trình độ thế nào, cho nên chín trăm người này cho hắn một loại cảm giác sai là trình độ chiến đấu thấp. Thật ra, ở cả thiên hà Hà Việt, chín trăm người này trong tất cả sư sĩ chiến đấu biên chế tuyệt đối ở trên trình độ trung bình.
Thấy Diệp Trùng thật sự chui vào buồng lái, người dẫn đội của hai đội ngũ này thầm chửi trong lòng không thôi, vội vàng phái mấy cái quang giáp chặn đường, phải mang vị thiếu gia này trở về bên trong tòa nhà điều bồi.
Từ sau khi Diệp Trùng đi ra từ trong phòng học điều bồi Lam Hỏa dịch, máy ghi hình của Hoa Bách vẫn luôn không rời khỏi Diệp Trùng. Tất cả khán giả trước màn hình thấy Diệp Trùng chui vào buồng lái, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, lần trước bọn họ chính là kỳ vọng vị thiếu niên vô danh thần bí này sẽ mang lại cho bọn họ sự kinh ngạc thế nào, lần này trong buồng lái của hắn trừ hắn ra không có thêm người nào khác, bọn họ có thể nhìn thấy thực lực của vị thiếu niên hoành không xuất thế này rồi.
Sáu cái quang giáp xếp thành hình hai chữ "Phẩm" xông tới từ hai bên Hãn Quang, bọn họ dự định chế trụ Hãn Quang trước, sau đó mang vị thiếu gia mà bọn họ xem ra thích gây loạn này trở lại tòa nhà điều bồi. Hoa Bách không hề lên trước, mà lại cẩn thận điều khiển máy ghi hình đặt trên quang giáp, chỉ sợ bỏ qua bất cứ cảnh đặc sắc nào.
Trên tay Hãn Quang bê một vại chất lỏng ba tấn, tốc độ của nó ở trước mặt mấy cái quang giáp chiến đấu cao cấp tiêu chuẩn này rõ ràng là như rùa bò, càng đừng nói đối phương có sáu cái, có thể tưởng tượng, vòng vây do sáu cái quang giáp hình thành đủ kìm chế gắt gao cái Hãn Quang này. Gần như mọi người đều cho rằng vị thiếu niên thần bí này sẽ phải đối mặt với số phận bị đưa trở lại tòa nhà điều bồi.
Ài, xem ra nguyện vọng muốn nhìn thành tựu ở phương diện sư sĩ của vị thiếu niên thần bí này lần này không cách nào thực hiện rồi, gần như mỗi khán giả đều nghĩ như vậy.
Nhìn sáu cái quang giáp lao về phía mình bao vây, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm tư duy của mọi người đình trệ trọn vẹn cả mười giây!
Sư sĩ truyền thuyết
Chiến đấu thoáng cái liền bộc phát!
Mỗi người đều hiểu rõ vô cùng tình trạng trước mắt, hiểu rằng giờ phút này nói cái gì cũng đều là dư hơi, chỉ có sống sót mới là mục tiêu duy nhất. Với lại bọn họ là sư sĩ chiến đấu biên chế được huấn luyện và trang bị tốt, bọn họ cực kỳ hiểu rõ quy tắc chiến trường.
Chín trăm cái quang giáp lập tức bay lên không! Xếp thành ba đội hình hoàn chỉnh, tố chất của sư sĩ chiến đấu quả nhiên không phải thứ mà mấy học viên đó có thể so sánh được, quang giáp bọn họ trang bị cũng vượt xa quang giáp bình thường. Ở phương diện này, vô luận thế gia nào cũng đều cực kỳ chịu chi tiền. Mỗi một người dẫn đầu của ba đội ngũ đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Mọi học viên nhìn chằm chằm đại quân sinh vật biến dị như thủy triều ở bên ngoài, ai nấy đều tê dại da đầu. so với đại quân lần này, trận chiến lần trước đó hoàn toàn không cùng một một cấp bậc.
Điều duy nhất làm người ta an tâm chính là vị thiếu niên thần bí đó mang về chín trăm sư sĩ chiến đấu, còn phong ngự khá tốt của tòa nhà điều bồi cũng làm mọi người đi vài phần nỗi lo sau lưng.
Mọi lối ra vào của tòa nhà điều bồi đã được bịt kín.
Mọi người đều bị tập trung lại, sắp xếp ở phòng tồn trữ bên trong tòa nhà điều bồi. Phòng tồn trữ ở chỗ sâu của tòa nhà điều bồi, chỉ có một lối đi nối với tòa nhà điều bồi, bên trong này có vật tư phong phú, cho dù ở trong này chờ mười ngày, nửa tháng cũng hoàn toàn không thành vấn đề, rất nhiều tài liệu điều bồi đều có thể làm thực phẩm. Ống kính bố trí bên ngoài tòa nhà điều bồi có thể mang thực trạng chiến đấu truyền vào bên trong.
Griffiths đang tiến hành điều bồi, trong số mọi người, chỉ có nàng nhìn được Diệp Trùng làm thế nào điều bồi Lam Hoa dịch. Điều bồi sư cao cấp như nàng, hoàn toàn chỉ cần nhìn một lần liền có thể hiểu được lượng thuốc và thủ pháp của Diệp Trùng.
Giờ phút này ở đây, Lam Hỏa dịch là lợi khí phòng thủ, nhưng Griffiths không tìm kiếm học viên khác hỗ trợ, mà một mình tốn sức điều bồi. Nàng biết rõ loại chất lỏng có uy lực to lớn này nếu như lưu truyền ra ngoài sẽ là một việc khá đáng sợ.
Diệp Trùng nhìn thấy cử động của Griffiths, không nói gì, mà lập tức lao vào trong công việc điều bồi Lam Hỏa dịch. Không hiểu điều bồi, Nhuế Băng yên lặng nhìn Diệp Trùng, dáng vẻ chuyên chú trên mặt hắn hấp dẫn sâu sắc ánh mắt của Nhuế Băng.
Hành động của hai người cực nhanh, rất mau liền chế ra lượng lớn Lam Hỏa dịch. Thời gian Diệp Trùng trở về học viện Jersey thực sự quá ngắn, nếu không, hắn nhất định sẽ đào một cái hào hình tròn rộng rãi, chỉ cần bên trong bỏ vào Lam hỏa dịch, vậy thì cái này sẽ là vành đai phòng ngự vô cùng hữu hiệu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đáng tiếc, hắn vừa mới trở về học viện, sinh vật biến dị liền nối gót mà tới. Thời gian cho hắn quả thật là quá ngắn.
Diệp Trùng và Griffiths lần này chế ra tới ba mươi vại Lam Hỏa dịch, mỗi vại ba tấn.
Khi ba mươi vại Lam Hỏa dịch vận chuyển tới bãi đáp quang giáp của tòa nhà điều bồi, chiến đấu bên ngoài đã trở nên nóng hừng hực.
Tất cả lối vào của năm mươi tầng dưới tòa nhà đã bị phong tỏa kín mít, thứ duy nhất phải phòng thủ bây giờ chính là sinh vật biến dị có thể bay. Vô luận là ở thiên hà Hà Việt hay là ở năm thiên hà lớn, mỗi một tầng của một tòa nhà đều có lượng lớn bãi đáp quang giáp và lối bay. Thời gian gấp rút, bọn họ không có thời gian bịt kín mấy lối bay này.
Chín trăm cái quang giáp cơ bản đều phân bố ở xung quanh mỗi một lối bay của tòa nhà. Học viện Jersey là học viện bình dân, vốn không dư dả, tòa nhà điều bồi này so với tòa nhà điều bồi tám trăm tầng của học viện Ân Cách Lạc Đế thì giản dị hơn nhiều. Nó chỉ có hai trăm tầng, nhưng chính vì như vậy, khu vực chín trăm cái quang giáp này cần phòng thủ giảm đi rất nhiều.
Chín trăm cái quang giáp dưới sự lãnh đạo của người dẫn đội của mình, ngoan cường thủ mỗi một lối bay. Sinh mạng lực của phi cầm đã trải qua biến dị này cực kỳ bền bỉ, nếu như không phải trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại thì dường như không có việc gì, vẫn hung hãn như cũ. Với lại, số lượng của chúng rất nhiều, đổi hướng linh xảo, vượt xa so với khả năng của quang giáp, cực kỳ khó ứng phó.
Nhưng, so với trên không, mặt đất lại là thiên hạ của mấy sinh vật biến dị này.
Ầm ầm, mặt đất rung chuyển dưới bước chân của mấy sinh vật biến dị như thủy triều này.
Thể hình của kỳ giông đỏ bình thường chỉ có khoảng bảy mét, nhưng sau khi biến dị đột nhiên bỗng tăng lên gấp đôi, thể hình to lớn gần như có thể so với một cái quang giáp. Hơn nữa, sau khi biến dị, nó trở nên càng thêm có tính công kích, sức nặng của nó đạt tới mấy mươi tấn. Thể trọng nặng thế này, đạp lên mặt đất thì giống như một cái quang giáp đạp lên mặt đất vậy, cực kỳ có tính xung kích. Có thể tưởng tượng, khi một con kỳ giông đỏ thế này mạnh mẽ tông vào tòa nhà điều bồi thì sẽ đáng sợ cỡ nào.
Sinh vật cỡ lớn thế này còn có rất nhiều loại, bọn chúng con nào cũng thể hình to lớn, lực xung kích cực mạnh, may mà một vài động vật sở trường leo bò sau khi biến dị trọng lượng tăng mạnh, không sao giống lúc trước men theo mặt tường mà bò lên trên, nếu không, đó là vấn đề làm người ta cực kỳ đau đầu.
Binh binh binh, tiếng xung kích to lớn không ngừng vang bên tai, mấy sinh vật biến dị này con nào mắt cũng đỏ lòm, liều mạng tông vào tòa nhà điều bồi, có vài chỗ mặt tường bị tông tới mức lõm vào trong, may mà tòa nhà điều bồi bởi vì xuất phát từ cân nhắc vấn đề an toàn, chế tạo cực kỳ kiên cố, tới hiện giờ vẫn không có chỗ nào bị tông vỡ.
Lần này vô luận là trên trời hay là mặt đất, cường độ công kích đều mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Không dám trù trừ, Diệp Trùng gọi Hãn Quang ra, Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, nhưng tầm nhìn trắng đen kỳ dị trước mắt làm nàng có chút không thích ứng, Hoa Bách ở bên cạnh cũng vội vàng gọi quang giáp nhện của hắn ra.
Quang giáp Hãn Quang chỉ là một loại quang giáp cận chiến khá căn bản, khi nhìn thấy quang giáp Diệp Trùng gọi ra là Hãn Quang, rất nhiều sư sĩ không khỏi rất thất vọng, rồi thay vào đó là sự coi thường và khinh rẻ, chỉ có mấy tay mới học hoặc kẻ kém cỏi đó mới lựa chọn một cái quang giáp thế này. Phải biết rằng, quang giáp là bảo đảm cho tính mạng của sư sĩ, càng là sư sĩ có thực lực mạnh mẽ, yêu cầu đối với quang giáp càng cao.
Vừa nhìn liền biết là một con gà mờ, ài, chỉ cần hắn không gây phiền phức là được, sư sĩ của Mễ gia và nhà Bibic đều nghĩ như vậy trong lòng. Trên người Diệp Trùng đã bị bọn họ phủ lên một dấu ấn nhân vật như là thiếu gia ở trong lòng, chẳng trách hai vị thiếu gia lại phái mấy người mình tới bảo vệ hắn. Mệnh lệnh không cách nào kháng cự, nhưng bọn họ rất coi thường mấy thiếu gia phế vật này, ngược lại quang giáp của Hoa Bách vừa nhìn liền biết là đồ cao cấp, còn dáng vẻ của Thủ Hộ cũng làm bọn họ càng thêm nhận định thân phận thiếu gia của Diệp Trùng, ngay cả hộ vệ cận thân cũng có quang giáp mini, đó không phải là thiếu gia thì là gì?
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hình như muốn tham chiến a! Sư sĩ hai nhà này ai nấy bị dọa nhảy dựng lên, trời ạ, tên phế vật này ngàn vạn lần đừng tới làm loạn lúc này chứ!
- Tiên sinh, xin ngài bây giờ trở về phòng trữ tồn, chiến đấu để chúng tôi là được rồi. Người dẫn đội của Mễ gia vội vàng nói.
Trong tần số vang lên tiếng phụ họa của người dẫn đội cánh sư sĩ nhà Bibic: "Đúng vậy, đúng vậy, tiên sinh, ngài hay là trở về đi, nơi này giao cho chúng tôi là được rồi."
- Các người không cần lo cho ta. Diệp Trùng bình đạm nói. Tuy hai người Mễ Đức và tên mập từng nói mình có thể ra lệnh cho bọn họ, nhưng Diệp Trùng rất rõ ràng, chỉ huy chiến thuật không hề là điểm mạnh của hắn, còn không bằng đem quyền chỉ huy giao cho người dẫn đội của chính bọn họ. Hắn cũng biết rõ, mấy người này không phải Tang tộc, không hề thật sự nghe mệnh lệnh của mình.
Với lại, khi hắn nhìn thấy phối hợp chiến thuật của họ cũng chỉ có lắc đầu mà thôi.
Thô thiển a, thô thiển a! Cho dù Diệp Trùng cực kỳ không thích xem thường người khác, nhưng trong lòng hắn vẫn nhịn không được mà xem thường mấy sư sĩ ở trên không này một phen. Phối hợp chiến thuật của bọn họ so với Tang tộc mà nói rõ ràng là quá thô ráp, thí dụ hai cái quang giáp vừa rồi đó, nếu như một cái hấp dẫn sự chú ý của con kỳ giông bay, sau đó cái còn lại làm một cú cắt giao thoa, có thể khá dễ dàng giải quyết con kỳ giông bay ngu xuẩn này. Nhưng hiện giờ hai cái quang giáp trước mắt hắn vây lấy con kỳ giông bay đó dây dưa đã ba phút mà vẫn chưa giải quyết được.
Diệp Trùng không hề biết trình độ chiến thuật của Tang tộc ở trong cả thiên hà Hà Việt là trình độ thế nào, cho nên chín trăm người này cho hắn một loại cảm giác sai là trình độ chiến đấu thấp. Thật ra, ở cả thiên hà Hà Việt, chín trăm người này trong tất cả sư sĩ chiến đấu biên chế tuyệt đối ở trên trình độ trung bình.
Thấy Diệp Trùng thật sự chui vào buồng lái, người dẫn đội của hai đội ngũ này thầm chửi trong lòng không thôi, vội vàng phái mấy cái quang giáp chặn đường, phải mang vị thiếu gia này trở về bên trong tòa nhà điều bồi.
Từ sau khi Diệp Trùng đi ra từ trong phòng học điều bồi Lam Hỏa dịch, máy ghi hình của Hoa Bách vẫn luôn không rời khỏi Diệp Trùng. Tất cả khán giả trước màn hình thấy Diệp Trùng chui vào buồng lái, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, lần trước bọn họ chính là kỳ vọng vị thiếu niên vô danh thần bí này sẽ mang lại cho bọn họ sự kinh ngạc thế nào, lần này trong buồng lái của hắn trừ hắn ra không có thêm người nào khác, bọn họ có thể nhìn thấy thực lực của vị thiếu niên hoành không xuất thế này rồi.
Sáu cái quang giáp xếp thành hình hai chữ "Phẩm" xông tới từ hai bên Hãn Quang, bọn họ dự định chế trụ Hãn Quang trước, sau đó mang vị thiếu gia mà bọn họ xem ra thích gây loạn này trở lại tòa nhà điều bồi. Hoa Bách không hề lên trước, mà lại cẩn thận điều khiển máy ghi hình đặt trên quang giáp, chỉ sợ bỏ qua bất cứ cảnh đặc sắc nào.
Trên tay Hãn Quang bê một vại chất lỏng ba tấn, tốc độ của nó ở trước mặt mấy cái quang giáp chiến đấu cao cấp tiêu chuẩn này rõ ràng là như rùa bò, càng đừng nói đối phương có sáu cái, có thể tưởng tượng, vòng vây do sáu cái quang giáp hình thành đủ kìm chế gắt gao cái Hãn Quang này. Gần như mọi người đều cho rằng vị thiếu niên thần bí này sẽ phải đối mặt với số phận bị đưa trở lại tòa nhà điều bồi.
Ài, xem ra nguyện vọng muốn nhìn thành tựu ở phương diện sư sĩ của vị thiếu niên thần bí này lần này không cách nào thực hiện rồi, gần như mỗi khán giả đều nghĩ như vậy.
Nhìn sáu cái quang giáp lao về phía mình bao vây, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm tư duy của mọi người đình trệ trọn vẹn cả mười giây!
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|