Hai người này rốt cuộc là ai? Trong lòng chủ nhiệm giảng dạy có vô số câu hỏi, nhưng hắn không có dũng khí chất vấn, đối phương không có tính toán việc vừa rồi của mình thì hắn đã may mắn vạn phần rồi.
Khi Diệp Trùng dẫn theo một người đẹp mặc đồ trắng, cộng thêm chín trăm sư sĩ trở về học viện Jersey, tất cả thầy trò học viện Jerseyai nấy đều lộ ra vẻ si ngốc. Mà suy đoán liên quan tới thân phận Diệp Trùng càng thêm đủ hình đủ kiểu, cái gì mà con cháu thế gia, cái gì mà thủ lĩnh tổ chức nào đó vân vân, xuất hiện không ngừng.
Không có hai người Mễ Đức và tên mập, Hoa Bách lại mở máy ghi hình trên tay. Ông chủ của tập đoàn Lục Tinh đã sớm gấp tới mức như kiến bò trên chảo nóng lúc này suýt nữa thì kích động tới mức nín thở luôn. Mà công nhân viên máy chủ suýt nữa bị vô số yêu cầu thông tin đánh sập của kênh Lục Tinh cuối cùng lúc này cũng có thể thở phào, ai nấy đều như bùn nhão nằm ườn trên ghế, tay mỏi mệt vùi mồ hôi trên mặt.
Mọi thứ này Diệp Trùng không hề biết, nhưng sau khi hắn nhìn thấy lão già Phá Xa uống Bách Đông dịch, trong lòng mới an tâm. Vì mau chóng ngăn cản bệnh tình học viên đã bị cảm nhiễm trở nên tồi tệ hơn, Griffiths bận tới mức chân không chạm đất, không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa đám học viên. Nhuế Băng không biết chút gì về điều bồi, chỉ đảnh đứng bên cạnh Diệp Trùng. Điều bồi mà Diệp Trùng quen thuộc và thứ này hiển nhiên là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Hai người Diệp Trùng, Nhuế Băng ở cùng nhau không hề có nhiều lời để nói, một người yên lặng đứng, người còn lại yên lặng nhìn.
Nếu như ở chỗ khác, ánh mắt mọi người nhìn hai người nhất định vô cùng quái dị, người đẹp, tên xấu xí, quả thật là quá không hài hòa. Nhưng ở học viện Jersey lại không có ai cảm thấy có điều gì kỳ quái.
Bọn họ đã thấy được kỹ xảo võ thuật cao siêu, thể lực cường hãn của Diệp Trùng, bóng dáng thiếu niên cầm thương thong thả đứng trong đám thi thể sinh vật biến dị ở khắp nơi đã sớm khắc sâu trong lòng mỗi người của học viện Jersey.
Đây là một anh hùng thần bí, anh hùng sánh mỹ nhân, đây tự nhiên là việc bình thường vô cùng, bọn họ đều nghĩ như vậy.
Còn khán giả trước màn hình, lúc này đã vang lên âm thanh kinh ngạc ở khắp nơi. Nếu nói tới dung mạo, Nhuế Băng không coi là tuyệt thế dung nhan, phụ nữ đẹp hơn nàng có rất nhiều, vô luận là Phượng Túc hay là Thu Mạn, chỉ luận dung mạo đều trên Nhuế Băng vài phần. Nhưng khí chất lạnh lùng, hiên ngang, hoạt bát nhưng vững chãi, nghiêm chỉnh, còn có loại khí thế không dễ dàng lộ ra của cao thủ võ thuật đó của Nhuế Băng đều đủ làm cho vô số người si mê.
Đây là một thiếu nữ, mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, yên lặng nhìn gã đàn ông xấu xí ở bên cạnh nàng.
Từ ngày hôm nay bắt đầu, có bao nhiêu đàn ông mộng tưởng bên cạnh mình có một cô gái nhìn mình chăm chú như vậy.
Từ hôm nay bắt đầu, có bao nhiêu thiếu nữ mộng tưởng mình mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết như thế nhìn chăm chú một người đàn ông có khí khái anh hùng giống như vậy.
Bức tranh từ đó mà sinh ra này đã từng chinh phục vô số trái tim trẻ tuổi.
Griffiths chùi mồ hôi trên trán, công việc của nàng cực khổ vô cùng, nàng vừa rồi đi một vòng quanh mỗi một người bị thương, nàng cần quan sát ảnh hưởng ít nhiều của lượng thuốc Bách Đông dịch đối với bệnh tình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thở một hơi, đi tới bên cạnh hai người, mặt Griffiths không cảm xúc nói với Diệp Trùng: "Anh qua đây, tôi có việc nói với anh." Rồi lập tức xoay người đi vào trong tòa nhà học đường.
Diệp Trùng ngớ người, nhưng rất mau liền đi theo. Giống như có sự ăn ý kinh người với Diệp Trùng, gần như trong khoảnh khắc Diệp Trùng vừa nhấc chân, Nhuế Băng đồng thời bước đi.
Hoa Bách rất biết điều không đi theo.
Trong phòng học không một bóng người, chỉ có ba người bọn họ. Liếc nhìn Nhuế Băng, Griffiths không nói gì, quay mặt nhìn Diệp Trùng, vẫn là dáng vẻ mặt không chút cảm xúc đó, nói với Diệp Trùng: "Vừa rồi ở chỗ đó, tôi có vài lời không nói."
Diệp Trùng và Nhuế Băng nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Griffiths.
Nhìn thấy động tác ăn khớp này của hai người, trong lòng Griffiths đau buốt, thần sắc trên mặt lại như thường, nói: "Loại dị hợp thể này, nếu như tôi không đoán sai, thật ra..." Hơi ngập ngừng một lát, Griffiths vẫn nói ra: "Thật ra chắc là dùng cho người."
Lời của Griffiths giống như quăng một quả bom nặng ký vào trong lòng hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng.
Cho người dùng! Nếu như ý đồ ban đầu thiết kế loại dị hợp thể là dùng cho người, vậy...
Nếu như thật thế, vậy hậu quả này thật đáng sợ! Vô luận là chuột hay là bò sát hoặc là sinh vật khác, cảm nhiễm loại BD này đều sẽ biến thành đáng sợ như vậy. Nếu như mục đích của kẻ chế tạo loại BD này thật sự là người, vậy ý đồ của bọn họ đã rành rành ra đó.
Lợi dụng loại phương pháp này để chế tạo chiến sĩ có thân thể cường hãn!
- Cô xác định? Gắt gao nhìn chằm chằm Griffiths, Diệp Trùng trầm giọng hỏi.
Griffiths hít hơi thật sâu, dùng ngữ khí dị thường khẳng định trả lời: "Xác định!"
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Tại sao mấy học viên nhiễm BD này thế nào cũng không xảy ra biến dị?"
Griffiths giải thích: "Tính tương thích của loại BD này đối với cơ thể người hình như có chút sai lệch, từ tình huống người bị thương cảm nhiễm mà xét, loại BD này đối với thân thể con người nhất định có tác dụng phụ khá lớn. Nếu như không có phương pháp hỗ trợ khác, người trực tiếp nhiễm loại BD này cuối cùng nhất định sẽ tâm sức suy kiệt, mạch máu vỡ tung, cơ nhục bành trướng cấp tốc quá độ mà chết."
- Tìm được phương pháp chữa trị triệt để chưa? Diệp Trùng hỏi.
Griffiths do dự một lát rồi mới nói: "Nếu như anh có thể tìm được vật thí nghiệm của bọn họ, có lẽ tôi có thể thử xem."
Diệp Trùng hỏi trực tiếp: "Cái gì gọi là vật thí nghiệm?"
- Chính là người đã cấy loại BD này thông qua phương pháp đặc biệt của bọn họ. Griffiths nói. Diệp Trùng lập tức hiểu vật thí nghiệm Griffiths nói là cái gì.
Nhuế Băng ở một bên đột nhiên mở miệng: "Từ lão vừa rồi đó hình như có vấn đề, khi Griffiths nói là HBD, ánh mắt của lão thay đổi một chút."
Nghe thấy lời của Nhuế Băng, vẻ mặt Griffiths không cho là đúng, nàng đối với năng lực thao tác cao siêu của Từ lão đó khâm phục vô cùng, hơn nữa, với cái nhìn của nàng, từ ánh mắt mà phán đoán một người có vấn đề là quá khinh suất.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Trùng lập tức trở nên ngưng trọng, hắn rất rõ nhãn lực của Nhuế Băng, biết nàng tuyệt không nhìn sai.
Đầu óc Diệp Trùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền tính toán đại khái ra lực lượng to lớn ẩn náu sau màn của việc này, đây tuyệt không thể là việc một người, hai người có thể hoàn thành. Diệp Trùng hiện giờ đã hận không thể trực tiếp dẫn theo Nhuế Băng, còn có lão già Phá Xa và Griffiths, trực tiếp tới tàu vũ trụ đó, chạy khỏi hành tinh Chu Gian.
Nơi này quả thật là quá nguy hiểm.
Chính ngay lúc này, máy liên lạc trên tay Diệp Trùng đột nhiên reo lên, trên màn hình nổi hiện ra, sư sĩ phụ trách cảnh giới trên không truyền tới một tin tức xấu.
Sinh vật biến dị lại tới rồi!
Sư sĩ truyền thuyết
Khi Diệp Trùng dẫn theo một người đẹp mặc đồ trắng, cộng thêm chín trăm sư sĩ trở về học viện Jersey, tất cả thầy trò học viện Jerseyai nấy đều lộ ra vẻ si ngốc. Mà suy đoán liên quan tới thân phận Diệp Trùng càng thêm đủ hình đủ kiểu, cái gì mà con cháu thế gia, cái gì mà thủ lĩnh tổ chức nào đó vân vân, xuất hiện không ngừng.
Không có hai người Mễ Đức và tên mập, Hoa Bách lại mở máy ghi hình trên tay. Ông chủ của tập đoàn Lục Tinh đã sớm gấp tới mức như kiến bò trên chảo nóng lúc này suýt nữa thì kích động tới mức nín thở luôn. Mà công nhân viên máy chủ suýt nữa bị vô số yêu cầu thông tin đánh sập của kênh Lục Tinh cuối cùng lúc này cũng có thể thở phào, ai nấy đều như bùn nhão nằm ườn trên ghế, tay mỏi mệt vùi mồ hôi trên mặt.
Mọi thứ này Diệp Trùng không hề biết, nhưng sau khi hắn nhìn thấy lão già Phá Xa uống Bách Đông dịch, trong lòng mới an tâm. Vì mau chóng ngăn cản bệnh tình học viên đã bị cảm nhiễm trở nên tồi tệ hơn, Griffiths bận tới mức chân không chạm đất, không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa đám học viên. Nhuế Băng không biết chút gì về điều bồi, chỉ đảnh đứng bên cạnh Diệp Trùng. Điều bồi mà Diệp Trùng quen thuộc và thứ này hiển nhiên là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Hai người Diệp Trùng, Nhuế Băng ở cùng nhau không hề có nhiều lời để nói, một người yên lặng đứng, người còn lại yên lặng nhìn.
Nếu như ở chỗ khác, ánh mắt mọi người nhìn hai người nhất định vô cùng quái dị, người đẹp, tên xấu xí, quả thật là quá không hài hòa. Nhưng ở học viện Jersey lại không có ai cảm thấy có điều gì kỳ quái.
Bọn họ đã thấy được kỹ xảo võ thuật cao siêu, thể lực cường hãn của Diệp Trùng, bóng dáng thiếu niên cầm thương thong thả đứng trong đám thi thể sinh vật biến dị ở khắp nơi đã sớm khắc sâu trong lòng mỗi người của học viện Jersey.
Đây là một anh hùng thần bí, anh hùng sánh mỹ nhân, đây tự nhiên là việc bình thường vô cùng, bọn họ đều nghĩ như vậy.
Còn khán giả trước màn hình, lúc này đã vang lên âm thanh kinh ngạc ở khắp nơi. Nếu nói tới dung mạo, Nhuế Băng không coi là tuyệt thế dung nhan, phụ nữ đẹp hơn nàng có rất nhiều, vô luận là Phượng Túc hay là Thu Mạn, chỉ luận dung mạo đều trên Nhuế Băng vài phần. Nhưng khí chất lạnh lùng, hiên ngang, hoạt bát nhưng vững chãi, nghiêm chỉnh, còn có loại khí thế không dễ dàng lộ ra của cao thủ võ thuật đó của Nhuế Băng đều đủ làm cho vô số người si mê.
Đây là một thiếu nữ, mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, yên lặng nhìn gã đàn ông xấu xí ở bên cạnh nàng.
Từ ngày hôm nay bắt đầu, có bao nhiêu đàn ông mộng tưởng bên cạnh mình có một cô gái nhìn mình chăm chú như vậy.
Từ hôm nay bắt đầu, có bao nhiêu thiếu nữ mộng tưởng mình mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết như thế nhìn chăm chú một người đàn ông có khí khái anh hùng giống như vậy.
Bức tranh từ đó mà sinh ra này đã từng chinh phục vô số trái tim trẻ tuổi.
Griffiths chùi mồ hôi trên trán, công việc của nàng cực khổ vô cùng, nàng vừa rồi đi một vòng quanh mỗi một người bị thương, nàng cần quan sát ảnh hưởng ít nhiều của lượng thuốc Bách Đông dịch đối với bệnh tình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thở một hơi, đi tới bên cạnh hai người, mặt Griffiths không cảm xúc nói với Diệp Trùng: "Anh qua đây, tôi có việc nói với anh." Rồi lập tức xoay người đi vào trong tòa nhà học đường.
Diệp Trùng ngớ người, nhưng rất mau liền đi theo. Giống như có sự ăn ý kinh người với Diệp Trùng, gần như trong khoảnh khắc Diệp Trùng vừa nhấc chân, Nhuế Băng đồng thời bước đi.
Hoa Bách rất biết điều không đi theo.
Trong phòng học không một bóng người, chỉ có ba người bọn họ. Liếc nhìn Nhuế Băng, Griffiths không nói gì, quay mặt nhìn Diệp Trùng, vẫn là dáng vẻ mặt không chút cảm xúc đó, nói với Diệp Trùng: "Vừa rồi ở chỗ đó, tôi có vài lời không nói."
Diệp Trùng và Nhuế Băng nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Griffiths.
Nhìn thấy động tác ăn khớp này của hai người, trong lòng Griffiths đau buốt, thần sắc trên mặt lại như thường, nói: "Loại dị hợp thể này, nếu như tôi không đoán sai, thật ra..." Hơi ngập ngừng một lát, Griffiths vẫn nói ra: "Thật ra chắc là dùng cho người."
Lời của Griffiths giống như quăng một quả bom nặng ký vào trong lòng hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng.
Cho người dùng! Nếu như ý đồ ban đầu thiết kế loại dị hợp thể là dùng cho người, vậy...
Nếu như thật thế, vậy hậu quả này thật đáng sợ! Vô luận là chuột hay là bò sát hoặc là sinh vật khác, cảm nhiễm loại BD này đều sẽ biến thành đáng sợ như vậy. Nếu như mục đích của kẻ chế tạo loại BD này thật sự là người, vậy ý đồ của bọn họ đã rành rành ra đó.
Lợi dụng loại phương pháp này để chế tạo chiến sĩ có thân thể cường hãn!
- Cô xác định? Gắt gao nhìn chằm chằm Griffiths, Diệp Trùng trầm giọng hỏi.
Griffiths hít hơi thật sâu, dùng ngữ khí dị thường khẳng định trả lời: "Xác định!"
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Tại sao mấy học viên nhiễm BD này thế nào cũng không xảy ra biến dị?"
Griffiths giải thích: "Tính tương thích của loại BD này đối với cơ thể người hình như có chút sai lệch, từ tình huống người bị thương cảm nhiễm mà xét, loại BD này đối với thân thể con người nhất định có tác dụng phụ khá lớn. Nếu như không có phương pháp hỗ trợ khác, người trực tiếp nhiễm loại BD này cuối cùng nhất định sẽ tâm sức suy kiệt, mạch máu vỡ tung, cơ nhục bành trướng cấp tốc quá độ mà chết."
- Tìm được phương pháp chữa trị triệt để chưa? Diệp Trùng hỏi.
Griffiths do dự một lát rồi mới nói: "Nếu như anh có thể tìm được vật thí nghiệm của bọn họ, có lẽ tôi có thể thử xem."
Diệp Trùng hỏi trực tiếp: "Cái gì gọi là vật thí nghiệm?"
- Chính là người đã cấy loại BD này thông qua phương pháp đặc biệt của bọn họ. Griffiths nói. Diệp Trùng lập tức hiểu vật thí nghiệm Griffiths nói là cái gì.
Nhuế Băng ở một bên đột nhiên mở miệng: "Từ lão vừa rồi đó hình như có vấn đề, khi Griffiths nói là HBD, ánh mắt của lão thay đổi một chút."
Nghe thấy lời của Nhuế Băng, vẻ mặt Griffiths không cho là đúng, nàng đối với năng lực thao tác cao siêu của Từ lão đó khâm phục vô cùng, hơn nữa, với cái nhìn của nàng, từ ánh mắt mà phán đoán một người có vấn đề là quá khinh suất.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Trùng lập tức trở nên ngưng trọng, hắn rất rõ nhãn lực của Nhuế Băng, biết nàng tuyệt không nhìn sai.
Đầu óc Diệp Trùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền tính toán đại khái ra lực lượng to lớn ẩn náu sau màn của việc này, đây tuyệt không thể là việc một người, hai người có thể hoàn thành. Diệp Trùng hiện giờ đã hận không thể trực tiếp dẫn theo Nhuế Băng, còn có lão già Phá Xa và Griffiths, trực tiếp tới tàu vũ trụ đó, chạy khỏi hành tinh Chu Gian.
Nơi này quả thật là quá nguy hiểm.
Chính ngay lúc này, máy liên lạc trên tay Diệp Trùng đột nhiên reo lên, trên màn hình nổi hiện ra, sư sĩ phụ trách cảnh giới trên không truyền tới một tin tức xấu.
Sinh vật biến dị lại tới rồi!
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|