Muốn chết?
Tần Lạc Y cười đến mỉa mai.Nhìn Đan Tuyết Liên ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt sát khí bức người, hai tròng mắt nàng như nước biển lưu động dưới hàng lông mi dài, quang mang liễm diễm trong trẻo lạnh lùng.
Xem bộ dáng ngươi này...Nha, ngươi muốn giết ta sao? Bất quá, chỉ bằng hai các ngươi, các ngươi giết được ta sao? Nàng khẽ mở môi đỏ mọng, thanh âm trong trẻo băng hàn, ý cười khóe môi càng thêm sáng lạn.
Đan Tuyết Liên trừng mắt nhìn ả. Trong lòng thập phần khó chịu.Vì cái gì phản ứng Tần Lạc Y cùng chính mình tưởng tượng không giống nhau?
Nhìn thấy chính mình đến, còn có Hạ Tử Thần...Không phải ả hẳn nên sợ hãi kinh hoảng sao? Nếu ả vì mạng sống, hướng chính mình cầu xin tha thứ, vậy càng tốt.Đương nhiên, nàng khẳng định sẽ không bỏ qua cho ả, nếu hôm nay xuất thủ, Tần Lạc Y nhất định phải chết!
Tần Lạc Y, ngươi chết đến nơi còn nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi nhìn xem, đến tột cùng chúng ta có thể giết ngươi hay không! Hạ Tử Thần chậm rãi hướng nàng đi tới, ánh mắt hung ác nham hiểm sắc bén, mang theo sát khí không dấu được.
Tần Lạc Y khinh thường nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: Hạ Tử Thần, ngươi muốn giết ta, sớm đã nằm bên trong dự kiến, dù sao Động Thiên Phúc các ngươi phái người tới giết ta cũng không phải một-hai lần, chỉ là ta rất kỳ quái...Ngươi đến thuyết phục Đan cô nương như thế nào, để cho nàng với ngươi cùng nhau liên thủ tới giết ta?
Đan Tuyết Liên nghe vậy trong lòng ngẩn ra, đột nhiên tim đập gia tốc...Tần Lạc Y biết Hạ Tử Thần muốn giết nàng? Bởi vì như vậy, nên khi nhìn đến bọn họ đuổi theo, mới không có chút ngoài ý muốn? Hơn nữa Động Thiên Phúc không chỉ phái người giết ả một lần, đến tột cùng việc này là thật hay giả...Nàng nhìn về phía Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần cảm nhận được ánh mắt nàng hồ nghi, ôn nhu nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt trấn an nàng, lập tức nhìn phía Tần Lạc Y cười lạnh nói: Tần Lạc Y, quả nhiên ngươi đủ giảo hoạt, ngươi cho là nói như vậy, có thể xúi giục ly gián chúng ta? Có thể còn sống từ nơi này đi ra ngoài? Đừng có nằm mộng! Hôm nay ngươi phải chết!
Đan Tuyết Liên thoải mái.Ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tần Lạc Y lần nữa....Sở Dật Phong lạnh nhạt với chính mình, có lẽ do nữ nhân này xúi giục, hiện tại ả vì mạng sống, lại nói ra lời Động Thiên Phúc đuổi giết nàng...Nếu Động Thiên Phúc muốn giết một người, ả còn có thể sống đến bây giờ?
Hạ Tử Thần rõ ràng nhìn đến chính mình khổ sở, là vì chính mình mới đến giết ả, hắn làm tất cả đều vì chính mình...Căn bản nàng không nên hoài nghi hắn.Đáy mắt nàng hiện lên một chút áy náy.
Tần Lạc Y nhìn nhìn Đan Tuyết Liên, lại nhìn về phía Hạ Tử Thần, không khỏi âm thầm phiết phiết môi.Nữ nhân ngu ngốc.Bị người lừa xoay quanh còn một lòng nghĩ đến người kia vì tốt cho chính mình.Đan Tuyết Liên vì cái gì muốn giết nàng, nàng đoán được vài phần, tất nhiên là vì Sở Dật Phong.
Trong ánh mắt nàng ta nhìn về phía Sở Dật Phong tràn ngập ái mộ say đắm quá mức rõ ràng, mà mỗi lần Sở Dật Phong đều làm như không thấy, hoàn toàn đem nàng ta trở thành không khí, nàng ta cầu mà không được, đương nhiên một thân oán khí chỉ có thể phát ra trên người chính mình.
Chỉ sợ Hạ Tử Thần cũng thừa dịp mà vào, nghĩ đến giết nàng còn kéo theo Đan Tuyết Liên xuống nước.Nhịn không được cười nhạo một tiếng.Ánh mắt thương hại nhìn về phía Đan Tuyết Liên.
Trong lòng Hạ Tử Thần rùng mình, không cho Tần Lạc Y có cơ hội nói chuyện, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, sợ nàng(TLY) vạn nhất làm ra quỷ kế ly gián gì, dù sao Đan Tuyết Liên cũng là tu sĩ ngọc phủ, thân là nữ nhi duy nhất của chưởng môn Dao Trì tiên cảnh, trên người có không ít pháp khí bảo mệnh, có nàng(ĐTL) cùng giết Tần Lạc Y sẽ tránh trường hợp vạn vô nhất thất.
*(ĐTL:Đan Tuyết Liên)*
Hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, tế ra ngọc phủ, ngọc quang cực kỳ chói mắt, tản ra hơi thở khủng bố, nháy mắt biến thành vô số lưỡi dao sắc bén, hướng tới Tần Lạc Y hung hăng bắn nhanh qua.Hắn vừa ra tay chính là chiêu đoạt mệnh.
Thấy hắn động thủ, Đan Tuyết Liên cũng không chần chờ, sát khí lạnh băng trong mắt càng đậm, một toà ngọc phủ khéo léo tinh xảo từ trên người nàng hiện lên, rất nhanh xoay tròn lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Lạc Y liền nhìn ra tu vi Hạ Tử Thần cao hơn một chút, thậm chí so với chính mình còn cao hơn một-hai giai.Tu vi Đan Tuyết Liên thấp hơn không ít, nhiều nhất cũng chỉ là ngọc phủ nhất giai.
Phượng mâu tối đen loé ra quang mang liễm diễm, khóe môi hiện lên một chút cười nhạt, đối phó với hai người kia, thậm chí nàng không cần con bài chưa lật hết, cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Ý niệm vừa động, nàng cũng triệu ra ngọc phủ, ngọc phủ hiện lên đỉnh đầu, từng đợt hào quang chói mắt buông xuống, bao phủ trên người nàng tạo thành một tầng phòng hộ cứng cỏi, dưới chân vừa động, tốc độ cực nhanh tránh được Hạ Tử Thần công kích.
Đồng tử Hạ Tử Thần co rụt lại, hừ nhẹ một tiếng, khống chế ngọc phủ tiếp tục hướng nàng đuổi theo.Đan Tuyết Liên công kích đến.Phủ đệ của nàng(ĐTL) biến thành một mũi tên dài, trên mũi tên tràn ngập tinh thần lực khủng bố, hướng tới ngực Tần Lạc Y tật bắn mà đến.
Đúng lúc này, một đạo bóng người đột nhiên xuất hiện, chắn trước người Tần Lạc Y, ngọc quang chói mắt hiện lên, xẹt một tiếng, mũi tên của nàng đã bị đánh bay thật mạnh ra ngoài, bắn xuống sơn nhai vài trăm thước dưới đáy biển, toàn bộ ngọn núi đều bị chấn động, cự thạch vỡ ra rơi xuống.
Huynh...Sở đại ca... Đan Tuyết Liên nhìn người đột nhiên xuất hiện, phút chốc ngây ngẩn cả người, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm nói: Sao huynh lại ở chỗ này?
Trong mắt lộ vẻ không thể tin, môi đỏ mọng cũng nhịn không được run rẩy, nhìn tuấn nhan Sở Dật Phong âm trầm, trong mắt lộ ra quang mang hung ác sắc bén, tâm nàng nháy mắt chìm vào đáy cốc.
Ngọc phủ hóa thành mũi tên đánh thật mạnh vào ngọn núi, bởi vì nàng quá mức khiếp sợ, ngay cả ngọc phủ cũng quên triệu hồi về, chỉ ngây ngốc nhìn hắn.Nàng biết tất cả xong rồi.
Nguyên bản muốn lặng lẽ giết chết Tần Lạc Y, sau đó làm cho hắn nhìn chính mình bằng con mắt khác...Hiện tại quả thật hắn nhìn chính mình bằng con mắt khác.Không còn hờ hững bất cần như trước đây, ánh mắt hắn nàng, lộ ra sát khí tàn nhẫn, tựa hồ muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Trong mắt Hạ Tử Thần hiện lên tàn nhẫn, lập tức trở nên thâm u vắng lặng, khinh thường nhìn Đan Tuyết Liên khiếp sợ không biết làm gì, trong lòng giận dữ...Vào thời điểm mấu chốt nàng cư nhiên có thể thất thần nhìn nam nhân.Ngọc phủ của hắn đột nhiên hóa thành một chuỷ thủ tinh xảo, vô thanh vô tức hướng tới Tần Lạc Y cũng đang ngây ngẩn cả người.
Đối với Sở Dật Phong xuất hiện, Tần Lạc Y cũng thập phần khiếp sợ, trong phượng mâu tối đen lóe ra quang mang phức tạp.Càng làm cho nàng thật không ngờ là, hắn cư nhiên là tu sĩ ngọc phủ.Tuy rằng phẩm giai không cao, là ngọc phủ nhị giai, bất quá thực sự kinh người,Thời điểm năm năm trước nàng rời đi, hắn mới là tu vi tôn giả mà thôi.
Nàng ở Phiêu Miểu Tông, trước khi tu luyện ra phủ đệ, trong hàn đàm có linh lực cường đại khủng bố, có thể tấn giai nhanh, tu luyện ra phủ đệ sau, lại có Hỗn Nguyên Thiên Châu không ngừng phóng thích tinh thần lực, mới có thể bảo trì tốc độ tấn giai nhanh như vậy.
Lại nghĩ đến hắn ngồi pháp khí phi hành, còn có rất nhiều hắc y nhân đi theo hắn, tu vi bọn họ đều rất cao, lại đối với hắn thập phần tôn kính, tất cả đều thuyết minh, khả năng hắc y nhân không phải hắn thuê đến.Có thể làm cho hắn thời gian vài năm có tốc độ tấn giai nhanh như vậy, không biết người hắn bái sư là ai...Khẳng định là một người vô cùng không đơn giản.
Bất quá nàng khiếp sợ cũng không xem nhẹ Hạ Tử Thần, cảm giác được hắn đánh lén mà đến, phượng mâu lạnh lùng, ngọc phủ gắn trên người biến thành một đạo lưu quang, gào thét nghênh đón.
Bởi vì Hạ Tử Thần đánh lén, tuy rằng tu vi của hắn so với Tần Lạc Y còn cao hơn một-hai giai, bất quá lực lượng trên chủy thủ, cuối cùng không thắng nổi một kích toàn lực của Tần Lạc Y...Chủy thủ bị chụp tan, ngọc quang tản ra xoay tròn lại rất nhanh tụ tập trên tay hắn.
Tần Lạc Y nhanh chóng nhảy lên, xuất Càn Khôn Chung ra hướng về phía hắn đánh xuống.
Ha ha, Càn Khôn chung sao? Hạ Tử Thần nghiêm nghị không sợ, cười to ra tiếng: Sớm nghe nói ngươi ở đại chiến lần trước dùng Càn Khôn Chung trổ hết tài năng, giết không ít yêu thú, ngươi cho rằng ta tới giết ngươi, sẽ không chuẩn bị trước sao?
Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại.Cư nhiên không sợ sóng âm Càn Khôn Chung công kích.Sóng âm Càn Khôn Chung công kích vô cùng cường đại...Hắn lại lông tóc vô thương, trừ phi hắn phong bế thính giác cùng thần thức.
Được đến Càn Khôn Chung sau, nàng cố ý nghiên cứu Càn Khôn Chung, cũng xem không ít sách cổ, biết có một loại công pháp kỳ dị, phong bế hoàn toàn cảm giác bản thân, không nghe được, không cảm giác được, thậm chí thần thức cũng không ảnh hưởng.Tần Lạc Y nhìn về phía ánh mắt hắn.Trong ánh mắt hắn có quang mang âm lãnh lóe ra.
Không có thần thức, không có thính giác, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu. Tần Lạc Y cười nhẹ, bàn tay mềm vừa động, ngọc phủ lại hóa thành lưu quang chói mắt lần nữa, hướng hắn áp chế xuống...Đã không có thần thức cùng thính giác, đây chính là tối kỵ của tu sĩ khi đối chiến.
Sở Dật Phong cũng minh bạch, nhếch môi một cái,ngọc phủ trong tay hào quang bốn phía, cũng hướng hắn đánh qua.Sở Dật Phong cùng Tần Lạc Y liên thủ đối phó chính mình, mà Đan Tuyết Liên còn ở một bên ngẩn người...Hàn quang trong mắt Hạ Tử Thần hiện ra, hướng về phía nàng quát lớn: Tuyết Liên, nàng còn đang suy nghĩ cái gì, giết hắn.Nàng không giết hắn, nếu để cho hắn còn sống từ nơi này đi ra ngoài, nàng cho là hắn có thể buông tha nàng sao?
Thân thể Đan Tuyết Liên chấn động, rốt cục từ trong giật mình phục hồi lại tinh thần, nhìn Hạ Tử Thần bị vây quanh, còn có Sở Dật Phong cùng Tần Lạc Y xuất thủ tàn nhẫn vô tình.Nàng biết Hạ Tử Thần nói đúng.
Còn có, hắn vì chính mình mới đi đối phó Tần Lạc Y, nàng cần phải giúp hắn, nếu Hạ Tử Thần chết đi, đừng nói Sở Dật Phong, cho dù Tần Lạc Y cũng không có khả năng buông tha cho nàng. Cắn cắn môi, nàng hướng tới sau lưng Tần Lạc Y công kích qua.
Sở Dật Phong trở lại đem nàng chặn đứng, ngọc phủ tản ra hơi thở khủng bố, biến ảo thành một phen trường kiếm, phát ra tiếng rồng ngâm, hướng tới nàng hung hăng đánh tới.
Thấy không, nàng không giết hắn, hắn sẽ giết nàng! Tuy rằng Hạ Tử Thần không nghe được, nhưng có thể nhìn được, mắt thấy Sở Dật Phong đang cùng Đan Tuyết Liên đối chiến, hắn lại châm thêm mồi lửa, sợ nàng còn tồn tại lòng dạ phụ nhân, đối với Sở Dật Phong hạ thủ lưu tình.Mà chính hắn toàn lực đối phó Tần Lạc Y.
Đã không còn Sở Dật Phong, áp lực của hắn suy giảm, khuôn mặt nguyên bản coi như tuấn tú, hiện lên thần sắc dữ tợn sắc.
Trong lòng Đan Tuyết Liên còn một tia chần chờ cuối cùng, nàng nhìn Sở Dật Phong, khẽ cắn môi, trong mắt là yêu say đắm cùng lưu luyến khó nén: Sở đại ca, huynh nhất định phải động thủ với ta sao?
Sở Dật Phong lười nói chuyện với nàng, công kích nàng càng thêm mãnh liệt.Cư nhiên dám gây bất lợi cho Y nhi của hắn, Đan Tuyết Liên...Đáng chết!
Huynh muốn giết ta, vậy thất tiên hiệp liên kia...Huynh không cần sao? Đan Tuyết Liên một bên ngăn cản hắn công kích, một bên đề cao âm lượng.
Sở Dật Phong cong môi cười, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, khóe mắt hơi nhíu, sinh ra ba phần tà khí, lại mang theo bảy phần tàn nhẫn: Bất quá là một đóa hoa mà thôi, ngươi thực sự cho rằng ta hiếm lạ?
Đan Tuyết Liên hoàn toàn tuyệt vọng, có chút điên cuồng cười ha hả, khóe mắt có nước mắt chảy xuống, sau đó phút chốc thối lui, thanh âm lạnh như băng nói: Sở Dật Phong,huynh không nên ép ta giết huynh!
Nữ nhân ngu xuẩn này! Hạ Tử Thần cùng Tần Lạc Y chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ, tuy rằng không nghe được, thần thức cũng không cảm giác được, bất quá ánh mắt nhìn được, bộ dáng Đan Tuyết Liên ở chỗ này do dự, làm cho trong lòng hắn nhất thời bốc hoả, thiếu chút nữa liền không khống chế được chính mình, muốn bỏ lại Tần Lạc Y, đem nàng chụp bay trước.
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn thoáng qua Sở Dật Phong...Nha, hắn đem người mê đến thất điên bát đảo.
Là ta giết ngươi! Sở Dật Phong nhẹ nhàng cười, tinh thần lực cùng linh lực cường đại trong ngọc phủ, dẫn động nước biển phụ cận, hình thành một lốc xoáy cực kỳ khủng bố, xoay tròn hướng Đan Tuyết Liên mà đi, muốn lốc xoáy cuốn lấy nàng xé thành mảnh nhỏ.
Sắc mặt Đan Tuyết Liên kịch biến, vội vàng thối lui về phía sau.Sở Dật Phong thật sự nhẫn tâm muốn lấy tính mạng nàng!
Huynh đã nhẫn tâm như thế...Vậy huynh đi tìm chết đi! Đột nhiên trong tay áo nàng chui ra một con chồn lớn như hai nắm tay, cả người màu tím, hét lên một tiếng, hướng tới Sở Dật Phong hung ác xông đến.
Đây là...Tử Điện Chồn! Tần Lạc Y nhanh chóng nhận thức ra, sắc mặt không khỏi khẽ biến, tuy thân thể Tử Điện Chồn nhỏ, nhưng lực công kích rất cường đại, đặc biệt dùng ở thời điểm xuất kỳ bất ý đánh lén: Cẩn thận.
Bộ lông màu tím trên người Tử Điện Chồn dựng ngược lên, sau đó từng đạo tử quang chói mắt ở trên người nó lóe ra, rất nhanh tử quang tụ tập cùng một chỗ, trở nên to lớn, giống như tia chớp, tật bắn hướng Sở Dật Phong.
Cự thạch nơi xa, đột nhiên truyền đến một cỗ dòng nước dao động cực nhẹ, bất quá không đợi người phát hiện, rất nhanh bình tĩnh xuống.
Hạ Tử Thần nở nụ cười. Nhìn đến Đan Tuyết Liên thả Tử Điện Chồn ra, hắn biết chính mình không cần tiếp tục lo lắng nữ nhân kia dại dột hạ thủ lưu tình đối với Sở Dật Phong, hắn bắt đầu toàn lực đối phó Tần Lạc Y, bất động thanh sắc tán đi công pháp cấm chế thần thức cùng thính giác.
Tần Lạc Y phân chút tâm tư trên người Sở Dật Phong. Nguyên bản tu vi Sở Dật Phong cùng Đan Tuyết Liên tương đương, thậm chí so với nàng ta còn cao hơn một chút, bất quá Đan Tuyết Liên thả Tử Điện Chồn ra,Tử Điện Chồn kia phóng xuất ra lực công kích cực kỳ kinh người, một phen va chạm sau, ngọc phủ phòng hộ bảo vệ trên người hắn cư nhiên có dấu hiệu vỡ nứt.
Mà Đan Tuyết Liên cũng không nhàn rỗi, khuôn mặt băng hàn cầm ngọc phủ công kích hung ác, chiêu chiêu trí mệnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Dật Phong kiên trì không được bao lâu.
Tần Lạc Y cong môi nở nụ cười, trong mắt sát khí tràn ngập, ý niệm vừa động, đem Thanh Y khôi lỗi từ trong trữ vật giới phóng ra, để cho hắn đi giết Tử Điện Chồn.
Hạ Tử Thần nghĩ đến nắm chắc thắng lợi khiếp sợ thở nhẹ một tiếng, trong lòng kinh hoàng không thôi, thanh y nam tử....Chẳng lẽ đây là thanh y nam tử thời điểm lần trước cứu Quý Huyền cùng chúng tu sĩ, có tu vi thập phần cường đại?
Mọi người trong Thông Cẩm thành đối với thân phận thanh y nam tử này vô cùng tò mò, không nghĩ tới hắn cư nhiên ở bên người Tần Lạc Y! Trong lòng có dự cảm không tốt.Có thanh y nam tử gia nhập, hôm nay chính mình muốn giết Tần Lạc Y sẽ rất khó.
Càng nghĩ càng giận, lại nghĩ đến mỗi lần Động Thiên Phúc phái người đi đuổi giết nàng, cuối cùng không còn một người còn sống trở về...Sắc mặt càng trở nên khó coi.
Thanh Y khôi lỗi cũng không e ngại cônh kích lôi điện trên người Tử Điện Chồn.Lần trước trên người hắn bị hủy gập ghềnh, Tần Lạc Y từng hỏi qua sư phụ phải chữa trị như thế nào, sau lại chiếu theo lời sư phụ nói, ôm ý tưởng thử một lần, để cho Đại Hắc chúng nó đem hắn đưa đến động phủ Cổ tộc Thánh chủ, dùng lôi điện tái tạo thân thể, mất thời gian gần một tháng, quả nhiên đem thương thế trên người hắn chữa trị hoàn toàn.
Hơn nữa Đại Hắc cùng Hắc Đế phát hiện, khôi lỗi trải qua lôi điện túy luyện, không chỉ chữa trị thân thể, hơn nữa sức chiến đấu lại cường đại thêm không ít.Hai chúng nó thương lượng, cuối cùng Thanh Y khôi lỗi bị lưu lại trong động phủ Cổ tộc Thánh chủ, ngẩn ngơ thời gian gần hai năm, thẳng đến khi nàng xuất quan, mới bị Đại Hắc khiêng trở về.
Đan Tuyết Liên cùng Tử Điện Chồn đang liên thủ công kích Sở Dật Phong, đột nhiên nhìn đến một thanh y nam tử xuất hiện, công kích dưới tay nàng đột nhiên bị kiềm hãm.
Cẩn thận hắn. Hạ Tử Thần rống to ra tiếng, thanh âm chấn thiên, nếu Tử Điện Chồn cùng Đan Tuyết Liên bị giết, hôm nay hắn đừng mơ tưởng toàn thân trở ra.
Đáng tiếc đã quá muộn.Trên người Thanh Y khôi lỗi không hề có hơi thở, tốc độ lại cực nhanh, thời điểm đợi Đan Tuyết Liên nghe được Hạ Tử Thần quát chói tai hồi thần đến, Thanh Y khôi lỗi đã phóng đến bên người Tử Điện Chồn, một phen đem nó bắt lên, nhẹ nhàng sờ, một trận thanh âm xương cốt đứt đoạn, Tử Điện Chồn bị hoá thành một đoàn thịt nát.
Không! Tử Điện Chồn là linh hồn khế ước của Đan Tuyết Liên, hơn một trăm năm trước, nàng ngẫu nhiên gặp được khi tiến vào bên trong bí địa Tuyết Sơn.
Vóc dáng nó nhỏ, lực công kích lại cực kỳ cường đại...Chỉ cần không phải tu sĩ tử phủ, nàng cùng Tử Điện Chồn liên thủ, quyết không bại chiến!
Không nghĩ tới Tử Điện Chồn chính mình sủng ái đến cực điểm lại bị nam nhân này giết chết dễ dàng! Nàng điên cuồng hét lên một tiếng, trong lòng vừa tức vừa giận vừa hận, đột nhiên đánh mất lý trí, ngọc quang chói mắt biến thành một phen trường kiếm, hướng về phía Thanh Y khôi lỗi bổ xuống.
Thanh Y khôi lỗi lạnh lùng nhìn nàng, thần sắc hờ hững.Mắt thấy thanh trường kiếm kia sắp bổ tới trên người Thanh Y khôi lỗi, công kích của Sở Dật Phong cũng vừa hay tiến đến, một tiếng vang lớn, thân thể Đan Tuyết Liên bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống cách hơn trăm thước, máu tươi từ trong khoé môi nàng trào ra, ánh mắt nàng tuyệt vọng lại mang theo lạnh lẽo trừng mắt Sở Dật Phong.
Hạ Tử Thần thấy tình thế không ổn, cũng bất chấp chiến đấu, xoay người đào tẩu. Trên người Tần Lạc Y có Càn Khôn Chung, vốn đã rất khó đối phó, thật vất vả hắn mới tìm được biện pháp đối phó nàng, khiến cho nàng không có cách nào sử dụng Càn Khôn Chung, không nghĩ tới lại nhảy ra một Sở Dật Phong, hiện tại có thêm thanh y nam tử...Hôm nay muốn giết Tần Lạc Y, hoàn toàn không có phần thắng.
Nếu hiện tại chạy đi, còn có thể lưu lại một mệnh, hắn là nhi tử chưởng môn Động Thiên Phúc, ngày thường danh tiếng không kém, cho dù Tần Lạc Y nói chính mình muốn giết nàng, chỉ cần hắn thề thốt phủ nhận, nàng không lấy ra chứng cớ, cũng không có người tin tưởng nàng.
Mà Tần Lạc Y nhìn bóng dáng hắn đào tẩu rất nhanh, môi đỏ mọng gợi lên, lạnh lùng cười.Bàn tay mềm giương lên, xuất Càn Khôn chung ra, đánh xuống phương hướng hắn đào tẩu.
Hạ Tử Thần lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, bất quá hắn không quay đầu, ngự thần hồng tiếp tục hướng xa xa bỏ chạy, chỉ là hiển nhiên bị thương, tốc độ hắn chậm hơn không ít.
Đan Tuyết Liên vừa bị Sở Dật Phong đánh trọng thương, lúc này lại thấy Hạ Tử Thần vẫn luôn đối với chính mình nói gì nghe nấy, hận không thể đem nàng phủng trong lòng bàn tay, cư nhiên dám bỏ lại chính mình, chỉ lo đào tẩu, không khỏi trừng lớn mắt, hận nghiến răng nghiến lợi.
Sở Dật Phong cầm ngọc phủ hóa thành trường kiếm, cùng Thanh Y khôi lỗi hướng về phía nàng, Đan Tuyết Liên hạ quyết tâm, đột nhiên ném ra công kích phù, chính mình cũng không tiếp tục ham chiến, lấy thập nhị thần hành phù ra, hướng tới phương hướng Hạ Tử Thần đuổi theo.
Lá thần hành phù này, là phụ thân nàng vì nàng cố ý tìm mua trên Huyền Thiên đại lục, mất gần ngàn vạn lượng bạc, làm vật bảo mệnh cho nàng khi gặp thời điểm nguy cơ. Lần trước nàng bị yêu thú vây khốn, đang chuẩn bị dùng lá thần hành phù này chạy trốn, kết quả Sở Dật Phong từ trên trời giáng xuống.
Không nghĩ tới thời điểm cách hơn nửa tháng, nàng vẫn phải dùng thần hành phù...Chỉ là thực châm chọc, lần trước là Sở Dật Phong cứu nàng, lần này là Sở Dật Phong muốn giết nàng, làm cho nàng chỉ có thể dùng thần hành phù đào tẩu.
Tốc độ của nàng quá nhanh, hơn nữa ném ra phù chú có phẩm giai không thấp, thời điểm đợi Sở Dật Phong thoát khỏi công kích phù vây quanh đuổi theo, Đan Tuyết Liên đã chạy được mấy ngàn thước.
Thanh Y khôi lỗi không sợ phù chú này, chỉ là tốc độ hắn không nhanh bằng Đan Tuyết Liên dùng thần hành phù, tuy rằng hắn chạy trước Sở Dật Phong, nhưng vẫn cách Đan Tuyết Liên trăm thước.
Sở Dật Phong híp mắt lại, mâu quang dị thường sắc bén. Đan Tuyết Liên thân là nữ nhi chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, nếu đã xé rách mặt chiến đấu, nào có đạo lý để nàng đào tẩu, nếu không về sau sợ là sẽ rước không ít phiền phức cho Y nhi.Đối với Đan Tuyết Liên, hắn đã tồn tại tâm tư nhất định phải giết.
Thanh âm bén nhọn chói tai phía sau giống như nhanh chóng xuyên thấu dòng nước, làm cho tốc độ Hạ Tử Thần chậm hơn không ít, thời khắc lo lắng sẽ bị đuổi theo lòng cả kinh, nhìn lại người đuổi theo cư nhiên là Đan Tuyết Liên, không khỏi vô cùng vui vẻ.
Liên nhi! Khoé môi Đan Tuyết Liên dính máu, trong mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất, lại hướng tới hắn mỉm cười, gấp giọng thúc giục nói: Mau đưa tay cho ta.
Hạ Tử Thần mừng rỡ, xem tốc độ Đan Tuyết Liên, liền biết nàng dùng thần hành phù, bằng không dựa vào tu vi nàng là một tu sĩ ngọc phủ sơ giai, lại bị trọng thương, căn bản tốc độ không có khả năng nhanh như vậy, cư nhiên đuổi theo chính mình.
Hắn không chút do dự đưa tay cho Đan Tuyết Liên, trong lòng âm thầm may mắn, chính mình quyết định đem Đan Tuyết Liên đến giết Tần Lạc Y, quả nhiên cực kỳ chính xác. Chỉ cần từ đáy biển chạy đi, bọn họ liền không cần sợ Tần Lạc Y, hắn cũng không tin, nàng dám đảm đương tội danh liên minh tu sĩ tới giết hắn.
Sở Dật Phong không đuổi theo.Hắn xuất ra một trường cung đỏ như máu, đặt lên một mũi tên màu ngân sắc, trên ngân tiễn có cỗ hơi thở mạc danh, kéo cung...Ngân tiễn hướng tới hai người đào tẩu phía trước tật bắn tới.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, tạm thời lấy Bảo Lam chiến thuyền ra, có tâm tư đem hai người kia oanh thành thịt nát.
Phanh! Một tiếng giòn vang, thần hồng trên người Đan Tuyết Liên bị ngân tiễn xé rách, thế đi ngân tiễn không giảm, sau đó tinh chuẩn bắn phía trên ngực nàng.
Đan Tuyết Liên kêu thảm thiết một tiếng, chật vật ngã xuống xuống dưới, giãy dụa muốn đứng dậy, thử vài lần, đều không có biện pháp đứng lên.
Không còn Đan Tuyết Liên, tốc độ Hạ Tử Thần chậm lại, bất quá hắn cũng không dừng lại, thậm chí không quay đầu liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục ngự hồng mà đi.
Khuôn mặt Đan Tuyết Liên trắng bệch nở nụ cười.Hạ Tử Thần cư nhiên lại muốn bỏ lại chính mình tiếp tục đào tẩu lần nữa. Trước kia chính mình cư nhiên tin lời hắn, cảm thấy hắn thật lòng đối tốt với chính mình...Nàng thật sự ngu ngốc, xem ra Tần Lạc Y nói đúng, căn bản là hắn muốn giết Tần Lạc Y.
Đáng tiếc hiện tại biết rõ tất cả, đã không còn kịp, cùng Tần Lạc Y, bọn họ đã hoàn toàn đối lập, không phải ngươi chết, chính là ta sống!
Tần Lạc Y cười đến mỉa mai.Nhìn Đan Tuyết Liên ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt sát khí bức người, hai tròng mắt nàng như nước biển lưu động dưới hàng lông mi dài, quang mang liễm diễm trong trẻo lạnh lùng.
Xem bộ dáng ngươi này...Nha, ngươi muốn giết ta sao? Bất quá, chỉ bằng hai các ngươi, các ngươi giết được ta sao? Nàng khẽ mở môi đỏ mọng, thanh âm trong trẻo băng hàn, ý cười khóe môi càng thêm sáng lạn.
Đan Tuyết Liên trừng mắt nhìn ả. Trong lòng thập phần khó chịu.Vì cái gì phản ứng Tần Lạc Y cùng chính mình tưởng tượng không giống nhau?
Nhìn thấy chính mình đến, còn có Hạ Tử Thần...Không phải ả hẳn nên sợ hãi kinh hoảng sao? Nếu ả vì mạng sống, hướng chính mình cầu xin tha thứ, vậy càng tốt.Đương nhiên, nàng khẳng định sẽ không bỏ qua cho ả, nếu hôm nay xuất thủ, Tần Lạc Y nhất định phải chết!
Tần Lạc Y, ngươi chết đến nơi còn nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi nhìn xem, đến tột cùng chúng ta có thể giết ngươi hay không! Hạ Tử Thần chậm rãi hướng nàng đi tới, ánh mắt hung ác nham hiểm sắc bén, mang theo sát khí không dấu được.
Tần Lạc Y khinh thường nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: Hạ Tử Thần, ngươi muốn giết ta, sớm đã nằm bên trong dự kiến, dù sao Động Thiên Phúc các ngươi phái người tới giết ta cũng không phải một-hai lần, chỉ là ta rất kỳ quái...Ngươi đến thuyết phục Đan cô nương như thế nào, để cho nàng với ngươi cùng nhau liên thủ tới giết ta?
Đan Tuyết Liên nghe vậy trong lòng ngẩn ra, đột nhiên tim đập gia tốc...Tần Lạc Y biết Hạ Tử Thần muốn giết nàng? Bởi vì như vậy, nên khi nhìn đến bọn họ đuổi theo, mới không có chút ngoài ý muốn? Hơn nữa Động Thiên Phúc không chỉ phái người giết ả một lần, đến tột cùng việc này là thật hay giả...Nàng nhìn về phía Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần cảm nhận được ánh mắt nàng hồ nghi, ôn nhu nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt trấn an nàng, lập tức nhìn phía Tần Lạc Y cười lạnh nói: Tần Lạc Y, quả nhiên ngươi đủ giảo hoạt, ngươi cho là nói như vậy, có thể xúi giục ly gián chúng ta? Có thể còn sống từ nơi này đi ra ngoài? Đừng có nằm mộng! Hôm nay ngươi phải chết!
Đan Tuyết Liên thoải mái.Ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tần Lạc Y lần nữa....Sở Dật Phong lạnh nhạt với chính mình, có lẽ do nữ nhân này xúi giục, hiện tại ả vì mạng sống, lại nói ra lời Động Thiên Phúc đuổi giết nàng...Nếu Động Thiên Phúc muốn giết một người, ả còn có thể sống đến bây giờ?
Hạ Tử Thần rõ ràng nhìn đến chính mình khổ sở, là vì chính mình mới đến giết ả, hắn làm tất cả đều vì chính mình...Căn bản nàng không nên hoài nghi hắn.Đáy mắt nàng hiện lên một chút áy náy.
Tần Lạc Y nhìn nhìn Đan Tuyết Liên, lại nhìn về phía Hạ Tử Thần, không khỏi âm thầm phiết phiết môi.Nữ nhân ngu ngốc.Bị người lừa xoay quanh còn một lòng nghĩ đến người kia vì tốt cho chính mình.Đan Tuyết Liên vì cái gì muốn giết nàng, nàng đoán được vài phần, tất nhiên là vì Sở Dật Phong.
Trong ánh mắt nàng ta nhìn về phía Sở Dật Phong tràn ngập ái mộ say đắm quá mức rõ ràng, mà mỗi lần Sở Dật Phong đều làm như không thấy, hoàn toàn đem nàng ta trở thành không khí, nàng ta cầu mà không được, đương nhiên một thân oán khí chỉ có thể phát ra trên người chính mình.
Chỉ sợ Hạ Tử Thần cũng thừa dịp mà vào, nghĩ đến giết nàng còn kéo theo Đan Tuyết Liên xuống nước.Nhịn không được cười nhạo một tiếng.Ánh mắt thương hại nhìn về phía Đan Tuyết Liên.
Trong lòng Hạ Tử Thần rùng mình, không cho Tần Lạc Y có cơ hội nói chuyện, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, sợ nàng(TLY) vạn nhất làm ra quỷ kế ly gián gì, dù sao Đan Tuyết Liên cũng là tu sĩ ngọc phủ, thân là nữ nhi duy nhất của chưởng môn Dao Trì tiên cảnh, trên người có không ít pháp khí bảo mệnh, có nàng(ĐTL) cùng giết Tần Lạc Y sẽ tránh trường hợp vạn vô nhất thất.
*(ĐTL:Đan Tuyết Liên)*
Hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, tế ra ngọc phủ, ngọc quang cực kỳ chói mắt, tản ra hơi thở khủng bố, nháy mắt biến thành vô số lưỡi dao sắc bén, hướng tới Tần Lạc Y hung hăng bắn nhanh qua.Hắn vừa ra tay chính là chiêu đoạt mệnh.
Thấy hắn động thủ, Đan Tuyết Liên cũng không chần chờ, sát khí lạnh băng trong mắt càng đậm, một toà ngọc phủ khéo léo tinh xảo từ trên người nàng hiện lên, rất nhanh xoay tròn lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Lạc Y liền nhìn ra tu vi Hạ Tử Thần cao hơn một chút, thậm chí so với chính mình còn cao hơn một-hai giai.Tu vi Đan Tuyết Liên thấp hơn không ít, nhiều nhất cũng chỉ là ngọc phủ nhất giai.
Phượng mâu tối đen loé ra quang mang liễm diễm, khóe môi hiện lên một chút cười nhạt, đối phó với hai người kia, thậm chí nàng không cần con bài chưa lật hết, cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Ý niệm vừa động, nàng cũng triệu ra ngọc phủ, ngọc phủ hiện lên đỉnh đầu, từng đợt hào quang chói mắt buông xuống, bao phủ trên người nàng tạo thành một tầng phòng hộ cứng cỏi, dưới chân vừa động, tốc độ cực nhanh tránh được Hạ Tử Thần công kích.
Đồng tử Hạ Tử Thần co rụt lại, hừ nhẹ một tiếng, khống chế ngọc phủ tiếp tục hướng nàng đuổi theo.Đan Tuyết Liên công kích đến.Phủ đệ của nàng(ĐTL) biến thành một mũi tên dài, trên mũi tên tràn ngập tinh thần lực khủng bố, hướng tới ngực Tần Lạc Y tật bắn mà đến.
Đúng lúc này, một đạo bóng người đột nhiên xuất hiện, chắn trước người Tần Lạc Y, ngọc quang chói mắt hiện lên, xẹt một tiếng, mũi tên của nàng đã bị đánh bay thật mạnh ra ngoài, bắn xuống sơn nhai vài trăm thước dưới đáy biển, toàn bộ ngọn núi đều bị chấn động, cự thạch vỡ ra rơi xuống.
Huynh...Sở đại ca... Đan Tuyết Liên nhìn người đột nhiên xuất hiện, phút chốc ngây ngẩn cả người, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm nói: Sao huynh lại ở chỗ này?
Trong mắt lộ vẻ không thể tin, môi đỏ mọng cũng nhịn không được run rẩy, nhìn tuấn nhan Sở Dật Phong âm trầm, trong mắt lộ ra quang mang hung ác sắc bén, tâm nàng nháy mắt chìm vào đáy cốc.
Ngọc phủ hóa thành mũi tên đánh thật mạnh vào ngọn núi, bởi vì nàng quá mức khiếp sợ, ngay cả ngọc phủ cũng quên triệu hồi về, chỉ ngây ngốc nhìn hắn.Nàng biết tất cả xong rồi.
Nguyên bản muốn lặng lẽ giết chết Tần Lạc Y, sau đó làm cho hắn nhìn chính mình bằng con mắt khác...Hiện tại quả thật hắn nhìn chính mình bằng con mắt khác.Không còn hờ hững bất cần như trước đây, ánh mắt hắn nàng, lộ ra sát khí tàn nhẫn, tựa hồ muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Trong mắt Hạ Tử Thần hiện lên tàn nhẫn, lập tức trở nên thâm u vắng lặng, khinh thường nhìn Đan Tuyết Liên khiếp sợ không biết làm gì, trong lòng giận dữ...Vào thời điểm mấu chốt nàng cư nhiên có thể thất thần nhìn nam nhân.Ngọc phủ của hắn đột nhiên hóa thành một chuỷ thủ tinh xảo, vô thanh vô tức hướng tới Tần Lạc Y cũng đang ngây ngẩn cả người.
Đối với Sở Dật Phong xuất hiện, Tần Lạc Y cũng thập phần khiếp sợ, trong phượng mâu tối đen lóe ra quang mang phức tạp.Càng làm cho nàng thật không ngờ là, hắn cư nhiên là tu sĩ ngọc phủ.Tuy rằng phẩm giai không cao, là ngọc phủ nhị giai, bất quá thực sự kinh người,Thời điểm năm năm trước nàng rời đi, hắn mới là tu vi tôn giả mà thôi.
Nàng ở Phiêu Miểu Tông, trước khi tu luyện ra phủ đệ, trong hàn đàm có linh lực cường đại khủng bố, có thể tấn giai nhanh, tu luyện ra phủ đệ sau, lại có Hỗn Nguyên Thiên Châu không ngừng phóng thích tinh thần lực, mới có thể bảo trì tốc độ tấn giai nhanh như vậy.
Lại nghĩ đến hắn ngồi pháp khí phi hành, còn có rất nhiều hắc y nhân đi theo hắn, tu vi bọn họ đều rất cao, lại đối với hắn thập phần tôn kính, tất cả đều thuyết minh, khả năng hắc y nhân không phải hắn thuê đến.Có thể làm cho hắn thời gian vài năm có tốc độ tấn giai nhanh như vậy, không biết người hắn bái sư là ai...Khẳng định là một người vô cùng không đơn giản.
Bất quá nàng khiếp sợ cũng không xem nhẹ Hạ Tử Thần, cảm giác được hắn đánh lén mà đến, phượng mâu lạnh lùng, ngọc phủ gắn trên người biến thành một đạo lưu quang, gào thét nghênh đón.
Bởi vì Hạ Tử Thần đánh lén, tuy rằng tu vi của hắn so với Tần Lạc Y còn cao hơn một-hai giai, bất quá lực lượng trên chủy thủ, cuối cùng không thắng nổi một kích toàn lực của Tần Lạc Y...Chủy thủ bị chụp tan, ngọc quang tản ra xoay tròn lại rất nhanh tụ tập trên tay hắn.
Tần Lạc Y nhanh chóng nhảy lên, xuất Càn Khôn Chung ra hướng về phía hắn đánh xuống.
Ha ha, Càn Khôn chung sao? Hạ Tử Thần nghiêm nghị không sợ, cười to ra tiếng: Sớm nghe nói ngươi ở đại chiến lần trước dùng Càn Khôn Chung trổ hết tài năng, giết không ít yêu thú, ngươi cho rằng ta tới giết ngươi, sẽ không chuẩn bị trước sao?
Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại.Cư nhiên không sợ sóng âm Càn Khôn Chung công kích.Sóng âm Càn Khôn Chung công kích vô cùng cường đại...Hắn lại lông tóc vô thương, trừ phi hắn phong bế thính giác cùng thần thức.
Được đến Càn Khôn Chung sau, nàng cố ý nghiên cứu Càn Khôn Chung, cũng xem không ít sách cổ, biết có một loại công pháp kỳ dị, phong bế hoàn toàn cảm giác bản thân, không nghe được, không cảm giác được, thậm chí thần thức cũng không ảnh hưởng.Tần Lạc Y nhìn về phía ánh mắt hắn.Trong ánh mắt hắn có quang mang âm lãnh lóe ra.
Không có thần thức, không có thính giác, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu. Tần Lạc Y cười nhẹ, bàn tay mềm vừa động, ngọc phủ lại hóa thành lưu quang chói mắt lần nữa, hướng hắn áp chế xuống...Đã không có thần thức cùng thính giác, đây chính là tối kỵ của tu sĩ khi đối chiến.
Sở Dật Phong cũng minh bạch, nhếch môi một cái,ngọc phủ trong tay hào quang bốn phía, cũng hướng hắn đánh qua.Sở Dật Phong cùng Tần Lạc Y liên thủ đối phó chính mình, mà Đan Tuyết Liên còn ở một bên ngẩn người...Hàn quang trong mắt Hạ Tử Thần hiện ra, hướng về phía nàng quát lớn: Tuyết Liên, nàng còn đang suy nghĩ cái gì, giết hắn.Nàng không giết hắn, nếu để cho hắn còn sống từ nơi này đi ra ngoài, nàng cho là hắn có thể buông tha nàng sao?
Thân thể Đan Tuyết Liên chấn động, rốt cục từ trong giật mình phục hồi lại tinh thần, nhìn Hạ Tử Thần bị vây quanh, còn có Sở Dật Phong cùng Tần Lạc Y xuất thủ tàn nhẫn vô tình.Nàng biết Hạ Tử Thần nói đúng.
Còn có, hắn vì chính mình mới đi đối phó Tần Lạc Y, nàng cần phải giúp hắn, nếu Hạ Tử Thần chết đi, đừng nói Sở Dật Phong, cho dù Tần Lạc Y cũng không có khả năng buông tha cho nàng. Cắn cắn môi, nàng hướng tới sau lưng Tần Lạc Y công kích qua.
Sở Dật Phong trở lại đem nàng chặn đứng, ngọc phủ tản ra hơi thở khủng bố, biến ảo thành một phen trường kiếm, phát ra tiếng rồng ngâm, hướng tới nàng hung hăng đánh tới.
Thấy không, nàng không giết hắn, hắn sẽ giết nàng! Tuy rằng Hạ Tử Thần không nghe được, nhưng có thể nhìn được, mắt thấy Sở Dật Phong đang cùng Đan Tuyết Liên đối chiến, hắn lại châm thêm mồi lửa, sợ nàng còn tồn tại lòng dạ phụ nhân, đối với Sở Dật Phong hạ thủ lưu tình.Mà chính hắn toàn lực đối phó Tần Lạc Y.
Đã không còn Sở Dật Phong, áp lực của hắn suy giảm, khuôn mặt nguyên bản coi như tuấn tú, hiện lên thần sắc dữ tợn sắc.
Trong lòng Đan Tuyết Liên còn một tia chần chờ cuối cùng, nàng nhìn Sở Dật Phong, khẽ cắn môi, trong mắt là yêu say đắm cùng lưu luyến khó nén: Sở đại ca, huynh nhất định phải động thủ với ta sao?
Sở Dật Phong lười nói chuyện với nàng, công kích nàng càng thêm mãnh liệt.Cư nhiên dám gây bất lợi cho Y nhi của hắn, Đan Tuyết Liên...Đáng chết!
Huynh muốn giết ta, vậy thất tiên hiệp liên kia...Huynh không cần sao? Đan Tuyết Liên một bên ngăn cản hắn công kích, một bên đề cao âm lượng.
Sở Dật Phong cong môi cười, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, khóe mắt hơi nhíu, sinh ra ba phần tà khí, lại mang theo bảy phần tàn nhẫn: Bất quá là một đóa hoa mà thôi, ngươi thực sự cho rằng ta hiếm lạ?
Đan Tuyết Liên hoàn toàn tuyệt vọng, có chút điên cuồng cười ha hả, khóe mắt có nước mắt chảy xuống, sau đó phút chốc thối lui, thanh âm lạnh như băng nói: Sở Dật Phong,huynh không nên ép ta giết huynh!
Nữ nhân ngu xuẩn này! Hạ Tử Thần cùng Tần Lạc Y chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ, tuy rằng không nghe được, thần thức cũng không cảm giác được, bất quá ánh mắt nhìn được, bộ dáng Đan Tuyết Liên ở chỗ này do dự, làm cho trong lòng hắn nhất thời bốc hoả, thiếu chút nữa liền không khống chế được chính mình, muốn bỏ lại Tần Lạc Y, đem nàng chụp bay trước.
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn thoáng qua Sở Dật Phong...Nha, hắn đem người mê đến thất điên bát đảo.
Là ta giết ngươi! Sở Dật Phong nhẹ nhàng cười, tinh thần lực cùng linh lực cường đại trong ngọc phủ, dẫn động nước biển phụ cận, hình thành một lốc xoáy cực kỳ khủng bố, xoay tròn hướng Đan Tuyết Liên mà đi, muốn lốc xoáy cuốn lấy nàng xé thành mảnh nhỏ.
Sắc mặt Đan Tuyết Liên kịch biến, vội vàng thối lui về phía sau.Sở Dật Phong thật sự nhẫn tâm muốn lấy tính mạng nàng!
Huynh đã nhẫn tâm như thế...Vậy huynh đi tìm chết đi! Đột nhiên trong tay áo nàng chui ra một con chồn lớn như hai nắm tay, cả người màu tím, hét lên một tiếng, hướng tới Sở Dật Phong hung ác xông đến.
Đây là...Tử Điện Chồn! Tần Lạc Y nhanh chóng nhận thức ra, sắc mặt không khỏi khẽ biến, tuy thân thể Tử Điện Chồn nhỏ, nhưng lực công kích rất cường đại, đặc biệt dùng ở thời điểm xuất kỳ bất ý đánh lén: Cẩn thận.
Bộ lông màu tím trên người Tử Điện Chồn dựng ngược lên, sau đó từng đạo tử quang chói mắt ở trên người nó lóe ra, rất nhanh tử quang tụ tập cùng một chỗ, trở nên to lớn, giống như tia chớp, tật bắn hướng Sở Dật Phong.
Cự thạch nơi xa, đột nhiên truyền đến một cỗ dòng nước dao động cực nhẹ, bất quá không đợi người phát hiện, rất nhanh bình tĩnh xuống.
Hạ Tử Thần nở nụ cười. Nhìn đến Đan Tuyết Liên thả Tử Điện Chồn ra, hắn biết chính mình không cần tiếp tục lo lắng nữ nhân kia dại dột hạ thủ lưu tình đối với Sở Dật Phong, hắn bắt đầu toàn lực đối phó Tần Lạc Y, bất động thanh sắc tán đi công pháp cấm chế thần thức cùng thính giác.
Tần Lạc Y phân chút tâm tư trên người Sở Dật Phong. Nguyên bản tu vi Sở Dật Phong cùng Đan Tuyết Liên tương đương, thậm chí so với nàng ta còn cao hơn một chút, bất quá Đan Tuyết Liên thả Tử Điện Chồn ra,Tử Điện Chồn kia phóng xuất ra lực công kích cực kỳ kinh người, một phen va chạm sau, ngọc phủ phòng hộ bảo vệ trên người hắn cư nhiên có dấu hiệu vỡ nứt.
Mà Đan Tuyết Liên cũng không nhàn rỗi, khuôn mặt băng hàn cầm ngọc phủ công kích hung ác, chiêu chiêu trí mệnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Dật Phong kiên trì không được bao lâu.
Tần Lạc Y cong môi nở nụ cười, trong mắt sát khí tràn ngập, ý niệm vừa động, đem Thanh Y khôi lỗi từ trong trữ vật giới phóng ra, để cho hắn đi giết Tử Điện Chồn.
Hạ Tử Thần nghĩ đến nắm chắc thắng lợi khiếp sợ thở nhẹ một tiếng, trong lòng kinh hoàng không thôi, thanh y nam tử....Chẳng lẽ đây là thanh y nam tử thời điểm lần trước cứu Quý Huyền cùng chúng tu sĩ, có tu vi thập phần cường đại?
Mọi người trong Thông Cẩm thành đối với thân phận thanh y nam tử này vô cùng tò mò, không nghĩ tới hắn cư nhiên ở bên người Tần Lạc Y! Trong lòng có dự cảm không tốt.Có thanh y nam tử gia nhập, hôm nay chính mình muốn giết Tần Lạc Y sẽ rất khó.
Càng nghĩ càng giận, lại nghĩ đến mỗi lần Động Thiên Phúc phái người đi đuổi giết nàng, cuối cùng không còn một người còn sống trở về...Sắc mặt càng trở nên khó coi.
Thanh Y khôi lỗi cũng không e ngại cônh kích lôi điện trên người Tử Điện Chồn.Lần trước trên người hắn bị hủy gập ghềnh, Tần Lạc Y từng hỏi qua sư phụ phải chữa trị như thế nào, sau lại chiếu theo lời sư phụ nói, ôm ý tưởng thử một lần, để cho Đại Hắc chúng nó đem hắn đưa đến động phủ Cổ tộc Thánh chủ, dùng lôi điện tái tạo thân thể, mất thời gian gần một tháng, quả nhiên đem thương thế trên người hắn chữa trị hoàn toàn.
Hơn nữa Đại Hắc cùng Hắc Đế phát hiện, khôi lỗi trải qua lôi điện túy luyện, không chỉ chữa trị thân thể, hơn nữa sức chiến đấu lại cường đại thêm không ít.Hai chúng nó thương lượng, cuối cùng Thanh Y khôi lỗi bị lưu lại trong động phủ Cổ tộc Thánh chủ, ngẩn ngơ thời gian gần hai năm, thẳng đến khi nàng xuất quan, mới bị Đại Hắc khiêng trở về.
Đan Tuyết Liên cùng Tử Điện Chồn đang liên thủ công kích Sở Dật Phong, đột nhiên nhìn đến một thanh y nam tử xuất hiện, công kích dưới tay nàng đột nhiên bị kiềm hãm.
Cẩn thận hắn. Hạ Tử Thần rống to ra tiếng, thanh âm chấn thiên, nếu Tử Điện Chồn cùng Đan Tuyết Liên bị giết, hôm nay hắn đừng mơ tưởng toàn thân trở ra.
Đáng tiếc đã quá muộn.Trên người Thanh Y khôi lỗi không hề có hơi thở, tốc độ lại cực nhanh, thời điểm đợi Đan Tuyết Liên nghe được Hạ Tử Thần quát chói tai hồi thần đến, Thanh Y khôi lỗi đã phóng đến bên người Tử Điện Chồn, một phen đem nó bắt lên, nhẹ nhàng sờ, một trận thanh âm xương cốt đứt đoạn, Tử Điện Chồn bị hoá thành một đoàn thịt nát.
Không! Tử Điện Chồn là linh hồn khế ước của Đan Tuyết Liên, hơn một trăm năm trước, nàng ngẫu nhiên gặp được khi tiến vào bên trong bí địa Tuyết Sơn.
Vóc dáng nó nhỏ, lực công kích lại cực kỳ cường đại...Chỉ cần không phải tu sĩ tử phủ, nàng cùng Tử Điện Chồn liên thủ, quyết không bại chiến!
Không nghĩ tới Tử Điện Chồn chính mình sủng ái đến cực điểm lại bị nam nhân này giết chết dễ dàng! Nàng điên cuồng hét lên một tiếng, trong lòng vừa tức vừa giận vừa hận, đột nhiên đánh mất lý trí, ngọc quang chói mắt biến thành một phen trường kiếm, hướng về phía Thanh Y khôi lỗi bổ xuống.
Thanh Y khôi lỗi lạnh lùng nhìn nàng, thần sắc hờ hững.Mắt thấy thanh trường kiếm kia sắp bổ tới trên người Thanh Y khôi lỗi, công kích của Sở Dật Phong cũng vừa hay tiến đến, một tiếng vang lớn, thân thể Đan Tuyết Liên bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống cách hơn trăm thước, máu tươi từ trong khoé môi nàng trào ra, ánh mắt nàng tuyệt vọng lại mang theo lạnh lẽo trừng mắt Sở Dật Phong.
Hạ Tử Thần thấy tình thế không ổn, cũng bất chấp chiến đấu, xoay người đào tẩu. Trên người Tần Lạc Y có Càn Khôn Chung, vốn đã rất khó đối phó, thật vất vả hắn mới tìm được biện pháp đối phó nàng, khiến cho nàng không có cách nào sử dụng Càn Khôn Chung, không nghĩ tới lại nhảy ra một Sở Dật Phong, hiện tại có thêm thanh y nam tử...Hôm nay muốn giết Tần Lạc Y, hoàn toàn không có phần thắng.
Nếu hiện tại chạy đi, còn có thể lưu lại một mệnh, hắn là nhi tử chưởng môn Động Thiên Phúc, ngày thường danh tiếng không kém, cho dù Tần Lạc Y nói chính mình muốn giết nàng, chỉ cần hắn thề thốt phủ nhận, nàng không lấy ra chứng cớ, cũng không có người tin tưởng nàng.
Mà Tần Lạc Y nhìn bóng dáng hắn đào tẩu rất nhanh, môi đỏ mọng gợi lên, lạnh lùng cười.Bàn tay mềm giương lên, xuất Càn Khôn chung ra, đánh xuống phương hướng hắn đào tẩu.
Hạ Tử Thần lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, bất quá hắn không quay đầu, ngự thần hồng tiếp tục hướng xa xa bỏ chạy, chỉ là hiển nhiên bị thương, tốc độ hắn chậm hơn không ít.
Đan Tuyết Liên vừa bị Sở Dật Phong đánh trọng thương, lúc này lại thấy Hạ Tử Thần vẫn luôn đối với chính mình nói gì nghe nấy, hận không thể đem nàng phủng trong lòng bàn tay, cư nhiên dám bỏ lại chính mình, chỉ lo đào tẩu, không khỏi trừng lớn mắt, hận nghiến răng nghiến lợi.
Sở Dật Phong cầm ngọc phủ hóa thành trường kiếm, cùng Thanh Y khôi lỗi hướng về phía nàng, Đan Tuyết Liên hạ quyết tâm, đột nhiên ném ra công kích phù, chính mình cũng không tiếp tục ham chiến, lấy thập nhị thần hành phù ra, hướng tới phương hướng Hạ Tử Thần đuổi theo.
Lá thần hành phù này, là phụ thân nàng vì nàng cố ý tìm mua trên Huyền Thiên đại lục, mất gần ngàn vạn lượng bạc, làm vật bảo mệnh cho nàng khi gặp thời điểm nguy cơ. Lần trước nàng bị yêu thú vây khốn, đang chuẩn bị dùng lá thần hành phù này chạy trốn, kết quả Sở Dật Phong từ trên trời giáng xuống.
Không nghĩ tới thời điểm cách hơn nửa tháng, nàng vẫn phải dùng thần hành phù...Chỉ là thực châm chọc, lần trước là Sở Dật Phong cứu nàng, lần này là Sở Dật Phong muốn giết nàng, làm cho nàng chỉ có thể dùng thần hành phù đào tẩu.
Tốc độ của nàng quá nhanh, hơn nữa ném ra phù chú có phẩm giai không thấp, thời điểm đợi Sở Dật Phong thoát khỏi công kích phù vây quanh đuổi theo, Đan Tuyết Liên đã chạy được mấy ngàn thước.
Thanh Y khôi lỗi không sợ phù chú này, chỉ là tốc độ hắn không nhanh bằng Đan Tuyết Liên dùng thần hành phù, tuy rằng hắn chạy trước Sở Dật Phong, nhưng vẫn cách Đan Tuyết Liên trăm thước.
Sở Dật Phong híp mắt lại, mâu quang dị thường sắc bén. Đan Tuyết Liên thân là nữ nhi chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, nếu đã xé rách mặt chiến đấu, nào có đạo lý để nàng đào tẩu, nếu không về sau sợ là sẽ rước không ít phiền phức cho Y nhi.Đối với Đan Tuyết Liên, hắn đã tồn tại tâm tư nhất định phải giết.
Thanh âm bén nhọn chói tai phía sau giống như nhanh chóng xuyên thấu dòng nước, làm cho tốc độ Hạ Tử Thần chậm hơn không ít, thời khắc lo lắng sẽ bị đuổi theo lòng cả kinh, nhìn lại người đuổi theo cư nhiên là Đan Tuyết Liên, không khỏi vô cùng vui vẻ.
Liên nhi! Khoé môi Đan Tuyết Liên dính máu, trong mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất, lại hướng tới hắn mỉm cười, gấp giọng thúc giục nói: Mau đưa tay cho ta.
Hạ Tử Thần mừng rỡ, xem tốc độ Đan Tuyết Liên, liền biết nàng dùng thần hành phù, bằng không dựa vào tu vi nàng là một tu sĩ ngọc phủ sơ giai, lại bị trọng thương, căn bản tốc độ không có khả năng nhanh như vậy, cư nhiên đuổi theo chính mình.
Hắn không chút do dự đưa tay cho Đan Tuyết Liên, trong lòng âm thầm may mắn, chính mình quyết định đem Đan Tuyết Liên đến giết Tần Lạc Y, quả nhiên cực kỳ chính xác. Chỉ cần từ đáy biển chạy đi, bọn họ liền không cần sợ Tần Lạc Y, hắn cũng không tin, nàng dám đảm đương tội danh liên minh tu sĩ tới giết hắn.
Sở Dật Phong không đuổi theo.Hắn xuất ra một trường cung đỏ như máu, đặt lên một mũi tên màu ngân sắc, trên ngân tiễn có cỗ hơi thở mạc danh, kéo cung...Ngân tiễn hướng tới hai người đào tẩu phía trước tật bắn tới.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, tạm thời lấy Bảo Lam chiến thuyền ra, có tâm tư đem hai người kia oanh thành thịt nát.
Phanh! Một tiếng giòn vang, thần hồng trên người Đan Tuyết Liên bị ngân tiễn xé rách, thế đi ngân tiễn không giảm, sau đó tinh chuẩn bắn phía trên ngực nàng.
Đan Tuyết Liên kêu thảm thiết một tiếng, chật vật ngã xuống xuống dưới, giãy dụa muốn đứng dậy, thử vài lần, đều không có biện pháp đứng lên.
Không còn Đan Tuyết Liên, tốc độ Hạ Tử Thần chậm lại, bất quá hắn cũng không dừng lại, thậm chí không quay đầu liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục ngự hồng mà đi.
Khuôn mặt Đan Tuyết Liên trắng bệch nở nụ cười.Hạ Tử Thần cư nhiên lại muốn bỏ lại chính mình tiếp tục đào tẩu lần nữa. Trước kia chính mình cư nhiên tin lời hắn, cảm thấy hắn thật lòng đối tốt với chính mình...Nàng thật sự ngu ngốc, xem ra Tần Lạc Y nói đúng, căn bản là hắn muốn giết Tần Lạc Y.
Đáng tiếc hiện tại biết rõ tất cả, đã không còn kịp, cùng Tần Lạc Y, bọn họ đã hoàn toàn đối lập, không phải ngươi chết, chính là ta sống!
/479
|