Chính trị gia chính là những người không nên tin tưởng nhất trên thế giới này.
Không có ai là ngoại lệ cả.
Trong tình huống gặp được lợi ích, bọn họ có thể xem mình như cha ruột, nhưng một khi mất đi lợi ích, bọn họ cũng có thể dứt khoát đâm sau lưng mình một dao.
Nhưng đối với Lý Trạch Vũ mà nói, hắn không hề sợ chính trị gia, bởi vì tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều là con hổ giấy khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối.
Hắn chỉ đơn giản chán ghét chính trị gia, nhất là chính trị gia của nước Mỹ.
Elif mỉm cười, đè nén cơn giận nói: “Quân Đế, cho dù như thế nào, chúng tôi vẫn luôn xem cậu như bạn bè.”
“Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, nói mục đích của ông đi.” Hiển nhiên Lý Trạch Vũ đã mất kiên nhẫn.
Elif trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cậu đã đến nước Anh, hơn nữa còn lấy mất thứ không nên lấy, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể trả món đồ trong tay trở về, đồng thời không được tiết lộ một tí tin tức nào ra ngoài.”
“Ông đang ra lệnh cho tôi Lý Trạch Vũ hỏi lại với giọng điệu lạnh như băng.
Elif phủ nhận: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ cảm thấy là bạn bè với nhau, cậu không thể làm vậy mà thôi! Hơn nữa, tôi là vì muốn tốt cho cậu...”
“Ha ha ha...”
Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười lên: “Vậy ông nói xem tốt cho tôi như thế nào?”
“Nếu cậu tiết lộ tài liệu mà cậu lấy được ra ngoài thì nước Anh sẽ không tha cho cậu đâu, nhưng chỉ cần cậu trả đồ trở về, chúng tôi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không làm khó cậu.”
Elif cảm thấy những lời nói của mình vô cùng hoàn hảo không có tí sơ hở nào.
Đầu tiên là cảnh cáo Lý Trạch Vũ, nếu không trả đồ thì cậu đợi người ta đến báo thù đi.
Nhưng bây giờ chỉ cần cậu trả thì bọn họ có thể ra mặt thuyết phục nước Anh không truy cứu chuyện này nữa.
Như vậy, bọn họ không cần lo lắng tin tức về loại bom thông minh mới bị lộ ra ngoài mà Lý Trạch Vũ còn nợ bọn họ một ân tình, cuối cùng Alec còn phải cảm ơn bọn họ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Một mũi tên trúng ba con chim!
Nhưng ngay sau đó...
“Tôi có lấy đồ của người ta hay không thì liên quan gì đến nước Mỹ mấy người, nước Anh còn chưa tìm đến tôi mà mấy người bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng à?”
“Mấy người đúng là không biết xấu hổ, đi khắp mọi nơi giở chiêu vì muốn tốt cho người khác, thực tế lại làm mấy chuyện lén lút trộm cắp, lợi mình hại người!”
“Ông đây cảnh cáo ông, chuyện này không hề liên quan đến mấy người, nếu các người muốn xen vào chuyện của ông đây thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.”
“Tút tút tút...”
Cuộc gọi đã bị ngắt, sắc mặt Elif hoàn toàn tối sầm lại.
“Fuck! Shit!”
“Rầm rầm rầm!”
Ông ta tức đến đấm mạnh xuống bàn mấy cái.
“Quân Đế, cậu sẽ hối hận đấy!”
Sắc mặt Elif trở nên u ám đến đáng sợ.
Nếu tin tức về loại bom thông minh mới bị tiết lộ, kẻ thù không đội trời chung của ông ta - Bruce chắc chắn sẽ báo cáo chuyện này lên cả hai viện, như vậy ông ta rất có thể sẽ nghỉ hưu sớm.
Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Vừa nghĩ đến đây, Elif cầm lấy điện thoại trên bàn vào gọi cho một dãy số.
“Liên lạc với U Linh, bảo cậu ta mau đến gặp tôi...”
Cùng lúc đó. Lý Trạch Vũ xuất hiện tại ga tàu lửa của thành phố Derland.
Lúc này hắn dán một chòm râu dê ở dưới cằm, trên mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, trên đầu đội một bộ tóc xoăn ngắn màu nâu.
Thuật dịch dung của hắn vô cùng tuyệt diệu, cho dù có xuất hiện ở trước mắt người thân thiết nhất, e rằng đối phương cũng không nhận ra hắn.
“Xin chào, xin hỏi tàu lửa lúc nào mới có thể xuất phát vậy, cháu của tôi bị bệnh rất nặng, tôi phải mau chóng đến Luân Đôn thăm thằng bé.”
Không có ai là ngoại lệ cả.
Trong tình huống gặp được lợi ích, bọn họ có thể xem mình như cha ruột, nhưng một khi mất đi lợi ích, bọn họ cũng có thể dứt khoát đâm sau lưng mình một dao.
Nhưng đối với Lý Trạch Vũ mà nói, hắn không hề sợ chính trị gia, bởi vì tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều là con hổ giấy khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối.
Hắn chỉ đơn giản chán ghét chính trị gia, nhất là chính trị gia của nước Mỹ.
Elif mỉm cười, đè nén cơn giận nói: “Quân Đế, cho dù như thế nào, chúng tôi vẫn luôn xem cậu như bạn bè.”
“Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, nói mục đích của ông đi.” Hiển nhiên Lý Trạch Vũ đã mất kiên nhẫn.
Elif trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cậu đã đến nước Anh, hơn nữa còn lấy mất thứ không nên lấy, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể trả món đồ trong tay trở về, đồng thời không được tiết lộ một tí tin tức nào ra ngoài.”
“Ông đang ra lệnh cho tôi Lý Trạch Vũ hỏi lại với giọng điệu lạnh như băng.
Elif phủ nhận: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ cảm thấy là bạn bè với nhau, cậu không thể làm vậy mà thôi! Hơn nữa, tôi là vì muốn tốt cho cậu...”
“Ha ha ha...”
Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười lên: “Vậy ông nói xem tốt cho tôi như thế nào?”
“Nếu cậu tiết lộ tài liệu mà cậu lấy được ra ngoài thì nước Anh sẽ không tha cho cậu đâu, nhưng chỉ cần cậu trả đồ trở về, chúng tôi có thể đảm bảo bọn họ sẽ không làm khó cậu.”
Elif cảm thấy những lời nói của mình vô cùng hoàn hảo không có tí sơ hở nào.
Đầu tiên là cảnh cáo Lý Trạch Vũ, nếu không trả đồ thì cậu đợi người ta đến báo thù đi.
Nhưng bây giờ chỉ cần cậu trả thì bọn họ có thể ra mặt thuyết phục nước Anh không truy cứu chuyện này nữa.
Như vậy, bọn họ không cần lo lắng tin tức về loại bom thông minh mới bị lộ ra ngoài mà Lý Trạch Vũ còn nợ bọn họ một ân tình, cuối cùng Alec còn phải cảm ơn bọn họ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Một mũi tên trúng ba con chim!
Nhưng ngay sau đó...
“Tôi có lấy đồ của người ta hay không thì liên quan gì đến nước Mỹ mấy người, nước Anh còn chưa tìm đến tôi mà mấy người bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng à?”
“Mấy người đúng là không biết xấu hổ, đi khắp mọi nơi giở chiêu vì muốn tốt cho người khác, thực tế lại làm mấy chuyện lén lút trộm cắp, lợi mình hại người!”
“Ông đây cảnh cáo ông, chuyện này không hề liên quan đến mấy người, nếu các người muốn xen vào chuyện của ông đây thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.”
“Tút tút tút...”
Cuộc gọi đã bị ngắt, sắc mặt Elif hoàn toàn tối sầm lại.
“Fuck! Shit!”
“Rầm rầm rầm!”
Ông ta tức đến đấm mạnh xuống bàn mấy cái.
“Quân Đế, cậu sẽ hối hận đấy!”
Sắc mặt Elif trở nên u ám đến đáng sợ.
Nếu tin tức về loại bom thông minh mới bị tiết lộ, kẻ thù không đội trời chung của ông ta - Bruce chắc chắn sẽ báo cáo chuyện này lên cả hai viện, như vậy ông ta rất có thể sẽ nghỉ hưu sớm.
Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Vừa nghĩ đến đây, Elif cầm lấy điện thoại trên bàn vào gọi cho một dãy số.
“Liên lạc với U Linh, bảo cậu ta mau đến gặp tôi...”
Cùng lúc đó. Lý Trạch Vũ xuất hiện tại ga tàu lửa của thành phố Derland.
Lúc này hắn dán một chòm râu dê ở dưới cằm, trên mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, trên đầu đội một bộ tóc xoăn ngắn màu nâu.
Thuật dịch dung của hắn vô cùng tuyệt diệu, cho dù có xuất hiện ở trước mắt người thân thiết nhất, e rằng đối phương cũng không nhận ra hắn.
“Xin chào, xin hỏi tàu lửa lúc nào mới có thể xuất phát vậy, cháu của tôi bị bệnh rất nặng, tôi phải mau chóng đến Luân Đôn thăm thằng bé.”
/787
|