Tề Minh Nguyệt thấp thỏm, lo lắng đợi ở nhà, nhớ tới vẻ mặt đầy máu của đứa bé khi lăn xuống cầu thang đã cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cô ta không phải cố ý, cô ta thật sự không phải cố ý......Nhưng vì sao anh luôn tỏ ra khó gần với cô ta! Cô ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, có chỗ nào thua kém Triệu Ngạn Kiều ti tiện đó đâu!Cô ta chỉ muốn gả cho Tần Dịch Hoan mà thôi, cô ta đã thích anh nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, dựa vào đâu mà Triệu Ngạn Kiều lại nhanh chân đến trước chứ? Cô ta không cam lòng! Không cam lòng!Còn cả đứa bé kia nữa, đôi mắt ấy giống hệt như Triệu Ngạn Kiều, lạnh lùng nhìn cô ta, bên trong toàn là giễu cợt! Đúng, giễu cợt! Cô ta nhìn ra được, đó là một yêu nghiệt, nó đang cười nhạo cô ta!Cô ta vốn muốn thân thiết với con trai của anh, đứa bé còn nhỏ như thế vẫn chưa biết phân biệt ai với ai, đợi sau khi cô ta gả cho Tần Dịch Hoan, có thể nói cho nó biết, mình chính là mẹ ruột của nó, sẽ nuôi dưỡng nó! Nhưng đứa bé kia cứ như vậy mà trợn tròn mắt nhìn cô ta, ánh mắt y hệt Triệu Ngạn Kiều, cô ta thật sự không chịu nổi!Cô ta chỉ định dạy dỗ bé một chút mà thôi, nhưng đợi đến lúc cô ta phản ứng kịp thì đứa bé kia đã mặt mày đầy máu, nằm ở dưới đó rồi. Thế nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn cô ta chằm chằm! Cô ta sợ, rất sợ, liền chạy ra khỏi nhà họ Tần, ngay lúc đó, ánh mắt của mẹ Tần giống như hận không thể róc xương lóc thịt cô ta. Cô ta không thể chọc bà mất hứng, nếu không về sau được gả vào sẽ không được sống dễ chịu.Lúc lái xe từ nhà họ Tần trở về, cả người cô ta vẫn run rẩy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút hưng phấn. Nếu như đứa bé kia không còn thì thật là tốt biết bao, cô ta có thể sinh cho anh một đứa bé chỉ chảy dòng máu của hai người bọn họ, không còn giống gien dơ bẩn của Triệu Ngạn Kiều nữa.Cha mẹ nhất định sẽ che chở cho cô ta, cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh chưa lớn thôi, chết thì chết đi, Tần Dịch Hoan chán ghét Triệu Ngạn Kiều như thế, có lẽ cũng sẽ không thích đứa bé do cô ta sinh đâu. Đúng! Anh nhất định không thích đứa bé kia!Tề Minh Nguyệt đi tới đi lui quanh phòng ngủ, lúc thì vui vẻ quơ quơ hai tay, lúc thì ỉu xỉu rũ xuống, vừa khóc vừa cười, quả thực giống như kẻ điên vậy.Mà ở trong bệnh viện, rốt cuộc hai cánh cửa đóng chặt của phòng giải phẫu đã mở ra, bác sĩ, y tá lần lượt từ bên trong bước ra. Triệu Ngạn Kiều đẩy Tần Dịch Hoan đang ôm mình ra, lao tới bên cạnh vị bác sĩ đi nhanh nhất, gắt gao bắt lấy cánh tay ông ta,vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tiểu Trạch thế nào rồi? Có phải không sao đúng không? Hiện tại tôi có thể vào nhìn nó hay không?"Bác sĩ thở dài trong lòng, đôi vợ chồng trẻ này cũng quá bất cẩn đi, làm cho đứa bé chưa đến năm tháng tuổi ngã xuống cầu thang thành ra nông nỗi này, bây giờ mới biết hối hận à? Đây chính là một cái mạng nhỏ đó!"Trên người có nhiều chỗ bị gãy xương." Bác sĩ vừa nói xong một câu, sắc mặt Triệu Ngạn Kiều lập tức trắng bệch. Có nhiều chỗ bị gãy xương, tiểu Trạch của cô lớn được bao nhiêu mà tại sao phải chịu đau đớn như thế?"Song, điều đó không quan trọng lắm, xương của trẻ sơ sinh rất mềm, chỉ cần chăm sóc thì chẳng có gì đáng lo ngại." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nghiêm túc nói với Triệu Ngạn Kiều: "Tổn thương trên đầu bé mới là điểm quan trọng nhất.""Sẽ, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trí lực sao?" Giọng nói của Tần Dịch Hoan vô cùng khô khốc, vất vả lắm mới hỏi ra được những lời này.Đồng thời, vợ chồng nhà họ Tề đứng ở phía xa xa cũng toát mồ hôi lạnh, nếu như đứa nhỏ này thật sự có mệnh hệ gì thì người nhà họ Tần có lẽ sẽ nổi điên mất. Tề Kiêu không muốn nhấc lên bất kỳ sự xung đột nào với nhà họ Tần, thế lực của nhà họ Tần không hề thua kém nhà họ Tề, thậm chí mơ hồ còn có xu thế vượt qua nữa. Cho nên ông ta mới phải hạ thấp tư thế tới đây nói lời xin lỗi, mặc dù bị bọn họ nói nặng lời như vậy, vẫn không hề bỏ đi."Có thể sẽ, cũng có thể không." Bác sĩ trả lời lập lờ nước đôi, làm cho trái tim Triệu Ngạn Kiều thoáng cái vọt lên tới cổ họng. Nếu như ảnh hưởng tới trí lực thì đó chính là chuyện cả đời rồi. Vậy đã nói rõ rằng cả đời này của tiểu Trạch sẽ không thể cắp sách đến trường học giống như những đứa trẻ khác, không thể có cuộc sống bình thường nữa....Tề Minh Nguyệt! Cô muốn giết cô ta! Triệu Ngạn Kiều trợn trừng hai mắt, con ngươi đỏ sậm, nắm thật chặt quả đấm, xoay người đi ra bên ngoài. Cho dù cô ta nhắm về cô cũng được, cô đều không quan tâm, chỉ là giở chút thủ
/46
|