Tống Hi chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Chân:
- Cậu quả nhiên có tiềm lực làm đầu bếp. Quyết định, chính là cậu!
Bạch Chân:
- !
Ngay cả cửa phòng bếp nằm hướng nào hắn cũng không biết được không!
Giết hết con thỏ, thái đao vung lên, một chậu thịt thỏ băm xong, Tống Hi lại cầm vài củ khoai tây đưa đi cho Lý Bảo Điền.
Toàn Căn thím thống khoái tiếp nhận việc giúp người nấu thịt.
Lý Bảo Điền cầm muỗng nhỏ hỗ trợ cạo vỏ khoai tây, nói:
- Tiểu Tống ca, khoai tây này là từ trong nhà ấm của anh trồng được a, vỏ thật dễ cạo.
Tống Hi gật đầu:
- Ân, buổi sáng mới đào ra, tùy ăn tùy lấy, cậu muốn ăn thì đi qua tự mình lấy.
- Được!
Lý Bảo Điền đáp ứng:
- Tiểu Tống ca, nhà anh lại đến mấy chiếc xe.
Tống Hi nói:
- Vừa tới một đại khách nhân, chỉ bảo tiêu đã dẫn theo một đám, trên tay đều có công phu.
Lý Bảo Điền không hỏi tiếp. Dù sao nghiệp vụ cơ mật, hỏi tiểu Tống ca cũng sẽ không nói.
Tống Hi cười cười:
- Cơ thể yếu ớt từ trong bụng mẹ, không khó trị.
Người trong thôn cũng biết nhà hắn chưa bao giờ thu người có bệnh truyền nhiễm, nhà xây cách thôn xa như vậy cũng là tăng thêm một tầng bảo đảm.
Nấu thịt còn cần thời gian, Tống Hi quay về nhà, vừa vào cửa liền ngửi được mùi hương chua cay lan tỏa.
Trợ lý lái xe ra cửa chuyển khoản thuận tiện chọn mua đồ dùng hàng ngày vừa lúc trở lại, đang buộc tạp dề chuyên tâm trở mình nấu đầu thỏ.
Tống Hi hít sâu một hơi.
Bạch Chân dương dương tự đắc:
- Thơm đi, Đinh Đinh ca nhà chúng tôi sở trưởng thức ăn ngon, đầu thỏ chua cay!
Tống Hi gật gật đầu, đem Bạch Chân đẩy mạnh vào phòng bếp:
- Vậy đi theo mà học, chờ anh học xong, tôi có thể thiếu đâm anh mấy châm.
Kháo! Ca là tới chữa bệnh, không phải tới học nấu cơm!
Trợ lý nhất không chỉ làm đầu thỏ chua cay cùng xào gan thỏ, còn làm móng vuốt thỏ xào tỏi ớt. Toàn bộ đều là nguyên liệu mà Tống Hi đem ném xuống!
Nếm một ngụm.
Hương vị ngon như vậy!
Đinh trợ lý làm xong ba món đồ ăn, cởi tạp dề, nói:
- Tống bác sĩ, ông chủ để cho tôi mua cho ngài một bộ mền tơ tằm, ngài xem trước một chút có thích hay không, nếu không thích ngày mai tôi tiếp tục cầm đi đổi.
Tống Hi nháy mắt đem Mục đại trù quên sau đầu, nói:
- Anh không sai, rất không tệ. Phía đông còn một phòng trống, giường sưởi cho anh ngủ, ba bữa lại đây cùng nhau ăn.
Đinh trợ lý mỉm cười:
- Đa tạ Tống bác sĩ.
Tài nấu bếp thu mua mở đường, dùng tiền của ông chủ mua đồ lấy lòng, nháy mắt kiếm ra cho mình được bao ăn ở, còn bán nhân tình cho ông chủ.
Trợ lý nhị yên lặng cào tường. Khó trách hắn chỉ có thể làm lão nhị, chênh lệch thật lớn!
Bên kia Bạch Chân đã trộm cắn xong một đầu thỏ, cay tới suýt xoa, nói:
- Đinh Đinh, ngày mai tôi còn muốn ăn!
- Được rồi, đại thiếu gia.
Đinh trợ lý mỉm cười lấy ra khăn tay giúp Bạch Chân lau dầu mỡ, còn mang người đi rửa tay rửa mặt.
Bạch Chân ngoan ngoãn làm cho người ta hỗ trợ.
Bạch Cẩn Chi yên lặng nhìn thấy, lòng chua xót không thôi. Hắn mới là em trai của ca, vì sao ca ở trước mặt người ngoài luôn ngoan ngoãn, ở trước mặt hắn luôn ngất trời như vậy! Còn có thể khoái trá làm anh em hay không!
Ngày hôm sau bắt đầu trị liệu.
Hai anh em đều uống thuốc trước mới tiếp tục châm cứu, Tống Hi vừa cầm châm thì Bạch Chân lại gào lên.
Tống Hi:
- Tiếp tục kêu độc cho anh câm luôn!
Kháo! Nguyên lai còn chưa đâm xuống, hết hồn! Bạch Chân cực kỳ vô tội:
- Tôi kêu trước, nếu không sẽ không còn khí lực kêu.
Tống Hi:
- !
Quyết đoán đem người đè gục xuống, đâm thành con nhím.
Bạch Chân nằm trên giường, nhìn ngân châm run rẩy trên cánh tay, không dám có chút cử động nhỏ. Mềm như vậy, thật sự sẽ không bị rụng sao? Trên người đâm nhiều lỗ như vậy, lúc rút châm cần chảy bao nhiêu máu nha! Hắn, hắn, hắn chỉ có một chậu máu a!
Bạch Cẩn Chi trộm nhấc rèm cửa nhìn thoáng qua, nhất thời ánh mắt đều thẳng. Trên người ca ca thật nhiều châm! Thật đáng sợ!
Qua mười lăm phút, rút châm.
Bạch Chân lắp bắp:
- Bác sĩ, anh nhìn cho kỹ, đừng không cẩn thận quên góc nào không nhổ châm.
Tống Hi trực tiếp đem người lật qua, đâm ngay mặt. Đâm xong rồi còn cầm cái gương soi cho người ta xem.
Kháo, hai cây châm trên đầu thật giống anten bảo bảo!
Bạch Chân không dám nhìn, nói:
- Bác sĩ có biết Bạch Sơn chân nhân hay không?
- Không biết.
Tống Hi nghĩ một lát, không ấn tượng. Trên đời mặc dù có thần côn, nhưng cũng không nhiều, cơ bản đều thuộc ẩn thế gia tộc, có thể được xưng tụng là chân nhân cũng không vài người, hắn lại là gà mờ nửa chừng bỏ dở, đương nhiên càng không biết.
Bạch Cẩn Chi yên lặng lắc đầu. Ca, cầu anh không cần đem bút danh bị đen ra phân lấy ra khoe khoang, sợ antifan không đủ nhiều sao? Hành văn lạn, dấu ngắt câu phế, còn một chậu cẩu huyết, biến chuyển thần! Bỏ đi, lần sau cho Đinh trợ lý mở thêm vài tiểu hào đi khen thưởng là được..
- Vậy anh xem qua Chu Tước không?
Bạch Chân mất mát một lát, lại sôi nổi.
Tống Hi:
- Tôi chỉ xem qua chim sẻ.
Dùng bùn đất bao bọc ném vào lửa nướng, thật thơm, chỉ là không có thịt.
Bạch Chân không lên tiếng, quả thật là cao xử bất thắng hàn – tác phẩm của hắn xuất sắc như vậy làm sao có thể yêu cầu những người dân quê thế này lý giải! Ai!
Tống Hi đang bày châm cho Bạch Cẩn Chi, Bạch Chân đi tới, nhìn thấy trên đầu em trai cắm đầy châm mắt chợt sáng, lấy di động chụp hình đầu con nhím cho em trai, sau đó cũng không ngẩng đầu.
- Cậu quả nhiên có tiềm lực làm đầu bếp. Quyết định, chính là cậu!
Bạch Chân:
- !
Ngay cả cửa phòng bếp nằm hướng nào hắn cũng không biết được không!
Giết hết con thỏ, thái đao vung lên, một chậu thịt thỏ băm xong, Tống Hi lại cầm vài củ khoai tây đưa đi cho Lý Bảo Điền.
Toàn Căn thím thống khoái tiếp nhận việc giúp người nấu thịt.
Lý Bảo Điền cầm muỗng nhỏ hỗ trợ cạo vỏ khoai tây, nói:
- Tiểu Tống ca, khoai tây này là từ trong nhà ấm của anh trồng được a, vỏ thật dễ cạo.
Tống Hi gật đầu:
- Ân, buổi sáng mới đào ra, tùy ăn tùy lấy, cậu muốn ăn thì đi qua tự mình lấy.
- Được!
Lý Bảo Điền đáp ứng:
- Tiểu Tống ca, nhà anh lại đến mấy chiếc xe.
Tống Hi nói:
- Vừa tới một đại khách nhân, chỉ bảo tiêu đã dẫn theo một đám, trên tay đều có công phu.
Lý Bảo Điền không hỏi tiếp. Dù sao nghiệp vụ cơ mật, hỏi tiểu Tống ca cũng sẽ không nói.
Tống Hi cười cười:
- Cơ thể yếu ớt từ trong bụng mẹ, không khó trị.
Người trong thôn cũng biết nhà hắn chưa bao giờ thu người có bệnh truyền nhiễm, nhà xây cách thôn xa như vậy cũng là tăng thêm một tầng bảo đảm.
Nấu thịt còn cần thời gian, Tống Hi quay về nhà, vừa vào cửa liền ngửi được mùi hương chua cay lan tỏa.
Trợ lý lái xe ra cửa chuyển khoản thuận tiện chọn mua đồ dùng hàng ngày vừa lúc trở lại, đang buộc tạp dề chuyên tâm trở mình nấu đầu thỏ.
Tống Hi hít sâu một hơi.
Bạch Chân dương dương tự đắc:
- Thơm đi, Đinh Đinh ca nhà chúng tôi sở trưởng thức ăn ngon, đầu thỏ chua cay!
Tống Hi gật gật đầu, đem Bạch Chân đẩy mạnh vào phòng bếp:
- Vậy đi theo mà học, chờ anh học xong, tôi có thể thiếu đâm anh mấy châm.
Kháo! Ca là tới chữa bệnh, không phải tới học nấu cơm!
Trợ lý nhất không chỉ làm đầu thỏ chua cay cùng xào gan thỏ, còn làm móng vuốt thỏ xào tỏi ớt. Toàn bộ đều là nguyên liệu mà Tống Hi đem ném xuống!
Nếm một ngụm.
Hương vị ngon như vậy!
Đinh trợ lý làm xong ba món đồ ăn, cởi tạp dề, nói:
- Tống bác sĩ, ông chủ để cho tôi mua cho ngài một bộ mền tơ tằm, ngài xem trước một chút có thích hay không, nếu không thích ngày mai tôi tiếp tục cầm đi đổi.
Tống Hi nháy mắt đem Mục đại trù quên sau đầu, nói:
- Anh không sai, rất không tệ. Phía đông còn một phòng trống, giường sưởi cho anh ngủ, ba bữa lại đây cùng nhau ăn.
Đinh trợ lý mỉm cười:
- Đa tạ Tống bác sĩ.
Tài nấu bếp thu mua mở đường, dùng tiền của ông chủ mua đồ lấy lòng, nháy mắt kiếm ra cho mình được bao ăn ở, còn bán nhân tình cho ông chủ.
Trợ lý nhị yên lặng cào tường. Khó trách hắn chỉ có thể làm lão nhị, chênh lệch thật lớn!
Bên kia Bạch Chân đã trộm cắn xong một đầu thỏ, cay tới suýt xoa, nói:
- Đinh Đinh, ngày mai tôi còn muốn ăn!
- Được rồi, đại thiếu gia.
Đinh trợ lý mỉm cười lấy ra khăn tay giúp Bạch Chân lau dầu mỡ, còn mang người đi rửa tay rửa mặt.
Bạch Chân ngoan ngoãn làm cho người ta hỗ trợ.
Bạch Cẩn Chi yên lặng nhìn thấy, lòng chua xót không thôi. Hắn mới là em trai của ca, vì sao ca ở trước mặt người ngoài luôn ngoan ngoãn, ở trước mặt hắn luôn ngất trời như vậy! Còn có thể khoái trá làm anh em hay không!
Ngày hôm sau bắt đầu trị liệu.
Hai anh em đều uống thuốc trước mới tiếp tục châm cứu, Tống Hi vừa cầm châm thì Bạch Chân lại gào lên.
Tống Hi:
- Tiếp tục kêu độc cho anh câm luôn!
Kháo! Nguyên lai còn chưa đâm xuống, hết hồn! Bạch Chân cực kỳ vô tội:
- Tôi kêu trước, nếu không sẽ không còn khí lực kêu.
Tống Hi:
- !
Quyết đoán đem người đè gục xuống, đâm thành con nhím.
Bạch Chân nằm trên giường, nhìn ngân châm run rẩy trên cánh tay, không dám có chút cử động nhỏ. Mềm như vậy, thật sự sẽ không bị rụng sao? Trên người đâm nhiều lỗ như vậy, lúc rút châm cần chảy bao nhiêu máu nha! Hắn, hắn, hắn chỉ có một chậu máu a!
Bạch Cẩn Chi trộm nhấc rèm cửa nhìn thoáng qua, nhất thời ánh mắt đều thẳng. Trên người ca ca thật nhiều châm! Thật đáng sợ!
Qua mười lăm phút, rút châm.
Bạch Chân lắp bắp:
- Bác sĩ, anh nhìn cho kỹ, đừng không cẩn thận quên góc nào không nhổ châm.
Tống Hi trực tiếp đem người lật qua, đâm ngay mặt. Đâm xong rồi còn cầm cái gương soi cho người ta xem.
Kháo, hai cây châm trên đầu thật giống anten bảo bảo!
Bạch Chân không dám nhìn, nói:
- Bác sĩ có biết Bạch Sơn chân nhân hay không?
- Không biết.
Tống Hi nghĩ một lát, không ấn tượng. Trên đời mặc dù có thần côn, nhưng cũng không nhiều, cơ bản đều thuộc ẩn thế gia tộc, có thể được xưng tụng là chân nhân cũng không vài người, hắn lại là gà mờ nửa chừng bỏ dở, đương nhiên càng không biết.
Bạch Cẩn Chi yên lặng lắc đầu. Ca, cầu anh không cần đem bút danh bị đen ra phân lấy ra khoe khoang, sợ antifan không đủ nhiều sao? Hành văn lạn, dấu ngắt câu phế, còn một chậu cẩu huyết, biến chuyển thần! Bỏ đi, lần sau cho Đinh trợ lý mở thêm vài tiểu hào đi khen thưởng là được..
- Vậy anh xem qua Chu Tước không?
Bạch Chân mất mát một lát, lại sôi nổi.
Tống Hi:
- Tôi chỉ xem qua chim sẻ.
Dùng bùn đất bao bọc ném vào lửa nướng, thật thơm, chỉ là không có thịt.
Bạch Chân không lên tiếng, quả thật là cao xử bất thắng hàn – tác phẩm của hắn xuất sắc như vậy làm sao có thể yêu cầu những người dân quê thế này lý giải! Ai!
Tống Hi đang bày châm cho Bạch Cẩn Chi, Bạch Chân đi tới, nhìn thấy trên đầu em trai cắm đầy châm mắt chợt sáng, lấy di động chụp hình đầu con nhím cho em trai, sau đó cũng không ngẩng đầu.
/51
|