Bạch Cẩn Chi run tay:
- Anh muốn anh của tôi làm gì?
Tống Hi vài bước đi qua, nâng lên cằm Bạch Chân, hung hăng cười:
- Cải tạo lao động.
Kháo! Bị bác sĩ trêu chọc!
Chỉ biết em trai tiện nghi đem hắn quải đi ra không phải chuyện tốt, sẽ không phải đem hắn bán đi chứ! Có cần ác như vậy hay không a, không phải chỉ là một cái thận sao, lại không bắt hắn trả! Kháo, còn nắm, bác sĩ lưu manh này quả nhiên ngấp nghé sắc đẹp của hắn!
Bạch Chân vung nắm tay quyết đoán đấm thẳng vào mắt Tống Hi.
Tống Hi vung tay, Bạch Chân nhất thời biến thành ám khí cơ thể người hướng em trai của hắn bay qua.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Đau quá, ca mau dời cùi chỏ!
Tống Hi ngồi bên cạnh, đánh quảng cáo:
- Bổn phòng khám mới tăng nghiệp vụ bao sinh nhi đồng, hoan nghênh quang lâm.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Hắn nhất định là đi lộn chỗ, nhất định!
Bạch Chân đứng lên tay run run chỉ vào Tống Hi:
- Bác, bác sĩ, làm sao anh làm được?
Cầu bái sư, cầu ôm đùi, cầu đánh bạo em trai của hắn!
Bạch Cẩn Chi kêu rên vài tiếng.
Tống Hi vẫn kiên trì đánh quảng cáo:
- Bao sinh con, thật sự không thử một chút sao?
Hiện tại xem ra cậu vẫn rất cần đi Bạch đệ đệ!
Bạch Cẩn Chi chậm một lúc lâu mới bò dậy, trên trán tuôn mồ hôi lạnh, vạn phần hối hận chính mình ngàn dặm xa xôi lừa anh trai ra cửa cầu thầy. Không biết hiện tại có thể vung tay bước đi hay không, dù sao còn chưa trả tiền – nếu anh trai phản kháng, đánh ngất xỉu kéo đi.
Tống Hi vỗ vỗ vai Bạch Cẩn Chi, lời nói thấm thía:
- Nghĩ nhiều lắm sẽ đau nửa đầu.
Khóe miệng Bạch Cẩn Chi vừa kéo, thật sự cảm thấy đầu mơ hồ đau lên.
Tống Hi ngồi xuống, nói:
- Đau nửa đầu, có trị hay không?
Bạch Cẩn Chi yên lặng không nói gì, đợi người báo giá.
Tống Hi dựng hai ngón tay:
- Ba phương thuốc. Một, hai đồng tiền một thang, một thang có hiệu lực, nửa giờ giảm đau. Hai, năm mươi lăm một thang, thuốc đến có hiệu lực, bảy ngày một đợt trị liệu, ba năm năm không đau đầu. Ba, năm ngàn tám một thang, phối hợp châm cứu, nửa tháng tận gốc.
Bạch Cẩn Chi yên lặng lấy ra chi phiếu.
Tống Hi sâu kín nhìn trang giấy nhỏ có bảy con số, nói:
- Địa phương nhỏ, thứ này không lưu thông, dùng nhóm lửa cũng quá nhỏ rồi đó.
Bạch Cẩn Chi tiếp tục trầm mặc, trầm mặc một lát lấy ra tấm thẻ vàng.
Tống Hi sâu kín nói:
- Địa phương nhỏ, không quét thẻ.
Nói xong đưa lên dãy số ngân hàng của mình.
Bạch Cẩn Chi đứng dậy ra cửa đưa cho trợ lý đứng bên ngoài:
- Đi làm.
Tống Hi đứng dậy đi lên đi xuống vài vòng, chỉ chỉ phòng tạp vật bên cạnh phòng bếp lầu một:
- Gian phòng của các anh.
Bạch Chân phụng phịu:
- Vì sao tôi phải cùng hắn cùng nhau ngủ?
Nửa đêm bị bắt bán đi làm sao bây giờ!
Tống Hi hỏi:
- Chẳng lẽ anh càng muốn ngủ sô pha?
Lại nhìn qua Bạch Cẩn Chi:
- Nếu anh muốn lưu lại có thể chen chúc với anh trai anh, mấy người bên ngoài tôi mặc kệ.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Vì sao tốn nhiều tiền như vậy còn không mua được nơi an thân cho bảo tiêu cấp dưới! Không khoa học!
Bạch Chân nói:
- Đúng rồi, mặc kệ bọn hắn!
Cả ngày đăm đăm trành người, như là nhìn con chó nhỏ.
Lại chỉ em trai mình:
- Hắn ngủ sô pha! Hắn yêu nhất ngủ sô pha!
Từ nhỏ liền yêu chen chúc trong nhà hắn ngủ sô pha của hắn, đuổi cũng đuổi không đi.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Tống Hi:
- Cứ quyết định như vậy. Tìm vài người giúp anh thu thập phòng, làm thù lao, động thủ bao bữa tối.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Mười hai người đi theo làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Nhìn thời gian còn sớm, phòng tạp vật đã có người thu thập, Tống Hi cầm túi da rắn ra cửa đi vào núi bắt thỏ. Lập tức có hơn mười cái mồm, Tống Hi luyến tiếc thịt heo cùng thịt dê bò còn trong tủ lạnh.
Bên này Bạch Cẩn Chi nhìn một đám thuộc hạ sầu muộn.
Trợ lý nhị nói:
- Nhị thiếu, tôi xem chỗ của Tống bác sĩ việc làm không ít, chúng ta lại có nhiều tráng lao động, tránh phần cơm ăn không thành vấn đề. Đến nỗi ở, lúc đi Đinh ca nghe nói nơi này dựa núi, nghĩ có lẽ đại thiếu muốn đóng quân dã ngoại, liền mang theo lều trại.
Còn có nồi niêu chén bát vân vân.
Bạch Cẩn Chi yên lặng gật đầu, xoay người nói:
- Trước cứ như vậy đi, đi xem có thể thuê được nhà dân hay không, mua cũng được. Trong khoảng thời gian này tiền thưởng gấp bội. Gọi cho tiểu Đinh, để cho hắn đi mua đồ dùng hàng ngày, không câu nệ tốt xấu, có thể sử dụng là được.
Trợ lý nhị dằn nén hưng phấn có được số tiền thưởng lớn, hờ hững gật đầu:
- Dạ, đa tạ nhị thiếu, tôi lập tức gọi cho Đinh ca.
Tống Hi mang theo một túi con thỏ trở về, đem toàn bộ bỏ vào trong lồng sắt. Lại đếm nhân số trong sân, bắt sáu con ra ngoài.
Giết thỏ, lột da, rửa sạch, một đao băm rụng đầu thỏ, đem toàn bộ nguyên liệu ném vào trong chậu. Bởi vì gần đây thường xuyên làm việc này, nghiệp vụ thuần thục, tốc độ cũng tăng lên, hiện tại hoàn toàn có thể một phút giải quyết một con.
Bạch Cẩn Chi không cẩn thận nhìn thấy, xem ngây người.
Bạch Chân ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói:
- Bác sĩ, đồ vật trong chậu không cần sao?
- Không cần.
Tống Hi nói. Nội tạng cùng đầu, không có gì để ăn, cho tới bây giờ hắn không cần qua.
- Gan thỏ xào, đầu thỏ hầm cay, đều ăn thật ngon.
Bạch Chân nói.
- Anh muốn anh của tôi làm gì?
Tống Hi vài bước đi qua, nâng lên cằm Bạch Chân, hung hăng cười:
- Cải tạo lao động.
Kháo! Bị bác sĩ trêu chọc!
Chỉ biết em trai tiện nghi đem hắn quải đi ra không phải chuyện tốt, sẽ không phải đem hắn bán đi chứ! Có cần ác như vậy hay không a, không phải chỉ là một cái thận sao, lại không bắt hắn trả! Kháo, còn nắm, bác sĩ lưu manh này quả nhiên ngấp nghé sắc đẹp của hắn!
Bạch Chân vung nắm tay quyết đoán đấm thẳng vào mắt Tống Hi.
Tống Hi vung tay, Bạch Chân nhất thời biến thành ám khí cơ thể người hướng em trai của hắn bay qua.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Đau quá, ca mau dời cùi chỏ!
Tống Hi ngồi bên cạnh, đánh quảng cáo:
- Bổn phòng khám mới tăng nghiệp vụ bao sinh nhi đồng, hoan nghênh quang lâm.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Hắn nhất định là đi lộn chỗ, nhất định!
Bạch Chân đứng lên tay run run chỉ vào Tống Hi:
- Bác, bác sĩ, làm sao anh làm được?
Cầu bái sư, cầu ôm đùi, cầu đánh bạo em trai của hắn!
Bạch Cẩn Chi kêu rên vài tiếng.
Tống Hi vẫn kiên trì đánh quảng cáo:
- Bao sinh con, thật sự không thử một chút sao?
Hiện tại xem ra cậu vẫn rất cần đi Bạch đệ đệ!
Bạch Cẩn Chi chậm một lúc lâu mới bò dậy, trên trán tuôn mồ hôi lạnh, vạn phần hối hận chính mình ngàn dặm xa xôi lừa anh trai ra cửa cầu thầy. Không biết hiện tại có thể vung tay bước đi hay không, dù sao còn chưa trả tiền – nếu anh trai phản kháng, đánh ngất xỉu kéo đi.
Tống Hi vỗ vỗ vai Bạch Cẩn Chi, lời nói thấm thía:
- Nghĩ nhiều lắm sẽ đau nửa đầu.
Khóe miệng Bạch Cẩn Chi vừa kéo, thật sự cảm thấy đầu mơ hồ đau lên.
Tống Hi ngồi xuống, nói:
- Đau nửa đầu, có trị hay không?
Bạch Cẩn Chi yên lặng không nói gì, đợi người báo giá.
Tống Hi dựng hai ngón tay:
- Ba phương thuốc. Một, hai đồng tiền một thang, một thang có hiệu lực, nửa giờ giảm đau. Hai, năm mươi lăm một thang, thuốc đến có hiệu lực, bảy ngày một đợt trị liệu, ba năm năm không đau đầu. Ba, năm ngàn tám một thang, phối hợp châm cứu, nửa tháng tận gốc.
Bạch Cẩn Chi yên lặng lấy ra chi phiếu.
Tống Hi sâu kín nhìn trang giấy nhỏ có bảy con số, nói:
- Địa phương nhỏ, thứ này không lưu thông, dùng nhóm lửa cũng quá nhỏ rồi đó.
Bạch Cẩn Chi tiếp tục trầm mặc, trầm mặc một lát lấy ra tấm thẻ vàng.
Tống Hi sâu kín nói:
- Địa phương nhỏ, không quét thẻ.
Nói xong đưa lên dãy số ngân hàng của mình.
Bạch Cẩn Chi đứng dậy ra cửa đưa cho trợ lý đứng bên ngoài:
- Đi làm.
Tống Hi đứng dậy đi lên đi xuống vài vòng, chỉ chỉ phòng tạp vật bên cạnh phòng bếp lầu một:
- Gian phòng của các anh.
Bạch Chân phụng phịu:
- Vì sao tôi phải cùng hắn cùng nhau ngủ?
Nửa đêm bị bắt bán đi làm sao bây giờ!
Tống Hi hỏi:
- Chẳng lẽ anh càng muốn ngủ sô pha?
Lại nhìn qua Bạch Cẩn Chi:
- Nếu anh muốn lưu lại có thể chen chúc với anh trai anh, mấy người bên ngoài tôi mặc kệ.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Vì sao tốn nhiều tiền như vậy còn không mua được nơi an thân cho bảo tiêu cấp dưới! Không khoa học!
Bạch Chân nói:
- Đúng rồi, mặc kệ bọn hắn!
Cả ngày đăm đăm trành người, như là nhìn con chó nhỏ.
Lại chỉ em trai mình:
- Hắn ngủ sô pha! Hắn yêu nhất ngủ sô pha!
Từ nhỏ liền yêu chen chúc trong nhà hắn ngủ sô pha của hắn, đuổi cũng đuổi không đi.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Tống Hi:
- Cứ quyết định như vậy. Tìm vài người giúp anh thu thập phòng, làm thù lao, động thủ bao bữa tối.
Bạch Cẩn Chi:
- !
Mười hai người đi theo làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Nhìn thời gian còn sớm, phòng tạp vật đã có người thu thập, Tống Hi cầm túi da rắn ra cửa đi vào núi bắt thỏ. Lập tức có hơn mười cái mồm, Tống Hi luyến tiếc thịt heo cùng thịt dê bò còn trong tủ lạnh.
Bên này Bạch Cẩn Chi nhìn một đám thuộc hạ sầu muộn.
Trợ lý nhị nói:
- Nhị thiếu, tôi xem chỗ của Tống bác sĩ việc làm không ít, chúng ta lại có nhiều tráng lao động, tránh phần cơm ăn không thành vấn đề. Đến nỗi ở, lúc đi Đinh ca nghe nói nơi này dựa núi, nghĩ có lẽ đại thiếu muốn đóng quân dã ngoại, liền mang theo lều trại.
Còn có nồi niêu chén bát vân vân.
Bạch Cẩn Chi yên lặng gật đầu, xoay người nói:
- Trước cứ như vậy đi, đi xem có thể thuê được nhà dân hay không, mua cũng được. Trong khoảng thời gian này tiền thưởng gấp bội. Gọi cho tiểu Đinh, để cho hắn đi mua đồ dùng hàng ngày, không câu nệ tốt xấu, có thể sử dụng là được.
Trợ lý nhị dằn nén hưng phấn có được số tiền thưởng lớn, hờ hững gật đầu:
- Dạ, đa tạ nhị thiếu, tôi lập tức gọi cho Đinh ca.
Tống Hi mang theo một túi con thỏ trở về, đem toàn bộ bỏ vào trong lồng sắt. Lại đếm nhân số trong sân, bắt sáu con ra ngoài.
Giết thỏ, lột da, rửa sạch, một đao băm rụng đầu thỏ, đem toàn bộ nguyên liệu ném vào trong chậu. Bởi vì gần đây thường xuyên làm việc này, nghiệp vụ thuần thục, tốc độ cũng tăng lên, hiện tại hoàn toàn có thể một phút giải quyết một con.
Bạch Cẩn Chi không cẩn thận nhìn thấy, xem ngây người.
Bạch Chân ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói:
- Bác sĩ, đồ vật trong chậu không cần sao?
- Không cần.
Tống Hi nói. Nội tạng cùng đầu, không có gì để ăn, cho tới bây giờ hắn không cần qua.
- Gan thỏ xào, đầu thỏ hầm cay, đều ăn thật ngon.
Bạch Chân nói.
/51
|