Elif nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, hai tay siết chặt lại. “Rầm!”
Cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại.
Elif châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế làm việc nhả một ngụm khói.
Đôi mày nhíu chặt của ông ta vẫn không thả lỏng tí nào, không người nào. biết ông ta đang nghĩ gì.
Một điếu thuốc cháy hết.
Elif lấy điện thoại cá nhân từ trong ngăn kéo của bàn làm việc, sau đó nhanh chóng tìm một dãy số trong danh bạ và nhấn nút gọi.
“Hello ~” Elif vừa nghe thấy giọng nói đã định mở miệng.
“Đừng gấp, ông đây vẫn chưa nhận cuộc gọi, ông ngoan ngoãn đợi chút, tôi nhận ngay...”
Hóa ra là nhạc chờ của đối phương. “ShitI”
Elif tức giận chửi tục một câu. Mười mấy giây sau.
“ElifI”
Một giọng nói sảng khoái vang lên.
Elif hít sâu một hơi, nói với giọng điệu trâm thấp: “Quân Đế, có lẽ chúng ta đã không liên lạc hơn một năm rồi nhỉ, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“ð?" Lý Trạch Vũ vui đùa nói: “Ông nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Elif híp mắt bảo: “Vài ngày trước, U Linh từng cầu cứu chúng tôi, nhờ chúng tôi cử người cùng nhau đối phó cậu!”
“Vậy ư?” Lý Trạch Vũ đột nhiên cất cao giọng: “Vậy các người làm thế nào?” “Ha ha, cậu không cần lo lắng.”
Elif mỉm cười an ủi: “Chúng ta là bạn bè mà, chúng tôi chắc chắn sẽ không có thái độ thù địch đối với bạn bè, vì vậy chúng tôi đã dứt khoát từ chối rồi.”
Lý Trạch Quân nhe răng cười lên: “Xem như các người biết điều, nếu không chắc hẳn phía các người sẽ chết không ít người đấy.”
Khi nghe thấy giọng điệu hống hách ngang ngược của đối phương, sắc mặt Elif tối sâm lại.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trong thế giới ngày này, những kẻ dám thẳng thừng đe dọa bọn họ cũng chỉ có vài quốc gia man rợ, ví dụ như một vương quốc nhỏ bé như Cao Câu Ly.
Cao Câu Ly không có bất cứ thứ gì, nhưng người ta chân trần chả sợ người mang giày, cộng thêm bên cạnh có hai anh lớn ủng hộ nên chuyện gì cũng dám đối chọi với nước Mỹ, còn khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Nhưng ngoại trừ những kẻ này thì cá nhân dám uy hiếp bọn họ, có lẽ cũng chỉ có tên điên Quân Đế này thôi.
Năm xưa sau khi ông trùm vũ khí Bout bị bọn họ bắt được, Quân Đế một mình vào Nhà Trắng đe dọa nếu dám không thả người thì sau này hắn sẽ khiến
cả nước Mỹ không có ngày nào được yên ổn.
Lời này khiến tất cả các chính trị gia quyền cao thế mạnh cười đến đau bụng.
Một tên lưu manh ở thế giới Hắc Ám như anh cũng dám đến đây láo xược trước mặt bọn tôi à?
Thế là Nhà Trắng thẳng thừng ra lệnh bắt giữ Quân Đế, nhưng thực lực của hắn lớn mạnh, không hề tốn chút sức nào đã thoát khỏi Nhà Trắng.
Lúc đó các chính trị gia của nước Mỹ đều không hề để bụng, cảm thấy thoát thì thoát thôi, chỉ là một tên lưu manh mà thôi, có thể làm gì được bọn họ chứ?
Nhưng ngay trong đêm đó, bọn họ đã gặp phải sự trả thù đến từ Quân Đế.
Đầu tiên là hơn chục tập đoàn tài chính trong giới Tài chính quốc tế hợp tác với nhau, đột nhiên phát động tấn công Wall Street, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã khiến hàng chục tỷ đô la của đám “cá voi”
Wall Street bay hơi.
Ngay sau đó, rất nhiều căn cứ quân sự mà bọn họ bố trí ngoài khơi gặp phải tập kích.
Cả nhóm chính trị gia nổi giận đùng đùng, ra lệnh nhất định phải bắt được Quân Đế.
Nhưng đáng tiếc đã một tuần trôi qua, thậm chí bọn họ còn không biết bóng dáng Quân Đế ở đâu, mà tổn thất của bọn họ vẫn không ngừng gia tăng.
Vì vậy, nước Mỹ đã thỏa hiệp thả Bout ra.
Bọn họ hoàn toàn phong tỏa vụ việc này, vì vậy rất ít người biết chuyện này, dù sao nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của nước Mỹ bọn họ cũng bay sạch.
Vậy nên cho dù lúc này Lý Trạch Vũ có kiêu căng đến mức nào, Elif cũng phải kìm nén cơn giận, nói với giọng điệu trầm thấp: “Quân Đế, bây giờ chúng ta là bạn bè, hy vọng sau này cũng vậy!”
“Nếu có thể, tôi mong rằng cả đời này chúng ta không bao giờ liên lạc nữa, bởi vì tôi ghét tiếp xúc với đám chính trị gia các người nhất!”
Lý Trạch Quân nhe răng cười.
“Ai em só rì, thứ lỗi cho tôi vì thẳng thắn đến vậy nhé...”
Cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại.
Elif châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế làm việc nhả một ngụm khói.
Đôi mày nhíu chặt của ông ta vẫn không thả lỏng tí nào, không người nào. biết ông ta đang nghĩ gì.
Một điếu thuốc cháy hết.
Elif lấy điện thoại cá nhân từ trong ngăn kéo của bàn làm việc, sau đó nhanh chóng tìm một dãy số trong danh bạ và nhấn nút gọi.
“Hello ~” Elif vừa nghe thấy giọng nói đã định mở miệng.
“Đừng gấp, ông đây vẫn chưa nhận cuộc gọi, ông ngoan ngoãn đợi chút, tôi nhận ngay...”
Hóa ra là nhạc chờ của đối phương. “ShitI”
Elif tức giận chửi tục một câu. Mười mấy giây sau.
“ElifI”
Một giọng nói sảng khoái vang lên.
Elif hít sâu một hơi, nói với giọng điệu trâm thấp: “Quân Đế, có lẽ chúng ta đã không liên lạc hơn một năm rồi nhỉ, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“ð?" Lý Trạch Vũ vui đùa nói: “Ông nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Elif híp mắt bảo: “Vài ngày trước, U Linh từng cầu cứu chúng tôi, nhờ chúng tôi cử người cùng nhau đối phó cậu!”
“Vậy ư?” Lý Trạch Vũ đột nhiên cất cao giọng: “Vậy các người làm thế nào?” “Ha ha, cậu không cần lo lắng.”
Elif mỉm cười an ủi: “Chúng ta là bạn bè mà, chúng tôi chắc chắn sẽ không có thái độ thù địch đối với bạn bè, vì vậy chúng tôi đã dứt khoát từ chối rồi.”
Lý Trạch Quân nhe răng cười lên: “Xem như các người biết điều, nếu không chắc hẳn phía các người sẽ chết không ít người đấy.”
Khi nghe thấy giọng điệu hống hách ngang ngược của đối phương, sắc mặt Elif tối sâm lại.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trong thế giới ngày này, những kẻ dám thẳng thừng đe dọa bọn họ cũng chỉ có vài quốc gia man rợ, ví dụ như một vương quốc nhỏ bé như Cao Câu Ly.
Cao Câu Ly không có bất cứ thứ gì, nhưng người ta chân trần chả sợ người mang giày, cộng thêm bên cạnh có hai anh lớn ủng hộ nên chuyện gì cũng dám đối chọi với nước Mỹ, còn khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Nhưng ngoại trừ những kẻ này thì cá nhân dám uy hiếp bọn họ, có lẽ cũng chỉ có tên điên Quân Đế này thôi.
Năm xưa sau khi ông trùm vũ khí Bout bị bọn họ bắt được, Quân Đế một mình vào Nhà Trắng đe dọa nếu dám không thả người thì sau này hắn sẽ khiến
cả nước Mỹ không có ngày nào được yên ổn.
Lời này khiến tất cả các chính trị gia quyền cao thế mạnh cười đến đau bụng.
Một tên lưu manh ở thế giới Hắc Ám như anh cũng dám đến đây láo xược trước mặt bọn tôi à?
Thế là Nhà Trắng thẳng thừng ra lệnh bắt giữ Quân Đế, nhưng thực lực của hắn lớn mạnh, không hề tốn chút sức nào đã thoát khỏi Nhà Trắng.
Lúc đó các chính trị gia của nước Mỹ đều không hề để bụng, cảm thấy thoát thì thoát thôi, chỉ là một tên lưu manh mà thôi, có thể làm gì được bọn họ chứ?
Nhưng ngay trong đêm đó, bọn họ đã gặp phải sự trả thù đến từ Quân Đế.
Đầu tiên là hơn chục tập đoàn tài chính trong giới Tài chính quốc tế hợp tác với nhau, đột nhiên phát động tấn công Wall Street, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã khiến hàng chục tỷ đô la của đám “cá voi”
Wall Street bay hơi.
Ngay sau đó, rất nhiều căn cứ quân sự mà bọn họ bố trí ngoài khơi gặp phải tập kích.
Cả nhóm chính trị gia nổi giận đùng đùng, ra lệnh nhất định phải bắt được Quân Đế.
Nhưng đáng tiếc đã một tuần trôi qua, thậm chí bọn họ còn không biết bóng dáng Quân Đế ở đâu, mà tổn thất của bọn họ vẫn không ngừng gia tăng.
Vì vậy, nước Mỹ đã thỏa hiệp thả Bout ra.
Bọn họ hoàn toàn phong tỏa vụ việc này, vì vậy rất ít người biết chuyện này, dù sao nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của nước Mỹ bọn họ cũng bay sạch.
Vậy nên cho dù lúc này Lý Trạch Vũ có kiêu căng đến mức nào, Elif cũng phải kìm nén cơn giận, nói với giọng điệu trầm thấp: “Quân Đế, bây giờ chúng ta là bạn bè, hy vọng sau này cũng vậy!”
“Nếu có thể, tôi mong rằng cả đời này chúng ta không bao giờ liên lạc nữa, bởi vì tôi ghét tiếp xúc với đám chính trị gia các người nhất!”
Lý Trạch Quân nhe răng cười.
“Ai em só rì, thứ lỗi cho tôi vì thẳng thắn đến vậy nhé...”
/787
|