Sang tuần, Đồng Ái và Thiên Vũ hoàn thành thủ tục kết hôn.
Thiên Vũ cũng quay lại công ty giải quyết cho xong công việc. Nhưng việc thì có lúc nào xong.
Hết hợp đồng này tới hợp đồng khác, Vịnh Hàn vẫn như bóng chim tăm cá. Thái độ của Vịnh Khải đối với anh cũng thay đổi. Thiên Vũ có cảm giác như anh ta đang cố tìm mọi cách bù đắp cho mình. Song đã gọi là bù đắp thì có bao giờ đủ? Tình cảm thiếu vắng bao nhiêu năm, muốn bù đắp thì có thể bù đắp đủ sao?
Đồng Ái và Thiên Vũ chính thức trở thành vợ chồng sau ngày đăng ký kết hôn đó. Mọi thứ bắt đầu và kết thúc trong sự tự nguyện của cả hai.
Đồng Ái nhắm ghiền mắt. Đèn đã tắt. Thiên Vũ tử từ cúi xuống. Môi anh lạnh. Môi cô cũng lạnh. Hai làn môi lạnh lẽo chạm vào nhau.
Hai thân thể xa lạ. Từ từ hòa quyện. Từ từ sưởi ấm lẫn nhau.
Kiếp trước, mỗi lần quan hệ, Hà Lam Giang đều làm rất mạnh, kết thúc rất nhanh. Anh ta không quan tâm tới cảm giác của Đồng Ái. Xong việc là lăn ra ngủ. Cô như một cái máy làm cho xong bổn phận, lòng thầm cầu nguyện, lần này sẽ mau có một đứa bé đến với mình.
Kiếp này, trong bụng Đồng Ái đã có một đứa trẻ. Nhưng cô vẫn làm chuyện vợ chồng với Thiên Vũ. Đó cũng là một cách làm quen, một cách xóa đi khoảng cách của hai người sao?
Thiên Vũ làm mọi chuyện rất từ tốn, chậm rãi. Từ bước dạo đầu, đợi Đồng Ái có phản ứng, thân thể có dấu hiệu sẵn sàng mới chậm rãi tiến vào cô.
-Em có đau không? Đau thì nói nhé, tôi sẽ chậm lại….
Đồng Ái đau chứ! Dù sao kiếp này cô cũng chỉ mới lên giường một lần với anh thôi. Kinh nghiệm không có nhiều. Thân thể vẫn chật khít, khó lòng tiếp nhận được sự xâm nhập của dị vật bên ngoài.
-A…
-Đau sao?
Thiên Vũ ngừng lại. Anh còn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đồng Ái, tay xoa lưng cô, ve vuốt nhẹ nhàng.
Đồng Ái rướn người lên một chút, cố gắng mở chân ra rộng hơn, quấn lấy hông anh. Nghe nói đó là một tư thế tốt, đảm bảo sự xâm nhập của người đàn ông tới chỗ sâu nhất của tử cung, đồng thời cũng khiến người nữ dễ đạt tới cực khoái, giảm bớt đau đớn.
Đã làm vợ, chuyện thân mật này làm sao tránh khỏi. Nhưng Thiên Vũ là người đàn ông tốt. Anh rất quan tâm tới cảm xúc của cô, làm cũng rất nhẹ nhàng…Đồng Ái chỉ thấy đau lúc đầu, sau đó có chút tê dại. Lần đầu trong đời, cô cảm thấy thích sự va chạm, sự xâm nhập đó…Tay cũng ôm chặt lấy anh, vô thức muốn Thiên Vũ tiến vào sâu hơn, yêu mình đậm đà hơn….
-Anh nấu cháo rồi. Em ăn rồi đi khám thai nhé! Nhớ đi taxi, đừng đi xe buýt biết không?
Khi Đồng Ái thức dậy, Thiên Vũ đã đi làm. Chỉ có một tờ giấy dán trên tủ lạnh. Nhưng cô lại thấy rất ấm lòng.
Còn một tờ giấy khác dán phía dưới. Một dòng P/S cũng rất dễ thương:
-Hay là em đợi anh về được không? Anh đưa em đi!
Anh không yên tâm để Đồng Ái đi một mình. Thai của cô xảy ra sự cố ngày đó từng làm Thiên Vũ một trận kinh sợ. Nhưng bây giờ bên cạnh sự sợ hãi là lo lắng. Lo lắng của một người thân dành cho một người thân.
Đồng Ái ăn cháo, thay quần áo rồi bước ra ngoài. Cô đón taxi. Thai đã 13 tuần tuổi, đã có thể siêu âm rồi.
Thai 3 tháng đã có đầy đủ cơ quan của cơ thể, đã là một con người.
Con cô đã là một con người, có hình có dạng. Hôm nay Đồng Ái đã có thể nhìn thấy con rồi.
Trên không gian cao rộng, con người không ai thấy được một đôi cánh đen trên vai chàng thanh niên trẻ. Đồng Ái đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng nụ cười đó rồi sẽ tồn tại được bao lâu?
Một bào thai quỷ, tồn tại bên cạnh một thiên sứ trong sáng. Phần thiệt thòi sẽ luôn thuộc về phía thiên sứ. Ngẫm đi ngẫm lại, anh không bao giờ muốn thiên sứ của mình phải đối diện với một mối nguy cơ như thế. Có lẽ tạm thời em chưa thể gặp được mẹ em.
Quỷ và em đều trở thành hai khối thịt trong bụng cô ấy. Nó không đủ sức phản kháng, dù là sự tấn công của con người.
Bên trong phòng khám, bác sĩ Hà nhìn người phụ nữ đang háo hức chờ đợi trước mắt mình. Bà biết cô gái này…Cô ấy rất chăm chỉ thăm khám sau khi giữ được thai ổn định, hầu như cứ 2 ngày lại tới phòng khám kiểm tra tình trạng thai một lần.
Bây giờ lại…Tình huống này…
Nhưng bà không thể không nói. Không thể giấu người mẹ chuyện này.
-Chị Mạnh à…Chúng tôi cũng đã kiểm tra độ mờ da gáy. Chỉ số là 3.5mm.
Sự ngập ngừng của bác sĩ khiến một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Đồng Ái. Cô vội hỏi ngay:
-Có nghĩa là sao bác sĩ? Con tôi…Con tôi thế nào ạ?
-Thai có độ mờ da gáy từ 3 mm trở lên có khả năng mắc hội chứng Down. Bào thai của chị tới 3,5mm. Nguy cơ là rất cao.
Bị down? Tay chân Đồng Ái lạnh toát. Hình ảnh đứa bé đầu to, thân nhỏ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hiện ra trước mặt Đồng Ái. Tay cô vô thức xoa bụng. Con của cô…Lẽ nào…
-Chúng tôi chưa kết luận chính xác. Giờ thì chúng tôi sẽ làm thêm một số xét nghiệm để kiểm tra lại các nguy cơ…Chị cũng không cần căng thẳng quá, hy vọng sẽ có kết quả khả quan hơn.
-Vâng…Cảm ơn bác sĩ…
Nếu bào thai ra đời sẽ bị dị tật, vậy Đồng Ái sẽ làm gì? Cô sẽ phải làm gì?
Đứa trẻ sẽ không biết gì cả. Không nhận thức được gì…Chỉ là một cái xác biết ăn biết uống. Xã hội sẽ không cần nó. Nó chỉ là một gánh nặng của mọi người, của xã hội này thôi.
Ai sẽ chấp nhận nó? Đồng Ái có thể chấp nhận, có thể chịu đựng một đứa bé thế hay không?
Thiên Vũ cũng quay lại công ty giải quyết cho xong công việc. Nhưng việc thì có lúc nào xong.
Hết hợp đồng này tới hợp đồng khác, Vịnh Hàn vẫn như bóng chim tăm cá. Thái độ của Vịnh Khải đối với anh cũng thay đổi. Thiên Vũ có cảm giác như anh ta đang cố tìm mọi cách bù đắp cho mình. Song đã gọi là bù đắp thì có bao giờ đủ? Tình cảm thiếu vắng bao nhiêu năm, muốn bù đắp thì có thể bù đắp đủ sao?
Đồng Ái và Thiên Vũ chính thức trở thành vợ chồng sau ngày đăng ký kết hôn đó. Mọi thứ bắt đầu và kết thúc trong sự tự nguyện của cả hai.
Đồng Ái nhắm ghiền mắt. Đèn đã tắt. Thiên Vũ tử từ cúi xuống. Môi anh lạnh. Môi cô cũng lạnh. Hai làn môi lạnh lẽo chạm vào nhau.
Hai thân thể xa lạ. Từ từ hòa quyện. Từ từ sưởi ấm lẫn nhau.
Kiếp trước, mỗi lần quan hệ, Hà Lam Giang đều làm rất mạnh, kết thúc rất nhanh. Anh ta không quan tâm tới cảm giác của Đồng Ái. Xong việc là lăn ra ngủ. Cô như một cái máy làm cho xong bổn phận, lòng thầm cầu nguyện, lần này sẽ mau có một đứa bé đến với mình.
Kiếp này, trong bụng Đồng Ái đã có một đứa trẻ. Nhưng cô vẫn làm chuyện vợ chồng với Thiên Vũ. Đó cũng là một cách làm quen, một cách xóa đi khoảng cách của hai người sao?
Thiên Vũ làm mọi chuyện rất từ tốn, chậm rãi. Từ bước dạo đầu, đợi Đồng Ái có phản ứng, thân thể có dấu hiệu sẵn sàng mới chậm rãi tiến vào cô.
-Em có đau không? Đau thì nói nhé, tôi sẽ chậm lại….
Đồng Ái đau chứ! Dù sao kiếp này cô cũng chỉ mới lên giường một lần với anh thôi. Kinh nghiệm không có nhiều. Thân thể vẫn chật khít, khó lòng tiếp nhận được sự xâm nhập của dị vật bên ngoài.
-A…
-Đau sao?
Thiên Vũ ngừng lại. Anh còn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đồng Ái, tay xoa lưng cô, ve vuốt nhẹ nhàng.
Đồng Ái rướn người lên một chút, cố gắng mở chân ra rộng hơn, quấn lấy hông anh. Nghe nói đó là một tư thế tốt, đảm bảo sự xâm nhập của người đàn ông tới chỗ sâu nhất của tử cung, đồng thời cũng khiến người nữ dễ đạt tới cực khoái, giảm bớt đau đớn.
Đã làm vợ, chuyện thân mật này làm sao tránh khỏi. Nhưng Thiên Vũ là người đàn ông tốt. Anh rất quan tâm tới cảm xúc của cô, làm cũng rất nhẹ nhàng…Đồng Ái chỉ thấy đau lúc đầu, sau đó có chút tê dại. Lần đầu trong đời, cô cảm thấy thích sự va chạm, sự xâm nhập đó…Tay cũng ôm chặt lấy anh, vô thức muốn Thiên Vũ tiến vào sâu hơn, yêu mình đậm đà hơn….
-Anh nấu cháo rồi. Em ăn rồi đi khám thai nhé! Nhớ đi taxi, đừng đi xe buýt biết không?
Khi Đồng Ái thức dậy, Thiên Vũ đã đi làm. Chỉ có một tờ giấy dán trên tủ lạnh. Nhưng cô lại thấy rất ấm lòng.
Còn một tờ giấy khác dán phía dưới. Một dòng P/S cũng rất dễ thương:
-Hay là em đợi anh về được không? Anh đưa em đi!
Anh không yên tâm để Đồng Ái đi một mình. Thai của cô xảy ra sự cố ngày đó từng làm Thiên Vũ một trận kinh sợ. Nhưng bây giờ bên cạnh sự sợ hãi là lo lắng. Lo lắng của một người thân dành cho một người thân.
Đồng Ái ăn cháo, thay quần áo rồi bước ra ngoài. Cô đón taxi. Thai đã 13 tuần tuổi, đã có thể siêu âm rồi.
Thai 3 tháng đã có đầy đủ cơ quan của cơ thể, đã là một con người.
Con cô đã là một con người, có hình có dạng. Hôm nay Đồng Ái đã có thể nhìn thấy con rồi.
Trên không gian cao rộng, con người không ai thấy được một đôi cánh đen trên vai chàng thanh niên trẻ. Đồng Ái đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng nụ cười đó rồi sẽ tồn tại được bao lâu?
Một bào thai quỷ, tồn tại bên cạnh một thiên sứ trong sáng. Phần thiệt thòi sẽ luôn thuộc về phía thiên sứ. Ngẫm đi ngẫm lại, anh không bao giờ muốn thiên sứ của mình phải đối diện với một mối nguy cơ như thế. Có lẽ tạm thời em chưa thể gặp được mẹ em.
Quỷ và em đều trở thành hai khối thịt trong bụng cô ấy. Nó không đủ sức phản kháng, dù là sự tấn công của con người.
Bên trong phòng khám, bác sĩ Hà nhìn người phụ nữ đang háo hức chờ đợi trước mắt mình. Bà biết cô gái này…Cô ấy rất chăm chỉ thăm khám sau khi giữ được thai ổn định, hầu như cứ 2 ngày lại tới phòng khám kiểm tra tình trạng thai một lần.
Bây giờ lại…Tình huống này…
Nhưng bà không thể không nói. Không thể giấu người mẹ chuyện này.
-Chị Mạnh à…Chúng tôi cũng đã kiểm tra độ mờ da gáy. Chỉ số là 3.5mm.
Sự ngập ngừng của bác sĩ khiến một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Đồng Ái. Cô vội hỏi ngay:
-Có nghĩa là sao bác sĩ? Con tôi…Con tôi thế nào ạ?
-Thai có độ mờ da gáy từ 3 mm trở lên có khả năng mắc hội chứng Down. Bào thai của chị tới 3,5mm. Nguy cơ là rất cao.
Bị down? Tay chân Đồng Ái lạnh toát. Hình ảnh đứa bé đầu to, thân nhỏ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hiện ra trước mặt Đồng Ái. Tay cô vô thức xoa bụng. Con của cô…Lẽ nào…
-Chúng tôi chưa kết luận chính xác. Giờ thì chúng tôi sẽ làm thêm một số xét nghiệm để kiểm tra lại các nguy cơ…Chị cũng không cần căng thẳng quá, hy vọng sẽ có kết quả khả quan hơn.
-Vâng…Cảm ơn bác sĩ…
Nếu bào thai ra đời sẽ bị dị tật, vậy Đồng Ái sẽ làm gì? Cô sẽ phải làm gì?
Đứa trẻ sẽ không biết gì cả. Không nhận thức được gì…Chỉ là một cái xác biết ăn biết uống. Xã hội sẽ không cần nó. Nó chỉ là một gánh nặng của mọi người, của xã hội này thôi.
Ai sẽ chấp nhận nó? Đồng Ái có thể chấp nhận, có thể chịu đựng một đứa bé thế hay không?
/32
|