Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 249 - Không Có Tàn Nhẫn Nhất,chỉ Có Tàn Nhẫn Hơn

/479


Lại thêm một ngân tiễn xuất hiện trong tay Sở Dật Phong, hắn tao nhã nhắm chuẩn, kéo cung, sau đó bắn ra. Sưu một tiếng, ngân tiễn hướng tới chỗ quan trọng sau lưng Hạ Tử Thần tật như tia chớp bắn tới.

Cho dù Hạ Tử Thần không quay đầu, cũng cảm giác được sát khí lãnh liệt sau lưng, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng ngược, một bên nhanh chóng chạy về phía trước, một bên lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Liếc mắt một cái khiến tim gan hắn như muốn vỡ ra.Ngân tiễn đã đến phía sau hắn, lấy thế lôi đình vạn quân, phá vỡ thần hồng của hắn, mắt thấy sẽ xuyên thấu tầng phòng ngự ngọc phủ trên người hắn.

Hạ Tử Thần kinh sợ, theo bản năng muốn sống, làm cho thân thể nhanh chóng hướng tránh né sang một bên, dù sao tu vi cũng là ngọc phủ bát giai, tuy rằng không tránh khỏi ngân tiễn hoàn toàn, nhưng tránh được chỗ quan trọng ở ngực, ngân tiễn bắn lên bụng hắn.

Phanh! Hạ Tử Thần thét lớn một tiếng, cũng ngã thật mạnh trên mặt đất, ngân tiễn nhập thể, hắn cảm giác lực lượng trong cơ thể đột nhiên bị kiềm hãm.

Sắc mặt Đan Tuyết Liên trắng bệch rốt cuộc từ trên mặt đất đứng lên, chịu đựng đau nhức cười lạnh liên tục: Hạ Tử Thần, ngươi tên hỗn đản này...Ngươi chạy tiếp đi a? Hiện tại ta xem ngươi còn chạy như thế nào! Thời điểm nói chuyện, nàng nghiến răng nghiến lợi, thanh âm khàn khàn, trong hai mắt lóe ra lửa giận ngập trời.Đều là hắn! Nếu không phải hắn, làm sao hôm nay chính mình sẽ rơi vào kết cục như vậy?

Câm miệng! Hạ Tử Thần hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, quát khẽ nói, ánh mắt hung ác nham hiểm, nơi nào còn có nửa phần biểu hiện ôn nhu như dĩ vãng.Sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Lạc Y, nhìn đến phía sau Tần Lạc Y, đột nhiên cả kinh, lập tức mừng rỡ, trong thanh âm có kích động không dấu được: Chạy mau, cơ hội của chúng ta tới rồi.

Nguyên bản trong lòng Đan Tuyết Liên lửa giận sôi trào, nghe vậy theo ánh mắt hắn nhìn lại, không khỏi đổ hút một ngụm khí lạnh.

Mau! Ngươi còn thất thần làm gì? Hạ Tử Thần quát khẽ nói, thần hồng trên người hiện lên, mạnh mẽ xuất thủ, bắt lấy nàng bỏ chạy.

Tần Lạc Y cũng phát hiện phía sau khác thường, có thanh âm vằn nước kịch liệt dao động truyền đến, nàng cảm thấy rùng mình nhìn lại, vừa lúc nhìn đến mấy chục con yêu thú diện mạo khác nhau, từ phương hướng sơn động vừa rồi nàng phát hiện vọt ra, trong mắt lập loè quang mang hung ác, hướng tới vị trí nàng cùng Sở Dật Phong tàn nhẫn đánh tới.

Xem ra suy đoán của nàng không sai, quả nhiên nơi đó là một sào huyệt yêu thú, nơi này vẫn cách sơn động quá gần, động tĩnh đánh nhau rất lớn, đem chúng nó kinh động lại đây.

Đi mau! Sở Dật Phong biến sắc,bsố lượng yêu thú quá nhiều, hơn nữa mỗi một con đều có hơi thở thập phần cường hãn.

Hắn lập tức thả pháp khí phi hành ngân sắc ra, lôi kéo Tần Lạc Y nhảy lên, sau đó nhanh chóng hướng trên mặt biển phóng đi. Yêu thú chạy đến từ phía sau bọn họ, lúc này đã cách bọn họ rất gần, chỉ cách mấy ngàn thước.

Không thể thả bọn họ rời đi. Khi Tần Lạc Y rời đi không quên đem theo Thanh Y khôi lỗi, đứng trên pháp khí phi hành, nhìn Hạ Tử Thần cùng Đan Tuyết Liên chạy phía trước, trong mắt hiện lên một chút hàn quang lạnh lẽo.

Thả bọn họ rời đi, không khác thả hổ về rừng.Nàng không chút do dự xuất Bảo Lam chiến thuyền ra, đem miệng pháo nhắm ngay bọn họ, chuẩn bị một pháo đem bọn họ oanh thành thịt nát.

Không cần xen vào bọn họ, bọn họ không sống được. Sở Dật Phong nhìn Bảo Lam chiến thuyền của nàng, ánh mắt tối đen phút chốc sáng ngời, khóe mắt gợi lên tươi cười sủng nịnh bắt lấy lòng người.Đem tay nàng nhẹ nhàng đè lại nói: Ngân tiễn đã bắn vào trong cơ thể bọn họ, ta tùy thời đều có thể làm cho bọn họ hồn phi phách tán.

Ngân tiễn kia...Chẳng lẽ là Thiên Tâm Thần Tiễn trong truyền thuyết? Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, phượng mâu lóe ra quang mang sáng quắc, kinh ngạc nhìn hắn.

Vừa rồi nhìn đến trường cung đỏ rực chói mắt như hoả diễm, nàng có chút hoài nghi, bất quá Thiên Tâm Thần Tiễn là đồ vật trên Huyền Thiên đại lục, tại sao lại ở trong tay hắn?

Sở Dật Phong cười gật gật đầu.Thiên Tâm Thần Tiễn cùng Càn Khôn chung giống nhau, đều là thánh binh, do một vị tu sĩ luyện khí Viễn Cổ đại năng dùng thiên tâm thạch thế gian hiếm thấy luyện chế thành.

Thiên tâm thạch cực kỳ đặc thù, dùng thiên tâm thạch chế thành trường cung, tu sĩ sử dụng ở cùng cấp bậc, không đâu địch nổi, nếu người sử dụng là tu sĩ huyền phủ nhất giai, như vậy Thiên Tâm Thần Tiễn có thể bài trừ tầng phòng ngự phủ đệ của tu sĩ huyền phủ cửu giai đỉnh, mà hiện tại hắn là tu sĩ ngọc phủ, đối chiến với tu sĩ ngọc phủ cửu giai đỉnh, cho dù phủ đệ biến ảo thành tầng phòng ngự cường đại, hắn cũng có thể đánh tan.

Mà Tần Lạc Y vừa rồi hoài nghi, thứ nhất là bởi vì màu sắc cung tiễn, thứ hai là nó không chút cố sức liền phá tan tầng phòng ngự được ngưng tụ từ tinh thần lực trên người Đan Tuyết Liên cùng Hạ Tử Thần.

Nàng từng nghe Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đến không ít chuyện tình trên Huyền Thiên đại lục, nên từng nghe nói qua về Thiên Tâm Thần Tiễn.Bất quá lúc ấy hai sư huynh nói Thiên Tâm Thần Tiễn đã mất tích rất nhiều năm ở Huyền Thiên trên đại, không nghĩ tới hiện tại nằm trong tay Sở Dật Phong.

Sở Dật Phong nói hai người Đan Tuyết Liên chết chắc rồi, tuyệt không khoa trương, bởi vì Thiên Tâm Thần Tiễn lợi hại nhất không phải là có thể đánh tan tầng phòng ngự do tu sĩ cùng giai ngưng tụ ra, mà chỉ cần nó vừa vào thân thể, người bị Thiên Tâm Thần Tiễn bắn trúng, giống như kết thành khế ước linh hồn giữa nhân loại cùng linh thú, chỉ cần một ý niệm, có thể dẫn động Thiên Tâm Thần Tiễn, làm cho người ta nháy mắt hồn phi phách tán.

Đã biết Thiên Tâm Thần Tiễn lợi hại, Tần Lạc Y liền không còn chú ý hai người đào tẩu, toàn bộ lực chú ý dừng trên người yêu thú đuổi sát phía sau bọn họ.Yêu thú nhiều hơn so với vừa rồi, hiện tại ước chừng mấy trăm con, đều từ phương hướng cửa động bí ẩn xông ra, hùng hổ, mắt phiếm hung quang, phía sau còn có rất nhiều yêu thú đuổi theo.

Đương nhiên, có rất nhiều yêu thú đuổi theo bọn họ, cũng có không ít yêu thú đuổi theo Đan Tuyết Liên cùng Hạ Tử Thần, chỉ là đuổi theo phía sau bọn họ nhiều hơn.

Tần Lạc Y nhìn đàn yêu thú cuồn cuộn không dứt, suy đoán huyệt động kia chỉ sợ không phải là một sào huyệt đơn giản như vậy, nói không chừng có quan hệ cùng yêu thú triều bộc phát lần này, linh trí yêu thú không thua nhân loại, khẳng định là chúng nó là muốn bảo trụ chỗ sào huyệt bí mật kia, nên mới xuất động nhiều yêu thú đến đối phó bọn họ như vậy.

Tốc độ pháp khí phi hành của Sở Dật Phong rất nhanh, trong mắt chúng nó, khẳng định nàng cùng Sở Dật Phong sẽ khó đối phó hơn so với hai người Hạ Tử Thần, nên yêu thú đuổi theo phía sau bọn họ nhiều hơn.

Tần Lạc Y lấy thập giai thần hành phù cấp Sở Dật Phong, để hắn thêm vào pháp khí phi hành, tốc độ pháp khí phi hành so với vừa rồi nhanh hơn gấp đôi.

Còn nàng đem Càn Khôn Chung ra, theo tiếng chuông vang lên, tốc độ yêu thú đuổi theo bọn họ chậm hơn không ít, trong đó có không ít yêu thú bị sóng âm Càn Khôn Chung công kích trọng thương, miệng mũi bắt đầu đổ máu.Một cỗ mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong nước biển.

Lực sát thương của Càn Khôn Chung cường đại, làm cho Sở Dật Phong cười lớn, môi mỏng gợi lên, khuôn mặt tuấn dật phong lưu mang theo ba phần tà tứ, nhịn không được vươn tay nhéo nhẹ trên mặt nàng một phen. Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng sức đẩy tay hắn ra.Tim đập hơi hơi gia tốc, trong mắt liễm diễm ánh sáng nhạt.

Bọn họ nhanh chóng chạy khỏi đáy biển mấy ngàn thước, bay thẳng lên không trung, bàn tay Tần Lạc Y trắng nõn giương lên, một đạo hoả diễm đỏ rực nổ lớn trên bầu trời, bay cao mấy vạn thước, ở trên không trung một mảnh xanh thẳm có vẻ cực kỳ chói mắt.

Sau khi xảy ra sự kiện hai lần yêu thú tập kích bất ngờ ngoài ý muốn, La sư tổ cố ý chế ra pháp khí đưa tin, bởi vì mặt biển quá mức rộng lớn, sau khi phát ra tín hiệu đưa tin bình thường, chỉ truyền ra mấy trăm dặm mà thôi, loại pháp khí đưa tin có thể bay lên bầu trời mấy vạn thước, mới có thể làm cho mọi người ở cực xa nhìn tới được.

Mấy trăm con yêu thú đuổi tới trên mặt biển, phía sau còn có yêu thú chìm, nàng biết trong sơn động kia có rất nhiều yêu thú, không dám khinh thường, nghĩ đến dựa vào chính mình cùng Sở Dật Phong có thể đem chúng nó giết chết toàn bộ.

Đan Tuyết Liên cùng Hạ Tử Thần cũng mạo hiểm vạn phần trốn thoát, trừ bỏ lúc trước trúng tên, trên người có thêm vết thương mới, bất quá thương tổn này đối với bọn họ mà nói không là gì, bởi vì chạy ra khỏi mặt biển, ít nhất Tần Lạc Y sẽ không dám quang minh chính đại giết bọn họ.

Tuy rằng Phiêu Miểu Tông cường đại, nhưng Động Thiên Phúc bọn họ cùng Dao Trì Tiên Cảnh cũng không yếu, nàng ta dám động thủ, khó bảo toàn sẽ không bị người nhìn thấy, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị chúng tu sĩ thiên hạ khiển trách, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể đem nàng ta chết đuối.

Nhìn đến Tần Lạc Y khởi động pháp khí đưa tin, hai người bọn họ mừng rỡ, không bao lâu nữa...Sẽ có rất nhiều cường giả trong Thông Cẩm thành chạy tới, hiện tại Tần Lạc Y bị yêu thú vây quanh, ốc còn không mang nổi mình ốc, trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng hạ thủ giết bọn họ.

Hai người càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng đắc ý, hiển nhiên bọn họ cao hứng quá sớm, rất nhiều yêu thú đuổi theo phía sau bọn họ, trong đó có không ít yêu thú cường đại tu vi cửu-thập giai, hơn nữa hai người đều bị thương không nhẹ, tốc độ so với ngày thường chậm hơn không ít, rất nhanh có yêu thú đuổi theo đem bọn họ vây quanh.

Sắc mặt Đan Tuyết Liên trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng, nàng biết hôm nay nhất định lành ít dữ nhiều, trên người nàng không còn thần hành phù, vừa rồi vì ngăn trở Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, đã dùng hết tất cả phù chú, mà tu vi nàng không cao, chỉ là ngọc phủ nhất giai mà thôi, một mình đối chiến với một con yêu thú cửu giai, nàng có nắm chắc tất thắng, bất quá nhiều yêu thú như vậy, so với thời điểm lần trước bị tập kích còn nhiều hơn...Muốn đánh bại chúng nó lao ra, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.

Sắc mặt Hạ Tử Thần cũng trở nên xanh mét.Hắn dùng ngọc phủ bảo vệ toàn thân, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm nhìn Đan Tuyết Liên, vẻ mặt lại cố tình thập phần ngưng trọng: Liên nhi, ta có một trường kiếm, thập phần lợi hại, ngươi dùng nó tới chém giết yêu thú, ta ngự hồng toàn lực phá vây đi ra ngoài...Chỉ cần thoát khỏi đây, hôm nay chúng ta nhất định không có việc gì, tất nhiên có thể chuyển nguy thành an.

Hai tròng mắt Đan Tuyết Liên mắt sáng ngời, giống như người chết đuối tuyệt vọng bắt được một cọng rơm cứu mạng.Hạ Tử Thần thân là nhi tử chưởng môn Động Thiên Phúc-Hạ Chung Ly, hẳn là trên người có pháp bảo cứu mạng, càng nghĩ càng kích động, vội vàng thúc giục nói: Vậy ngươi nhanh chóng lấy ra a.

Trong mắt Hạ Tử Thần hiện lên một chút u quang lạnh băng, ý niệm hắn vừa động, liền xuất ra một trường kiếm màu đen, đưa tới trên tay Đan Tuyết Liên.

Hắc Kiếm thoạt nhìn thập phần cổ xưa, bên trên có một cỗ hơi thở thần bí lưu động, trên thân kiếm còn khắc một ít ký hiệu kỳ quái, làm cho người ta nhìn đến liền có một loại cảm giác bất an tim đập nhanh.Đan Tuyết Liên nhịn không được nhìn kỹ.

Vô số con yêu thú giương nanh múa vuốt rống giận hướng bọn họ công kích lại, Hạ Tử Thần khống chế ngọc phủ, cẩn thận bảo vệ toàn thân, quát lên: Liên nhi, ngươi còn do dự cái gì, cắt vỡ ngón tay nhanh lên, đem máu tẩm lên thân kiếm, sau đó rót phủ đệ lực vào bên trong, nhanh lên...Nếu ngươi tiếp tục do dự, chúng ta sẽ mất mạng.

Trong lòng Đan Tuyết Liên cả kinh, rốt cục quay đầu, thần sắc có chút hoảng hốt: Đây là kiếm của ngươi, ngươi tới dùng đi, ta đến phá vây.

Đồng tử Hạ Tử Thần co rụt lại, cười lạnh nói: Bằng tu vi ngọc phủ nhất giai của ngươi, lại bị thương ở chỗ quan trọng, ngươi có thể phá vây ra ngoài sao? Nếu ngươi không hảo hảo phối hợp cùng ta, vậy ta chỉ có thể rời khỏi một mình. Đưa tay muốn lấy Hắc Kiếm lại.

Đan Tuyết Liên cầm kiếm không buông tay, gắt gao cầm, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nam nhân này bỏ lại chính mình hai lần, nàng biết hắn nói được làm được.

Hiện tại tình thế nguy cấp, tuy rằng nàng cảm thấy trường kiếm này có chút cổ quái, có lực lượng đoạt tâm phách người, bất chấp thứ khác, dù sao cũng phải chết, nói không chừng hợp lại liều mạng còn có thể mở ra một con đường sống, pháp khí lợi hại đều giống nhau, nếu tu vi không đạt đủ, sẽ bị phản phệ, nếu thành công, cùng lắm thì nàng bị trọng thương, bất quá Dao Trì Tiên Cảnh có rất nhiều linh thực, đến lúc đó nàng bế quan vài năm, cho dù trọng thương cũng có thể dưỡng tốt, hiện tại phá vây đi ra ngoài bảo trụ tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.

Quyết tâm, cầm mũi kiếm hướng trên ngón tay cứa một chút, máu tươi nhanh chóng tẩm vào thân kiếm, ký hiệu trên thân kiếm dính huyết đột nhiên sống động lên, nàng tiếp tục rót phủ đệ lực vào, Hắc Kiếm đột nhiên quang mang chói mắt, yêu thú chung quanh bị quang mang màu đen quét qua, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra một tiếng, đột nhiên biến thành tro tàn.

Hai mắt Hạ Tử Thần tỏa sáng, khóe môi hiện lên một tia tươi cười, ánh mắt vô cùng đạm mạc, làm cho người ta tự dưng cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Nhưng Đan Tuyết Liên không chú ý tới thần sắc hắn biến hóa, trong mắt lạnh băng ngạo nghễ lộ vẻ kinh hỉ, nàng thật không ngờ, pháp khí Hắc Kiếm này cư nhiên sẽ lợi hại như vậy.

Nàng nâng trường kiếm lên cao, hướng tới yêu thú chung quanh hung hăng bổ tới, thoáng chốc, trong vòng phạm vi mấy chục thước chung quanh bọn họ, đều không có yêu thú.Hạ Tử Thần ngự thần hồng, nắm chặt thời gian nhanh chóng phóng về phía trước.

Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong đang cùng yêu thú chiến đấu một chỗ hai mặt nhìn nhau, cũng không nghĩ đến trên người hai người bọn họ cư nhiên có pháp khí lợi hại như vậy.

Sở Dật Phong liếc mắt nhìn chung quanh một cái, khuôn mặt tuấn dật hiện lên một tia hàn quang lạnh lẽo, hắn đang tìm thời cơ tốt nhất, làm cho hai người kia hồn phi phách tán.

A! Ở trong đông đảo tiếng yêu thú rống giận, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương: Đây là kiếm gì, vì cái gì nó tự động hấp thu thể lực trong người ta, nhanh...Dừng lại, Hạ Tử Thần, nhanh đem trường kiếm này lấy ra!

Đan Tuyết Liên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai mắt nàng trừng lớn, hoảng sợ nhìn Hắc Kiếm trong tay, nàng muốn ném đi, nhưng làm như thế nào cũng không ném được, trường kiếm kia giống như dính trên tay nàng, màu sắc phủ đệ trong cơ thể đã biến từ ngọc phủ thành thanh phủ, cảnh giới tu vi nàng đang hạ xuống rất nhanh, bất quá thời gian một lát, lại từ thanh phủ hạ xuống huyền phủ.

Hạ Tử Thần cười lạnh. Hắn tiếp tục phóng về phía trước.Kết quả như vậy đã sớm nằm bên trong dự đoán của hắn, đây cũng là nguyên nhân hắn không dễ dàng sử dụng trường kiếm này, muốn khởi động trường kiếm phải trả giá đại giới, tuy lực sát của nó lớn, nhưng lực lượng hao phí càng lớn hơn nữa, nhanh chóng làm cho cảnh giới người ta giảm mạnh.

Hơn nữa không có công pháp đặc thù gì, chỉ cần nhỏ máu lên thân kiếm, linh lực cùng phủ đệ lực trong cơ thể sẽ bị thanh kiếm này hút đi, đến chết mới thôi, đây cũng là nguyên nhân sau khi hắn nhìn đến yêu thú, cuối cùng quyết định mang theo Đan Tuyết Liên cùng rời đi.

Đan Tuyết Liên nhìn Hạ Tử Thần không quay đầu lại, nếu nàng còn không hiểu được, thì thật sự là đại ngốc. Nàng thê lương nở nụ cười: Hạ Tử Thần, ngươi cư nhiên dám đối xử với ta như vậy, dùng mạng của ta dọn sạch phá vây đường cho ngươi, ta muốn giết ngươi, cho dù chết đi...Thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Nàng một bên gầm rú một bên đem Hắc Kiếm hung hăng đánh về phía hắn.

Hắc Kiếm đã sớm nhận thức Hạ Tử Thần là chủ, hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn đối với Hạ Tử Thần, trong tai Hạ Tử Thần nghe Đan Tuyết Liên không ngừng nói lời hại hắn, nàng muốn giết hắn, cuối cùng quay trở về, âm lãnh nhìn nàng một cái, sau đó xuất thủ điểm trên người nàng một chút, Đan Tuyết Liên mở miệng, miệng lưỡi không thể động đậy, chỉ giơ Hắc Kiếm chói mắt, ngơ ngác đứng thẳng ở nơi đó.

Mắt thấy bọn họ sắp thoát khỏi vòng vây của lũ yêu thú, Sở Dật Phong đột nhiên cong môi cười, trong mắt lóe ra u quang tà tứ, thật ra Hạ Tử Thần đã giúp hắn một đại ân.

Nơi xa đã có tu sĩ chạy tới.

Tu vi Đan Tuyết Liên đã hạ đến huyền phủ, lực lượng trong cơ thể trôi qua nhanh hơn, chuyện này không phải đáng sợ nhất, nàng cảm thấy sinh mệnh chính mình cũng bắt đầu trôi đi. Nàng sắp chết. Nàng biết.

Hai tròng mắt băng hàn không cam lòng nhìn chằm chằm Hạ Tử Thần, cứ như vậy chết đi, nàng thật sự không cam lòng a! Nhiều yêu thú như vậy, không có người nào biết hắn hại chết chính mình, phụ thân nàng cũng chỉ cho rằng nàng chết trong tay yêu thú.

Càng nghĩ càng không cam lòng, giận dữ công tâm, một cỗ tinh ngọt nảy lên cổ họng, bên môi tràn ra máu tươi. Ngay tại thời điểm nàng bi phẫn đến cực điểm, ngân tiễn bắn vào trong cơ nàng đột nhiên giật giật, sau đó bắt đầu nóng lên, một cỗ lực lượng cường đại từ bên trong ngân tiễn phát ra...Nàng phát hiện đầu lưỡi chính mình có thể động.

Hạ Tử Thần, ngươi là thứ lang tâm cẩu phế, ta muốn giết ngươi, ngươi cư nhiên dám hại ta, ta muốn giết ngươi! Hắc Kiếm ném không thoát, nàng khàn giọng kêu lên, thanh âm nàng bay thẳng lên trời cao, nàng cũng nhìn đến không ít tu sĩ hướng tới phương hướng này chạy lại.

Tu vi nàng đã hạ xuống dưới huyền phủ, trong cơ thể chỉ còn linh lực, mà linh lực căn bản khó chống đỡ Hắc Kiếm phát huy uy lực, nên hiện tại sinh mệnh của nàng trôi qua nhanh hơn, Hạ Tử Thần...Tâm địa thật tàn nhẫn, muốn dùng sinh mệnh của nàng mở ra một đường máu cho hắn a!

Nàng sắp chết, nhưng Hạ Tử Thần cũng đừng nghĩ quá tốt! Cho dù hắn chạy đi, phụ thân của nàng sẽ vì nàng báo thù. Lúc này hận ý của nàng đối với Hạ Tử Thần đã vượt qua tất cả, giết Tần Lạc Y đột nhiên trở nên chẳng còn quan trọng, cho nên thời điểm cuối cùng sinh mệnh, nàng kêu tên Hạ Tử Thần, mà không phải Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong.

Đương nhiên, nàng không biết là, chính bởi vì nàng kêu tên Hạ Tử Thần, mới có thể nói thêm vài câu, sống lâu một lát, nếu kêu tên Tần Lạc Y, Sở Dật Phong đã sớm làm cho nàng hồn phi phách tán.

Sắc mặt Hạ Tử Thần trở nên xanh mét, hắn tự nhiên không bỏ qua rất nhiều tu sĩ hăng hái chạy tới, hắn không nghĩ tới thời điểm cuối cùng xú nữ nhân Đan Tuyết Liên này sắp chết, còn muốn phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Đang chuẩn bị xuất thủ hướng tới Đan Tuyết Liên lần nữa, đột nhiên thân thể hắn bị kiềm hãm, ngân tiễn bắn vào trong cơ thể hắn, như thế nào cũng vô pháp bức ra, có một cỗ lực lượng kỳ dị, tựa như thân thể không bị hắn khống chế, tốc độ đi tới chậm lại.

Mắt thấy hào quang Hắc Kiếm trong tay Đan Tuyết Liên dần dần ảm đạm xuống, hắn hét to rống giận...Mà lũ yêu thú chung quanh như hổ rình mồi, điên cuồng hét lớn vây quanh, nháy mắt hai người biến thành một đoàn huyết vụ, bị yêu thú nuốt vào trong bụng, Hắc Kiếm kia rơi từ không trung xuống, lọt vào trong biển.

/479

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status